Thâm Cung Phượng Duy Xuân Tuý Phế Phi

Chương 17

Vì sao......

Đây là điều mà tất cả mọi người có mặt tại bên trong tẩm cung này đều muốn biết.

Thượng Trang hít một hơi thật sâu, nhìn về phía Mộ Dung Vân Khương, đầu nàng cúi thấp, tay nàng đặt trên mặt đất, từng đốt ngón tay cho thấy rõ cảm giác. Mà, thân thể của nàng, vẫn chưa thấy run rẩy.

Nàng, là thật không có gì, hay là thật sự có gan lớn như vậy?

“Khụ khụ......” Người trên giường rồng lại tiếp tục ho khan, Hoàng Hậu vội xoay người đi tới bên giường rồng, nhẹ nhàng xốc màn trướng màu vàng sáng lên, ngồi trên mép giường khẽ vuốt lưng hắn, nói nhỏ: “Thánh Thượng vẫn là nên nghỉ ngơi, việc này nô tì sẽ xử lý thỏa đáng.”

“Khụ.” Hoàng Đế nâng tay đẩy cánh tay Hoàng Hậu ra, chống người lên, nhìn thẳng nữ tử phía dưới lấy trán chạm đất, hơi hơi nheo ánh mắt lại, mở miệng nói, “Hoàn Vương đến nay chưa có hôn phối, Trẫm hôm nay tứ hôn, ngươi chính là Hoàn Vương phi. Như thế, cũng không có ủy khuất ngươi.”

Mấy năm nay, Mộ Dung Vân Sở giúp hắn đem quốc gia thống trị rất là ngay ngắn rõ ràng, hắn tứ hôn như thế, cũng không hề giụt mặt mũi của Mộ Dung Tướng. Nàng là muội muội Thừa Tướng, lấy thân phận Vương phi, là quá thích hợp rồi.

Tuổi của hắn đã quá già, thân thể cũng ngày càng sa sút, nay tuyển tú vào cung làm tần phi, còn có thể có cái gì hi vọng chứ? Hắn an bài Mộ Dung Vân Khương như thế, tất nhiên cũng là hi vọng sau khi hắn chết, Mộ Dung Vân Sở có thể lại tiếp tục phụ tá cho con hắn.

Mà, hắn không đem nàng chỉ hôn cho con của chính mình, đó là vì tránh cho sau này quyền lực của gia tộc Mộ Dung càng lớn mạnh. Lúc đó, hắn sợ tân Đế sẽ ngăn cản không được.

Chỉ vì hắn tin tưởng, không ai có khả năng chống lại được cám dỗ của quyền lực.

Cho nên, hắn mới nghĩ ra cách đem nàng chỉ hôn cho Hoàn vương, con nhỏ nhất của Tiên Đế, đệ đệ cùng cha khác mẹ với hắn.

Nhưng, vẫn là huyết mạch đầu tiên của gia tộc.

Toàn bộ lợi ích quan hệ, hắn đã cân nhắc rất chu đáo. Duy nhất thật không ngờ, đó là Mộ Dung Vân Khương sẽ ở trước mặt cự tuyệt.

Không, phải nói là kháng chỉ.

Mộ Dung Vân Khương đem trán cúi thấp, hít một hơi thật sâu nói: “Xác thực, về thân phận, Thánh Thượng chưa từng bạc đãi nô tỳ. Nhưng, vì sao nô tỳ không muốn, trong lòng Thánh Thượng, hiểu rõ nhất.”

Thượng Trang hít vào một ngụm lãnh khí, nàng kinh ngạc cho tới giờ phút này mà nói. Trong thiên hạ, nàng còn không biết, thì ra có người dám nói như thế với đương kim Thánh Thượng!

Vậy ý nàng là gì?

Về thân phận không có bạc đãi nàng, nhưng, Hoàng Đế đúng là vẫn còn bạc đãi nàng, thật không?

“Làm càn!” Hoàng Hậu gầm nhẹ một tiếng: “Ca ca ngươi mặc dù cấp vị Thừa Tướng, nhưng, chung quy quân thần có khác. Ngươi bất quá chỉ là một nữ tử nhỏ bé, dám can đảm nói chuyện như thế với Thánh Thượng, Bổn cung thấy, ngươi là không muốn sống nữa. Người đâu!”

“Hoàng Hậu, khụ.” Hoàng Đế ngăn cản nàng, ánh mắt vẫn dừng ở trên người Mộ Dung Vân Khương như trước, tay hắn đặt bên giường rồng hơi hơi buộc chặt, nhìn nàng, chậm rãi lên tiếng: “Trẫm trước không biết, nay, trái lại thật sự đã biết.”

Xem ra, chuyện Hoàn Vương, nàng có để ý.

Nhưng, dường như không phải như thế, Hoàn Vương lại như thế nào cho đến nay chưa từng sắc phi?

Thậm chí hắn nhiều lần đề cập, đều bị Hoàn Vương cự tuyệt. Hắn chưa từng so đo, chỉ là bởi vì, ở trong mắt của hắn, Hoàn Vương cho tới bây giờ là, không đủ gây sợ.

Nhưng hôm nay, hắn hi vọng Hoàn Vương có thể giúp hắn mượn sức gia tộc Mộ Dung, cũng không đến mức sử dụng thế lực lớn mạnh của gia tộc Mộ Dung như một quân cờ.

Nhưng mà, sự thật lại nói cho hắn biết, quá hoàn mỹ, cuối cùng không dễ dàng.

Mộ Dung Vân Khương vẫn cúi đầu như cũ, Hoàng Đế là một người thông minh, nói tới mức này, hắn đã minh bạch rồi. Về phần, hắn sẽ làm như thế nào, nàng không biết.

Có lẽ, nàng vui vẻ lĩnh chỉ, ca ca cũng sẽ vui vẻ.

Nhưng, nàng đã có lý do lưu lại.

Đó là, lý do rất trọng yếu.

Móng tay thật dài đã cắm sâu vào lòng bàn tay, đau đớn lan tràn khiến nàng càng lúc càng thanh tỉnh. Nàng lẳng lặng chờ, nam nhân chí cao vô thượng kia tuyên án.
Bình Luận (0)
Comment