Thượng Trang kinh hãi, không khỏi quay đầu nhìn. Bên kia rất nhiều thân ảnh giao thoa một chỗ, nàng thật sự không thể nhìn rõ, chỉ là nếu Mạc Tầm tới, nàng khẳng định sẽ rất cao hứng.
Lúc này, nàng bất giác lớn tiếng: "Mạc thị vệ, vương gia ở đây!"
Đột nhiên nghe thanh âm từ trong sơn động truyền tới, Mạc Tầm tay cầm kiếm run lên, ngước mắt, thấy trong sơn động có ánh lửa lập lèo, vận lực đánh vào một kẻ: "Chủ tử!"
Nghe hắn đáp lại, Thượng Trang cao hứng, quay đầu: "Vương gia, đúng là Mạc thị vệ!"
Nguyên Chính Hoàn xoay người, nói với nàng: "Đừng đi loạn, cứ đợi ở đây." Bên ngoài đã đánh nhau, nàng không biết võ công, chạy loạn sẽ vô cùng nguy hiểm.
Thượng Trang giật mình, chưa kịp hoàn hồn đã nghe tiếng hét thảm ở bên ngoài, cũng không biết là ai, nàng chỉ theo bản năng quay đầu nhìn, khẩn trương cắn môi.
Một bóng người vọt vào, gọi to: "Chủ tử!"
Thượng Trang vội đứng dậy, lúc này Mạc Tầm cũng đã thấy bọn họ, vội vàng xông lên, cúi người kiểm tra thân thể Nguyên Chính Hoàn: "Chủ tử, ngài không sao chứ?"
Y lắc đầu, chỉ hỏi: "Bên ngoài sao rồi?"
"Bọn họ nhiều người, thuộc hạ xông vào đưa ngài ra ngoài trước." Dứt lời, hắn buông trường kiếm trong tay xuống, cõng y lên lưng.
Không ngờ, y lại nói: "Đưa Tu Dung nương nương đi."
Bên ngoài nhiều người như vậy, hắn cõng chủ tử nhà mình còn có thể miễn cưỡng lao ra, nhưng hiện tại phải cứu thêm nàng... Mạc Tầm không khỏi nhíu mày: "Chủ tử..."
Thượng Trang rất rõ bên ngoài hung hiểm thế nào, nàng cũng biết nếu chỉ có thể cứu một người, cho dù thế nào Mạc Tầm cũng sẽ không cứu nàng, bởi vì đối với hắn, an nguy của Nguyên Chính Hoàn quan trọng hơn cả.
Liếc nhìn Mạc Tầm một cái, nàng mở miệng: "Mạc thị vệ đi trước, bổn cung theo cạnh ngươi."
Giờ phút này Mạc Tầm cũng không muốn nhiều lời, đứng dậy lao ra.
Thượng Trang chần chờ, cuối cùng quyết định không nhúc nhích. Nàng ra ngoài, Mạc Tầm khẳng định sẽ không rảnh đi lo cho nàng, đao quang kiếm ảnh, không biết sẽ gặp chuyện gì. Ở lai, ít nhất Trần Tĩnh sẽ không giết nàng.
Mạc Tầm quay đầu nhìn Thượng Trang, trong nháy mắt đó, hắn dường như có chút chần chờ, nhưng chỉ trong nháy mắt, hắn vẫn cắn răng lao ra.
Nguyên Chính Hoàn ở trên lưng hắn, chỉ nghe tiếng bước chân hỗn loạn xung quanh, nhưng chỉ có tiếng bước chân của nữ tử lại không nghe thấy. Y kinh hãi, mở miệng: "Nương nương?"
Mạc Tầm không khỏi khẩn trương, nhưng giờ phút này chỉ có thể dùng hết sức lao đi.
Mấy thị vệ thấy hắn lao ra ngoài, vội ngăn cản. Mạc Tầm cắn răng, phi thân ra ngoài. Luoxi đao lướt qua cánh tay hắn, nhất thời ống tay áo thấm ướt một mảng, hắn cũng không có thời gian để cúi đầu nhìn, trong lòng chỉ nghĩ phải nhanh chóng rời đi.
Lúc Trần Tĩnh trở về, sơn động đã một mảnh hỗn loạn. Sắc mặt hắn thay đổi, lập tức một mình đi vào trong.
Nguyên Chính Hoàn đã không còn, nhưng nữ tử kia vẫn còn an ổn đứng đây.
Trong lòng thầm thở dài nhẹ nhõm, mà bên ngoài cũng dần trở nên an tĩnh. Có người muối đuổi theo, lại bị hắn ngăn cản: "Thu dọn đồ đạc, lập tức rời khỏi đây!" Hắn khó mà đảm bảo Nguyên Chính Hoàn sẽ không tiết lộ hành tung của họ cho Hoàng Thượng.
Lập tức có người vào áp giải Thượng Trang đi.
Nàng không giãy giụa, ngược lại chỉ mỉm cười, xem ra Mạc Tầm đã đưa y an toàn rời khỏi.
Cứ như vậy đi, chuyện này vốn không liên quan tới y, nếu không có nàng, y có lẽ đã rời khỏi kinh thành.
Nghe động tĩnh xung quanh, Nguyên Chính Hoàn biết bọn họ đã trốn thoát.
Thị vệ bên cạnh thở phào nhẹ nhõm, lại nói: "Mạc thị vệ bị thương sao? Vương gia vẫn là để ta cõng đi." Dứt lời, hắn liền thu trường kiếm về.
Nhưng Mạc Tầm lại lắc đầu: "Vết thương nhỏ mà thôi, rời khỏi đây trước rồi nói."
"Mạc Tầm." Nguyên Chính Hoàn lạnh giọng, "Nàng trốn được rồi sao?"
Không nghe được thanh âm của nàng, kỳ thật lời này, y không cần phải hỏi.
Mạc Tầm vẫn không dừng bước, chỉ nói: "Chủ tử, đó là người của Hoàng Thượng."
Đúng vậy, nàng là người của Nguyên Duật Diệp, cùng Nguyên Chính Hoàn y vốn không có quan hệ, chỉ là chính y lại không hiểu vì sao khi nãy lại đột nhiên muốn Mạc Tầm dẫn nàng đi. Y cũng biết, nàng sẽ không đi, bởi vì ở lại, Trần Tĩnh sẽ không giết nàng.
Lồng ngực lại bắt đầu khó chịu, một chất lỏng sền sệt từ khóe miệng chảy ra, dừng trên sống lưng của Mạc Tầm.
Mạc Tầm kinh hãi, bật thốt lên hỏi: "Chủ tử bị thương ở đâu?" Vừa rồi hắn đã kiểm tra, ngoại trừ vết thương ở tay, chủ tử căn bản không có chỗ nào không ổn.
Nguyên Chính Hoàn lắc đầu: "Không sao cả." Chỉ là lồng ngực lại đột nhiên đau đớn.
Nghe vậy, sắc mặt Mạc Tầm lập tức thay đổi, thầm kêu "không ổn rồi", bỗng nhiên dừng bước. Thị vệ thấy thế cũng lắp bắp kinh hãi, nhưng không ai nói gì. Buông Nguyên Chính Hoàn xuống, Mạc Tầm duỗi tay bắt mạch cho y, lại nghe y lên tiếng: "Có bị thương hay không chẳng lẽ bổn vương còn không biết sao?"
Không phải bị thương, không phải bị thương...
Mạc Tầm hoảng sợ căng lớn hai mắt, không thể nào! Vong Tình Thủy hắn tận mắt thấy y uống hết, sao có thể như vậy?
"Sao thế?" Mạc Tầm hồm nay hình như đột nhiên trở nên kỳ lạ.
Mạc Tầm cả kinh nhìn chủ tử của mình, một câu cũng không nói được, ngược lại là Nguyên Chính Hoàn đột nhiên thay đổi chủ đề: "Người của chúng ta sắp xếp xong xuôi hết chưa?"
Nghe vậy, Mạc Tầm mới hoàn hồn, vội vàng gật đầu: "Vâng, chủ tử yên tâm, Hoàng Thượng cũng đã phái người đi tìm..." Hắn dừng lại, cắn răng, "Tìm kiếm nương nương, thuộc hạ đã cho người tránh tầm mắt của ngài ấy."
Hắn phải tránh người của Nguyên Duật Diệp để đi tìm chủ tử, bọn họ kéo dài một đêm, khó tránh sẽ đêm dài lắm mộng.
Ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm gương mặt của Nguyên Chính Hoàn, nghe cách nói chuyện, y dường như vẫn không nhớ chuyện trước kia. Chỉ là, nếu đã như vậy, vì sao đối với Thượng Trang, y vẫn còn cảm giác?
Thời điểm nhắc tới nàng, rõ ràng hắn thấy y thoáng nhíu mày.
Hai tay nắm chặt thành đấm, quả nhiên hắn không nên để Thượng Trang tiếp xúc với chủ tử. Hôm qua nhìn hai người bọn họ bị bắt đi, không ai so với hắn hoảng loạn hơn cả, mà hôm nay nhìn chủ tử nhà mình, Mạc Tầm mới hiểu, nếu muốn tiêu trừ nàng khỏi lòng y, đó là chuyện không thể.
Không biết có phải chủ tử đã nhớ lại nàng hay không, hắn thật sự có chút khẩn trương, cho dù người uống Vong Tình Thủy không thể nào nhớ lại chuyện khi trước.
Hắn muốn bọn họ nhanh chóng trở về Thục Quận, đợi Diệc Trangg cô nương trở thành Vương phi, chủ tử nhất định sẽ không còn nhớ tới chuyện hôm nay.
Qua nửa này, Nguyên Chính Hoàn mới mở miệng: "Mạc Tầm, ngươi làm rất tốt, chúng ta đi thôi."
Không tin mà nhìn y, Mạc Tầm nở nụ cười, lại nhịn không được mà mở miệng hỏi: "Chủ tử muốn đi đâu."
"Trang Nhi chắc là lo lắng cho bổn vương cả đêm rồi." Y nhẹ giọng.
"Vâng." Nhận lệnh cõng y đứng dậy, giờ phút này tâm tình của Mạc Tầm đặc biệt tốt, hắn còn tưởng chủ tử sẽ lệnh hắn quay lại cứu Thượng Trang.
Nhưng, y không có!
Y biết chính mình đang làm cái gì, y chính biết mình có chuyện quan trọng hơn cần phải làm.
Bất giác siết chặt vạt áo trong tay, Nguyên Chính Hoàn biết Diệc Trang vì mình mà nôn nóng, chỉ là ngày càng rời xa sơn động kia, trái tim lại càng đau đớn.
Nhắm hai mắt lại, chuyện này sai ở đâu, y thật sự không biết.
"Mạc Tầm." Thanh âm của y có chút run rẩy, "Bổn vương không thoải mái."
Kỳ thật y có thể nhịn, nhưng không biết tại sao, một khắc này, y lại không muốn đè nén.
Mạc Tầm giật mình, gật đầu nói: "Vậy chủ tử ngủ một lát đi, chờ tới nơi thuộc hạ lại gọi ngài."
Dứt lời, hắn đưa mắt nhìn thị vệ bên cạnh, người đó hiểu ý, lập tức tiến lên điểm huyệt y.
Mạc Tầm thở dài, nhanh chóng chạy vào rừng sâu.