Thâm Cung Phượng Duy Xuân Tuý Phế Phi

Chương 211

Thanh âm của hoàng đế từ bên ngoài nhàn nhạt truyền tới, Mộ Dung Vân Sở lập tức buông tay. Hắn đưa lưng về phía Nguyên Duật Diệp, từ bên kia nhìn tới khẳng định không thể thấy rõ hành động bên này.

Mộ Dung Vân Khương cúi đầu lau nước mắt, sau đó liền nở nụ cười: "Thần thiếp thỉnh an Hoàng Thượng. Hoàng Thượng tới đây sao không cho người báo một tiếng?"

"Thần tham kiến Hoàng Thượng." Mộ Dung Vân Sở xoay người, hành lễ với hắn.

Thanh Nhi cả kinh tới thất thần, hiện tại thấy nhóm chủ tử đều đã hành lễ, nàng ta cũng vội khom người.

Nguyên Duật Diệp khẽ cười một tiếng: "Trẫm vốn định tới thăm Hoàng Hậu, lại không ngờ bên ngoài không có một ai, vì thế mới tự mình vào? Sao hả, ngược lại là trẫm quấy rầy Hoàng Hậu và Thừa Tướng nói chuyện sao?"

Mộ Dung Vân Khương biến sắc, vội đáp: "Hoàng Thượng nói gì vậy, thần thiếp và ca ca chẳng qua chỉ nói chút việc nhà, cũng không phải đại sự gì." Dứt lời, nàng tiến lên dìu Nguyên Duật Diệp vào chỗ ngồi, lại tự mình rót trà cho hắn.

Nguyên Duật Diệp uống một ngụm, ngước mắt: "Thật sao? Nhưng vừa rồi trẫm lại nghe Hoàng Hậu nói cái gì là... Biết Thừa Tướng kỳ thật là gì?" Hắn đứng từ xa nên nghe không rõ, hiện tại hỏi chỉ là thuận miệng mà thôi.

Thanh Nhi run lên, hoảng sợ nhìn tiểu thư nhà mình.

Lúc này, Mộ Dung Vân Sở đột nhiên quỳ xuống, mở miệng: "Vi thần thỉnh Hoàng Thượng trách phạt."

"Ca..." Mộ Dung Vân Khương sợ hãi nhìn nam tử quỳ dưới đất, giờ phút này nói gì cũng không đúng, chỉ có thể cắn môi đứng bên cạnh Nguyên Duật Diệp.

"Trẫm không biết Thừa Tướng có tội gì?" Hắn nhíu mày.

"Nương nương lo lắng cho Dịch Chi nên mới phái người gọi thần tới, thần nhất thời nhanh miệng nên để lộ tin tức. Bởi vì Tân Vương rất có khả năng là kẻ đứng sau, nương nương sợ Hứa Thái Hậu gây khó dễ cho Dịch Chi, thần vốn không muốn nương nương lo lắng, lại không ngờ nhất thời mau miệng, thỉnh Hoàng Thượng thứ tội." Từ lời nói của hắn không nghe ra được thăng trầm.

Mộ Dung Vân Khương cũng vội quỳ xuống, cúi đầu: "Hoàng Thượng đừng trách huynh ấy, là thần thiếp huynh ấy nói rốt cuộc Dịch Chi đang làm gì. Dịch Chi tuy chỉ là thị vệ nhưng với huynh muội thần thiếp tình như thủ túc, thần thiếp biết tội rồi, thần thiếp không nên tham dự triều chính." Những lời Mộ Dung Vân Sở vừa nói, nàng thật sự nghe không hiểu, cái gì là Tân Vương có thể là kẻ đứng sau, một chút nàng cũng không rõ ràng.

Chỉ là nhớ lại khi trước hỏi tình hình của Tôn Dịch Chi, Mộ Dung Vân Sở đều nói hắn không sao, chắc chắn sẽ an toàn trở về. Rốt cuộc Tôn Dịch Chi đang làm gì mà không thể cho ai biết? Nghĩ tới đây, nàng không khỏi kinh hoảng.

Nguyên Duật Diệp buông chung trà trong tay, cúi người đỡ lấy nàng, nói: "Đây cũng không phải đại sự gì, tất cả đứng lên đi. Có điều, trẫm phải dặn dò Hoàng Hậu, dù tình như thủ túc thế nào, nam nữ vẫn có khác biệt, nàng là Hoàng Hậu của trẫm, mỗi bước đi đều phải cẩn thận." Thời điểm nói chuyện, Nguyên Duật Diệp đưa mắt nhìn Mộ Dung Vân Sở, trên mặt hắn một chút dấu vết cũng không lưu lại.

Không khỏi nhớ tới lần đó ở Hưng Viên, chính mình kéo Vu Nhi trốn sau hòn non bộ, câu nói nàng chỉ kịp nói phân nửa.

Hắn biết nàng muốn nói mình nhìn thấy Mộ Dung Vân Khương và Tôn Dịch Chi, kỳ thật lần đó hắn cũng nhìn thấy, nhưng sau khi điều tra, Tôn Dịch Chi chẳng qua chỉ dẫn nàng đi thăm Mộ Dung Vân Sở mà thôi.

Sau đó, bọn họ cơ hồ không còn tiếp xúc, vì thế hắn mới không truy cứu. Chỉ là hiện tại, thân phận bọn họ đã khác, hắn chỉ hi vọng được nhìn thấy một Hoàng Hậu hiền lương thục đức.

Nghe Nguyên Duât Diệp dặn dò, sắc mặt Mộ Dung Vân Khương liền có chút thay đổi, vội mở miệng: "Vâng, thần thiếp xin ghi nhớ lời dạy bảo của Hoàng Thượng."

Hắn "Ừ" một tiếng, lại kéo tay nàng nhìn xem, nói: "Trẫm là nhớ tới thương thế của nàng, đã bôi thuốc ổn thỏa chưa?"

Mộ Dung Vân Khương miễn cưỡng cười đáp: "Chẳng qua là chút thương tích, ngược lại là Vu Tu Dung, thời điểm rời đi, thần thiếp thấy muội ấy vẫn không tốt lắm." Trong lòng không khỏi cảm thấy kỳ quái, Nguyên Duật Diệp tại sao lại không tới Cảnh Nhân Cung mà tới nơi này của nàng?

Nguyên Duật Diệp khẽ cười, nhẹ giọng: "Hoàng Hậu đúng là hiền lương thục đức! Chỗ của vu Tu Dung trẫm sẽ đi, chỉ là Hoàng Hậu của trẫm, trẫm đương nhiên cũng phải tới xem."

Hắn và nàng, trước mặt người khác xưa nay luôn duy trì hòa khí.

Ngược lại là Mộ Dung Vân Sở, thời điểm biết Hoàng Hậu bị thương, hắn cuối cùng cũng nhịn không được mà đưa mắt nhìn nàng, thấp giọng: "Nương nương bị thương ở đâu?" Hắn vừa tới, một chút cũng không phát hiện.

"Chẳng qua là bị trà nóng đổ vào tay mà thôi, đã không có gì đáng ngại." Nàng quay đầu nhìn Nguyên Duật Diệp, cười nói, "Nếu Hoàng Thượng đã tới, không bằng thần thiếp phân phó Thanh Nhi chuẩn bị điểm tâm, ngài nếm thử một ít, thế nào?"

Hắn gật đầu, lại nói: "Thừa Tướng nếu không có việc gì thì cũng ở lại dùng điểm tâm đi."

Mộ Dung Vân Sở vội cự tuyệt: "Tạ Hoàng Thượng, thần không làm phiền Hoàng Thượng và nương nương dùng bữa nữa." Dứt lời, hắn liền hành lễ, lui xuống.

...................

Thời điểm Thượng Trang hồi cung, sắc trời đã tối.

Bước vào sân, không tự chủ mà nhìn nhóm cung nhân, Thượng Trang lập tức nắm chặt hai tay thành đấm, nàng từng nói sẽ bảo toàn tính mạng cho Huyên Chu, thế mà...

A, thở dài lắc đầu, nàng biết nếu không đổi người, như vậy hôm nay phải chết chính là Phục Linh. Chỉ là cho dù đó là Huyên Chu, nàng vẫn cảm thấy áy náy, rốt cuộc cũng là một mạng người!

Cung nữ dìu nàng vào phòng, hầu hạ nàng lên giường, lại lo lắng hỏi: "Nương nương thấy thoải mái hơn chưa?"

Nàng gật đầu: "Ở đây không còn việc gì nữa, ngươi lui xuống đi."

"Nhưng... Bữa tối người muốn ăn gì?"

Thượng Trang lại lắc đầu: "Bổn cung ăn không vô, đúng rồi, phái người nói với An Lăng đại nhân, nếu nương ta đã khỏe thì để Phục Linh trở về hầu hạ đi."

"Vâng, nô tỳ đi ngay." Cung nữ nhận lệnh, ra ngoài.

Quả thật có chút mệt mỏi, Thượng Trang nằm xuống, vừa nhắm mắt liền bị cơn buồn ngủ đánh úp.

Không biết thời gian qua, bên tai mơ hồ truyền tới thanh âm của nữ tử: "Nương nương, nương nương..."

Thân thể thoáng động, đầu ngón tay tựa hồ chạm vào thứ gì đó sền sệt, có chút ấm áp. Thượng Trang cả kinh, bỗng nhiên giật mình tỉnh dậy.

Cảm giác vừa rồi quá chân thật, thật tới mức khiến nàng thiếu chút nghĩ rằng...

Cắn môi, ôm gối ngồi dậy, thì ra chỉ là một giấc mộng.

Tim bất giác đập loạn nhịp, nàng há miệng thở hổn hển vài tiếng, rất lâu vẫn không bình ổn được tâm tình. Dứt khoát đứng lên, đi tới cửa sổ, đưa tay đẩy ra, bên ngoài, cung nữ gác đêm có lẽ vì mệt mỏi mà tựa vào hành lang ngủ mất.

Khóe miệng khẽ động, nàng không gọi nàng ấy, lúc này có ai mà không mệt mỏi chứ?

Thượng Trang hít một hơi thật sâu, ngày mai Phục Linh sẽ trở về, hơn nữa chuyện của Phục Linh đã được giải quyết, nàng nên vì thế mà vui mừng.

Một trận gió thổi tới làm tóc nàng tán loạn, Thượng Trang duỗi tay vén tóc ra sau, thời điểm ngước mắt tựa hồ nhìn thấy một thân ảnh màu trắng xuất hiện trong nội viện.

Nàng kinh hãi, đưa người ra ngoài. Chỉ là một cái chớp mắt, tựa như thoáng qua.

Kéo y phục trên người lại, nàng ra khỏi phòng, gọi cung nữ trực đêm mấy tiếng. Cung nữ vẫn ngủ say như lúc ban đầu, không hề nghe thấy tiếng Thượng Trang gọi. Thượng Trang mơ hồ cảm thấy kỳ quái, vừa định tiến lên, bên tai đột nhiên truyền tới thanh âm thì thầm của một nữ tử: "Nương nương, nương nương, người tìm cách hại chết nô tỳ, người cũng biết sợ sao? Ha ha ha..."

Trái tim trầm xuống, thân thể như có gì đó ập tới đè nặng. Thượng Trang nhịn không được mà hét lên, nâng bước xông về phía trước.

Thời điểm lao ra ngoài, trước mặt tựa như trông thấy ai đó, thân thể nàng bị giữ chặt, cứ thể mà đâm thẳng vào nam tử.

"Vu Nhi!" Nguyên Duật Diệp vừa vào cửa liền thấy nàng kinh hoảng lao ra, lắp bắp kinh hãi cuống quýt ôm lấy thân thể nhỏ nhắn của nàng. Phát hiện nàng không ngừng run rẩy, trái tim hắn bỗng dưng hoảng loạn, vội hỏi, "Đã xảy ra chuyện gì?"

Thượng Trang ngước mắt, thấy người tới là hắn, chẳng biết tại sao, nước mắt cứ như thế mà rơi xuống, nghẹn ngào trả lời: "Ta nhìn thấy..." Quay đầu lại, nội viện phía sau một mảnh an tĩnh.

Ở đây nào có thân ảnh màu trắng? Nào có thanh âm oán hận của nữ tử?

"Nhìn thấy cái gì?" Hắn ôn nhu hỏi, theo ánh mắt của nàng mà nhìn, trước mắt một mảnh đen kịt, ngoại trừ ánh đèn le lói trong tẩm cung của nàng truyền ra thì không còn gì khác.

Hắn quay đầu, ý bảo cung nhân sau lưng tiến lên kiểm tra.

Hắn ôm nàng, thấp giọng an ủi: "Không sao rồi. Nàng nhìn thấy cái gì? Nói ta biết."

Bàn tay nắm chặt vạt áo trước ngực hắn, lúc này nơi đó đã bị nàng vò nát. Thượng Trang thở hổn hển, vô lực tựa vào hắn: "Huyên Chu... Ta nhìn thấy Huyên Chu..."

Nàng ấy nói là nàng hại chết nàng ấy...

Nhắm chặt hai mắt lại, thân thế vẫn run rẩy không ngừng, nàng không phủ nhận, cái chết của Huyên Chu xác thật liên quan tới nàng, là nàng hại chết nàng ấy...

Nguyên Duật Diệp nhíu mày, sắc mặt lạnh đi, duỗi tay bế ngang nữ tử trước mặt nhanh chóng trở về tẩm cung. Cung nữ canh giữ bên ngoài tựa như bị đánh thức, thời điểm mở to hai mắt, phát hiện cửa cung mở rộng, nàng kinh hãi, chưa kịp hoàn hồn đã thấy trong sân có rất nhiều người, thậm chí còn thấy Hoàng Thượng ôm nương nương sắc mặt trắng bệch trở về.

Cung nữ thầm kêu không ổn, vội vàng quỳ xuống, cúi đầu.

Nguyên Duật Diệp vừa vào cửa, Trương công công liền tiến lên, nhỏ giọng: "Hoàng Thượng, trong viện không có ai cả."

"Đi gọi một đội cấm vệ quân tới kiểm tra Cảnh Nhân Cung một lần, trông thấy người khả nghi, toàn bộ bắt tới đây hết!" Hắn bình tĩnh ra lệnh. Huyên Chu đã chết, đang êm đẹp nàng sao có thể trông thấy?

Thấy sắc hắn không tốt, Trương công công đáp một tiếng rồi lui ra ngoài.

Xoay người cẩn thận đặt nữ tử xuống giường, Thượng Trang ngước mắt nhìn hắn, miễn cưỡng cười cười, qua nửa ngày mới mở miệng: "Có lẽ là ảo giác của ta." Nàng tự nói với lòng mình, Huyên Chu đã chết, nàng ấy chết rồi.

Bản thân như sắp phát điên, trong mộng nhìn thấy hình ảnh đó, bên tai còn nghe được tiếng của Huyên Chu, mở mắt tỉnh dậy, thân ảnh đó không phải còn là ảo giác sao?

Bàn tay rộng lớn của hắn nắm chặt tay nàng, hắn nên tới sớm một chút, hắn nên tới sớm ở bên cạnh nàng. Hắn cứ nghĩ hiện tại nàng đã ngủ, lại không ngờ xảy ra chuyện như vậy.

Thấy Thượng Trang lúc này vẫn còn run rẩy, hắn đau lòng kéo chặt đắp cho nàng, cau mày nói: "Không sao, ta đã cho người tới xem, chắc chỉ là gió thổi động bóng cây mà thôi, mấy ngày nay nàng cũng mệt mỏi rồi."

"Ừ." Nàng nhẹ nhàng gật đầu.

Xác thật rất mệt mỏi, thân thể mệt mỏi, tinh thần cũng vậy.

"Đã trễ thế này, Hoàng Thượng sao lại tới đây?" Thượng Trang ngước mắt nhìn hắn, may là hắn tới đây.

Hắn cười yếu ớt: "Lo cho nàng nên mới tới xem." Ngồi bên giường, cảm giác nàng thoáng nắm chặt tay mình, trái tim hắn đau như dao cắt. Ban ngày nghe nói Cảnh Nhân Cung có người chết, dọa nàng ngất xỉu, sau lại biết đó là cung nữ bên cạnh của nàng, hắn đã rất lo lắng.

Cúi người ôm lấy nàng, hắn thấp giọng: "Huyên Chu chết là ngoài ý muốn sao?"

Thượng Trang cả kinh, kinh ngạc với câu hỏi của hắn. Thoáng chần chờ, nàng mở miệng trả lời: "Nàng ta dìu ta xuống kiệu không cẩn thận bị trượt chân, rất nhiều máu, nàng ta vẫn luôn mở to hai mắt nhìn ta..."

"Vu Nhi!" Hắn cắt ngang lời nàng, là hắn không tốt, bắt nàng phải nhớ lại tình cảnh khi sáng.

Ôm chặt lấy nàng, hắn không muốn nàng nói thêm gì nữa.

"Ta sợ." Thần kinh quá căng chặt, nàng tựa hồ sắp không chịu nổi rồi. Từ lúc nhìn Huyên Chu chết đi, nàng một mình gắng gượng, còn phải giải quyết chuyện của Phục Linh, có trời mới biết, nàng mệt mỏi tới muốn ngất đi mấy lần.

Hiện tại, nàng thật sự cảm thấy sức lực đã cạn kịp.

Nguyên Duật Diệp tới thật tốt, nàng rất muốn nói một tiếng "Đa tạ", chỉ là lời này, nàng không nói được. Toàn thân vẫn còn run rẩy, nàng chỉ có thể nắm chặt nam tử trước mặt, co rúc trong lòng hắn.

Nguyên Duật Diệp bất giác nghĩ tới Huyên Chu trước đó không lâu bị nhốt trong Cảnh Nhân Cung, hiện tại đang êm đẹp lại mất mạng. Hít một hơi thật sâu, hắn không muốn nghĩ nữa.

Huyên Chu chết rốt cuộc có liên quan tới nàng không, hắn sẽ không hỏi.

Hắn biết nàng là nữ tử thiện lương, không phải loại người tâm ngoan thủ lạt (1).

(1) Tâm ngoan thủ lạt: Thủ đoạn ngoan độc

Nhìn thấy nàng như vậy, hắn chỉ có đau lòng, hắn thầm nghĩ phải luôn ở bên cạnh nàng, an ủi nàng.

Thượng Trang vẫn mở lớn hai mắt, không biết vì sao, nàng không có cách nào nhắm mắt lại.

Hắn thở dài, gọi cung nữ vào, phân phó chuẩn bị trà an thần.

Cung nữ nghiêm túc gật đầu nhận lệnh, nàng ta vẫn không quên khi nãy chính mình ngủ quên mà suýt xảy ra chuyện, hiện tại không thể để xảy ra bất cứ sai lầm nào nữa.

"Hoàng Thượng, có phải ta rất vô dụng không?" Nàng thấp giọng hỏi.

Trong lòng vô cùng đau đớn, hắn lắc đầu: "Đừng suy nghĩ lung tung."

Qua một lúc, Trương công công đã quay lại, nhìn hai người trong phòng, cho rằng Thượng Trang đã ngủ, hắn tận lực nhẹ nhàng bước chân, đứng từ xa mà mở miệng: "Hoàng Thượng, trong ngoài đều đã tìm mấy lần, tất cả bình thường."

Nguyên Duật Diệp gật đầu, ý bảo Trương Liêu lui xuống.

Nhìn nữ tử tiều tụy trong lòng, hắn thấp giọng: "Nàng nghe rồi đấy, căn bản không có việc gì, thân ảnh kia chắc nàng nhìn lầm rồi, đừng tự hù dọa chính mình." Ôm chặt lấy nàng, hắn muốn nói nàng biết, hắn vẫn luôn ở cạnh bên nàng.

Cung nữ mang trà an thần vào, hắn đưa tay nhận lấy.

"Gì vậy?"

"Uống vào làm ấm thân thể, ta thấy toàn thân nàng đều lạnh như băng rồi." Dứt lời, hắn liền đút tới bên môi nữ tử.

Thoáng chần chờ, nàng rốt cuộc cũng mở miệng uống.

Đuổi cung nữ lui xuống, chẳng bao lâu, nữ tử trong lòng rốt cuộc cũng nhắm mắt ngủ say. Nguyên Duật Diệp tựa như thở phào nhẹ nhõm, đưa tay chậm rãi vuốt ve gương mặt tái nhợt của nàng, qua nửa ngày mới đứng dậy, gọi Trương công công.

"Phân phó xuống, Cảnh Nhân Cung về sau không được nhắc tới cái tên Huyên Chu, nếu trái lệnh, xử phạt thật nặng! Trong khoảng thời gian này, kêu người canh giữ bên ngoài Cảnh Nhân Cung, không cho người lạ tiếng vào."

Trương công công bất giác đưa mắt nhìn vào trong, gật đầu, lại hỏi: "Tối nay Hoàng Thượng ở lại Cảnh Nhân Cung hay là trở về?"

Hắn quay đầu nhìn Thượng Trang, nhẹ giọng: "Trẫm ở đây." Tối nay hắn còn yên tâm rời đi sao?

Trương công công lui xuống.

Nguyên Duật Diệp đi tới bên cử sổ, tiếng bước chân bên ngoài đã nhỏ lại, mọi người đều giải tán. Hắn không cho họ nhắc tới Huyên Chu là sợ nàng không quên được chuyện khi sáng. Hắn nghĩ chuyện của Huyên Chu có lẽ liên quan tới nàng, chỉ là hắn không đành lòng đi hỏi.

Lúc trước là hắn ép nàng ở lại nơi này, nội cung hiểm ác, nếu nàng vì bảo vệ chính mình mà làm một số chuyện, hắn có lý do để trách cứ sao?

Hắn thà rằng bản thân vĩnh viễn không biết.

Hiện tại hắn chỉ cảm thấy đau lòng.

Qua một lúc lâu, hắn mới xoay người trở về bên giường. Nữ tử đã ngủ say, ánh đèn trong phòng dừng trên gương mặt nàng, nàng lúc này phảng phất vô cùng gầy gò, tựa như không còn sức lực.

Nhìn tay nàng đột nhiên co rúm, hắn kinh hãi, vội vàng đi qua nắm lấy.

Sáng sớm, ánh nắng đầu tiên chiếu vào, Nguyên Duật Diệp mơ hồ cảm thấy nữ tử trong lòng thoáng động, lập tức mở mắt, thấy nàng vẫn còn ngủ say, hắn mới thở phào nhẹ nhõm.

Trương công công tiến vào, nhỏ nhẹ hầu hạ hắn xuống giường. Lúc ra cửa, hắn dặn dò: "Lát nữa tự ngươi tới Nội Vụ Phủ một chuyến, chọn mấy cung nữ đến hầu hạ Vu Tu Dung."

Trương công công vội hỏi: "Nô tài nghe nói hôm nay Phục Linh cô nương hồi cung, Hoàng Thượng vẫn muốn nô tài đi chọn cung nữ khác điều tới đây sao?"

Nghe hoạn quan nói Phục Linh sẽ trở về, Nguyên Duật Diệp mới cười cười, lắc đầu: "Vậy thì thôi."

Phục Linh chiếu cố nàng, hắn đương nhiên yên tâm.

Nguyên Duật Diệp vừa ra ngoài, Phục Linh liền trở về Cảnh Nhân Cung. Thái giám trong viện thấy nàng, kinh ngạc hỏi: "A, Phục Linh cô nương sao về sớm vậy?"

Nàng cười: "Ta cùng thiếu gia vào cung tảo triều, tiểu thư đâu?" Nàng vừa hỏi vừa vào bên trong.

Thái giám thở dài: "Nương nương cả đêm không an ổn, Hoàng Thượng phải ở cùng một đêm, hiện tại còn đang ngủ."

"Cái gì?" Phục Linh biến sắc, vội vàng vào phòng.

Hôm qua người trong cung tới nói tiểu thư muốn nàng trở về, nàng liền hưng phấn tới cả đêm ngủ không ngon giấc. Mặc dù ở An Lăng Phủ lão gia đối với nàng không tệ, chỉ là rốt cuộc nàng cũng không quen cuộc sống ở đó, vẫn là đi theo tiểu thư thoải mái hơn.

Nghe ngữ khí của thái giám, tiểu thư hình như không phải vì hưng phấn mà không ngủ được, còn nói cái gì... Hoàng Thượng phải ở cùng một đêm?

Phục Linh cắn môi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Vọt vào trong, quả nhiên thấy Thượng Trang còn đang ngủ, nàng không dám quấy rầy, nhẹ bước tới bên giường, ngồi xuống.

Sao sắc mặt lại khó coi như vậy? Phục Linh duỗi tay bắt mạch, không phải sinh bệnh.

Không lẽ người muốn giết nàng tới tìm tiểu thư?

Nghĩ như vậy, Phục Linh không khỏi kinh hãi, vỗ trán thật mạnh, nàng sao có thể như vậy? Nàng sao có thể nghe lời mà theo thiếu gia xuất cung?

"Ưm." Nữ tử trên giường nỉ non một tiếng, mở mắt.

"A, tiểu thư!" Phục Linh vui vẻ gọi một tiếng.

Thượng Trang còn tưởng mình nhìn lầm, đưa tay dụi mắt: "Về rồi sao?" Kỳ thật nàng có rất nhiều lời muốn nói, chỉ là giờ phút này nhìn thấy Phục Linh, nàng chỉ biết cười nắm chặt tay nàng ấy.

Không biết tại sao, Phục Linh đột nhiên rất muốn khóc. Cắn răng, nước mắt cuối cùng cũng nhịn không được mà rơi xuống: "Tiểu thư sao có thể để nô tỳ ra ngoài? Tiểu thư xem, người hiện tại biến thành bộ dáng gì rồi? Sớm biết như thế, Phục Linh dù có chết cũng không xuất cung, Phục Linh nên ở cạnh tiểu thư..."

Thượng Trang nhíu mi, nhịn không được mà bật cười. Phục Linh trước nay không sợ trời không sợ đất, nàng ấy như vậy, nàng vẫn là lần đầu nhìn thấy. Ngồi dậy, Thượng Trang nhỏ giọng: "Không được khóc, khóc như vậy còn thành bộ dáng gì?" Dứt lời, nàng ngước mắt nhìn bốn phía.

Phục Linh lau nước mắt: "Đừng nhìn nữa, Hoàng Thượng tảo triều rồi." Tuy không tận mặt nhìn thấy, nhưng nghe thái giám nói Hoàng Thượng ở cùng tiểu thư một đêm, giờ phút này không còn ở đây, ngoại trừ tảo triều nàng thật không nghĩ ra lý do nào khác.

Thượng Trang không khỏi giật mình, đúng vậy, nàng hồ đồ rồi, giờ này hắn đương nhiên phải thượng triều.

"Tiểu thư, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Phục Linh một bên phủ thêm áo cho nàng, một bên hỏi.

Đầu ngón tay Thượng Trang run lên, phảng phất phải ngưng tụ dũng khí rất lớn mới có thể bình tĩnh mở miệng: "Huyên Chu chết rồi."

Phục Linh chỉ cảm thấy đầu óc "Ong" lên một tiếng, Huyên Chu chết rồi sao?

Qua nửa ngày, nha đầu mới run giọng hỏi: "Nàng ta... Nàng ta là kẻ chết thay?" Trừ việc này ra, nàng thật không nghĩ được lý do vì sao Huyên Chu lại chết.

Thượng Trang gật đầu, nắm chặt tay nàng, cắn răng: "Là ta tự tay đẩy nàng ta!"

"Tiểu thư!" Phục Linh gọi một tiếng, vội vàng trấn an, "Người làm vậy là đúng, nếu Huyên Chu trung thành tận tâm như nô tỳ, người sẽ không như thế. Chính nàng ta là kẻ có lỗi trước, người là trừng phạt đúng tội!"

"Không, tội nàng ta không đáng chết." Nàng lắc đầu.

"Tiểu thư..."

"Phục Linh, ta hổ thẹn với nàng ta, ngay cả nằm mơ ta cũng thấy nàng ta, thấy nàng ta cả người đầy máu. Nàng ta còn nói oán hận ta, là ta hại chết nàng ta..." Những lời này, nàng chỉ dám nói với Phục Linh, với Nguyên Duật Diệp, nàng không thể nói.

Hai mắt Phục Linh ửng đỏ, cắn răng: "Tiểu thư đừng như vậy, nếu nàng ta chết oan, muốn tìm người báo thù cũng sẽ tới tìm nô tỳ."

"Phục Linh..."

"Phục Linh không sợ nàng ta!" Tiểu thư vì nàng mới làm như vậy, nàng còn sợ Huyên Chu tới báo thù sao? Tựa như nhớ ra gì đó, Phục Linh liền nói: "Tiểu thư nói cho nô tỳ biết ai giết Huyên Chu đi, cho dù là quỷ nô tỳ cũng đi tìm kẻ đó tính sổ!"

Thượng Trang cả kinh, vội che miệng nàng ấy lại, nhíu mày nói: "Việc này ngày sau không được nhắc tới, chuyện của Huyên Chu cũng dừng ở đây."

"Tiểu thư..."

Phục Linh còn muốn nói gì đó, lại nghe cung nữ bên ngoài nhỏ giọng: "Nương nương, hôm nay... Không qua Úc Ninh Cung thỉnh an sao?"

Thượng Trang hoàn hồn, nàng thế mà quên mất việc đi thỉnh an thái hậu!

Vội vàng đứng lên, thời điểm ra ngoài, Phục Linh vẫn còn lo lắng nhìn nàng: "Tiểu thư không sao chứ?" Nàng cứ cảm thấy tiểu thư lúc này rất mệt mỏi, tựa như chỉ cần không cẩn thận sẽ ngã xuống.

Thượng Trang miễn cưỡng cười cười, ý bảo bản thân không sao.

Qua Úc Ninh Cung, thấy tất cả phi tần đều tới, Thượng Trang nhìn một vòng, lại không thấy Mộ Dung Vân Khương.

Thượng Trang không khỏi kinh ngạc, đã là lúc này nàng ấy vẫn chưa tới sao?

Vân Phi nhìn nàng, hả hê trêu chọc: "A, chỉ mới một ngày không gặp, Vu muội muội sao lại giống như bệnh nặng vậy?"

Niên Tần cũng nhìn qua, ánh mắt có chút ngoài ý muốn.

Thượng Trang cười ngồi xuống, ho khan: "Hôm qua cảm lạnh, để nương nương chê cười rồi."

Vân Phi hừ một tiếng: "Vậy muội nên chú ý một chút, Hoàng Thượng rảnh rỗi đều tới cung của muội, đừng để lây bệnh cho ngài ấy."

"Nương nương yên tâm, thần thiếp đương nhiên sẽ không khiến Hoàng Thượng bị bệnh."

Phục Linh cắn môi, trường hợp này nàng vẫn nên thức thời im lặng.

Bên ngoài thái giám kêu lên "Thái Hậu giá lâm", "Hoàng Hậu nương nương giá lâm".

Mọi người đứng dậy hành lễ, Mộ Dung Vân Khương dìu Thái Hậu chậm rãi tiến vào, đưa mắt nhìn Thượng Trang, sau đó ánh mắt dừng trên người Phục Linh, không tự chủ mà lóe lên tia sáng tức thời.

Thượng Trang không khỏi giật mình, Mộ Dung Thừa Tướng đã chính miệng đồng ý, Mộ Dung Vân Khương sao còn...

Còn đang nghĩ ngợi, Thái Hậu đã mở miệng: "Miễn lễ, đều ngồi đi."

"Tạ Thái Hậu." Mọi người tạ ơn, sau đó lần lượt ngồi xuống.

Thái Hậu được Mộ Dung Vân Khương dìu ngồi xuống, đưa mắt nhìn Thượng Trang, thuận miệng hỏi: "Ai gia nghe nói đêm qua Cảnh Nhân Cung xảy ra chuyện ma quái, đúng không?"

Thái Hậu vừa dứt lời, bên dưới liền xôn xao một trận, mà Thượng Trang cả kinh không thôi. Đêm qua nàng đúng là bị dọa sự, nhưng Nguyên Duật Diệp đã cho người xem xét, chẳng qua là ảo giác của nàng. Hiện tại Thái Hậu lại nói thẳng là "chuyện ma quái", trái tim nàng không tự chủ mà đập loạn nhịp.

Không khỏi ngước mắt nhìn Mộ Dung Vân Khương ngồi cạnh bà ta, nàng ấy chỉ nhẹ nhàng uống trà, chưa từng nhìn nàng.

Thái Hậu lại nói: "Loại chuyện này tới hôm nay ai gia mới biết, Hoàng Thượng cũng thật là, sớm biết lại không chịu nói với ai gia." Bà ta dừng một lúc, tiếp tục, "Ai gia đã mời pháp sư vào cung, nhờ họ cúng bái làm lễ cho Cảnh Nhân Cung mấy ngày. Hậu cung trọng địa sao có thể để chuyện không sạch sẽ xảy ra? Vu Tu Dung?"

"Có thần thiếp." Thượng Trang nắm chặt khăn tay.

"Nếu Cảnh Nhân Cung đã không sạch sẽ, mấy ngày nay ngươi cũng không cần ở đó nữa, miễn cho Hoàng Thượng tới lây nhiễm vận xui. Nếu Hoàng Thượng xảy ra chuyện gì, ai cũng không đảm đương nổi!" Ngữ khí của Thái Hậu gia tăng mấy phần.

Chúng phi tần ngồi dưới không ai dám lên tiếng.

Thượng Trang giật mình, không cho nàng ở Cảnh Nhân Cung, chẳng lẽ muốn nàng chuyển tới Càn Thừa Cung sao?

A, buồn cười, Thái Hậu đâu phải người như vậy!

Mộ Dung Vân Khương ở cạnh buông ly trà trong tay xuống, cười mở miệng: "Bổn cung đã nói với Thái Hậu, mấy ngày nay Vu Tu Dung cứ ở Quán Sư Cung của bổn cung, đúng lúc bổn cung cũng có người cùng trò chuyện." Ánh mắt nữ tử đột nhiên trở nên sắc bén, nàng ấy vẫn nhẹ nhàng mỉm cười, "Vu Tu Dung không ngại chứ?"

Vân Phi không vui mà "Hừ" một tiếng.

Thượng Trang chua xoát cười cười, đành phải nói: "Nương nương ân điển, thần thiếp đa tạ nương nương." Nàng ấy là Hoàng Hậu, mời nàng tới ở cùng, nàng sao dám ghét bỏ?

Hơn nữa Mộ Dung Vân Khương đã nói với Thái Hậu, Thái Hậu cũng đã đồng ý, như vậy nàng còn có thể nói gì? Cuối cùng nàng cũng hiểu đang êm đẹp vì sao Mộ Dung Vân Khương lại đi cùng Thái Hậu, thì ra là vì nàng.

Mặt mũi của nàng cũng thật lớn.

Thái Hậu gật đầu: "Mấy ngày nay ai gia sẽ qua Phật đường tụng kinh, nội cung này tuyệt đối không được xuất hiện những thứ không sạch sẽ."

Niên Tần bị dọa tới sắc mặt trắng bệch, mấy phi tần khác cũng rụt rụt thân thể.

Ngược lại là Vân Phi khinh miệt cười cười, nhìn Thượng Trang: "Đang êm đẹp người trong cung của muội lại chết, người khác không biết còn tưởng muội đã làm gì, nếu không sao có thể khiến âm hồn bất tán chứ?"

"Vân Phi!" Thái Hậu quát một tiếng. Loại chuyện này, ngay cả Thái Hậu cũng kiêng kị, không ngờ Vân Phi nói chuyện lại như điều hiển nhiên, bà ta nghe xong đương nhiên sẽ tức giận.

Vân Phi kinh hãi, lúc này thấy sắc mặt Thái Hậu tái nhợt liền vội cúi đầu, không dám nhiều lời thêm một câu.

Đáy lòng Thượng Trang hiểu rõ, lời nói của Vân Phi nhìn qua có vẻ đang châm chọc nàng, nhưng thật ra trong đó có vài phần là thật. Tỷ như chuyện nàng làm với Huyên Chu...

Phục Linh biết nàng khẳng định sẽ nhớ tới Huyên Chu, lẳng lặng tiến lên, chụp lấy mu bàn tay nàng.

Nàng miễn cưỡng cười cười, còn có thể thế nào nữa? Nàng không kiên cường cũng không được.

Ngồi một lát, Ti Y dìu Thái Hậu đứng dậy, mọi người cũng vội vàng đứng lên. Thời điểm đi ngang qua Vân Phi, Thái Hậu thấp giọng: "Lời gì nên nói lời gì không nên nói, Vân Phi trở về tự mình suy nghĩ đi!"

Mãi tới khi Thái Hậu ra ngoài, sắc mặt Vân Phi vẫn trắng bệch, ánh mắt nàng ta nhìn Thượng Trang ẩn ẩn một tia tức giận.

Thượng Trang không để ý.

Mộ Dung Vân Khương được Thanh Nhi dìu ra ngoài, vừa đi vừa nói: "Vu Tu Dung đi cùng bổn cung đi."

Đi theo nàng mới phát hiện Mộ Dung Vân Khương không ngồi kiệu.

Hai người một trước một sau chậm rãi đi, hai cung nữ theo sau từ xa.

"Sao thế? Không vui?" Mộ Dung Vân Khương không hề quay đầu, mở miệng hỏi.

Thượng Trang ngây ra, bước chân bên dưới bất giác nhanh hơn, nói: "Chuyện của Phục Linh..."

"Ngươi yên tâm, bổn cung đã đồng ý với Thừa Tướng, sẽ không động tới nàng ta." Mộ Dung Vân Khương cắt ngang lời nàng, "Bổn cung chỉ là muốn đặt nàng ta dưới mí mắt quan sát mấy ngày."

Cho nên nàng ấy mới xin chỉ thị của Thái Hậu, muốn nàng qua Quán Sư Cung.

Nội tâm Thượng Trang khẽ động, bật thốt lên hỏi: "Hôm qua nương nương phái người qua Cảnh Nhân Cung sao?" Không lẽ hôm qua không phải ảo giác, mà là kế sách Hoàng Hậu dùng để khiến nàng qua Quán Sư Cung?

Mộ Dung Vân Khương chấn động, không tin mà quay đầu nhìn nữ tử phía sau, khẽ cười: "Chuyện giả thần giả quỷ, bổn cung không làm. Chuyện hôm qua sớm đã có cung nhân truyền ra ngoài, ngươi cho rằng bổn cung không biết sao?"

Lời nàng ấy nói khiến Thượng Trang ngây ra.

Mộ Dung Vân Khương dám thừa nhận mình muốn giết Phục Linh, như vậy chuyện hôm qua nếu nàng ấy làm, nàng ấy cũng không cần che giấu. Dù sao hôm nay nàng ấy đã đạt được một đích, không phải sao?

Nếu không phải Mộ Dung Vân Khương làm, như vậy đó thật sự là ảo giác của nàng rồi.

Hít một hơi thật sâu, Thượng Trang khẽ cười: "Vậy thần thiếp phải cảm tạ nương nương, sợ rằng Cảnh Nhân Cung kia của thần thiếp đúng là có chút không sạch sẽ."

Mộ Dung Vân Khương biến sắc, không nói gì, chỉ đi về phía trước.

Trở về Quán Sư Cung, Mộ Dung Vân Khương cho người chuẩn bị chỗ ở cho Thượng Trang, ánh mắt dừng trên người Phục Linh, không khỏi mở miệng: "Lần trước Thừa Tướng muốn ngươi, ngươi không muốn, bổn cung thật hiếu kỳ, chẳng lẽ trong lòng nha đầu Phục Linh đã có ai đó?"

Phục Linh giật mình.

Thượng Trang vội nói: "Nha đầu này nào có phúc khí hầu hạ Thừa Tướng? Nàng ấy chỉ muốn sống tốt mà thôi."

Sống tốt? Nàng ấy chỉ cần an phận, Mộ Dung Vân Khương nàng không phải sẽ bỏ qua sao?

Lúc này có cung nữ tiến vào nói chỗ ở đã thu dọn xong.

Mộ Dung Vân Khương đứng dậy, phân phó Thanh Nhi: "Đưa Tu Dung xuống nghỉ ngơi." Nói rồi, nàng nhìn Thượng Trang, "Ở đây không thể so với Cảnh Nhân Cung, Vu Tu Dung nếu không có chuyện gì, tốt nhất đừng nên đi lại."

"Vâng, thần thiếp ghi nhớ lời dạy của nương nương." Hành lễ, Thượng Trang mới cùng Phục Linh xoay người rời đi.

..................................

Tuyết Tùng Cung.

An Lăng Vu vừa mở cửa liền thấy Nguyên Chính Hoàn và Mạc Tầm đúng lúc tới, lập tức vui vẻ hân hoan đón bọn họ đi vào.

Mạc Tầm cau mày hỏi: "Diệc Trang cô nương đêm qua ngủ không được sao? Sắc mặt sao lại kém như vậy?"

"Sao thế?" Nguyên Chính Hoàn hỏi.

An Lăng Vu lắc đầu: "Cũng không có gì, chỉ là trong cung truyền ra hôm qua cung nữ bên người Tu Dung nương nương đột nhiên chết, còn nói buổi tối Cảnh Nhân Cung xuất hiện ma quỷ, nhóm Vương phi ở đây đều sợ tới không dám ngủ."

Lời nàng vừa dứt, sắc mặt hai người trước mặt liền thay đổi.

Mạc Tầm bỗng nhiên nắm chặt trường kiếm, chỉ là thân thể vẫn không động.

An Lăng Vu bị dọa sợ, nàng chưa từng thấy Mạc Tầm như vậy. Khi trước, sắc mặt hắn tuy lúc nào cũng lạnh như băng nhưng không hề khiến người ta rét run như lúc này, hiện tại đối diện với ánh mắt đó, nhịp tim nàng bất giác trở nên dồn dập.

Nguyên Chính Hoàn đột nhiên mở miệng: "Mạc Tầm, không cần hầu hạ, bổn vương có vài lời muốn nói với Trang Nhi."

"Mạc Tầm cáo lui." Bỏ lại bốn chữ, hắn xoay người ra ngoài.

Lúc này không còn như ngày thường canh giữ bên ngoài, hắn nắm chặt trường kiếm trong tay phóng đi, trên mặt vẫn không biểu lộ bất cứ điều gì, chỉ có sâu trong đôi mắt chậm rãi phát ra tia phẫn nộ.

Xa xa nhìn thấy Cảnh Nhân Cung.

Không biết có phải cảm giác của riêng hắn không, lúc này nhìn nó, hắn bất giác cảm thấy nơi này thật đìu hiu. Trước mắt hiện ra nụ cười ngây thơ của nha đầu kia, kỳ thật ngày đó, hắn muốn chủ tử gọi nàng ấy về, chỉ là hắn biết, lời này nói ra là quá phận, vì thế, hắn không thể.

Giờ đây, hắn ẩn ẩn cảm thấy hối hận.

Lần đầu tiên hối hận một chuyện.

Đi nhanh về phía trước, cung nữ nội viện nhận ra hắn, chỉ là nhìn bộ dáng của hắn lúc này, cung nữ có chút sợ hãi run rẩy mở miệng: "Mạc... Mạc thị vệ, ngài tới tìm nương nương sao? Nương nương của chúng ta tới Quán Sư Cung ở mấy ngày, Thái Hậu nói nơi này không sạch sẽ, phải mời pháp sư tới làm phép."

Không ở đây? Nàng ta trốn cũng thật nhanh!

Phẫn nộ xoay người, hắn lại hướng tới Quán Sư Cung mà đi.

Kỳ thật, giờ phút này hắn cũng không biết tại sao phải đi, gặp Thượng Trang rồi thì có thế nào?

Người cũng đã chết, không phải sao.

Dừng chân trước cửa Quán Sư Cung, hắn nghĩ bản thân phải lý trí một chút, hắn là thị vệ của Nguyên Chính Hoàn, sao có thể không biết chính mình đang làm gì? Cắn răng, trong nháy mắt sắp xoay người, hắn lại thấy một thân ảnh nhỏ bé từ Quán Sư Cung chạy ra.

Không khỏi giật mình.

Hắn hoa mắt sao? Dừng bước, hắn cả kinh đưa mắt nhìn.

Phục Linh định trở về Cảnh Nhân Cung lấy ít đồ, không ngờ lúc này lại bắt gặp Mạc Tầm đứng trước mặt, đang nhìn nàng.

A, nàng không phải nhìn lầm đấy chứ?

Dụi mắt, lại nhìn, đúng là chỗ đó!

Phục Linh nghi hoặc đưa mắt nhìn xung quanh, xác định không thấy Vương gia ở đây, nghĩ nghĩ một hồi, vẫn thấy hắn còn đứng ở đó. Hắn đang nhìn gì vậy?

Hừ, mặc kệ nhìn cái gì, nàng vừa nhìn thấy hắn liền cảm thấy tức giận.

Nâng bước đi về phía hắn, nhớ tới thái độ ngày thường hắn đối với tiểu thư, nàng càng nghĩ càng tức giận.

Mạc Tầm thấy Phục Linh đi về phía bình, không tự chủ mà lui mấy bước, nhưng cuối cùng lại không xoay người.

Người trước mặt tới gần, chẳng biết tại sao, khóe môi hắn lại cong lên.

Nụ cười cứng nhắc khiến Phục Linh cứng đờ, nàng không tin mà nhìn hắn, kỳ lạ, tảng đá này cũng biết cười sao?

Là nàng nhìn lầm? Là nàng hoa mắt?

Hay là hắn cười vì biết tiểu thư bị ép tới Quán Sư Cung?

Thấy nàng tới gần, Mạc Tầm động môi, muốn nói gì đó, đã thấy Phục Linh đột nhiên đưa tay qua. Cũng không biết nàng cầm kim châm lúc nào, Mạc Tầm không kịp đề phòng mà bị nàng đâm một cái.

Y phục đơn bạc, Mạc Tầm chỉ cảm thấy thân thể một hồi đau nhức, giống như bị trùng cắn, lại bất giác hoàn hồn, cánh tay run lên, trường kiếm thế mà rơi xuống đất.

Phục Linh thu tay về, mắng: "Biết đau không? Ta cảnh cáo ngươi, về sau không được khi dễ tiểu thư nhà ta!"

Nàng không thèm nhìn hắn, dù sao độc cũng do nàng điều chế, chết không được, tàn phế cũng không, chẳng qua chỉ là đau nhức một hồi. Nàng đã sớm nói, nếu có thêm một lần, tuyệt đối không phải thuốc xổ! Thật không ngờ hắn tới tìm mình nhanh như vậy.

Thời điểm Mạc Tầm ngước mắt nhìn Phục Linh đã rời đi.

Hắn đau tới thái dương ròng ròng mồ hôi, cánh tay sưng đỏ một mảng. Hắn đột nhiên muốn cười, bản thân tưởng nàng đã chết nên mới vội vàng chạy tới đây, nàng ngược lại không chết, vừa gặp mặt, không nói hai lời đã hạ độc thủ với hắn.

Mạc Tầm ơi Mạc Tầm, từ khi nào ngươi lại học cách chuốc khổ về thân như vậy?

"A." Lúc này, hắn thật sự nở nụ cười, còn cười ra tiếng.

Phục Linh từ Cảnh Nhân Cung trở về, lúc này đương nhiên không còn thấy Mạc Tầm nữa.

Nàng chu miệng đi vào, vừa thấy Thượng Trang liền thấp giọng nói: "Tiểu thư, vừa rồi nô tỳ nhìn thấy Mạc thị vệ."

Thượng Trang cả kinh, hiện tại các nàng đang ở Quán Sư Cung, Mạc Tầm sao lại ở đây?

Vừa định mở miệng, Phục Linh đã giành trước: "Nô tỳ đã giúp tiểu thư giáo huấn hắn một trận! Lần trước hắn dám dùng ngân châm với tiểu thư, nô tỳ sẽ cho hắn chịu chút đau đớn này lại, có điều nô tỳ đã động chút tay chân, khiến hắn đau tới chết đi sống lại một hồi mới thôi."

"Phục Linh!" Thượng Trang vội kéo nàng ấy lại, "Ta không phải đã nói không cần..."

"Tiểu thư chỉ nói gặp Mạc thị vệ không được nhắc tới chuyện ngân châm, nô tỳ không nhắc tới, nhưng nô tỳ nghĩ trong lòng hắn khẳng định rất rõ ràng." Phục Linh nói năng hùng hồn khí thế.

Thượng Trang bất đắc dĩ mà nhìn nha đầu trước mặt, sợ rằng Mạc Tầm một chút cũng không rõ ràng, thậm chí còn cảm thấy oan uổng. Phục Linh này, nàng thật hết cách.

"Ra tay nặng không?"

Phục Linh nghĩ nghĩ, vỗ trán: "A, thiệt quá! Hắn khiến tiểu thư đau mấy ngày liền, nô tỳ vốn có thể khiến hắn đau đớn ba ngày ba đêm nhưng vừa rồi vội vàng quá, chỉ kịp khiến hạ thuốc hắn đau mấy canh giờ mà thôi."

Thượng Trang thở phào nhẹ nhõm, lại đột nhiên nhớ tới một chuyện, nhíu mày hỏi: "Thuốc trên người ngươi từ đâu mà có?" Thuốc ở Ngự Dược Phòng không thể tùy tiện lấy, Phục Linh sao có thể...

"À, lúc cùng thiếu gia xuất cung, nô tỳ thừa cơ mang một ít dược liệu vào, không ngờ người bị dùng đến đầu tiên là Mạc thị vệ." Phục Linh bật cười.

Nha đầu này không nói rõ nhưng Phục Linh biết, thứ nàng ấy có thể chuẩn bị chẳng qua chỉ là mấy thảo dược đơn giản thôi. Thở dài một tiếng, nàng dặn dò: "Ngày sau không thể tùy tiện lấy ra, biết chưa?"

Phục Linh nở nụ cười, kỳ thật cũng không có gì lớn, đây chẳng qua chỉ là một trò đùa dai. Có điều, nàng biết nội cung là nơi nào, khẳng định sẽ không gây phiền toái cho tiểu thư, nhất định không.

Thấy Phục Linh gật đầu, Thượng Trang mới yên lòng ngồi xuống giường, lại hỏi: "Mạc thị vệ tới đây làm gì?"

"Hả?" Phục Linh ngây ra, qua nửa ngày mới cười cười nói, "Nô tỳ quên hỏi rồi, khi nãy gặp hắn chỉ lo xông qua trả thù cho tiểu thư thôi."

Thượng Trang vừa bất lực vừa thấy buồn cười, không khỏi trừng mắt một cái. Nha đầu lập tức nhận ra tình hình không ổn, le lưỡi rồi vội xoay người, tiện tay thu dọn y phục trên bàn.

Mạc Tầm tới đây làm gì? Là hắn tự ý đến, hay là nghe lệnh của Nguyên Chính Hoàn? Nơi này là Quán Sư Cung, là muốn tìm Mộ Dung Vân Khương sao?

Phục Linh đã cất xong y phục vào tủ, quay trở lại nhỏ giọng hỏi: "Tiểu thư đã thoải mái hơn chưa?"

"Ừ." Thượng Trang gật đầu.

Lúc này, bên ngoài truyền tới thanh âm của cung nữ: "Nương nương, Hoàng Hậu nương nương phái nô tỳ tới nói thiên điện không có huân hương, muốn chúng nô tỳ đi chuẩn bị, không biết nương nương thích hương liệu nào?"

Thượng Trang nháy mắt, Phục Linh hiểu ý liền nâng bước ra ngoài.

Đợi thật lâu, Thượng Trang có chút bất an, thời điểm đứng dậy ra cửa liền thấy Phục Linh trở về.

"Sao đi lâu như vậy?" Nàng nhíu mày hỏi.

Phục Linh không trả lời, đi thẳng vào phòng, lấy ra huân hương đang ôm trong lòng, quơ quơ: "Tiểu thư thấy hương này thế nào?"

"Ừ." Nàng không yên lòng, vội hỏi, "Lấy huân hương ở đâu?" Đi lâu như vậy, khẳng định là không phải Quán Sư Cung.

Phục Linh đáp: "À, Thanh Nhi dẫn nô tỳ qua Nội Vụ Phủ lấy." Nàng đốt huân hương lên, đột nhiên nhớ tới gì đó, nói, "Đúng rồi tiểu thư, nô tỳ ở trong phòng nàng ta ngửi được mùi của tàng hoa hồng, rất đậm."

Thượng Trang cả kinh, không khỏi nhớ lại lần Mộ Dung Vân Khương gặp chuyện không may.

Linh Khuyên một mực kêu oan, chẳng lẽ thật sự không phải muội ấy làm?

Đầu ngón tay run lên, là Mộ Dung Vân Khương giá họa cho muội ấy?
Bình Luận (0)
Comment