Thâm Cung Phượng Duy Xuân Tuý Phế Phi

Chương 219

Thượng Trang cả kinh, sợ hãi bản thân nhìn lầm. Nàng bất giác tiến lên vài bước, ấn ký trên người nam tử lộ ra càng rõ ràng.

Cái bớt hình trăng lưỡi liềm!

Có một lần Phục Linh nói, thời điểm Mộ Dung Vân Sở thay y phục, nàng ấy nhìn thấy một cái bớt hình trăng lưỡi liềm trên người hắn. Đúng vậy, nàng chắc chắn nhớ không sai. Tuy không tận mắt nhìn thấy cái bớt, nhưng chuyện này làm sao có thể trùng hợp như vậy?

"Sư phụ." Y run rẩy bắt lấy tay Thanh phu nhân, dập đầu cắn môi, "Cứu nàng trước, Chính Hoàn... Cầu xin người."

Vừa dứt lời, y nghiêng người, một ngụm máu tươi phun ra dính lên góc áo của Thanh phu nhân.

Thanh phu nhân thoáng chần chờ, cuối cùng cũng thu ngân châm trong tay về. Y vừa rồi đã lén tự thi châm trên người, hiện tại cho dù bà có ra tay hẳn cũng không đủ sức áp chế cơn đau đó. Ngước mắt nhìn Mạc Tầm, bà phân phó: "Ta thuê một gian nhà gỗ ở trước, đưa ngài ấy qua đó."

Lần này, Mạc Tầm không hai lời, trực tiếp ôm y đi về phía trước.

Thanh phu nhân cũng đứng dậy đi theo, đi được vài bước, bà mới nhớ tới phía sau còn một người. Quay đầu nhìn sắc mặt Thượng Trang trắng bệch, bà không nhiều lời, chỉ nói một câu: "Còn không đi theo!"

Thượng Trang vô thức nắm chặt hai tay, trong đầu lúc này có vô vàn câu hỏi, nhưng nàng biết, đây không phải thời điểm thích hợp. Nàng cắn răng đuổi theo Thanh phu nhân, nhỏ giọng hỏi: "Vương gia... Sẽ không sao chứ?"

Sắc mặt Thanh phu nhân vô cùng nặng nề, một câu cũng không trả lời.

Đi thêm một đoạn, quả nhiên nhìn thấy một gian nhà gỗ, mọi người liền vào trong. Bên trong chỉ có một chiếc giường lớn và một cái bàn.

Mạc Tầm không chút chần chờ, trực tiếp đặt Nguyên Chính Hoàn lên giường.

"Sư phụ..."

"Đừng nói chuyện!" Thanh phu nhân đi tới.

Y vẫn cố gắng tiếp tục: "Sư phụ không cứu hai người, nhưng năm đó người từng vì Chính Hoàn mà phá lệ."

"Vi sư không phá lệ, là tự ngài tranh thủ lấy."

"Vậy... Hôm nay, ta tranh thủ cho nàng."

Thanh phu nhân cuối cùng cũng nghẹn lời, khóe miệng cong lên ý cười: "Ngài thật giống mẫu hậu mình."

"Bởi vì... Ta là nhi tử của mẫu hậu." Y miễn cưỡng cười, "Sư phụ không cần cứu ta, cứu nàng!"

"Chủ tử!" Mạc Tầm chấn kinh, chủ tử rốt cuộc đang làm gì vậy? Cái gì là không cứu y, cứu Thượng Trang trước? Tuy tình hoa khó giải nhưng y thật sự không màng tới thân thể chính mình sao?

Thượng Trang cũng kinh hãi, vội mở miệng: "Không cần!" Y sao có thể...

Thanh phu nhân không khỏi quay đầu nhìn nữ tử phía sau, mỉm cười, cả hai đúng là để ý tới đối phương, chỉ là... Lại nhìn người trên giường, bà lập tức thu lại ý cười, sắc mặt càng nặng nề. Kỳ thật cứu người hay không với bà mà nói đều không sao cả, tính cách bà quái dị, thế nhân đều biết. Bà chỉ là lo lắng, với tình trạng này, y phải làm sao đây?

Hành y nhiều năm, bà chưa từng gặp người trúng tình hoa, hoặc là nói, bà không ngờ độc phát lại nghiêm trọng như vậy.

Hơn mười năm, bà luôn tìm cách chữa khỏi mắt cho y, cách còn chưa tìm được, lại không ngờ y đã biến thành như vậy.

"Sư phụ..." Ý thức dần trở nên mơ hồ nhưng y vẫn chờ bà đồng ý.

Thanh phu nhân định mở miệng, không ngờ Mạc Tầm đã quay đầu lạnh giọng: "Tu Dung nương nương hôm nay chắc rất vui đúng không?"

Thượng Trang cả kinh, không biết lời này của Mạc Tầm rốt cuộc là có ý gì?

Nghe vậy, sắc mặt Thanh phu nhân lập tức thay đổi, bật thốt lên hỏi: "Tu Dung nương nương? Chính Hoàn, nàng ta là người của Hoàng Thượng?"

Nguyên Chính Hoàn không khỏi giận dữ, Mạc Tầm đột nhiên gọi nàng một tiếng "Nương nương", ý tứ bên trong, y làm sao không biết? Chỉ là giờ phút này, một chút khí lực trách hắn y cũng không có, ho nhẹ một tiếng, máu tươi lại phun.

Thanh phu nhân không đành lòng nhìn y như vậy, vội khuyên bảo: "Hoàng Thượng hại ngài như vậy còn chưa đủ sao? Ngài như thế còn muốn đi cứu nàng ta?" Dứt lời, bà đứng dậy ra ngoài.

Mạc Tầm kinh hãi, vội la lên: "Phu nhân đi đâu?"

"Ở đây trông chừng ngài ấy, thân thể ngài ấy không thể tiếp tục thi châm, ta đi lấy thuốc." Thanh phu nhân không hề quay đầu, vừa đi vừa nói.

Mạc Tầm nghe vậy mới thở phào nhẹ nhõm.

"Mạc Tầm!" Nguyên Chính Hoàn yếu ớt gọi hắn một tiếng.

Mạc Tầm run lên, cứ nghĩ y sẽ trách phạt mình, không ngờ, y lại trầm giọng nói: "Đau quá!"

"Chủ tử." Mạc Tầm trước nay đều lãnh khốc vô tình giờ phút này thế mà cũng trở nên luống cuống, trước giờ y chưa từng rên đau với hắn. Nhiều năm như vậy, hắn coi y như chủ tử, cũng coi như đệ đệ, vì thế tận lực không để y chịu khổ. Nhưng tình hoa này, hắn thật sự không có cách nào.

Hắn thật hận bản thân mình.

Mạc Tầm suy nghĩ rất nhiều nên không hề phát giác hành động của Nguyên Chính Hoàn. Tới lúc hoàn hồn, thân thể đã cứng đờ, không tin mà nhìn người trước mặt, y vậy mà... Phong bế huyệt đạo của hắn!

Không nhúc nhích được, chỉ có thể mở lớn hai mắt, Mạc Tầm la lên: "Chủ tử làm gì vậy?"

Mạc Tầm đưa lưng về phía Thượng Trang, vì thế nàng không biết đã xảy ra chuyện gì.

Nguyên Chính Hoàn ngồi dậy, yếu ớt nói: "Còn không đến dìu ta?"

Thượng Trang theo bản năng nhìn Mạc Tầm, còn đang định hỏi Mạc Tầm làm sao vậy thì đã thấy Nguyên Chính Hoàn giãy giụa muốn xuống giường. Nàng cả kinh, vội vàng tiến lên dìu y.

Bên cạnh, Mạc Tầm căng lớn hai mắt nhìn hai người bọn họ.

Thượng Trang chưa kịp có phản ứng, cổ tay đột nhiên đau đớn, trong nháy mắt, khí lực toàn thân như bị rút đi, vội gọi: "Vương gia..."

"Không có việc gì đâu." Y đáp lời, nhẹ nhàng kéo nàng lên giường.

Cảm nhận lòng bàn tay nam tử đặt sau lưng, Thượng Trang sợ run lên, vội hỏi: "Vương gia muốn làm gì?"

"Át độc giúp người." Y cố sức nói chuyện. Sư phụ không cứu, Mạc Tầm cũng sẽ nhất quyết không cứu nàng, mà y không biết công lực có đủ hay không, nhưng bất kể thế nào cũng phải thử một lần.

Rút ba ngân châm ra, Nguyên Chính Hoàn tự đâm vào huyệt đạo trước ngực.

Vận hết nội công, y chậm rãi đưa chân khí vào cơ thể nàng.

Một cổ tình cảm xông thẳng vào đan điền, sau đó chạy tới lồng ngực.

"Ưm..." Cơn đau kia lại ập tới, Thượng Trang bất giác nhíu mày. Nhưng nàng cho Nguyên Chính Hoàn hơn, y đã suy nhược như vậy, sao còn dám làm ra chuyện này? Nàng không tự chủ mà bật khóc, nức nở, "Vương gia, mau thu tay!"

"Chủ tử!" Mạc Tầm dồn chân khí tới cực hạn, cố gắng giải huyệt đạo bị phong bế, nhưng cho dù nỗ lực thế nào, một chút động tĩnh cũng không có.

Nguyên Chính Hoàn dùng ngân châm điểm huyệt, mà cách thi châm của y là chân truyền từ Thanh phu nhân, hắn sao có thể phá giải?

Hắn thật không ngờ chủ tử lại dùng cách này cứu nàng! Hắn bắt đầu tự hận chính mình, nếu chủ tử xảy ra chuyện ngoài ý muốn, hắn sẽ không tha thứ cho bản thân.

Nếu hắn không nói câu đó, có lẽ Thanh phu nhân đã đồng ý ra tay cứu giúp!

Nếu hắn chịu giúp chủ tử, y đã không cần tự mình động thủ!

Chỉ là hiện tại, tất cả đã muộn, Thanh phu nhân ra ngoài bốc thuốc, không biết khi nào mới trở về.

"Vương gia..."

Nàng khóc rồi, nhưng y vẫn không nói chuyện, y sợ bản thân sẽ gục ngã bất cứ lúc nào.

Càng nhiều chân khí đưa vào người nàng, Nguyên Chính Hoàn càng dùng lực.

Thượng Trang thống khổ rên lên một tiếng, y kinh hãi, ánh mắt bắt đầu có chút mơ hồ.

Trong lòng Mạc Tầm run lên, cắn răng: "Chủ tử, thuộc hạ.... Thuộc hạ cứu nàng, ngài để thuộc hạ làm đi." Nếu Mị tâm có thể ép ra, sợ rằng hắn sẽ mất hơn phân nửa nội lực, chỉ là, y sao có thể nhìn Nguyên Chính Hoàn đi làm việc này.

Trái tim Thượng Trang thắt chặt, nếu không có Nguyên Chính Hoàn, Mạc Tầm sao có thể chủ động mở miệng nói giúp nàng? Giờ phút này, nàng không biết phải nói những gì, nội lực của Nguyên Chính Hoàn như thúc giục độc trong thân thể, nếu không gắng gượng, nàng có lẽ đã ngất đi.

Nguyên Chính Hoàn cuối cùng cũng nghiêng đầu nhìn Mạc Tầm, Mạc Tầm kiên quyết nói: "Chủ tử cứ để thuộc hạ làm." Hắn thầm nghĩ, hắn phải tranh thủ thời gian khiến y thu tay.

Nguyên Chính Hoàn yếu ớt cười một tiếng, đưa tay chạm ngân châm trên người Mạc Tầm: "Nếu ngươi gạt ta, ta sẽ chết không yên..." Nói ra lời này phảng phất phải dùng hết khí lực, y thu tay đồng thời rút ngân châm trở về.

Y không thể kiên trì nữa, nghiêng người ngã qua một bên, há miệng, tất cả đều là máu.

Mạc Tầm bỗng nhiên nghĩ tới lời y vừa nói, hoảng hốt một hồi, nhanh chóng kéo nữ tử qua, truyền chân khí cho nàng.

Lực đạo mạnh mẽ trực tiếp tiến vào cơ thể, cổ họng đột nhiên có vị tanh ngọt, "Phụt" một tiếng, Thượng Trang phun ra mấy ngụm máu tươi ẩn ẩn có vài vệt đen.

Mạc Tầm quyết đoán thu tay về, tay đỡ mép giường lấy lại bình tĩnh, lúc này mới đưa mắt nhìn Nguyên Chính Hoàn.

Thượng Trang vô lực ngã xuống, hiện tại đau đớn đã giảm đi nhưng vẫn chưa hoàn toàn biến mất. Lồng ngực ẩn ẩn đau đớn, nàng khó khăn quay đầu nhìn Mạc Tầm, mà hắn nào có thời gian nhìn nàng, chỉ nắm chặt tay Nguyên Chính Hoàn, cắn răng truyền chân khí cho y.

Độc trên người Thượng Trang, hắn chỉ ép ra một nửa, nửa còn lại hắn phải giữ để cứu chủ tử.

"Mạc Tầm..."

"Chủ tử yên tâm, nàng sẽ không chết." Hắn khuyên y một câu, lại hỏi Thượng Trang, "Nương nương không phải tốt hơn rồi sao?"

Thượng Trang giật mình, miễn cưỡng mở miệng: "Vương gia, ta không sao." Nàng biết, Mạc Tầm không hề tình nguyện cứu nàng, nếu không phải vì Nguyên Chính Hoàn, hắn có chết cũng không ra tay giúp đỡ.

Cho dù không biết công phu nhưng nàng có thể đoán được, ép độc ra khỏi cơ thể phải dùng nội lực rất lớn, mà giờ khắc này, hắn chỉ một lòng cứu Nguyên Chính Hoàn.

Nghe Thượng Trang nói thế, Nguyên Chính Hoàn cuối cùng cũng có chút yên tâm.

..........................

Phục Linh vội qua Nam Uyển, đứng trước cửa phòng Nguyên Chính Hoàn gọi vài tiếng nhưng bên trong không hề có tiếng trả lời. Nàng không cam lòng tiếp tục gọi, lại nghe tiếng Linh Khuyết ở cạnh truyền tới: "Ngươi lại có chuyện gì?" Thanh âm nàng ấy lạnh lùng, hoàn toàn không có ý tốt.

Phục Linh hừ một tiếng: "Ta đi tìm Vương gia, liên quan tới ngươi sao?" Nàng ta hôm nay nhiều nhất chỉ là thị nữ của Vương gia, hai người không ai tôn quý hơn ai, nàng bất kính với nàng ta thì có thế nào?

Linh Khuyết tức giận tới sắc mặt thay đổi, tiến lên định đưa tay đánh nàng, lại không ngờ Phục Linh sớm đã bắt được, đẩy nàng ta ra, trầm giọng: "Hôm nay Mạc Tầm không có ở đây, ngươi chớ có chọc bà cô này, coi chừng chịu thiệt!" Chỉ cần Mạc Tầm không bảo vệ nàng ta, nàng không sợ.

"Ngươi!" Linh Khuyết tức giận tới sắc mặt trắng bệch.

Nói tới đây, Phục Linh mới cảm thấy không đúng.

Đúng rồi, là vì Mạc Tầm không có ở đây, nếu không, chỉ gần nàng gọi hắn sẽ xuất hiện.

Nha đầu xoay người, híp mắt xuyên qua khe cửa nhìn vào, bên trong quả nhiên không có ai.

"Vương gia đâu?" Nàng không khỏi hỏi.

Linh Khuyết cũng giật mình, cái gì? Y ra ngoài rồi sao?

Phục Linh càng nghĩ càng cảm thấy không thích hợp, Vương gia không có ở đây, tiểu thư cũng vậy...

Ai da, chậm một bước rồi!

Phục Linh xoay người rời đi, trước sau tìm khắp Tân Vương phủ một lần, vẫn không nhìn thấy tiểu thư. Nha đầu như muốn khóc, thời điểm tới cửa ra vào, nàng nghe có người nói Hoàn Vương đã xuất phủ.

Vương gia xuất phủ, vậy tiểu thư...

Phục Linh sợ tới cánh môi mấp máy không ngừng, không biết phải làm thế nào cho phải.

Hoàng Thượng bên kia, nàng có nên nói không?

Nguyên Duật Diệp đang đọc tin Dương Thành Phong truyền tới, đúng lúc Trương công công vội vàng đi vào, bẩm báo: "Hoàng Thượng, không ổn rồi, nô tài khi nãy đi ngang qua Nam Uyển nhìn thấy Linh Khuyết cô nương."

Nguyên Duật Diệp cả kinh, vội buông phong thư trong tay xuống, nghiêm nghị hỏi: "Ngươi nói cái gì?"

Linh Khuyết? Nàng ấy không phải theo Nguyên Chính Hoàn xuất phủ rồi sao?

"Nô tài còn sợ mình nhìn lầm, cố ý lấy cớ ngài sai nô tài tới thăm Vương gia mà vào trong, xác thật là Linh Khuyết cô nương." Trương công công biết việc này không ổn, nói hết mới dám đưa tay lau mồ hôi.

Hai tay siết chặt, Nguyên Duật Diệp như nhớ tới gì đó, bật thốt lên: "Đi gọi Vu Tu Dung tới đây!"

Trương công công giật mình, giờ phút này cũng không dám hỏi nhiều, nhận lệnh rồi lập tức lui xuống.

Nguyên Duật Diệp bắt đầu khẩn trương, thậm chí là có chút sợ hãi.

Không lẽ nàng đã.

Cắn răng, hắn miễn cưỡng cười cười, an ủi chính mình, không đâu, Vu Nhi sẽ không theo y, nhất định không.

Trương công công ra ngoài, xa xa nhìn thấy Phục Linh do dự bất định, hắn tranh thủ thời gian, nhanh chóng tiến lên gọi: "Phục Linh cô nương, Hoàng Thượng đang tìm Tu Dung nương nương."

Phục Linh kinh hãi, giấy không thể gói được lửa rồi, phải làm sao đây?

"Còn ngây ra làm gì? Mau đi mời Tu Dung nương nương." Trương công công thúc giục.

Phục Linh gấp tới độ bật khóc: "Mời cái gì? Không thấy tiểu thư nhà ta đâu nữa, hu hu..." Một mình nàng sốt ruột không biết thương lượng với ai, nói với Hoàng Thượng, không biết Hoàng Thượng có tức giận không? Hơn nữa hôm qua Vương gia muốn gặp tiểu thư, rốt cuộc là chuyện gì, tiểu thư lại không nói, nàng nghĩ nghĩ, hai chuyện khẳng định có liên quan.

Trương công công hoảng sợ, vội vàng trở về bẩm báo.

Không thấy nữa...

Đáy lòng Nguyên Duật Diệp tự hỏi.

Nàng thật sự theo Nguyên Chính Hoàn đi rồi sao?

Nếu như nàng dẫn theo Phục Linh, hắn có lẽ sẽ không để ý như vậy.

"Phái người đi tìm." Hắn cắn răng.

"Hoàng Thượng..."

Trương công công tiến lên một bước, lại nghe hắn giận dữ quát: "Còn không đi!"

Phục Linh đứng một bên sợ tới co rụt thân thể, đây là lần đầu tiên nàng thấy Nguyên Duật Diệp như vậy. Trong quá khứ, trước mặt tiểu thư, ngài ấy đều vô cùng nhẹ nhàng. Nàng đoán đúng, việc này một khi để Nguyên Duật Diệp biết, hắn chắc chắn tức giận.

Nhưng có lẽ chuyện này cuối cùng vẫn giấu không được.

..............................

Trong căn nhà gỗ, Thanh phu nhân vẫn chưa trở về.

Thượng Trang nghỉ ngơi một lúc mới cảm thấy thân thể đỡ hơn. Mạc Tầm dìu Nguyên Chính Hoàn ngồi xuống, chính mình ở bên điều khí dưỡng tức.

Trong phòng thoáng trở nên yên tĩnh.

Thượng Trang mơ màng nhìn ánh mặt trời mãnh liệt bên ngoài, lúc này hẳn đã là giữa trưa. Nàng đột nhiên nhớ tới Nguyên Duật Diệp đang ở Tân vương phủ, nếu để hắn phát hiện nàng ra ngoài, e rằng lại xảy ra đại sự. Chỉ là với tình hình này, nhất thời nàng không trở về được.

Thở dài một tiếng, nàng chưa từng nghĩ tới việc phải xuất phủ, cho nên mới không nói rõ với nha đầu Phục Linh, nha đầu ấy lúc này chắc đang rất lo lắng.

Đột nhiên, Mạc Tầm mở mắt, sắc mặt thay đổi, lại nghe Nguyên Chính Hoàn lên tiếng: "Có người!" Thính lực của y trước nay đều rất tốt, cho dù thân thể suy yếu nhưng không hề ảnh hưởng.

Thượng Trang vội vàng đứng dậy, Mạc Tầm nhanh chóng phóng tới bên cửa, xuyên qua khe nhỏ nhìn ra bên ngoài, trầm giọng: "Chủ tử, khoảng bảy tám người."

Nguyên Chính Hoàn không hỏi kẻ tới là ai, chỉ có sắc mặt thoáng trầm trọng.

Mạc Tầm cầm trường kiếm đặt trên bàn, nói với Thượng Trang: "Đưa chủ tử ra ngoài từ cửa sổ sau!" Dứt lời, hắn liền lao mình phóng ra.

Thượng Trang lập tức đi qua dìu Nguyên Chính Hoàn dậy.

Hai người trốn ra ngoài từ cửa sổ phía sau, đi được một đoạn, sau lưng đã truyền tới tiếng đánh nhau.

Tìm một rừng cây nấp vào, Thượng Trang không khỏi hỏi: "Sư phụ ngài..." Đi lâu như vậy vẫn chưa về, liệu có phải...

Nguyên Chính Hoàn thở hổn hển mấy hơi, lắc đầu: "Không đâu." Có lẽ thuốc cần sử dụng khó tìm, sư phụ mới không kịp trở về, mà y cảm thấy may mắn khi bà chưa quay lại, bởi vì người đến còn chưa rõ là ai. Người của Nguyên Duật Diệp sao?

Y bất giác xoay người hướng nữ tử bên cạnh, muốn biết có phải người Nguyên Duật Diệp phái tới không, chỉ cần dùng nàng dò xét là biết.

Lồng ngực đau đớn trở lại, y cười lạnh.

Nguyên Duật Diệp giống hệt phụ hoàng của mình, không ai có thể so sánh được.

Thượng Trang cũng nghĩ là Nguyên Duật Diệp tới, nhưng hắn thật sự không còn quan tâm nàng sao? Nghĩ tới đây nàng không khỏi cười cười, có phải hắn biết nàng theo Nguyên Chính Hoàn ra ngoài, trái tim đối với nàng đã nguội lạnh, vì thế mới phát sát thủ tới?

Nguyên Chính Hoàn thở nhẹ mấy hơi thở, nhưng lại lắc đầu: "Sư phụ ta sẽ không đâu." Tất nhiên là hắn dược khó -}l} sư

"Đi!" Một từ ngắn gọn, y kéo nàng đứng dậy.

Thượng Trang chỉ có thể đứng lên, dìu y đi về phía trước.

Nàng vừa chạy vừa quay đầu nhìn, trong lòng có chút hoảng sợ, nàng sợ vừa quay đầu sẽ nhìn thấy dung nhan quen thuộc kia. Đúng lúc này, trước mắt là một con dốc, cả hai đều không kịp phòng bị, cứ thế mà ngã xuống.

"A!" Thượng Trang kêu lên.

Nguyên Chính Hoàn kinh hãi, cuống quít giữ chặt tay nàng, bọn họ cứ thế cùng nhau lăn xuống.

Y ôm chặt lấy nàng, con đường không bằng phẳng rất nhanh liền kết thúc. "Phịch"một tiếng, một tảng đá lớn đập vào sau gót y, y chỉ kịp thét lớn, sau đó hoàn toàn mất đi tri giác.

"Vương gia!" Thượng Trang được y bảo vệ trong lòng hoàn hảo không có chuyện gì, nàng gọi y nhưng không nghe y đáp lại, sợ tới mức vội vàng dò xét, đá đập vào đầu, thật nhiều máu...

"Vương gia!" Nàng run rẩy nâng y dậy, để y tựa vào người mình, dùng khăn đè lại vết thương. Máu tươi rất nhanh xuyên qua khăn lụa thấm ướt cả bàn tay nàng.

Thượng Trang cuống quít xé vạt áo đè lên, rất lâu sau, chất lỏng ấm áp kia mới không còn dũng mãnh trào ra. Nàng cắn răng buông tay, cúi đầu kiểm tra, phát hiện trên đầu y có một vết thương rất lớn. Đau lòng tới bật khóc, nhưng cẩn thận nhìn kỹ, bên cạnh chỗ vừa chảy máu đó hình như còn có một vết thương cũ.

Thượng Trang kinh hãi, trước kia đầu y từng chịu tổn thương sao?

Vì sao chưa từng nghe ai nhắc tới?

Giờ phút này đã không còn nghe được tiếng đánh nhau, ngước mắt nhìn mới phát hiện con dốc này thật dài, cơ hồ không thể nhìn thấy đầu bên kia.

Thượng Trang cũng không biết phải làm gì lúc này, cũng may đầu y không còn chảy máu.

Ánh mặt trời mãnh liệt rọi xuống khiến mắt người ta như trở nên đui mù, Thượng Trang cố gắng dùng thân thể che chắn cho y, trong nháy mắt, nàng mới nhớ tới sự thật y không thể nhìn thấy. A, cũng không biết y có cảm nhận được ánh sáng hay không.

Toàn thân đều đau đớn, lồng ngực đau, còn cả đầu của y...

Bất giác đưa tay chạm vào, chỉ cảm thấy lòng bàn tay truyền tới cảm giác ươn ướt.

Mỗi lần phát tác khi trước đều là từng trận đau đớn, mà giờ phút này, đau đớn như dao găm khiến y nhịn không được mà rên một tiếng.

Thấy y cử động, Thượng Trang vui mừng mà gọi: "Vương gia!"

Vương gia...

Là giọng nói của nữ tử, đúng vậy, giọng nói vô cùng quen thuộc.

Giọng nói này y hình như đã nghe vô số lần nhưng nó hình như đđã ở rất xa.

Trong đầu hiện lên vô số hình ảnh.

Tại Hoán Y Cục, thời điểm nàng rót trà cho y.

Tại Hưng Viên, thời điểm nàng ôm lấy y.

Thân ảnh nữ tử mảnh khảnh, còn cả tiếng cười của nàng.

Nàng nói, cho dù y làm gì cũng đều sẽ không trách y.

"Ưm." Nguyên Chính Hoàn liều mạng mở mắt.

"Vương gia!" Thượng Trang lần nữa gọi y.

Nguyên Chính Hoàn chỉ có thể nhìn thấy một màu đỏ trước mắt, còn cả thân ảnh mơ hồ của nữ tử.

Nàng...

Trái tim như bị thắt chặt, y theo bản năng mà đưa tay lên.

Thượng Trang cho rằng y đang tìm mình, vì thế vội vàng vươn tay nắm lấy tay y.

Một tay y đặt lên trán, thống khổ mà nhắm mắt lại, lần nữa mở ra, cảnh tượng trước mắt rõ ràng thêm một chút.

Y đã có thể nhìn thấy dung nhan của nữ tử đó.

Sắc mặt tái nhợt, nàng đang nhìn y, trông thật mỏng manh, nhưng mọi thứ cùng trí nhớ trong đầu tựa hồ chậm rãi hợp lại.

Hơn mười năm mù lòa, y bỗng nhiên có thể lần nữa nhìn thấy mọi thứ.

Không tự chủ mà nắm chặt tay nàng, động môi, y mở miệng gọi: "Thượng Trang."

"Ta đây, ta đây." Thượng Trang vội đáp lại.

Nhưng trong nháy mắt, nàng bỗng nhiên giật mình.

Y vừa gọi nàng là gì?

"Vương gia, ngài... Gọi ta là gì?" Nàng nghe lầm sao? Là nàng nghe lầm đúng không?

"Thượng Trang." Y cười, đúng vậy, cái tên bị phủ đầy bụi trong ký ức, trong giờ khắc này đột nhiên hiện ra. Y đã quên nàng bao lâu? Rốt cuộc đã bao lâu rồi? Phảng phất như ngàn năm vạn năm, rất lâu rất lâu."

"Thượng Trang." Y lại gọi nàng một tiếng.

Đau đớn trước ngực lần nữa kéo dài không dứt, y nhớ ra bản thân còn đang trúng tình hoa, chỉ là giờ phút này, nội tâm chỉ có cao hứng, dường như không ai cao hứng hơn y vì nhớ ra nàng.

"Vương gia... Nhớ ra ta sao?" Nàng cả kinh, trái tim không khỏi hoảng loạn. Vừa cao hứng, nhưng tâm tình vừa phức tạp, đủ loại cảm xúc cùng nhau tới khiến giờ khắc này nàng không biết phải đối diện thế nào.

Nguyên Chính Hoàn ngồi dậy, trước mắt bỗng nhiên quay cuồng một hồi, Thượng Trang vội dìu lấy y. Trước mắt lần nữa trở nên mơ hồ, y cắn răng, cố gắng lấy lại bình tĩnh, nữ tử trước mặt mới chậm rãi rõ ràng.

Thời điểm rời kinh, y từng muốn dẫn nàng đi, nàng lại nói, nàng tham luyến quyền lực trong cung, không muốn rời khỏi.

Sau đó, Nguyên Duật Diệp buộc y chọn một chén rượu, mà y lại uống hết chúng. Kết quả, bên trong không phải độc dược, mà là tình hoa.

Tất cả, y đều đã nhớ lại.

Mà hiện tại y rốt cuộc cũng biết nguyên nhân vì sao nàng không đi cùng mình.

Khi đó, là y phụ nàng.

Nắm tay nàng mỗi lúc một chặt, y ngước mắt, mỉm cười với nàng.

"Vương gia." Cảm nhận lòng bàn tay y không ngừng run rẩy, Thượng Trang khẩn trương gọi một tiếng.

Hai người dìu nhau đứng lên, y vẫn đau đầu, bước chân bên dưới không hề vững vàng, chỉ có thể dựa vào Thượng Trang.

Thượng Trang nhịn không được mà quay đầu nhìn, không thấy Mạc Tầm, cũng không thấy truy binh đuổi theo.

"Mạc Tầm bên kia không cần lo lắng." Y trầm giọng.

Thượng Trang gật đầu, lại đột nhiên hỏi: "Đầu của Vương gia... Từng bị thương sao?"

Y giật mình, một tay theo bản năng xoa xoa cái ót, chỗ đó hiện tại vẫn chật vật bất kham. Có lẽ khi nãy nàng đã nhìn thấy vết thương kia, y không định giấu diếm, gật đầu: "Ừ, khi bé từng bị thương, sư phụ nói ở đây..." Y chỉ chỉ lên đầu, "Ở đây có huyết khối."

Y mỉm cười, nghiêng đầu nhìn Thượng Trang, trong con mắt như lóe lên tia sáng.

Buông tay xuống, đối diện với máu tươi đã khô, Nguyên Chính Hoàn nhíu mày nói: "Đã lâu không thấy màu sắc rồi."

Lần này Thượng Trang thật sự kinh hãi, bật thốt lên: "Vương gia nhìn thấy được?"

"Cũng không biết tại sao lại có thể nhìn thấy." Bước chân bên dưới loạng choạng, Thượng Trang dùng sức một hồi mới không để y ngã xuống, y cười xấu hổ: "Chóng mặt quá, ta đứng không vững."

Hơn mười năm sư phụ luôn tìm cách chữa trị đôi mắt cho y, nhưng tới nay vẫn chưa có kết quả. Thử rất nhiều cách nhưng lần nào cũng vậy, hơn nữa tổn thương ở trên đầu, dù y thuật cao siêu, sư phụ cũng không dám tùy tiện động thủ.

A, ai có thể ngờ rằng hôm nay y lại đột nhiên có thể nhìn thấy.

Thượng Trang chấn động nhìn nam tử bên cạnh, chợt nhớ tới lời Phục Linh từng nói, không tự chủ mà mở miệng hỏi: "Thuốc Vương gia dùng là vì cái này?"

Y giật mình, gật đầu: "Đó là thuốc sư phụ kê, dùng hơn mười năm rồi." Sư phụ nói phải duy trì trị liệu, thứ nhất là vì huyết khối trong đầu, thứ hai là vì chứng bệnh đau đầu của y.

Càng đi về phía trước, cảm giác mê muội càng nhiều, y không dừng bước, nhưng hai mắt đã nhắm chặt. Thật buồn cười, xem ra, y không quen dùng mắt nhìn mọi thứ, nhắm lại, ngược lại sẽ cảm thấy quen hơn, y thích dùng đôi tai lắng nghe động tĩnh bốn phía.

Trái tim điên cuồng đập loạn, chần chờ hồi lâu, Thượng Trang cuối cùng cũng hỏi: "Tại sao... Lại bị thương?" Đây là lần đầu tiên ở trước mặt y, nàng nhắc tới trận cung biến khi đó. Nàng nghĩ, đây hẳn là ký ức đau đớn nhất trong cuộc đời của y.

Bước chân bên dưới dừng lại, không phải vì chóng mặt mà không đi được, mà y thật sự hết khí lực rồi. Sau lưng đã không còn ai đuổi theo, y nghĩ mình chỉ cần đứng đây chờ Mạc Tầm đến.

Chậm rãi ngồi xuống, có rất nhiều chuyện, y vẫn không thể để nàng biết.

"Vương gia..." Thượng Trang kinh ngạc nhìn y.

Trên tay y chẳng biết lúc nào đã có hai cây ngân châm. Thượng Trang chấn động, nàng biết y là muốn dùng ngân châm giảm bớt đau đớn của tình hoa. Định mở miệng khuyên nhủ, nàng động môi nhưng một câu cũng không nói thành lời.

Khuyên thế nào đây?

Nguyên Chính Hoàn phảng phất như biết rõ nội tâm của nàng, an ủi: "Không sao, tạm thời có thể trấn áp, chờ sư phụ ta tới, bà ấy sẽ có cách."

Thượng Trang nhớ tới Thanh phu nhân đang đi bốc thuốc cho y, nghĩ nghĩ, cuối cùng cũng không nói gì.

Y kéo nàng ngồi xuống, lúc này nàng mới phát hiện y vẫn nhắm chặt đôi mắt, nhíu mày hỏi: "Mắt không sao chứ?"

Là không thích ứng, hay như thế nào?

Y lắc đầu: "Không sao, chỉ là quá lâu không nhìn thấy, không quen mà thôi. Hơn mười năm, thỉnh thoảng ta mới có thể nhìn thấy mơ hồ, nhưng đa phần đều sống trong bóng tối, chẳng khác gì kẻ mù."

Y lên tiếng, Thượng Trang mới nhớ vấn đề của nàng, y vẫn chưa trả lời. Nàng không cam lòng mà hỏi lại lần nữa: "Sao lại bị thương?"

Nguyên Chính Hoàn chấn động, qua nửa ngày mới mở miệng: "Những việc đó, nàng không cần biết."

"Ta muốn biết." Nàng muốn biết một chút về y.

"Có người muốn giết ta, mà ta may mắn sống sót." Câu trả lời hết sức ngắn gọn.

"Tiên Hoàng sao?"

Y cười nhạt một tiếng, gật đầu.

Thì ra là Tiên Hoàng muốn giết y, dù sao cũng không phải lần đầu, khó trách thời điểm nhắc tới di chiếu, Nguyên Chính Hoàn rất nhanh đã đoán được nội dung bên trong. Thì ra đúng là như thế!

"Vương gia, ngài hận ngài ấy sao?"

"Hận!" Y đáp không chút chần chờ, "Ông ta khiến ta mất hết tất cả!"

Những lời này đều vô cùng ngắn gọn, nhưng bên trong xen lẫn quá nhiều cảm xúc.

Đột nhiên, Thượng Trang không biết phải tiếp tục thế nào mới phải, phảng phất như tất cả lời an ủi đối với y đều không có ý nghĩa.

Cho nên, y mới ẩn nhẫn nhiều năm như vậy.

Cho nên, y mới cấu kết với người Lê Quốc.

Cho nên, y mới coi Nguyên Duật Diệp là địch...

Không, phải nói là, người y hận không phải Nguyên Duật Diệp, người y hận là nhi tử của Tiên Hoàn.

Đúng vậy, đứng trước hoàng quyền, thủ đoạn hèn hạ đều không sao cả. Thắng làm vua, thua làm giặc, đó mới là đạo lý, đạo lý từ cổ chí kim không hề thay đổi.

Không tự chủ mà nắm chặt hai tay, nàng nhìn y, thấp giọng: "Vương gia tác hợp Linh Khuyết và Mạc Tầm là vì cho rằng Linh Khuyết là công chúa Lê Quốc sao? Như vậy, ngài mới được Lê Quốc ủng hộ đúng không?"

Y không phủ nhận, chỉ cau mày nói: "Không phải cho rằng, mà là xác định."

Thượng Trang chấn động, đúng vậy, là nàng hồ đồ rồi, chuyện này sao có thể dễ dàng phạm sai lầm. Linh Khuyết không phải công chúa, nàng vô cùng rõ ràng, nhưng điều đó không có nghĩa Nguyên Chính Hoàn cũng tinh tường mọi việc.

Y tiếp tục: "Lần đó ở Thành vương phủ, Linh Khuyết tới tìm ta, ta vô tình phát hiện ngọc bội trên người nàng ấy. Từ lúc đó ta đã biết thân phận của Linh Khuyết." Y nói vô cùng chắc chắn, sắc mặt không hề thay đổi, "Sau này Hoàng Thượng phong nàng ấy làm Thục Viện, ta liền biết, Hoàng Thượng khẳng định cũng đã biết thân phận của nàng ấy."

Y tựa vào cổ thụ sau lưng, vết thương ở đầu bắt đầu đau trở lại. Y ngừng một lát, rồi nói: "Cuộc sống trong cung của nàng ấy không thuận lợi, quan trọng là, ta muốn nàng ấy xuất cung."

Thượng Trang đương nhiên rõ ràng, nếu là công chúa Lê Quốc, mà Nguyên Chính Hoàn lại có quan hệ với Lê Quốc, bọn họ đều muốn nàng ấy bình an.

"Hoàng Hậu dùng tàng hoa hồng oan uổng Linh Khuyết, hơn nữa chính nàng ấy phóng hỏa dụ dỗ Hoàng Thượng tới, lại bị Vân Phi hãm hại hạ mị dược trong trà của Hoàng Thượng, tất cả khiến Hoàng Thượng hạ quyết định tiễn nàng ấy xuất cung."

"Không." Y lắc đầu, "Lửa là ta lệnh Mạc Tầm phóng."

Thượng Trang kinh hãi, nghe y tiếp tục: "Lúc đó nàng ấy chỉ không cẩn thận làm đổ cây nến, Mạc Tầm liền thuận tay phóng hỏa. Ta đoán muốn tiễn Linh Khuyết xuất cung, Hoàng Thượng sẽ tới tìm ta."

Thượng Trang khiếp sợ nhìn y, đúng vậy, y tính toán quá chuẩn.

Nguyên Duật Diệp đưa Linh Khuyết tới Thục Quận, với Nguyên Chính Hoàn mà nói là sự tình thuận lý thành chương. Chỉ là y không ngờ rằng, Nguyên Duật Diệp cũng thừa cơ sắp xếp Linh Khuyết giám thị y.

Chú cháu bọn họ, ai cũng không dễ đối phó.

Nguyên Chính Hoàn nhận ra thân phận công chúa Lê Quốc, bản thân che giấu rất tốt, y không để Linh Khuyết phát hiện điều gì, Linh Khuyết chỉ có thể nhìn thấy những gì y muốn muội ấy nhìn thấy.

Việc này, về sau Nguyên Duật Diệp có nói với nàng. Có lẽ đây là nguyên nhân Nguyên Chính Hoàn chậm chạp không đưa công chúa Lê Quốc trở về Lê Quốc, chỉ cần y có hành động này, Nguyên Duật Diệp sẽ biết y có dị tâm.

Nhớ tới Lê Quốc, Thượng Trang không khỏi hỏi: "Hứa Thái Hậu có biết quan hệ của ngài và Lê Quốc không?"

Y thoáng sợ run lên, lắc đầu: "Bà ta không biết, có phải nàng muốn hỏi ta có sợ Hứa Thái Hậu không đúng không?"

Thượng Trang cắn răng, y thật thông minh, kỳ thật nàng muốn hỏi, chuyện Tân Vương làm phản có phải y cũng nhúng tay không?

Y không cố kỵ mà trả lời: "Nàng đoán không sai, chuyện của Tân Vương, ta cũng có phần. Ta nghĩ, toàn bộ Tây Chu này, người có thể hiểu được nỗi khổ không thể đi lại của Tân Vương cũng chỉ có mình ta hiểu. Khi đó, nói vài lời với hắn chỉ có mình ta!"

Y bí mật liên lạc với Tân Vương, y chỉ nói, chuyện ở Hưng Viên, Nguyên Duật Diệp không thoát khỏi liên quan, chỉ riêng việc hoàng đế hôm nay là Nguyên Duật Diệp, dù không bằng không chứng, Tân Vương cũng tin tưởng mà không hề nghi ngờ.

Mà bọn họ, một người bị Tiên Hoàng hãm hại, một người bị Nguyên Duật Diệp hãm hại, đó còn chưa đủ là cầu nối giúp hai người liên minh sao?

Thượng Trang sợ run lên, thì ra y có thể nhìn thấu lòng người tới như vậy.

Tại thời điểm Tân Vương thống khổ nhất, hắn chỉ có người hoàng thúc này thấu hiểu, loại đau đớn này, ngay cả Hứa Thái Hậu cũng không khuyên giải được. Bên cạnh có một người lý giả như thế, Tân Vương còn không mắc câu sao?

Hôm nay Tân Vương đã chết, e rằng Hứa Thái Hậu vĩnh viễn cũng không biết người đứng sau nhi tử lại là Nguyên Chính Hoàn.

Thượng Trang nhìn y, thấy sắc mặt y ngày càng tái nhợt, nhịn không được mà sợ hãi, nhưng nàng biết lúc này không nên nói chuyện.

Tay y vẫn nắm chặt tay nàng như trước, cảm giác ấm áp xuyên thẳng vào tim này khiến nàng thoáng bối rối.

"Lần đó ở Hưng Viên, đứng sau hòn non bộ ra tay làm Tiên Thái Hậu bị thương là ta, ta sợ nàng bị bọn họ phát hiện." Y nhẹ giọng, "Trên trường đua, người cứu ta cũng là nàng, chỉ là ngày đó bệnh cũ tái phát, đầu vô cùng đau đớn, ngay cả ngân châm cũng không cầm ổn, vì thế mới khiến mặt hắn bị thương." Có câu y nói, có câu lại không nhưng ngày đó xác thật có một lực lượng dồn y vào chỗ chết.

Hít một hơi thật sâu, Thượng Trang cuối cùng cũng hỏi: "Sao lại cứu ngài ấy?" Y không phải hận hắn sao? Tội gì phải cứu hắn?

Y khẽ cười: "Vì hai nguyên nhân, thứ nhất, khi đó hắn vẫn chưa là Hoàng Thượng, thứ hai, tương lai nàng sẽ biết."

Thượng Trang chấn động, không ngờ y chỉ nói phân nửa, có điều, chuyện y không muốn nói, nàng biết bản thân không nên đào sâu.

Nguyên Chính Hoàn ho khan vài tiếng, máu tươi đã trào ra, nhưng y vẫn cười, hôm nay cao hứng như vậy, y đương nhiên phải cười.

"Vương gia..." Thượng Trang run rẩy giúp y lau vết máu ở khóe miệng, "Đừng nói nữa."

Cha nợ con trả, cả đời ân oán, y cuối cùng vẫn muốn đòi nợ từ Nguyên Duật Diệp, chuyện nàng không muốn nhìn thấy nhất cuối cùng vẫn xảy ra.

Nàng có thể khuyên ai thu tay đây?

Nhìn nam tử trước mặt, nàng cắn răng: "Người Lê Quốc không thể giúp ngài nữa rồi." Nói như vậy, y sẽ biết khó mà rút lui sao?

Không ngờ, y lại lắc đầu: "Không có ngày đó, nàng yên tâm."

"Vương..."

"Vì hắn sao?" Y lặng lẽ mở mắt nhìn nữ tử trên mặt, dung nhan xinh đẹp này hiện tại đã có vệt nước mắt.

Khóc, rốt cuộc là vì y, hay Nguyên Duật Diệp?

Đối diện với ánh mắt của y, qua nửa ngày, Thượng Trang mới nhớ y đã có thể nhìn thấy. Quẫn bách trốn tránh, nàng cắn môi nói: "Ta cũng không muốn Vương gia gặp chuyện không may."

Không muốn y gặp chuyện không may!

Chỉ một câu này thôi với y mà nói đã đủ lắm rồi.

Nữ tử vì y mà giấu chiếu thư, chỉ riêng điểm này, y nào dám yêu cầu nàng nhiều hơn?

Mặc kệ Nguyên Duật Diệp là gì trong lòng nàng, y đối với nàng vẫn quan trọng như vậy. Lần này, y sẽ không nhượng bộ, nhất định phải đi tới cuối cùng.

Còn đang nghĩ nghĩ, Nguyên Chính Hoàn đã nghe rất nhiều tiếng bước chân hướng về phía bên này. Y biết, một trong số đó là Mạc Tầm, còn những người khác, bất luận là ai, bọn họ tới đây đều là đòi mạng y.

"Thượng Trang." Y thấp giọng gọi nàng.

Nàng quay đầu nhìn y, thấy y đang nghiêm túc nhìn mình.

"Đợi ta, ta sẽ dẫn nàng đi." Đây là lời hứa, cũng là cơ hội cuối cùng dành cho y.

Đau, đau đớn lúc này ngân châm tựa hồ đã không thể áp chế.

Nguyên Chính Hoàn lướt qua bả vai nàng nhìn thấy đám người đang tới.

Y nhìn thấy Mạc Tầm, sau đó là Mộ Dung Vân Sở đang đi cạnh hắn.

"Chủ tử!" Mạc Tầm tận lực kêu lên, những sát thủ đó công phủ đều là nhất đẳng, hắn vừa tổn hại nguyên khí, nếu không cũng sẽ không chật vật thế này.

Mộ Dung Vân Sở phụng lệnh Nguyên Duật Diệp ra ngoài tìm người.

"Chủ tử!"

"Vương gia!"

Thượng Trang theo bản năng quay đầu nhìn, đột nhiên cảm thấy nam tử bên cạnh hình như tới gần mình hơn. Nàng kinh hãi, vừa quay đầu, đôi môi của nam tử đã đập vào mắt.

Thượng Trang hoảng sợ mở lớn hai mắt.

Đau đớn trong nháy mắt cơ hồ khiến Nguyên Chính Hoàn gục xuống, nhưng bàn tay to rộng của vẫn nắm chặt eo nàng, y cúi đầu hôn nàng, nhẹ giọng nỉ non: "Đợi ta!"
Bình Luận (0)
Comment