Giờ phút này trời đã không còn sớm, xung quanh chỉ còn gió mỗi lúc một mạnh. Mạc Tầm giúp Nguyên Chính Hoàn chỉnh lại áo khoác, thấp giọng hỏi: "Chủ tử có thấy lạnh không?"
Nguyên Chính Hoàn lắc đầu, bất giác bật cười.
Mạc Tầm nhíu mày: "Chủ tử không cần để ý tới lời nói của Hoàng Thượng, tính tình của ngài ấy trước nay đều như vậy."
Y lại lắc đầu: "Không, bổn vương không phải việc này, chỉ là Mạc Tầm à..." Y dừng một lát, tiếp tục, "Chỉ là bổn vương cảm thấy có chút không thoải mái."
"Ngài không thoải mái ở đâu?" Hắn vội cúi người xem xét.
Y thoáng nhíu mi, tiếp theo lại cười nhạt một tiếng: "Nói không nên lời, có lẽ là do uống hơi nhiều rượu." Cái loại cảm giác này tựa như mất đi thứ gì đó, thoáng cái xuất hiện trong lòng.
Thậm chí hôm nay lúc vào cung, y sớm đã cảm thấy có chỗ nào đó không thích hợp.
Hai người cứ thế mà xuất cung, giữa đường vô tình nhìn thấy một người.
Nghe tiếng giáp sắt va nhau, Nguyên Chính Hoàn nhịn không được mà hỏi: "Ai vậy?" Đã trễ thế này, rốt cuộc là ai muốn tiến cung?
Mạc Tầm đưa mắt nhìn, đáp: "Chủ tử, hình như là Dương Thành Phong tướng quân." Khoảng cách xa thế này, hắn không nhìn rõ lắm, có điều xem dáng người thì thật sự rất giống.
Nguyên Chính Hoàn lại im lặng, một hồi lâu sau cũng không nói lời nào.
....................
Thời điểm trở về Cảnh Nhân Cung, Thượng Trang và Phục Linh đúng lúc gặp Huyên Chu chạy ra, vội vàng nói: "Nương nương ra ngoài quên mang dù, nô tỳ sốt ruột đi lấy, sợ nương nương bị bệnh, nhưng sau đó đi tìm lại không thấy người đâu."
Thượng Trang vốn không bận tâm, ngược lại là Phục Linh ở cạnh lên tiếng: "Chỉ ướt một chút, mau mang xiêm y sạch tới đây. À đúng rồi, truyền thái y tới, tiểu thư bị trật chân."
Huyên Chu nhận lệnh, vội vàng lui xuống.
Dìu Thượng Trang vào tẩm cung, Phục Linh cau mày nói: "Vẫn còn ẩm ướt, tiểu thư nhanh cởi ra đi, đừng để bị bệnh."
Dứt lời, cung nữ duỗi tay giúp nàng cởi cúc áo, không ngờ cánh tay đột nhiên bị Thượng Trang bắt lấy, hỏi: "Phục Linh, hôm nay, người kia là... Là Vương gia sao?"
Phục Linh giật mình, cái gì gọi là "Người hôm nay là Vương gia sao?", đó không phải Vương gia thì là ai?
Nghĩ tới đây, Phục Linh kinh hãi, vội đưa tay kiểm tra trán của nàng, xác định nàng không sinh bệnh mới thở phào nhẹ nhõm.
Cung nữ cười nói: "Tiểu thư hồ đồ rồi, ngài ấy đương nhiên là Vương gia."
Thượng Trang im lặng, qua một lúc lâu mới chậm rãi nói từng chữ: "Y sống vẫn tốt."
Sống vẫn tốt, vậy tình hoa đã giải rồi sao?
A, nàng bật cười ra tiếng, Nguyên Duật Diệp gạt nàng, nói cái gì là tình hoa không có thuốc giải chứ, tất cả đều là gạt nàng.
Hắn là vì muốn nàng ở lại mới nói như vậy, có điều nàng lại cảm thấy may mắn, nàng nguyện để hắn gạt mình chứ không muốn nhìn bộ dáng thống khổ của y.
Thấy nàng nở nụ cười, Phục Linh cũng nhịn không được mà cười theo: "Đúng vậy, nô tỳ đã sớm nói với tiểu thư Vương gia sống rất tốt."
Bên cạnh y còn có Mạc thị vệ, Mạc thị vệ một lòng trung thành với y, muốn y sống không tốt cũng khó.
Lúc này, Huyên Chu tiến vào, Phục Linh nhận xiêm y trong tay nàng ta, thời điểm xoay người giúp Thượng Trang thay y phục thì thấy khăn lụa giấu trong tay áo, có chút phình lớn, tựa như đang bao lấy gì đó.
Nàng có chút tò mò, mở ra xem, thì ra lại là một miếng bánh phù dung.
Phục Linh kinh hãi, không tin mà đưa mắt nhìn Thượng Trang, bật thốt lên hỏi: "Tiểu thư, cái này..."
Thượng Trang lúc này mới có phản ứng, duỗi tay giật lấy, há miệng cắn một phần rồi đem miếng còn lại gói vào khăn, cười nói: "Ngươi tới Càn Thừa Cung giao cái này cho Trương công công đi." Nguyên Duật Diệp nhìn thấy sẽ hiểu rõ tất cả.
Bên trong bánh ngọt không hề có độc.
Nàng vốn không định đổi, chỉ là vạn nhất thật sự có người ăn nhầm, vậy thì phải giải quyết sao đây? Thứ nhất, nàng không biết trong bánh có độc gì, thứ hai, nàng chưa bao giờ nghĩ tới chuyện để dụ Từ Chiêu Nghi ra ngoài ánh sáng mà hi sinh tính mạng ai đó.
Hôm nay may là sớm đã đổi bánh, nếu không để Nguyên Duật Diệp ăn thật, chuyện gì sẽ xảy ra? Sau lần ở Hưng Viên đó, cánh tay hắn bị thương không thể hồi phục hoàn toàn, hiện tại lại có thêm thương tích mới.
Thượng Trang khép nhẹ hai mắt, tối nay trên thọ yến của Thái Hậu, hắn liền mạng uống rượu, hình như là vì tức giận.
Nhưng hắn giận cái gì chứ?
Giận nàng mấy lần trộm nhìn Nguyên Chính Hoàn sao?
A, mãi tới khi hắn giận dữ bỏ đi, nàng mới biết hắn là đang trách nàng dám cầm đồ có độc cho hắn ăn.
Phục Linh kinh ngạc, cái này... Kêu nàng mang thứ này tới Càn Thừa Cung sao?"
"Còn không đi?" Thượng Trang vẫn không mở mắt, chỉ trầm giọng một câu.
Hiện tại đành phải đi một chuyến rồi quay về hỏi, Phục Linh nhận lệnh, cẩn thận cất đồ vào tay, xoay người ra ngoài.
Huyên Chu tiến lại gần, nhỏ giọng: "Hôm nay công công ở Nội Vụ Phủ có mang ít huân hương mới, nương nương có cần lựa chọn không?"
Thượng Trang lắc đầu.
Huyên Chu thấy vậy liền lui xuống.
Hít một hơi thật sâu, Thượng Trang chậm rãi nằm xuống giường, tâm trạng lại bắt đầu vui vẻ. Hôm nay như vậy chẳng phải rất tốt hay sao?
Nguyên Chính Hoàn không có chuyện gì, Nguyên Duật Diệp vẫn làm Hoàng đế của hắn, thật sự rất tốt
Cách một lát, nghe tiếng mở cửa, nàng cũng không mở mắt nhìn, nghĩ người tới có lẽ là Huyên Chu. Huyên Chu đứng một lát, thấy nàng không lên tiếng liền nhanh chóng thay huân hương, sau đó nhẹ nhàng rời khỏi.
Thời điểm thái y tới, Huyên Chu mới vào lại. Sau khi kiểm tra, cổ chân chỉ trật một chút, không có gì đáng ngại. Thái y để lại một hộp thuốc cao rồi lui xuống.
Tuy không quá nghiêm trọng nhưng lúc thoa thuốc vẫn đau, Huyên Chu vừa giúp nàng thoa xong thì Phục Linh cũng về.
Nàng nhìn nhìn, không dám nói lời nào, chỉ cẩn thận giúp Thượng Trang đắp chăn.
Thượng Trang mở miệng hỏi: "Về rồi sao?"
Phục Linh có chút hoảng sợ, vội đáp: "Vâng, chuyện tiểu thư dặn nô tỳ đã làm xong, có điều Trương công công nói Dương tướng quân đang nghị sự với Hoàng Thượng, đồ vật lát nữa công công sẽ đem vào."
Dương Thành Phong tới?
Thượng Trang mở mắt, nhíu mày. Đã trễ thế này, đang êm đẹp vì sao Dương Thành Phong lại tiến cung?
Nàng nghĩ nghĩ, lại lắc đầu, đó đều là chính sự tiền triều, đâu tới phiên nàng đi quản