Loại đau đớn này qua một lúc lâu mới chậm rãi tan đi.
Thượng Trang ngồi tựa vào giường, thở phào nhẹ nhõm.
"Vu Nhi!" Nam tử bên cạnh nhẹ giọng gọi.
Nàng kinh hãi, thời điểm ngước mắt thấy hắn đang nhìn mình, nhíu mày hỏi: "Sao vậy?"
"À, không sao, ngài nắm tay thiếp, thiếp đang muốn cởi giày." Nàng vội tìm cái cớ che đậy.
Hắn lúc này mới cười cười, buông tay nàng ra: "Sao lại ra ngoài?"
"Bên ngoài mưa rồi, thiếp đi gọi Phục Linh trở về nghỉ ngơi, nơi này không thể so với trong cung, không có hành lang trú mưa, thiếp sợ nha đầu kia bị bệnh." Nàng nhẹ giọng đáp, cởi giày xong liền lên giường.
Hắn không nhúc nhích, chỉ chăm chú nắm chặt tay nàng.
Đau đớn vừa rồi đã biến mất không chút dấu vết, tựa như cảm giác đó chỉ là ảo tưởng của nàng. Thượng Trang cắn môi, không nói gì cả.
Hôm sau, thời điểm Phục Linh tới, Thượng Trang vừa tỉnh dậy.
Nha đầu tiến vào nói trời đổ mưa cả đêm, con đường bên ngoài đã trở nên lầy lội.
Thượng Trang thấy sắc mặt nàng ấy rất khó coi, nhíu mày hỏi: "Bệnh sao?"
Phục Linh lắc đầu.
"Ngủ không ngon?"
Phục Linh vẫn lắc đầu, có mấy lời, nàng không biết phải nói thế nào. Chuyện Linh Khuyết còn sống, tiểu thư có biết không? Còn nữa, thái độ của Mạc Tầm tối qua khiến nàng khó chịu cả đêm. Lặng lẽ nhìn người phía sau, Hoàng Thượng đang ở đây, nàng quyết định im lặng.
Thượng Trang lúc này mới phát hiện cổ Linh Khuyết bị thương, không khỏi kinh hãi, vội kéo nha đầu tới gần, nhỏ giọng hỏi: "Cổ bị sao vậy?" Vết thương vừa đóng vảy, như vậy, là chuyện tối qua sao? Đêm qua trời tối, nàng đúng là không chú ý tới.
Phục Linh theo bản năng đưa tay xoa xoa, miệng vết thương lúc này đã khô, nàng miễn cưỡng cười nói: "Không có gì, chỉ là không cẩn thận bị thương mà thôi, đã bôi thuốc rồi."
Thượng Trang còn muốn truy hỏi, lại nghe bên ngoài có thị vệ bẩm báo người của Tân Vương phủ tới.
Trương công công cho người nọ vào, thị vệ hành lễ, mới nói: "Thái Hậu của chúng ta biết Hoàng Thượng tới Vân Điền Quận, vì thế thỉnh Hoàng Thượng giá lâm vương phủ."
Nguyên Duật Diệp và Thượng Trang nhìn nhau, cảm thấy có chút kỳ quái, đúng lúc này Hứa Thái Hậu lại đột nhiên phái người tới mời...
Thượng Trang khẽ lắc đầu, đúng rồi, chuyện đó nàng còn chưa kịp kể.
Nguyên Duật Diệp cười cười, hắn ngược lại chưa từng muốn qua Tân Vương phủ, nếu muốn, hắn đã sớm tới.
Vừa định mở miệng, Trương công công vội vàng nhấc rèm tiến vào, la lớn: "Hoàng Thượng, Mạc thị vệ ở bên ngoài cầu kiến."
Mạc Tầm tiến vào, không thèm nhìn Thượng Trang, hắn trực tiếp quỳ xuống, trầm giọng: "Hoàng Thượng, thời tiết tối qua đột nhiên thay đổi, Vương gia nhà thần thân thể xưa nay không tốt, hiện tại sinh bệnh rất nặng, thỉnh Hoàng Thượng ân chuẩn cho ngài ấy về thành."
Bất giác tiến lên một bước, hai tay siết chặt, Thượng Trang biết Nguyên Chính Hoàn không phải bị bệnh, chỉ là nghe ngữ khí của Mạc Tầm, y sợ rằng không tốt cho lắm. Đúng vậy, nơi này mặc dù có quân y nhưng điều kiện không phải tốt nhất, về thành, tình hình sẽ khá hơn một chút.
Thị vệ vội nói: "Thỉnh Hoàng Thượng và Vương gia cùng tới vương phủ."
Nguyên Duật Diệp thoáng trầm tư, mới mở miệng: "Nếu đã như thế...."
"Hoàng Thượng không được!" Thượng Trang vội vàng cắt ngang, Hứa Thái Hậu có vấn đề, nàng sao có thể để họ tới Tân Vương phủ?
Mạc Tầm đưa mắt nhìn nữ tử trước mặt, hai tay đặt trên đầu gối nắm chặt thành đấm, đáy mắt đều là ý hận. Nàng thật sự không để ý tới sống chết của chủ tử sao?
Không quản thái độ của Mạc Tầm, nàng biết hắn khẳng định đã hiểu lầm, chỉ là giờ phút này, nàng không thể đứng ra giải thích.
Thị vệ vẫn thong dong mở miệng: "Thái Hậu chúng ta đã tự mình tới nghênh tiếp thánh giá."
Lời hắn nói khiến tất cả mọi người đều cả kinh.
Nguyên Duật Diệp khẽ cười: "Hứa Thái Hậu tự mình tới sao?" Bất luận thế nào, Hứa Thái Hậu vẫn là trưởng bối, tôn ti trưởng ấu bên trong hắn đương nhiên hiểu.
Qua một lúc, màn trướng được vén lên, Hứa Thái Hậu hôm nay một thân tố sắc đi vào, hành lễ với Nguyên Duật Diệp. Bà ta nhìn Thượng Trang, thần sắc không mấy kinh ngạc, xem ra bà ta sớm đã biết chuyện nàng thoát khỏi khống chế của người Lê Quốc.
"Mấy ngày trước đó, ai gia vì chuyện của nhi tử mà lao lực quá độ, không biết Hoàng Thượng tới Vân Điền Quận, hôm nay ai gia tự mình tới thỉnh tội, mong Hoàng Thượng bỏ qua." Dứt lời, bà ta quỳ xuống.
Vội cho người dìu bà ta đứng lên, Nguyên Duật Diệp lên tiếng: "Hứa Thái Hậu quá lời, chuyện của Tân Vương cũng thương tiếc. Vung Nhi vẫn tốt chứ?"
"Tốt tốt, đa tạ Hoàng Thượng quan tâm. Thời điểm tới, ai gia nghe nói Hoàng Thượng bị thương? Vẫn là thỉnh Hoàng Thượng dời tới Vương phủ để đại phu tốt nhất trong thành chẩn trị cho ngài."
Nguyên Duật Diệp cười một tiếng: "Như thế cũng tốt." Hắn lại nhìn Mạc Tầm, nói, "Thay hoàng thúc chuẩn bị đi."
"Vâng." Mạc Tầm đáp rồi lui xuống.
Hứa Thái Hậu lúc này mới cười: "Vậy ai gia ở bên ngoài đợi Hoàng Thượng." Dứt lời, bà ta cùng thị vệ lui xuống.
Thượng Trang nhịn không được mà nói: "Hoàng Thượng, Hứa Thái Hậu cấu kết với người Lê Quốc, ngài và Vương gia sao có thể tới Tân Vương phủ?"
Hắn nhẹ nhàng nắm lấy tay nàng: "Yên tâm, nếu Hứa Thái Hậu đã tự mình tới, bà ta là muốn nói ta biết mình đang lấy công chuộc tội." Nếu là vậy, hắn đương nhiên vui vẻ cho Tân Vương phủ một cơ hội.
Thượng Trang vẫn không khỏi lo lắng, thật sự là thế sao?
Đợi Thượng Trang ra ngoài, Nguyên Duật Diệp lại truyền Dương Thành Phong tới, giao công việc tác chiến. Dương Thành Phong gật đầu, lại hỏi: "Thừa Tướng còn ở quân doanh sao?"
"Hắn ở đây cũng không sao, chủ soái là ngươi." Nguyên Duật Diệp nhàn nhạt một câu.
Nghe vậy, Dương Thành Phong cũng không nói gì.
Kỳ thật, để Mộ Dung Vân Sở ở lại, Nguyên Duật Diệp là muốn xem, thời điểm Tây Chu khai chiến đối địch, Mộ Dung Vân Sở rốt cuộc có bao nhiêu năng lực? Khi đó, nghe Thượng Trang nói hoài nghi Thừa Tướng, hắn liền bắt tay điều tra, tuy không có manh mối nhưng lại tra được một việc.
"Hoàng Thượng." Trương công công tới gần, "Đồ vật không cần chuẩn bị, nô tài cho người dìu ngài ra ngoài."
Hoàn hồn, Nguyên Duật Diệp gật đầu.
.......................
Cuối cùng cũng tới Tân Vương phủ.
Tân Vương Phi cùng thế tử dẫn theo mọi người chờ bên ngoài, xa xa nhìn thấy thánh giá tới liền vội quỳ xuống hành lễ.
Nguyên Duật Diệp mặc dù đã hạ chỉ sắc phong thế tử kế vị Tân Vương, chỉ là hài tử còn nhỏ, chức vị Vương gia này còn phải đợi thêm một đoạn thời gian.
Hứa Thái Hậu cố tình chọn một viện u tĩnh cho Nguyên Duật Diệp, an bài Nam Uyển cho Nguyên Chính Hoàn.
Thượng Trang ra ngoài hít thở, đúng lúc gặp Hứa Thái Hậu nắm tay thế tử tới. Nàng lui nửa bước, hành lễ.
Bà ta cúi đầu nói với hài tử: "Vung Nhi, đi gặp Hoàng Thượng thúc thúc của cháu đi."
Thế tử nghe lời gật đầu, tiến lên, Trương công công liền dẫn hắn vào.
Đợi bọn họ vào trong, Hứa Thái Hậu mới dời ánh mắt về phía Thượng Trang, sắc mặt bà ta vẫn không thay đổi, chỉ tiến lên trước, hỏi: "Sao ánh mắt Vu Tu Dung nhìn ai gia giống như ai gia sẽ ăn tươi nuốt sống người vậy?"
Thượng Trang cố gắng giữ bình tĩnh, mở miệng: "Chẳng lẽ sau khi làm những chuyện đó, sắc mặt Thái Hậu vẫn có thể không thay đổi sao?"
Hứa Thái Hậu cười cười: "Bởi vậy mới có câu kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, ai gia chẳng qua vì chính mình mà chừa đường lui mà thôi."
Thượng Trang giật mình, lúc trước bà ta giúp đỡ Lê Quốc, hôm nay thấy tình thế Lê Quốc không ổn, bà ta lập tức quay đầu lấy lòng Nguyên Duật Diệp. Phương hướng của bà ta đúng là đổi quá nhanh.
"Người không cần cáo trạng ai gia trước mặt Hoàng Thượng, trước hôm nay, Tân Vương phủ không ai thấy người ở Vân Điền Quận. Còn nữa, cái giếng ở hậu viện vương phủ vì sợ Vung Nhi chơi đùa gặp nguy hiểm, ai gia đã sai người lấp rồi."
Thượng Trang cuối cùng cũng chấn kinh, xem ra, bà ta đã chuẩn bị chu toàn.
Chỉ là những việc này, trong lòng Nguyên Duật Diệp vô cùng tinh tường, bọn họ chẳng qua không muốn phá vỡ lá chắn mỏng manh trước mặt này thôi. Mà Thượng Trang chỉ hi vọng, lần này Hứa Thái Hậu thật sự biết quay đầu là bờ.
Phía sau truyền tới tiếng nói cười.
Thượng Trang mới nhớ thế tử đã vào trong, hài tử kia, nàng đã từng gặp một lần, rất nghe lời, rất đáng yêu, Nguyên Duật Diệp gặp khẳng định cũng sẽ yêu thích.
Nghe thanh âm của hài tử, trên mặt Hứa Thái Hậu mới để lộ nụ cười nhu hòa. Đó là huyết mạch duy nhất nhi tử để lại cho bà, tương lai của Tân Vương phủ đều trông cậy vào nó.
"Xem ra Hoàng Thượng rất cao hứng, chi bằng ai gia dẫn Vu Tu Dung đi dạo quanh vương phủ một chút." Hứa Thái Hậu đề nghị, cũng không nhìn nàng, xoay người liền rời đi.
Thượng Trang thoáng chần chờ, cuối cùng cũng đi theo.
Đi được một đoạn, Hứa Thái Hậu mới lên tiếng: "Ai gia thật sự có chút thất vọng, còn tưởng Bùi tướng quân có thể làm ra chuyện gì, lại không ngờ kết quả vẫn là bản thân khó bảo toàn."
Thượng Trang khẽ cười. Bùi Thiên Sùng tính toán rất khó, biết rõ Nguyên Duật Diệp không bỏ được nàng, mà điều ông ta không ngờ tới chính là nàng có thể ở trong tay bọn họ thành công chạy thoát. Không, nghiêm khắc mà nói đó không phải chạy trốn, thời điểm ngàn cân trong sợi tóc, là Nguyên Duật Diệp đón được nàng.
Mất đi con tin là nàng, Lê Quốc không còn bất kỳ ưu thế nào cả.
"Ai gia thật hiếu kỳ, Vu Tu Dung rốt cuộc đã làm cách nào mà bình yên trở về vậy?" Bà ta quay đầu.
Thượng Trang nhẹ giọng: "Trở về thế nào không quan trọng, quan trọng là bổn cung đã không còn là con tin trong tay bọn họ." Dứt lời, nàng liền nhìn thấy Mạc Tầm đang ở xa xa.
Hứa Thái Hậu cũng thấy, vòng vo: "Thật là kỳ quái, không ngờ Hoàn Vương cũng tới."
Thượng Trang nhất thời không nói chuyện, nàng không biết Nguyên Chính Hoàn vì sao cũng tới, nhưng nàng lại biết mục đích của y, chỉ là lời này đương nhiên không thể nói với Hứa Thái Hậu.
"Ai gia đã tìm đại phu xem cho Hoàn Vương, thị vệ kia lại nói không cần, tĩnh dưỡng vài ngày sẽ khỏi. Nhắc tới mới nhớ, sau khi rời kinh, ai gia vẫn chưa nói chuyện với Hoàn Vương."
Thượng Trang cắn môi, dời ánh mắt dõi theo Mạc Tầm đã rời đi, nàng nghĩ, đời này có lẽ nàng cũng không thể gặp y.
"Đúng rồi, chỗ ai gia có ít nhân sâm, lát nữa Vu Tu Dung nhớ phái người đi lấy nấu cho Hoàng Thượng dùng." Dứt lời, Hứa Thái Hậu nâng bước đi về phía trước.
Thượng Trang gật đầu, thời điểm đi một bước, loại đau đớn kia lại ập tới. Thượng Trang theo bản năng đỡ cây cột bên cạnh, cả người tựa vào hành lang mới miễn cưỡng không ngã xuống.
"Vu Tu Dung?" Thấy nàng bất động tựa vào cột, gương mặt lúc này đã trắng bệch, Hứa Thái Hậu không khỏi nhíu mày.
Thượng Trang cắn răng: "Có lẽ do mấy ngày nay quá mệt mỏi."
Hứa Thái Hậu lúc này mới cười cười: "Xem ra là ai gia không chu toàn, vốn không nên kéo người đi dạo."
"Không, là bổn cung làm Thái Hậu mất hứng mới đúng." Tay vịn cột không ngừng run rẩy, nàng cố chịu đựng, không thể để cho người trước mắt nhìn ra dấu vết gì.
Hứa Thái Hậu xoay người: "Nếu đã vậy, chúng ta trở về đi."
Thượng Trang nhìn bà ta một mình đi phía trước, chỉ là hiện tại cả người không thể cử động, nàng đành phải nói: "Bổn cung muốn nhìn... Cái giếng ở hậu viện kia... Nếu không... Bổn cung sẽ... Không yên tâm."
Hứa Thái Hậu khựng lại nhưng không nói gì, nàng muốn xem, vậy thì xem đi.
Thấy bà ta không dừng bước, Thượng Trang lúc này phảng phất mất hết khí lực mà ngã xuống, cắn môi, đầu lưỡi bất giác nếm được vị tanh ngọt.
Cơn đau này qua một lúc lâu mới tan đi.
Nàng tựa vào cột thở hổn hển, có lẽ, nàng trúng độc rồi.
Cẩn thận nghĩ lại mấy ngày nay, ngoại trừ thời điểm ở Lê Quốc có khả năng bị hạ độc, nàng thật nghĩ không ra lúc nào khác.
Ai hạ độc chứ? Tiêu Dự?
Xem ra dù thoát khỏi tay bọn họ nàng vẫn không mất đi giá trị lợi dụng.
Chỉ cần nàng không chết.
Nghĩ tới đây, cả người bất giác run lên.
Nàng chợt nghĩ tới Nguyên Chính Hoàn, việc này, y biết không?
Nắm chặt hai tay, nàng cười bất lực, biết thì thế nào? Không biết thì thế nào chứ?
Nàng không muốn y lại có bất cứ liên quan với người Lê Quốc, như vậy, nàng đương nhiên không vì chuyện Lê Quốc mà đi tìm y. Không, dù không vì chuyện của Lê Quốc, nàng cũng không thể đi.
"Tiểu thư, thì ra người ở đây, nô tỳ tìm người khắp nơi." Phục Linh chạy tới, che ngực thở hổn hển. Tới gần, thấy sắc mặt nàng tái nhợt, nha đầu càng hoảng sợ, vội hỏi, "Tiểu thư sao vậy? Sao sắc mặt lại khó coi thế?"
Thượng Trang lúc này mới hoàn hồn, vội lắc đầu: "Không sao, chỉ là hơi mệt mà thôi."
"Thật không? Hay là sinh bệnh rồi?" Phục Linh duỗi tay muốn bắt mạch, không ngờ nàng lại né tránh.
Phục Linh có chút kinh ngạc, lại nghe Thượng Trang nói: "Đúng rồi, ngươi ra ngoài trông coi đi, nếu có người gửi thư cho Hoàng Thượng, ngươi thu lấy, cứ nói... Nói là ngươi đang hầu hạ Hoàng Thượng."
Nếu người Lê Quốc hạ độc, nàng chắc chắn bọn họ sẽ gửi thư nói với Nguyên Duật Diệp, trước khi hắn nhìn thấy, nàng phải chặn lại.
Phục Linh kinh hãi, bật thốt lên hỏi: "Tiểu thư muốn làm gì?" Nàng vốn muốn hỏi sự tình có phải liên quan tới chính trị không? Bởi vì giờ phút này người đưa tin cho Hoàng Thượng, ngoại trừ quân tình, nàng thật là không nghĩ ra nguyên nhân nào khác. Chỉ là những lời đại nghịch bất đạo này, nàng không thể tùy tiện nói.
"Không cần hỏi, nhanh đi." Thượng Trang thúc giục. Nàng độc phát, thư tín hẳn cũng sắp tới.
Phục Linh chần chờ, cuối cùng vẫn xoay người rời đi.
Nhìn thân ảnh nữ tử chạy đi xa, Thượng Trang thở dài, nàng không muốn để Phục Linh biết vì nàng ấy quá quan tâm nàng, nàng sợ nàng ấy sẽ nói ra chuyện này.
Nàng hi vọng, giữa Tây Chu và Lê Quốc sẽ dừng ở đây.
Nàng không thể trở thành mối nguy hiểm Tiêu Dự dùng để đối phó Nguyên Duật Diệp. Còn cả Nguyên Chính Hoàn, y hối hận bản thân đã uống Vong Tình Thủy mà quên nàng, nếu để y biết nàng gặp chuyện, y sẽ không ngồi yên, đến lúc đó chỉ sợ Nguyên Chính Hoàn và Tiêu Dự lại bàn bạc điều kiện khác.
..........................
Nam Uyển.
Linh Khuyết cẩn thận lau mặt cho Nguyên Chính Hoàn.
Y hôn mê cả đêm, tuy không sốt nhưng cả người đổ đầy mồ hôi, người nhìn cũng có thể cảm nhận y rất khó chịu.
Linh Khuyết hít một hơi thật sâu, nàng không ngừng tự hỏi chính mình, hối hận sao? Hối hận vì làm vỡ bình đựng Vong Tình Thủy sao?
Cuối cùng nàng chỉ có thể chán nản cười cười, kỳ thật, nàng cũng không biết.
"Mẫu hậu..." Nam tử trên giường yếu ớt gọi một tiếng.
Linh Khuyết kinh hãi, vội đưa mắt nhìn y, chỉ thấy ngón tay thon dài của y thoáng động, lại gọi, "Mẫu hậu, đừng... Khụ!" Nặng nề ho ra, y bỗng nhiên mở mắt.
"Vương gia..."
Đợi nhìn rõ nữ tử trước mặt là ai, khóe miệng Nguyên Chính Hoàn khẽ động, so với hôm qua, lúc này hình như thiếu đi tiếng bước chân binh sĩ tuần tra. Y không khỏi mở miệng hỏi: "Đây là đâu?"
"À, là Tân Vương phủ?" Nàng đưa tay chỉnh lại đệm gối giúp y.
Tân Vương phủ?
Nguyên Chính Hoàn có chút khiếp sợ, muốn ngồi dậy.
Linh Khuyết vội cúi người dìu hắn, nói: "Vương gia vẫn là nghỉ ngơi đi."
Y lắc đầu, lúc này mới nhớ tới sự tình đêm qua, một tay bắt lấy tay nàng, hỏi: "Vu Tu Dung đâu? Mạc Tầm đâu?" Y có thể cảm nhận được tay nàng có chút run rẩy.
Linh Khuyết gạt tay y đi, nhẹ giọng: "Nàng ấy đang ở cùng Hoàng Thượng, Mạc Tầm đi lấy thuốc cho Vương gia rồi."
Thật sao? Ở cùng Nguyên Duật Diệp sao?
Y vô lực mà buông tay.
"Vương gia..." Linh Khuyết lo lắng gọi y một tiếng.
Y lại yếu ớt mỉm cười, lắc đầu.
Qua một lúc lâu, y mới hỏi: "Linh Khuyết, ngươi yêu hắn, yêu bao nhiêu?"
Không ngờ y lại hỏi một câu vô vị như vậy, Linh Khuyết sợ run lên, cười nói: "Rất sâu, rất sâu, ngay cả ta cũng nói không rõ." Nàng có thể vì hắn mà sống, vì hắn mà chết, vì hắn mà làm mọi việc.
Y cười, kỳ thật y sớm đã nhìn ra.
"Vương gia..." Nàng duỗi tay dìu y.
Y lại phất tay ý bảo không cần, tự mình ngồi dậy, qua nửa ngày mới mở miệng: "Bổn vương không sao. Linh Khuyết, ngươi ra ngoài đi, để bổn vương an tĩnh một chút."
"Vương gia..."
"Ra ngoài đi."
Chẳng biết tại sao, Linh Khuyết đột nhiên muốn khóc, nàng đứng dậy xoay người, thời điểm tới cửa, bước chân bên dưới đột nhiên dừng lại: "Vương gia, ngài sẽ hận ta sao?"
Nguyên Chính Hoàn ngây ra, sau đó lắc đầu: "Không đâu."
Một câu "Không đâu" của y, không biết vì sao nàng lại cảm thấy y nói vô cùng kiên định, chỉ là nàng không thể có khí độ như y, y có thể dễ dàng tha thứ cho nữ tử mình thích ở cùng người khác, nhưng nàng lại không thể dễ dàng tha thứ cho tỷ tỷ của mình.
Nàng nghĩ, nàng và Nguyên Chính Hoàn đều là hai kẻ đáng thương.
Tình yêu của nàng, tình yêu của y, giờ phút này đang ở cùng nhau.
Mà bọn họ, một cơ hội giành lấy cũng không có.
Cho nên nàng mới không cam lòng. Nàng đã nghĩ vô số lần, nếu cho Thượng Trang một ly Tình Hoa, cho Nguyên Duật Diệp một ly Vong Tình Thủy, kết quả sẽ như thế nào?
A, tình hoa khó giải, chẳng lẽ nàng thật sự muốn tỷ tỷ giống Nguyên Chính Hoàn sao? Thượng Trang nói đúng, tình hoa lợi hại, nàng không phải không biết, nhìn Nguyên Chính Hoàn, nàng liền rõ ràng.
Linh Khuyết cắn môi, rời khỏi gian phòng của Nguyên Chính Hoàn.
Đợi tiếng bước chân của nữ tử đi xa, Nguyên Chính Hoàn tựa vào mép giường ho khan mấy tiếng. Kỳ thật chuyện Linh Khuyết đã làm, y sao có thể không biết? Chỉ là, y có thể làm gì? Cả hai, y đều không thể tổn thương.
Có lẽ, tất cả đã từ rất lâu, thời điểm bọn họ ra đời, số mệnh đã chú định.
Ai cũng trốn không được, ai cũng cản không được.
Nàng hôm nay ở bên Nguyên Duật Diệp sẽ thật sự vui vẻ sao?
A, tay run rẩy cầm ngân châm đâm vào huyệt đạo trước ngực, như vậy, đau đớn mới có thể vơi đi một ít. Y cần tỉnh táo lại, nhất định phải tỉnh táo lại.
Y nghĩ, đời này y có lẽ đã mất đi nữ tử kia.
Đúng rồi, nàng nói hình như nàng tên An Lăng Vu?
Hai tay nắm chặt, tại sao, tại sao y lại cảm thấy tên nàng không phải như vậy?
Vì sao chứ?
Y thật sự nghĩ không ra.
Đầu lại bắt đầu đau, đưa tay xoa xoa thái dương, y cắn răng, có những chuyện cần làm, y không thể vì vậy mà dừng bước. Y trước nay đều là người lý trí, có lẽ từ lúc bắt đầu, y và nàng không nên có bất kỳ quan hệ nào.
Hiển nhiên, đó là lý do y chọn uống Vong Tình Thủy.
Chỉ là tình cảm này...
Y chợt nhớ tới phụ hoàng và mẫu hậu, bọn họ yêu nhau sâu đậm, vì thế tới nay y vẫn tin, thâm cung cũng có tình yêu.
Mà hiện tại, y sớm đã mất đi tư cách yêu một người.
Trở tay, đâm ngân châm vào sâu một chút, đau đớn liền theo đó mà giảm đi.
"Vương gia." Bên ngoài truyền tới thanh âm của thái giám.
Y sợ run lên, mở miệng hỏi: "Chuyện gì?"
"Hoàng Thượng phái nô tài tới hỏi thân thể Vương gia như thế nào rồi?" Trương công công đứng ngòi cửa hỏi, hắn không khỏi cảm thấy kỳ quái, từ lúc tới không hề nhìn thấy Mạc Tầm, mà Mạc Tầm hình như cũng không ở bên trong.
"Bổn vương không sao, làm phiền Hoàng Thượng lo lắng, công công trở về nói với Hoàng Thượng, thỉnh Hoàng Thượng bảo trọng long thể." Thanh âm suy yếu từ trong phòng truyền ra, phảng phất một chút tình cảm cũng không có.
Trương công công vẫn chưa đi, lại nói: "Hoàng Thượng bảo vẫn là mời đại phu đến xem cho Vương gia." Đại phu đã tới, giờ phút này đang đứng chờ bên ngoài.
"Không cần, bổn vương chẳng qua chỉ cảm nhiễm phong hàn, không phải chuyện lớn gì."
"Cái này..." Trương công công tỏ vẻ khó xử, "Hoàng Thượng nói phải để đại phu bắt mạch cho Vương gia, bằng không, Hoàng Thượng sẽ trách phạt nô tài."
"Vậy công công cứ trực tiếp trở về nói với Hoàng Thượng chủ tử cần nghỉ ngơi, không cần bắt mạch." Trương công công cả kinh, quay đầu liền thấy Mạc Tầm lạnh lùng đứng sau mình. Hắn vừa tiến lên, vừa nói, "Công công có thể trở về rồi, đừng quấy rầy chủ tử ta nghỉ ngơi."
Hắn trực tiếp vào trong, sau đó đóng cửa phòng lại.
Sắc mặt Trương công công tối sầm. Quay đầu nhìn đại phu một cái, đại phu kia cúi đầu, lúc này hắn chỉ đành trở về.
Mạc Tầm cầm chén thuốc tiến lên, nói: "Chủ tử uống thuốc trước đi." Một tay đỡ y ngồi dậy, ánh mắt dừng trên ngân châm trước ngực y, hắn chấn động, bật thốt lên, "Chủ tử, ngài..."
Y lắc đầu: "Không đáng ngại."
Mạc Tầm cắn răng, sao có thể không đáng ngại? Cách ức chế đau đớn này làm hại bản thân vô cùng, hiện tại y suy yếu như thế, hắn thật sự lo y sẽ chịu không nổi.
Hầu hạ y uống thuốc, lại nghe y nói: "Mấy ngày trước ta dùng bồ câu đưa thư gửi tin cho sư phụ, hồi âm của ngài ấy có lẽ hôm nay sẽ tới."
"Chủ tử..." Mạc Tầm kinh ngạc, nơi này là Tân Vương phủ, mà hiện tại Nguyên Duật Diệp cũng ở đây, nếu dùng bồ câu đưa thư, chỉ sợ thư từ còn chưa tới tay đã bị người khác giữ lấy.
Nguyên Chính Hoàn biết hắn lo lắng điều gì, vì thế trầm giọng: "Hiện tại ở Tân Vương phủ, dùng bồ câu đưa thư không an toàn, cho nên bổn vương đã phân phó người gửi tới, hôm nay ngươi ra ngoài kiểm tra đi."
Mạc Tầm nhận lệnh, vẫn là chủ tử suy nghĩ chu toàn.
"Đúng rồi, Linh Khuyết đâu?" Mạc Tầm lúc này mới phát hiện Linh Khuyết không có trong phòng y.
"Để nàng ấy ra ngoài rồi, yên tâm, nàng ấy sẽ không chạy loạn." Hôm nay trong mắt người ngoài Linh Khuyết chỉ là thị nữ của y, Linh Khuyết cũng tự biết thân phận, không có việc gì sẽ trở về phòng, sẽ không chạy loạn.
Mạc Tầm lúc này mới yên tâm, nói: "Vậy thuộc hạ ra ngoài xem." Thấy Nguyên Chính Hoàn gật đầu, hắn mới xoay người rời đi.
Hắn biết chủ tử không có chuyện sẽ không liên lạc với sư phụ mình, trừ phi là bất đắc dĩ. Có điều hắn nghĩ, cũng tới lúc rồi.
Kỳ thật đối với tình hoa, hắn vẫn ôm hi vọng xa vời, hi vọng sẽ có giải dược.
Càng nghĩ, sắc mặt càng nặng nề, bước chân bên dưới không tự giác mà nhanh hơn.
Bọn thị nữ của Tân Vương phủ thấy hắn đều kinh hoảng, không khỏi nhỏ giọng nghị luận vị thị vệ mặt lạnh này rốt cuộc là ai.
Mạc Tầm không có thời gian đi quản, thời điểm tới cổng lớn, hắn lập tức ngây ra, đây không phải Phục Linh sao?
Hắn không tự chủ mà dừng lại, tay nắm trường kiếm có chút khẩn trương, không biết vì sao, ánh mắt hắn lại tìm kiếm đâu đó trên cổ của nàng. Đêm đó, trường kiếm của hắn đã làm nàng bị thương.
Phục Linh đợi tới buồn chán, ngoái đầu ra ngoài, một người cũng không có. Nàng bất đắc dĩ quay đầu, không khéo lại nhìn thấy Mạc Tầm đứng cách đó không xa. Thấy hắn nhìn mình, nha đầu cả kinh, không khỏi nhớ tới đêm hôm qua.
Đả thương nàng, còn đánh nàng, chỉ hai điểm này nàng có thể mắng hắn cả ngày. Điều càng khiến nàng không nuốt trôi cơn tức này chính là Mạc Tầm làm vậy là vì Linh Khuyết!
Có trời mới biết người nàng ghét nhất là Linh Khuyết, nhớ tới nàng ta, nàng lại nhịn không được mà muốn nhảy lên mắng người.
Phục Linh hung hăng trừng mắt, cho rằng hắn sẽ quay đầu rời đi, lại không ngờ, hắn thoáng chần chờ, cuối cùng cũng nâng bước tiến lên.
Mạc Tầm có việc quan trọng trên người, giờ phút này vô luận thế nào cũng sẽ không đi.
Phục Linh vì nhàm chán, khi nãy thuận tay bẻ gãy một cành cây, hiện tại thấy hắn đi qua, nàng liền hung hăng ném tới, cả giận quát: "Không cho ngươi tới!" Nàng cho rằng hắn tới để xin lỗi nàng.
A, xin lỗi, cũng không biết vì sao bản thân lại nghĩ như vậy.
Mạc Tầm không tránh đi, nhánh cây ngắn ngủi cũng không động tới hắn. Hắn không dừng bước, trực tiếp đi tới.
Phục Linh trừng mắt: "Đánh cũng cho đánh, giết cũng cho giết, hiện tại muốn tới giải thích, không có cửa đâu!" Hắn nghĩ Phục Linh nàng là người dễ dàng dỗ dành sao? Mơ tưởng!
Mạc Tầm tiến lên đứng trước cửa, sau nửa ngày mới lạnh giọng: "Là chủ tử muốn ta tới."
"Hả? Vương gia kêu ngươi tới giải thích?" Hai mắt Phục Linh sáng lên, không phải chứ? Có cần khoa trương vậy không?
Nào ngờ Mạc Tầm ho một tiếng, mặt vẫn không biểu tình mà mở miệng: "Ta không tới giải thích, ta tới để làm việc." Hắn chẳng có gì giải thích cả, chuyện tối qua, nếu để hắn chọn lại, hắn vẫn sẽ làm như vậy. Chỉ là, có lẽ sẽ cẩn thận một chút, không khiến cổ nàng bị thương.
Cao hứng vừa có lập tức tan biến, Phục Linh giận tới nghiến răng. Còn tưởng hắn tới để giải thích, Mạc thị vệ hắn làm gì tốt như vậy? Hắn đối xử với tiểu thư như thế, nàng sao còn nghĩ hắn tốt như vậy?
Không khỏi hối hận, sớm biết như vậy, nàng nên nguyền rủa tên tiểu nhân hắn.
Vừa định mở miệng liền thấy một nam nhân ăn mặc áo vải đi tới, trên tay cầm một phong thư, hai mắt Phục Linh sáng lên, lập tức tiếp đón, mở miệng hỏi: "Đây là gửi Hoàng..."
Còn chưa dứt lời, người bên cạnh bỗng nhiên đi tới nhận lấy phong thư trong tay người nọ, sau đó rời đi.
"Này..." Phục Linh trợn mắt, Mạc Tầm này thậm chí còn lấy thư đi!
Người đưa thư giật mình, hắn đang muốn nói thư này gửi Trương công công, chỉ là hiện tại hắn còn quản ai là Trương công công chứ? Có người chờ sẵn ở cửa, hắn đưa thư cũng thuận tiện.
Thấy Mạc Tầm nhanh chóng rời đi, Phục Linh lập tức đuổi theo, giữ chặt ống tay áo của hắn: "Đưa thư cho ta!" Nói rồi, nàng chìa tay ra trước mặt.
Mạc Tầm cả kinh, dùng sức gạt tay nàng đi, phẫn nộ quát: "Sao việc gì ngươi cũng quản vậy hả?"
"Này, đó là..." Nàng vừa định nói, người trước mặt đã đi xa.
Hay lắm, vì đoạt phong thư kia, ngay cả khinh công hắn cũng dùng tới!
Chỉ là đó là chuyện tiểu thư nhắn nhủ, nàng không thể làm hỏng!
Vừa định đuổi theo, sau lưng lại có người gọi: "A, Phục Linh cô nương..."
Nghe có người gọi nàng, Phục Linh nhịn không được mà quay đầu, lại thấy một thủ vệ chạy tới, trong tay cầm một phong thư: "Lại có người đưa thư tới."
Phục Linh giật mình, vội hỏi: "Gửi ai?"
"Là gửi Hoàn Vương điện hạ." Thủ vệ đáp.
Phục Linh cắn răng, duỗi tay nhận lấy phong thư kịp, nâng bước chạy đi. Thì ra Mạc Tầm cũng tới đây đợi thư, đáng hận, thấy nàng muốn đòi lại, hắn một câu cũng không hỏi mà trực tiếp rời đi!
"Phục Linh!" Thấy nàng đi gấp gáp, Trương công công không khỏi mở miệng gọi. Ánh mắt dừng ở phong thư trong tay nàng, hắn cau mày hỏi, "Thư của ai?"
"Hả?" Phục Linh không ngờ sẽ đụng phải Trương công công trên đường, hiện tại, thư trong tay không thể giấu, giấu cũng không được.
Trương công công tiến lên, đưa tay: "Gửi Hoàng Thượng sao?"
Phục Linh theo bản năng rụt tay lại, bật thốt lên hỏi: "Không, là Vương gia."
Hoàn Vương? Trương công công nhíu mày, vừa rồi đại phu Hoàng Thượng phái tới y không gặp, hiện tại cư nhiên lại có người đưa thư cho y? Thật kỳ quái!
"Thư của Vương gia sao lại ở trong tay ngươi?"
Phục Linh giật mình, chỉ trong nháy mắt không kịp phản ứng, Trương công công đã tiến lên, thoải mái giật lấy phong thư trong tay nàng, nói: "Ta đi đưa Vương gia." Dứt lời, hắn xoay người rời đi.
"A, công công." Phục Linh vội đuổi theo, "Vẫn là... Vẫn là để ta đi." Nàng phải dùng nó đổi lấy phong thư tiểu thư muốn.
Trương công công không đồng ý, kỳ thật hắn muốn đưa cho Nguyên Duật Diệp xem trước.
Hiện tại bọn họ đang ở Vân Điền Quận, có người gửi thư cho Hoàn Vương, hắn đương nhiên cảm thấy kỳ quái, mà Hoàng Thượng khẳng định cũng muốn xem.
Mạc Tầm đi rất nhanh, kỳ thật hắn nghĩ không ra, nha đầu Phục Linh kia từ khi nào lại quản nhiều chuyện như vậy? Lần này còn muốn cướp thư của chủ tử!
Còn đang nghĩ hắn, hắn đã tới trước phòng Nguyên Chính Hoàn, mở cửa đi vào, thấy y vẫn còn chưa ngủ, chỉ tựa vào mép giường nhắm mắt lại.
Nghe động tĩnh, y mở miệng: "Mạc Tầm?"
"Chủ tử, là thuộc hạ." Hắn đáp, sau đó tiến lên trước, "Lấy được thư rồi."
Nguyên Chính Hoàn lặng lẽ mở mắt, y thật không ngờ lại lấy được nhanh như vậy.
"Thuận lợi không?" Vừa hỏi xong câu này, y liền nở nụ cười, đương nhiên là thuận lợi.
Mạc Tầm "Vâng" một tiếng, tiến lên dìu y ngồi thẳng dậy, lúc này mới lấy thư cất trong tay áo ra, nói: "Chủ tử đúng là liệu sự như thần." Nói hôm nay tới, quả nhiên liền tới.
Cúi đầu nhìn phong thư, bên trên không hề ghi bất kỳ chữ nào.
Hắn không nghĩ nhiều, nhưng đợi nhìn kỹ mới thấy phong thư không có sáp phong ấn. Điểm này khiến hắn cảm thấy có chút kỳ quái, lấy thư ra, chữ bên trên không nhiều lắm nhưng chỉ vừa thoáng nhìn, sắc mặt Mạc Tầm liền thay đổi.
Đây là...
Hồi tưởng lại chuyện gặp Phục Linh ở cửa, khó trách nàng lại xuất hiện ở đó, thì ra là cũng đợi thư.
Mà hắn lại cướp thư nàng cần, phong thư này vốn nên đưa tới tay Nguyên Duật Diệp! Hắn vừa nhìn liền biết, Phục Linh ở đó tất nhiên vì Thượng Trang muốn chặn phong thư này.
"Mạc Tầm, sư phụ viết gì?" Nửa ngày không nghe hắn nói chuyện, Nguyên Chính Hoàn nhịn không được mà hỏi.
Trong lòng run lên, hắn theo bản năng nhìn người trước mặt, vội nói: "Chủ tử, thuộc hạ lấy nhầm rồi, đây không phải thư gửi chủ tử."
Dứt lời, hắn liền đứng dậy muốn rời đi, đã thấy Nguyên Chính Hoàn duỗi tay giữ hắn lại.
Hắn bối rối nghiêng người, nói: "Thuộc hạ lập tức đi trả."
"Thư của ai?" Mạc Tầm khác thường khiến Nguyên Chính Hoàn lập tức cảnh giác.
Nên nói là thư của ai?
Hứa Thái Hậu? Bà ta có quan hệ với Lê Quốc, đến lúc đó chủ tử lại truy hỏi nội dung bên trong, hắn thật không biết trả lời.
Không kịp nghĩ nhiều, Mạc Tầm đáp: "Là Hoàng Thượng."
Không chút chần chờ, Nguyên Chính Hoàn mở miệng: "Đọc."
Đọc? Cái này kêu hắn đọc thế nào?
Mạc Tầm cắn răng, bất giác lui một bước, đột nhiên nghe "Leng keng" mấy tiếng, hai cây ngân châm được lấy ra ngoài.
"Thư của ai?" Người trên giường lạnh giọng hỏi. Nếu gửi cho Nguyên Duật Diệp, Mạc Tầm vô tình lấy được, hắn sẽ không đọc sao?
Chẳng biết vì lý do gì, y mơ hồ cảm thấy việc này có liên quan tới Lê Quốc.
Có liên quan tới Lê Quốc, chẳng phải cùng nàng...
Một tay xoa ngực, y nhíu mày định dùng ngân châm giảm bớt cơn đau, Mạc Tầm chấn động, lập tức tiến lên bắt lấy cổ tay y, bật thốt: "Chủ tử không thể!" Lần đó hắn không ở bên cạnh, mà hiện tại nếu hắn đã ở đây, hắn sẽ không để y tổn thương nguyên khí của mình như vậy.
Thân thể run lên, y vô lực nói: "Đọc."
Sắc mặt Mạc Tầm trầm xuống, cuối cùng chỉ đành cắn răng mở miệng: "Vu Tu Dung trúng Mị Tâm, muốn thuốc giải phải đồng ý điều kiện lần trước." Câu văn ngắn gọn, là Bùi Thiên Sùng gửi.
Nguyên Chính Hoàn nhíu mày, bật thốt lên: "Là Bùi Thiên Sùng?"
"Vâng."
"Ông ta..."
"Chủ tử!" Mạc Tầm khẩn trương đỡ lấy y, la lên, "Chủ tử đừng quản chuyện của nàng ta nữa, thuộc hạ cầu xin ngài!"
Y lắc đầu: "Mạc Tầm, là ta phụ bạc nàng."
"Chủ tử cũng vì nàng ta mà làm quá nhiều!" Hắn oán hận, "Thuộc hạ lập tức giao bức thư này cho Hoàng Thượng."
Thần sắc Nguyên Chính Hoàn lúc này như tồn tại bóng ma, trầm giọng: "Ngươi đi tìm Bùi Thiên Sùng tới đây!"
"Thuộc hạ phải ở cạnh ngài, một bước cũng không thể rời đi." Đây chẳng qua chỉ là cái cớ, nhưng xác thật hắn không thể rời khỏi y lúc này, giao y cho ai hắn cũng không yên tâm, ngay cả Linh Khuyết cũng không thể!
"Ngươi dám trái lệnh của ta?"
"Đợi thuộc hạ trở về, xin người trách phạt." Dù thế này, phong thư này cũng phải giao cho Nguyên Duật Diệp!
Mạc Tầm vừa xoay người liền nghe tiếng người phía sau đứng lên. Hắn chấn động, vội quay lại dìu y: "Chủ tử sao có thể..." Y sao có thể như vậy? Nơi này là Tân Vương phủ, biết bao con mắt đang âm thầm dõi theo bọn họ!
Hơn mười năm, y chưa từng đi lại trước mặt người ngoài, ngoại trừ lần đó trong quân doanh, vì Thượng Trang.
"Đưa thư cho ta!"
"Chủ tử..."
"Đưa đây!" Ngữ khí bất giác tăng thêm.
Mạc Tầm nắm chặt phong thư trong tay, cuối cùng chỉ có thể giao nó cho y.
..........................
Phục Linh vội vàng chạy vào, bật thốt lên: "Tiểu thư, không xong rồi, phong thư kia... Phong thư kia..." Nàng chạy đi quá nhanh, hiện tại thở không ra hơi, mặc dù đã thở hổn hển mấy lần nhưng vẫn chưa thể bình phục
Thượng Trang đứng dậy, hỏi: "Ngươi đừng vội, từ từ nói."
Phục Linh lại thở hổn hển mấy lần, mới nói: "Thư của tiểu thư bị... Bị Mạc thị vệ cầm đi đưa cho Vương gia rồi."
"Cái gì?"
Thượng Trang cả kinh, vội tiến lên giữ chặt tay nha đầu, muốn hỏi chuyện gì xảy ra lại nghe Phục Linh nói tiếp: "Không biết ai gửi thư cho Vương gia, phong thư đó bị Trương công công lấy đi giao cho Hoàng Thượng rồi!" Trương công công còn giả mù sa sương nói sẽ tự mình đưa cho Vương gia, hắn khẳng định sẽ giao cho Hoàng Thượng đọc trước.
Thượng Trang hít ngụm khí lạnh, thư của Nguyên Chính Hoàn rơi vào tay Nguyên Duật Diệp?
Đang êm đẹp, Trương công công vì sao phải làm như vậy? Chẳng lẽ, hắn đã hoài nghi Nguyên Chính Hoàn cái gì?
"Tiểu thư, phải làm sao bây giờ?"
Thượng Trang không kịp suy nghĩ, lao thẳng ra ngoài. Thoáng chần chờ, nàng nâng bước về hướng gian phòng của Nguyên Duật Diệp.
Nếu thư gửi Nguyên Chính Hoàn có vấn đề, hắn chắc chắn sẽ không bỏ qua, mà phong thư nàng muốn Phục Linh lấy, cho dù Nguyên Chính Hoàn đọc được, hẳn cũng không phải đại sự gì, chẳng qua chỉ là mạng của nàng mà thôi. Có lẽ vì y không nhìn thấy, Mạc Tầm sẽ không đọc.
Phục Linh không hỏi nàng đi đâu, chỉ gấp rút theo sát.
Mở cửa phòng liền thấy Trương công công vừa hầu hạ Nguyên Duật Diệp uống thuốc, thấy nàng tới, hắn không khỏi cười cười: "Không phải đã kêu nàng nghỉ ngơi rồi sao? Sao lại tới đây?"
"Đã nghỉ ngơi một lúc rồi." Thượng Trang đi tới, ánh mắt dừng trên tờ giấy đặt bên cạnh.
Nguyên Duật Diệp chỉ nói: "Là thư của hoàng thúc, Trương Liêu đã đọc cho ta nghe, không ngờ hoàng thúc lại có nhàn nhã như vậy."
Thượng Trang đưa mắt nhìn, bên trên chỉ viết:
Nhớ quân tới dáng người tiều tụy, vạt áo thấm đẫm nước mắt.
Không biết khi nào mới được gặp lại, chỉ có thể gửi tâm tư vào mây.
Nhớ quân tới cuồng dại, trái tim như đang say.
Bên dưới đề tên: Diệc Trang.
Phục Linh cũng đưa mắt nhìn, "A" một tiếng, gương mặt đỏ bừng, trái tim treo ngược cuối cùng cũng buông xuống.
Thượng Trang lại cảm thấy kỳ quái, An Lăng Vu đã gửi thư cho Nguyên Chính Hoàn, tội gì phải xưng y là "quân"?
Ánh mắt lần nữa dừng trên những dòng tình thơ, đột nhiên chấn động.
Đây là...