Thâm Cung Phượng Duy Xuân Tuý Phế Phi

Chương 236

Nguyên Duật Diệp sợ run lên, nhíu mày hỏi: "Sao hắn lại tới đây?"

Dương Thành Phong lắc đầu: "Mạt tướng cũng không biết, Hoàng Thượng... Có muốn gặp không?"

Hắn nghĩ nghĩ, gật đầu: "Truyền!"

An Lăng Tễ cả người ướt đẫm tiến vào, quỳ xuống: "Tham kiến Hoàng Thượng."

Cho hắn miễn lễ, Nguyên Duật Diệp mới thấp giọng: "Tùy tùng Ngự Sử sao có thể tự ý rời cương vị bản thân đảm nhận mà tới đây?"

An Lăng Tễ vẫn cúi đầu, thong dong đáp: "Hồi Hoàng Thượng, Thái Hậu nhớ mong Hoàng Thượng, thần chủ động xin ra tiền tuyến đánh giặc, thứ nhất là vì Hoàng Thượng, thứ hai... Là vì muội muội của thần!"

Nguyên Duật Diệp cười lạnh: "Muội muội ngươi? Trận hỏa hoạn ở Cảnh Nhân Cung ngày đó trẫm tin tùy tùng Ngự Sử không phải không biết." Nội cung tuy không phát tang nhưng tất cả mọi người đều cho rằng Vu Tu Dung đã chết, không phải sao?

Về phần Thái Hậu, cái bà ta quan tâm chẳng qua là sống chết của hắn.

Sắc mặt An Lăng Tễ không hề thay đổi, chỉ thấp giọng trả lời: "Muội muội của thần rốt cuộc đã chết hay chưa, Hoàng Thượng là người rõ ràng nhất." Hắn cuối cùng cũng ngước mắt, tiếp tục, "Thần cả gan xin được gặp muội ấy."

Thượng Trang đang ở trong tay Nguyên Chính Hoàn, mà Nguyên Duật Diệp đã đến Vũ Thành, hắn không tin người trước mặt không biết chuyện này.

Nguyên Duật Diệp nhíu mi, xem ra lòng An Lăng tễ rõ ràng tựa như gương sáng, hắn sao có thể quên, lúc trước chính là An Lăng Tễ đưa Vu Nhi xuất cung.

An Lăng Tễ đối diện với ánh mắt của người trước mặt. Thời điểm tiến vào, hắn nghe nói Hoàng Thượng bị thương, lại không ngờ thương thế lại nghiêm trọng như thế. Hắn không biết là ai ra tay nhưng bốn phía nơi này đều có thủ vệ, chuyện này sao có thể xảy ra?

Chỉ là, điều hắn quan tâm lúc này là Thượng Trang, không biết độc trên người muội ấy thế nào rồi? Muội ấy hôm nay vẫn sống tốt chứ?

Lần này, mặc kệ cha ngăn cản thế nào, hắn cũng muốn tới, giống như nhiều năm trước hắn bị chọc giận mà bỏ nhà ra đi.

"Hoàng Thượng." Thấy Nguyên Duật Diệp im lặng, Trương công công không khỏi lo lắng.

Hắn lắc đầu, mở miệng: "Nàng không có ở đây, đang nằm trong tay Tiêu Dự." Nhớ tới hành động họ dẫn nàng đi ngay trước mắt hắn, hai tay bất giác nắm chặt thành đấm, là hắn không cẩn thận.

An Lăng Tễ gật đầu: "Thần biết."

Nguyên Duật Diệp ngây ra, lúc này mới nhớ tới mục đích An Lăng Tễ đến đây, không khỏi hỏi: "Vậy ngươi muốn gặp nàng thế nào?"

"Thần có thể lẻn vào Vũ Thành." Trên đường đi, hắn sớm đã tính toán rõ ràng.

Nguyên Duật Diệp nhíu mày, trầm giọng: "Thủ vệ Vũ Thành canh giữ nghiêm ngặt, quá nguy hiểm." Hiện tại không thể tự đi, hắn không phải chưa nghĩ tới cách phái người khác, chỉ là hắn vô cùng rõ ràng, lần này tới Vũ Thành lành ít dữ nhiều, mà thân phận của Vu Nhi hôm nay...

A, muốn binh sĩ Tây Chu lẻn vào Vũ Thành dẫn công chúa Lê Quốc ra ngoài, về tình về lý đều không thể, hơn nữa, hắn không có lý do khiến binh sĩ của mình gặp nguy hiểm vì công chúa Lê Quốc. Hắn có thể dùng tính mạng của mình để yêu nàng, nhưng hắn không thể bỏ mặc tính mạng của người khác.

"Thần không sợ nguy hiểm." An Lăng Tễ nói.

Nguyên Duật Diệp khẽ cười, trầm giọng: "Quan tâm nàng như thế, ngươi là muốn mọi người biết An Lăng phủ các ngươi che giấu công chúa Lê Quốc sao?"

Sắc mặt An Lăng Tễ lập tức thay đổi, hắn theo bản năng tiến lên trước một bước, cả người ẩm ướt để lộ dấu chân bên dưới ngày càng rõ ràng.

Trương công công bị bộ dáng của hắn dọa sợ, đang nghĩ xem có nên gọi Dương Thành Phong vào không.

"Hoàng Thượng có ý gì?" An Lăng Tễ cố gắng giữ bình tĩnh mà hỏi.

Nguyên Duật Diệp nhắm hai mắt lại, qua nửa ngày mới lên tiếng: "Nếu ngươi có thể đưa nàng trở về, việc này trẫm sẽ không truy cứu." Hắn nghĩ hắn rốt cuộc cũng hiểu vì sao An Lăng Thuấn không muốn tiếp xúc với triều đình, nguyên nhân có lẽ là đây. Có điều, hắn có thể không truy cứu, hắn có thể áp chế việc này.

An Lăng Tễ nhíu mày nhìn nam tử trước mặt, vừa định mở miệng đã nghe Trương công công nói: "Hoàng Thượng mệt rồi, An Lăng đại nhân ra ngoài đi." Dứt lời, Trương công công liền tiến lên mời hắn ra ngoài.

Thấy người trên giường không nói gì thêm, đáy lòng An Lăng Tễ vẫn còn chút khẩn trương, chỉ là lúc này ở lại cũng không giúp ích được gì, vì thế trực tiếp cùng Trương công công lưu xuống.

Trong đầu vẫn vang vọng lời Nguyên Duật Diệp nói, vừa ra ngoài, An Lăng Tễ liền nhịn không được mà hỏi Trương công công: "Công công, Hoàng Thượng rốt cuộc có ý gì? Công chúa Lê Quốc... Hoàng Thượng biết ai là công chúa Lê Quốc sao?" Thời điểm hỏi, sắc mặt hắn có chút tái nhợt.

Trương công công sợ run lên, gật đầu: "An Lăng đại nhân, việc này đừng nhắc lại nữa, nương nương là công chúa Lê Quốc, nô tài cũng đã biết. Hoàng Thượng có thể nói bỏ qua chuyện cũ, việc này, ngài tốt nhất đừng nhắc lại. Hoàng Thượng... Vẫn không nỡ để nương nương gặp chuyện không may. Nô tài không tiễn nữa, còn phải trở về hầu hạ Hoàng Thượng, đại nhân xin cứ tự nhiên." Dứt lời, Trương công công liền xoay người vào trong.

Bên ngoài chỉ còn lại một mình An Lăng Tễ đứng ngơ ngác.

Hắn không nghe lầm chứ? Thượng Trang là công chúa Lê Quốc?

"An Lăng đại nhân còn đứng đây làm gì? Ngoài trời mưa vẫn còn rất lớn." Sau lưng truyền tới thanh âm của Dương Thành Phong.

An Lăng Tễ giật mình, quay đầu nhìn người đứng sau, cười cười, mới nói: "Đa tạ tướng quân nhắc nhở, đúng rồi, vết thương của Hoàng Thượng đã tốt hơn chưa?"

"Doanh trướng chưa chuẩn bị, nếu đại nhân không ghét bỏ thì trước ở cùng với ta." Dương Thành Phong tiến lên, lại nhỏ giọng, "Hoàng Thượng không sao."

An Lăng Tễ vội đuổi theo bước chân của người trước mặt: "Tin tức Hoàng Thượng bị thương vẫn chưa truyền tới kinh thành, ta tới đây là phụng mệnh của Thái Hậu..."

"Nếu đã thế, An Lăng đại nhân cũng không cần truyền tin này về kinh, Hoàng Thượng chẳng qua là không muốn Thái Hậu lo lắng mà thôi." Dương Thành Phong lên tiếng cắt ngang lời hắn.

An Lăng Tễ cười lạnh, tin tức này muốn truyền đi đâu hắn không định quản, lần này tới Vũ Thành, hắn chỉ vì Thượng Trang.

Mưa đánh vào áo giáp trên người Dương Thành Phong làm phát ra tiếng vang, An Lăng Tễ nhịn không được mà cảm khái: "Tướng quân đúng là trung thành với Hoàng Thượng."

Dương Thành Phong không quay đầu, chỉ cười nói: "Bổn tướng quân trung thành với Hoàng Thượng, trung thành với Tây Chu. Sao hả, An Lăng đại nhân không phải cũng thế sao?" Câu hỏi này, hắn đương nhiên muốn nhắc nhở An Lăng Tễ chuyện Vu Tu Dung là công chúa Lê Quốc. Hắn vốn cho rằng hôm nay An Lăng Tễ tới, Hoàng Thượng lại nổi trận lôi đình, nhưng lại không ngờ, chuyện gì cũng không xảy ra.

An Lăng Tễ bất đắc dĩ cười: "Kỳ thật ta rất bội phục tướng quân."

Dương Thành Phong giật mình. Lúc này, bọn họ đã đứng trước cửa doanh trướng, đang muốn đi vào thì nghe tiếng bước chân phía sau truyền tới, vừa quay đầu đã thấy Mộ Dung Vân Sở đang nhìn về phía này, cười cười.

"Thừa Tướng đại nhân." An Lăng Tễ không chút kiêng kị, hành lễ.

Hai tay bất giác nắm chặt thành đấm, Mộ Dung Vân Sở nhìn người trước mặt, không khỏi hỏi: "Có phải tìm thấy muội muội của An Lăng đại nhân rồi không?"

"Việc này còn phải nhờ Thừa Tướng đại nhân giúp đỡ." An Lăng Tễ không thừa nhận cũng không phản bác, điều này khiến Dương Thành Phong cảm thấy có chút bối rối, hắn tựa như nghe không hiểu gì cả.

Mộ Dung Vân Sở cười cười, lại nói: "Tình huynh muội của An Lăng đại nhân quả thật không tầm thường, ngươi có thể ngàn dặm chạy tới đây thật khiến ta bội phục."

An Lăng Tễ cũng cười: "Nếu đổi lại là Hoàng Hậu nương nương, Thừa Tướng đại nhân hẳn cũng thế."

Mưa mỗi lúc một lớn, chiếc ô trên đỉnh đầu không ngừng phát ra tiếng vang.

Dương Thành Phong lúc này mới mở miệng: "Thừa Tướng đại nhân muốn đi đâu?"

"Có một số việc cần Hoàng Thượng định đoạt." Nhắc tới chính sự, sắc mặt Mộ Dung Vân Sở trầm xuống. Liếc nhìn An Lăng Tễ một cái, hắn nâng bước đi về phía trước.

An Lăng Tễ vẫn dõi theo bóng lưng Mộ Dung Vân Sở, thân ảnh mông lung trong khung cảnh lúc này chậm rãi trở nên mơ hồ.

"An Lăng đại nhân xin cứ tự nhiên, ta có việc phải đi trước." Dương Thành Phong bỏ lại một câu, sau đó đi theo Mộ Dung Vân Sở.

An Lăng Tễ hoàn hồn, vào trong.

Qua một lúc, bên ngoài truyền tới tiếng của Trương công công, nói là y phục Hoàng Thượng phân phó đưa tới. Là y phục và phục sức của thị vệ, nơi này không còn gì khác, hắn cũng chỉ có thể chấp nhận thay ra.

Trương công công vừa định ra ngoài, An Lăng Tễ đột nhiên gọi lại, hỏi: "Sao Hoàng Thượng biết nương nương là công chúa Lê Quốc?"

Trương công công giật mình, theo bản năng quay đầu, thấp giọng: "Việc này nô tài không biết, đại nhân tốt nhất đừng nhắc tới nữa."

"Vậy nương nương..." Lời vừa nói ra, hắn lập tức im bặt, là hắn hồ đồ sao? Thượng Trang đang ở trong tay Nguyên Chính Hoàn, căn bản không thể gặp Nguyên Duật Diệp, tình hình của nàng, hắn hỏi Trương công công, Trương công công làm sao biết?

Thấy hắn không nói gì thêm, Trương công công liền cáo lui.

An Lăng Tễ chậm rãi ngồi xuống, Mộ Dung Vân Sở có việc muốn thương lượng với Nguyên Duật Diệp, hắn không định quản, hắn chỉ một lòng lo cho Thượng Trang, hôm nay thủ vệ ở Vũ Thành đúng là canh giữ nghiêm ngặt, nhưng vô luận thế nào, hắn cũng phải xông vào một lần!

Cho dù là liền cả tính mạng, hắn cũng phải đi, bởi vì đây là bọn họ thiếu nợ nàng.

....................

Mưa lớn một ngày, tới tối vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại. Thượng Trang đứng trước cửa sổ hồi lâu, cuối cùng thở dài một hơi. Nếu vì nàng mà hai bên không chịu lui binh, nàng thật hi vọng cơn mưa này cứ tiếp tục đổ xuống.

Bỏ qua thân phận của bản thân lúc này, nàng căn bản không muốn thấy chiến tranh.

Thanh âm của Phục Linh ở sau truyền tới: "Tiểu thư ăn chút gì đi." Tiểu thư đã một ngày một đêm không ăn, cứ tiếp tục như vậy thân thể làm sao chịu nổi?

Thượng Trang quay đầu, mỉm cười với nàng, lắc đầu: "Ta ăn không vô." Nàng thật sự ăn không vô, trong đầu có rất nhiều việc, vô cùng loạn.

Sau khi rời khỏi căn phòng kia, Nguyên Chính Hoàn không hề trở về, ngoại trừ người đưa cơm thì không còn ai lui tới. Mạc Tầm đã rời đi, bên ngoài là hai thị vệ trông coi. Chỉ có hai nữ tử các nàng, cần hai thị vệ là đủ.

Lần trước vì Linh Khuyết nàng mới có thể chạy thoát, nhưng lần này chắc chắn sẽ không có vận khí như vậy.

Còn Nguyên Duật Diệp, không biết thương thế của hắn thế nào rồi?

Hít một hơi thật sâu, mười ngón tay đặt trên khung cửa sổ chậm rãi buộc chặt.

"Tốt xấu gì tiểu thư cũng ăn một chút đi." Phục Linh vẫn cố gắng khuyên nhủ, thân thể tiểu thư đang rất yếu, nếu không ăn sẽ thật sự sinh bệnh.

Bầu trời bên ngoài tối đen một mảnh, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy ánh đèn lồng.

Mạc Tầm đứng từ xa dõi theo căn phòng của Thượng Trang, thấy hai người đứng bên cửa sổ mới thoáng yên lòng.

"Mạc thị vệ." Thị vệ tuần tra chào hỏi với hắn.

Hắn gật đầu, lại dặn dò: "Hôm nay cẩn thận một chút."

Thị vệ nhận lệnh, tiếp tục tuần tra.

Mạc Tầm nhấp môi, tối nay thời tiết vô cùng bất lợi, hơn một trượng hoàn toàn không có tầm nhìn, cũng may Nguyên Duật Diệp bị thương, bằng không, hắn chắc chắn sẽ lẻn vào Vũ Thành hành sự.

A, nghĩ tới đây, hắn không khỏi cười cười, quay người rời đi.

Phục Linh và Thượng Trang đứng bên cửa sổ hồi lâu, mãi tới khi có gió thổi tới, nha đầu vội đi lấy áo choàng khoác thêm cho nàng, nhỏ giọng: "Tiểu thư, nô tỳ dìu người đi nghỉ." Tiểu thư cứ không ăn không uống như vậy, nàng nhìn tới đau lòng.

"Phục Linh, ngươi nói xem có cách nào giúp bọn họ ngừng chiến tranh không?" Thượng Trang bất giác hỏi.

Phục Linh giật mình, qua nửa ngày mới mở miệng: "Nô tỳ... Nô tỳ không biết." Ngừng chiến tranh, đơn giản là buông bỏ cừu hận, nhưng lời này, làm sao nàng nói ra được?

Vương gia là thái tử Lê Quốc, y chắc chắn phải phục quốc. Mà Hoàng Thượng, ngài ấy sẽ buông tay sao? Ngài ấy là thiên tử Đại Chu, nếu đồng ý, ngài ấy sao xứng với vị trí của mình? 

Nàng mặc dù chỉ là một thị nữ nhỏ nhoi nhưng những việc này, nàng rất rõ ràng.

Trừ phi, có ai đó chết!

Nghĩ tới đây, chính nàng cũng cảm thấy hoảng sợ, sắc mặt lập tức trắng bệch.

Thượng Trang chán nản cười, tùy ý để Phục Linh đưa về giường. Phục Linh giúp nàng thay y phục, đắp chăn, thấy nàng đã nhắm mắt mới đóng cửa sổ lại.

Bên ngoài chỉ có tiếng mưa ào ào, ngay cả thanh âm thị vệ tuần tra cũng không nghe thấy.

Thời điểm quay đầu, Phục Linh lại thấy Thượng Trang đột nhiên mở mắt. Nha đầu cả kinh, vội chạy tới hỏi: "Tiểu thư sao vậy?"

Nghe được thanh âm của Phục Linh, Thượng Trang mới hoàn hồn, lắc đầu, miễn cưỡng cười cười: "Không sao, ngươi nghỉ ngơi đi." Hôm nay mưa lớn như vậy, tổn thương trên tay Nguyên Duật Diệp lại phát tác, Thượng Trang hít một hơi thật sâu, cho dù có nghĩ tới thì như thế nào?

Phục Linh thở phào nhẹ nhõm, nhỏ giọng: "Tiểu thư ngủ trước đi, nô tỳ lập tức đi nghỉ ngơi." Nàng lo cho tiểu thư, vì thế phải ở đây trông coi.

Thượng Trang biết bản thân còn chưa ngủ, nha đầu này khẳng định sẽ không chịu nghỉ ngơi, cho nên ngoan ngoãn nhắm hai mắt lại.

Phục Lâu ngồi bên giường một lúc lâu, nghe hô hấp cũng nàng đã đều đều, lúc này mới đứng dậy. Nha đầu ra gian ngoài, chợt nghe vài tiếng ồn ào truyền tới.

Phục Linh kinh hãi, vội chạy tới cửa phòng, dán lỗ tai lên nghe, xác thật có tiếng đánh nhau.

Phản ứng đầu tiên của nàng chính là, Hoàng Thượng phái người tới cứu tiểu thư!

Nghĩ như vậy, Phục Linh không quản việc khác, lập tức mở cửa, kêu ta: "Tiểu thư của chúng ta ở đây! Tiểu thư ở chỗ này!"

Hai thị vệ ngoài cử không ngờ Phục Linh lại đột nhiên như vậy, sắc mặt thay đổi, duỗi tay đẩy Phục Linh vào trong, đóng cửa lại.

Người trên giường nghe tiếng động liền ngồi bật dậy, thấy Phục Linh ngã xuống đất liền vội chạy tới, đỡ lấy nàng ấy: "Có sao không?"

Phục Linh nào còn quản đau đớn trên người, tay nắm chặt tay nàng, cười nói: "Tiểu thư, Hoàng Thượng tới cứu chúng ta, nhất định là Hoàng Thượng phái người tới cứu chúng ta!"

Cả người Thượng Trang run lên, hắn phái người tới cứu nàng? Hôm nay hắn có thể dùng lập trường gì mà phái người tới cứu nàng?

Hắn... Là hoàng đế Tây Chu!

Thấy đôi môi nàng run rẩy, Phục Linh bò dậy, cau mày hỏi: "Tiểu thư không vui sao?"

Tại sao chứ? Nàng rất cao hứng mà!

Thượng Trang không nói lời nào, bỗng nhiên đứng lên, mở cửa phòng.

Thị vệ bên ngoài vội cản nàng lại, Thượng Trang không quản bọn họ, duỗi tay giật cây trâm trên đầu Phục Linh xuống đặt lên cổ mình, lạnh giọng: "Cút!"

"Công chúa!" Trong mắt hai thị vệ đều là vẻ kinh ngạc.

Sắc mặt Phục Linh cũng trắng bệch, run giọng: "Tiểu thư làm gì vậy? Tiểu thư, mau buông xuống!"

Thượng Trang giống như không nghe thấy, chỉ nhanh chóng đi về phía trước. Hai thị vệ lúc này không dám dùng sức ngăn cản, chỉ có thể từng bước mà lui ra ngoài.

Phục Linh cắn răng đi theo.

Mưa bên ngoài rất lớn, chỉ một lúc, y phục của các nàng đều ướt, hai mắt phải mở thật to mới miễn cưỡng nhìn thấy xung quanh. Tiếng đánh nhau ngày càng gật, nội tâm Thượng Trang càng khẩn trương.

Cả phủ đã được lệnh giới nghiêm.

Bọn người Nguyên Chính Hoàn cũng bị chấn động, An Lăng Vu bất giác theo sát Nguyên Chính Hoàn, y nhìn nàng một cái, muốn bảo nàng về phòng nhưng nữ tử nhất quyết không chịu.

Mạc Tầm đánh nhau với một nam tử khác trong nội viện, trên người nam tử rất thương tích, máu tươi theo vạt áo mà nhỏ xuống. Mạc Tầm toàn lực công kích, hắn căn bản không thể nhìn rõ người trước mặt, nhưng có một điểm rất chắc chắn, đó không phải người của họ.

Hôm nay, lòng hắn luôn bất an, quả nhiên có người sẽ xông vào! Người này thật nghị lực, ở cửa thành đã bị phát hiện, còn bị thương nhưng vẫn kiên trì xông tới đây.

Có điều, chỉ đi một mình, hắn thật sự quá to gan!

"Mạc Tầm, bắt sống!" Trong màn đêm, thanh âm của Nguyên Chính Hoàn truyền tới.

Mạc Tầm gật đầu, hắn cũng nghĩ như vậy.

Mà đối phương hạ thủ không hề lưu tình, mỗi chiêu đều như muốn lấy mạng Mạc Tầm.

Hai thị vệ canh giữ ngoài phòng Thượng Trang đuổi tới, thấy Nguyên Chính Hoàn liền vội mở miệng: "Điện hạ, công chúa..."

Nghe vậy, Nguyên Chính Hoàn lập tức quay đầu, bắt gặp Thượng Trang cả người ẩm ướt đang đứng trong mưa. Y chấn động, vội tiến lên trước, cau mày hỏi: "Làm gì vậy hả?" Toàn thân đều ướt, nàng chẳng lẽ không sợ sinh bệnh hay sao?

Lại nhìn Phục Linh cũng ướt đẫm toàn thân đứng sau, y lạnh giọng: "Còn không đưa muội ấy trở về?"

"Ai cũng đừng hòng qua đây!" Thượng Trang run giọng quát, ánh mắt lại hướng về phía hai người đang đánh nhau. Người nọ bị vây bởi đám người, ngày càng nhiều thị vệ xông tới, hắn khó mà thoát thân.

Trái tim Phục Linh trầm xuống, cách xa như vậy, nàng thật sự không nhìn rõ người tới là ai.

Thượng Trang tiến lên vài bước, lại nghe Nguyên Chính Hoàn hỏi: "Nhớ hắn sao?" Cho nên, nàng mới vội vã chạy ra, cả ngày hôm nay, nàng đều vô cùng an tĩnh.

Thượng Trang lắc đầu, nàng biết người tới không thể là Nguyên Duật Diệp, thương thế của hắn nặng như vậy, hắn không thể tới, mà Dương Thành Phong cũng sẽ không, vì chủ tử của mình, hắn sẽ không hồ đồ như vậy.

Mộ Dung Vân Sở sao? Càng không có khả năng!

Cho dù biết rất rõ nhưng Thượng Trang vẫn muốn tới xem phảng phất như trực giác mách bảo rằng, nếu lần này không tới, nàng sẽ hối hận cả đời.

Một loại cảm xúc vô cùng kỳ quái.

Nàng thậm chí còn không biết người tới là ai.

Khóe miệng khẽ động, nàng nâng bước đi về phía người nọ.

Ánh mắt nam tử cũng trùng hợp đưa về phía này, thấy nàng đứng dưới ánh đèn lồng, hắn siết chặt thanh kiếm trong tay, dùng sức đẩy Mạc Tầm ra, lớn tiếng gọi: "Thượng Trang!"

Giọng nói kia...

Thượng Trang chấn động, mà An Lăng Vu cũng mở lớn hai mắt.

Thừa dịp hắn chuyên chú nhìn nữ tử bên kia, Mạc Tầm liền dùng sức đá một cước vào ngực đối phương.

Thượng Trang la lên, vô thức chạy tới: "Dừng tay!"

An Lăng Vu cũng bị dọa cho sắc mặt trắng bệch, theo bản năng tiến lên một bước, đã thấy Thượng Trang xuyên qua hành lang chạy về phía An Lăng Tễ.

Mạc Tầm chỉ kiếm vào nam tử, Thượng Trang xông lên, vứt bỏ cây trâm trong tay, đỡ lấy nam tử đã ngã xuống đất, nức nở: "Ca, huynh sao vậy?" Nàng nắm tay hắn, bàn tay chạm phải thứ chất lỏng ấm áp, nàng biết, đó không phải mưa.

Nguyên Chính Hoàn giật mình, người tới thế mà là An Lăng Tễ!

Phục Linh sợ tới đưa tay bịt miệng lại, chờ đến khi hoàn hồn, nàng lập tức xông tới, nửa quỳ bên người An Lăng Tễ, run giọng gọi: "Thiếu gia..."

Bùi Nguyên Sùng đã chạy tới, đúng lúc trông thấy cảnh tượng này, ông ta lạnh lùng hừ một tiếng, mở miệng: "Mạc Tầm, còn ngây ra làm gì, mau đưa công chúa trở về! Công chúa chắc là hồ đồ rồi, ca ca của người sao có thể là hắn?"

Nguyên Chính Hoàn đứng nhìn bọn họ trong màn mưa, y biết hai người không phải thân huynh muội, nhưng An Lăng Tễ có thể đối với nàng như vậy, đây không phải yêu thì là cái gì?

Điều buồn cười chính là, Thượng Trang thế mà vẫn tự nhiên gọi hắn một tiếng "Ca", còn y, y là cái gì?

Mạc Tầm đưa tay muốn kéo Thượng Trang đi, ai ngờ trường trong tay An Lăng Tễ lao tới, hắn cả kinh, vội nâng bước tránh đi.

Nương theo lực dùng kiếm mà đứng dậy, An Lăng Tễ kéo Thượng Trang ra sau, cắn răng nói: "Đừng sợ, ca đến rồi."

"Ca..." Thượng  Trang khẩn trương trốn phía sau hắn, nàng không biết hắn xông vào Vũ Thành bằng cách nào, trên người có bao nhiêu vết thương, có nặng lắm không. Nơi này quá tối, nếu vừa rồi không phải hắn gọi một tiếng "Thượng Trang", nàng vẫn sẽ không biết người tới là hắn.

Giờ phút này, nghe nàng nói chuyện, An Lăng Tễ đột nhiên cao hứng, có lẽ, độc trên người nàng đã được giải. Nghĩ như vậy, trái tim căng chặt của hắn thoáng buông xuống.

"Đừng sợ, không sao rồi." Hắn thấp giọng an ủi.

Thượng Trang nhịn không được mà bật khóc. Thấy Mạc Tầm trước mặt khẽ nhúc nhích, nàng cả kinh, vội xông lên chắn trước mặt hắn: "Thả huynh ấy đi, cầu xin ngài." Thời điểm nói chuyện, ánh mắt nàng đối diện với nam tử đứng sau Mạc Tầm.

"Thượng Trang!" An Lăng Tễ vội kéo nàng lại.

Thượng Trang lắc đầu: "Muội là công chúa Lê Quốc, huynh cũng biết... Muội là công chúa Lê Quốc." Những lời này, nàng dường như phải dùng hết khí lực mới nói ra được. Một khi biết rõ sự thật, An Lăng Tễ sẽ hối hận vì tới đây cứu nàng sao?

Nàng ở đây vốn không gặp bất cứ nguy hiểm nào, ai cũng không dám bất kính với nàng, bởi vì nàng là chủ tử của họ!

An Lăng Tễ nhíu mày, kéo mạnh nàng về, bật thốt lên: "Muội không phải!" Lời vừa ra khỏi miệng, hắn đột nhiên dừng lại.

Thượng Trang không khỏi kinh ngạc, mà Nguyên Chính Hoàn lúc này đã bước ra khỏi hành lang.

"Hoàn..." An Lăng Vu nhỏ giọng gọi, nhưng y lại phảng phất như không nghe thấy.

Mạc Tầm lui nửa bước, sau lưng lập tức có người bung dù che cho Nguyên Chính Hoàn. Y lại đẩy hắn ra, thấp giọng: "Che cho công chúa!"

Người nọ chần chờ, cuối cùng cũng đi về phía Thượng Trang.

An Lăng  Tễ kéo nàng lui nửa bước, cảnh giác nhìn người trước mặt. Lúc tới, hắn mới biết chuyện Nguyên Chính Hoàn là thái tử Lê Quốc, hắn ngược lại không quá kinh ngạc, người che giấu thân phận cũng đâu phải chỉ có mình y?

"An Lăng Tễ, ngươi thật to gan, dám đơn thương độc mã xông tới nơi này!" Thanh âm kia hòa lẫn trong cơn mưa nghe càng có vẻ lạnh lẽo.

An Lăng Tễ hừ một tiếng, không nói gì.

Nguyên Chính Hoàn lại nhìn Thượng Trang, thấp giọng: "Thượng Trang, qua đây!"

Thượng Trang run lên, chỉ hỏi: "Ngài sẽ bỏ qua cho huynh ấy sao?"

"Hắn là gì của muội?"

Thượng Trang giật mình, cắn chặt môi, nàng gọi hắn một tiếng "Ca", nhưng hắn thật sự là ca ca của nàng sao? Sự thật không ai rõ hơn Nguyên Chính Hoàn, không phải sao?

Cảm giác bước chân của An Lăng Tễ loạng choạng một cái, Phục Linh hoảng sợ vội đỡ lấy hắn, thấp giọng: "Thiếu gia không sao chứ?"

"Không sao." An Lăng Tễ cắn răng. Thời điểm xông vào Vũ Thành, hắn bị trúng một tên sau lưng, có điều hắn đã bẻ gảy lông vũ, hiện tại, mũi tên đó vẫn còn đâm trên lưng.

Hắn nghĩ, công phu khổ luyện bao nhiêu năm sẽ dùng vì Thượng Trang, mà hôm nay ông trời cũng giúp hắn, bằng không, hắn căn bản không thể tới được đây.

Bầu không khí đột nhiên trầm xuống, Thanh phu nhân cũng tới, nhìn tình cảnh trước mặt cũng không khỏi giật mình.

Bùi Thiên Sùng đột nhiên mở miệng: "Người đâu, áp giải tên thích khách này xuống!"

Ông ta vừa dứt lời, một thân ảnh mảnh khảnh đột nhiên xông lên quỳ trước mặt Nguyên Chính Hoàn: "Hoàn, thả huynh ấy đi, huynh ấy là ca ca của thiếp!"

Thượng Trang kinh hãi, không ngờ An Lăng Vu lại chịu bước ra.

An Lăng Tễ mỉm cười, xem ra, muội ấy vẫn nhớ tình huynh muội của họ.

Nguyên Chính Hoàn cúi đầu nhìn nữ tử trước mặt, thoáng chần chờ, y cuối cùng cũng tiến lên đỡ nàng dậy, ánh mắt lần nữa khóa chặt người đang đứng trong sương mù, lạnh giọng: "Mạng ngươi thật tốt, không ngờ có nhiều người cầu xin cho ngươi như vậy."

Thượng Trang nhìn y, nước mắt rơi xuống: "Đa tạ." Nàng biết, y nói thế chính là đồng ý buông tha cho An Lăng Tễ.

Phục Linh nghe vậy cũng thở phào nhẹ nhõm, nhưng tay đỡ lấy An Lăng Tễ vẫn nhịn không được mà run rẩy, sau lưng hắn có thứ gì đó ấm áp chảy xuống, không cần nhìn nàng cũng biết đó là máu.

An Lăng Tễ duỗi tay kéo Thượng Trang qua, thấp giọng: "Thượng Trang, muội không nên ở đây."

Hắn vừa dứt lời, người nọ liền nâng cao cảnh giác.

Thượng Trang kinh hãi, vội nói: "Ca, đừng nói bậy." Nàng biết hắn muốn đưa nàng đi, nhưng với thân phận hiện tại, nàng còn có thể đi đâu?

Nguyên Chính Hoàn nhìn hắn, ánh mắt lạnh như băng: "Ta có thể không giết ngươi, nhưng điều đó không có nghĩa sẽ thả ngươi rời khỏi Vũ Thành." Y làm sao dám xác định hắn có phải do Nguyên Duật Diệp phái tới dò hỏi hay không?

Thượng Trang động môi, lại không nói gì.

Nguyên Chính Hoàn đi tới nắm lấy tay nàng, cả người thoáng dùng sức.

"Thượng Trang!" An Lăng Tễ theo bản năng duỗi tay nhưng Mạc Tầm đã đưa tới tách hai người ra.

Thấy Mạc Tầm định ra tay, Phục Linh cuống quít ôm lấy An Lăng Tễ, lạnh giọng: "Không cho ngươi làm hại thiếu gia nhà ta!"

"Ca!" Thượng Trang quay đầu gọi.

Nguyên Chính Hoàn lập tức dùng sức, nàng không kịp phòng bị liền ngã vào lòng y, không khỏi hoảng sợ mà ngẩng đầu nhìn người trước mặt. Sắc mặt y đặc biệt không tốt, khóe môi khẽ nhếch lên, như phẫn nộ, nhưng cũng không giống.

Mọi người ngơ ngác nhìn y kéo Thượng Trang xuyên qua hành lang dài rời đi, lúc này ai cũng không dám tiến lên.

Bị y ôm trong lòng, tim bất giác đập loạn nhịp, nàng thật sự khẩn trương.

Đây là lần đầu tiên nàng thấy Nguyên Chính Hoàn như vậy.

Bị y đẩy vào phòng lúc nào, Thượng Trang cũng không rõ, mọi thứ xung quanh nàng dần trở nên mơ hồ, chỉ nhàn nhạt mùi hương của y. Lúc này nàng mới nhớ y đã nhường căn phòng của mình cho nàng và đây là phòng tạm thời của y.

Nguyên Chính Hoàn lệnh nha đầu đi lấy y phục sạch cho nàng.

Thoáng chần chờ, Thượng Trang cuối cùng cũng nhận lấy, vào trong thay ra.  Lúc ra ngoài, cả người y vẫn mặc y phục ướt sũng, thất thần đứng bên cửa sổ.

Cửa sổ mở rộng, gió lạnh từ bên ngoài ùa vào, nàng tuy không đứng gần đó nhưng cũng cảm thấy lạnh lẽo.

Kinh hãi, Thượng Trang vội xông lên đóng cửa sổ lại, bật thốt: "Vương gia điên rồi sao?" Đứng như vậy, nếu sinh bệnh thì làm sao bây giờ?

Một câu khiến cả hai đều ngẩn ra.

Nàng vẫn như trước gọi y là vương gia!

Chẳng biết vì lý do gì, trái tim Nguyên Chính Hoàn khẽ động, y rõ ràng có chút cao hứng.

Cho dù cao hứng này không có bất cứ ý nghĩa nào.

Mím môi, không gọi y là "Vương gia", vậy nàng phải xưng hô thế nào?

Ca?

Bất giác lui một bước, không, đây không phải thứ y muốn nghe, không phải sao?

Chỉ là vừa rồi thấy nàng che chở An Lăng Tễ như vậy, y đột nhiên phẫn nộ. Y không muốn nghe nàng gọi mình là "Ca", nhưng thời điểm nghe nàng gọi An Lăng Tễ như thế, y lại tức giận.

Y nghĩ, y điên rồi!

Thấy sắc mặt y tái nhợt, lại nhìn y phục đã đặt chỉnh tề trên bàn, Thượng Trang đi tới cầm lấy rồi đưa cho y: "Mau thay đi."

"Thượng Trang." Y đột nhiên cầm tay nàng, chăm chú mà nắm chặt.

Khi đó, bên cạnh nàng có Nguyên Duật Diệp, hôm nay y trở thành ca ca của nàng, bên cạnh nàng lại xuất hiện một ca ca khác.

Phải chẳng đời này nàng vĩnh viễn không thể thuộc về y đúng không?

Thượng Trang giật mình nhìn nam tử trước mặt, cánh tay run lên, y phục thuận thế liền rơi xuống đất.

Nguyên Chính Hoàn nhìn nàng một hồi, bi thống hỏi: "Vì sao?" Đây là hỏi nàng, cũng là hỏi chính y.

Thượng Trang động môi, lại không biết trả lời thế nào. Y có quá nhiều điều muốn hỏi, mà nàng một câu cũng không nói nên lời.

..............................

Phủ đệ này khi trước là chỗ ở của phủ doãn Vũ Thành, không có địa lao.

Mạc Tầm nhốt An Lăng Tễ trong một sương phòng ở hậu viện, Phục Linh sống chết cũng đòi theo vào.

Cửa đóng lại, đốt đèn, Phục Linh cuối cùng mới nhìn rõ nam tử trước mặt.

Y phục của hắn trước sau đều đã tơi tả, tất cả đều là lỗ hổng do đao kiếm xẹt qua.

"Thiếu gia!" Phục Linh tiến lên dìu hắn, ánh mắt nhìn nửa mũi tên đang cắm sau lưng, cả kinh thét lên một tiếng, thiếu chút ngã nhào xuống đất.

An Lăng Tễ nhìn nàng, lắc đầu: "Không sao, giúp ta rút ra là được." Không bị thương tới chỗ hiểm, chỗ bị thương là vai trái sau lưng, nhưng vì mất quá nhiều máu, lúc này hắn bắt đầu cảm thấy mọi thứ xung quanh trở nên mơ hồ.

Hắn cắn răng, ném dao găm trên người ra.

Muốn nhổ tên phải cắt da thịt vùng xung quanh, đau tới biến người sống thành kẻ chết. Phục Linh nuốt nước bọt, nàng biết lúc này phải nhanh chóng lấy nó ra, chỉ là ở đây cái gì cũng không có, thiếu gia, hắn chịu được sao?

Lấy khăn cho hắn cắn, nàng mới run rẩy nhặt dao găm lên, chậm rãi cắt y phục trên người hắn.  Vết thương, mưa, máu tươi xen lẫn một chỗ, Phục Linh hít một hơi thật sâu, cắn răng hạ một đao xuống.

Nàng vẫn còn nhớ lúc nhỏ ở y quán, nàng từng cứu một con thỏ bị trúng tên. Khi đó vì sợ hãi, nàng cầm con dao trong tay không chặt, cuối cùng đã đâm chết con thỏ kia.

Cắn chặt đôi môi, hôm nay là thiếu gia, nàng không thể như vậy.

Biết người sau lưng đang run rẩy, An Lăng Tễ lấy khăn trong miệng ra, miễn cưỡng cười cười: "Phục Linh, cha ta nói muốn đa tạ ngươi... Đa tạ ngươi đã chiếu cố Thượng Trang."

Đột nhiên nghe hắn mở miệng, Phục Linh vội lắc đầu: "Không, đây là việc nô tỳ phải làm."

Hắn khẽ cười: "Lúc muội ấy gặp chuyện, chỉ có mình ngươi ở cạnh, không rời không xa." Mà điều hắn làm được lại quá ít.

"Thiếu gia nói gì vậy?"

"Nàng tại sao lại trở thành công chúa Lê Quốc?" Đây là chuyện hắn rất muốn biết, giờ phút này rốt cuộc mới có thời gian để hỏi.

Phục Linh giật mình: "Trên người tiểu thư có ngọc bội của hoàng thất Lê Quốc, thiếu gia không biết sao?"

An Lăng Tễ cắn răng, vậy sao? Chuyện này một chút hắn cũng không biết, một ý niệm lóe lên trong đầu, hắn bỗng nhiên kinh hãi, chẳng lẽ..

Vết thương trên lưng đột nhiên truyền tới đau đớn, hắn nhịn không được mà rên rỉ.

Phục Linh hoảng sợ, tuy biết hắn đã cố nhịn nhưng nàng vẫn thật sự sợ hãi. Da thịt xung quanh đã được cắt ra, nàng không dám chậm trễ, lập tức dùng sức rút mũi tên ra.

An Lăng Tễ bắt lấy mép bàn, thân thể run rẩy không thôi nhưng một tiếng động cũng không phá ra.

Phục Linh vứt mũi tên xuống đất, cuống quít đè miệng vết thương lại. Mũi tên vừa rút ra, máu tươi lại hùng dũng trào tới. Nàng thật sự kinh hoảng, nơi này không có thuốc, cũng chẳng có gì, phải lấy gì cầm máu đi?

Bên ngoài đột nhiên truyền tới tiếng gõ cửa.

Phục Linh theo bản năng ngẩng đầu: "Ai?"

"Ca, là muội."

An Lăng Tễ ngước mắt, cánh cửa đúng lúc mở ra, An Lăng Vu tiến vào. Nàng nhìn nam tử trong phòng, sắc mặt lập tức thay đổi, vội vàng chạy tới, la lên: "Sao lại thế này?"

Thanh phu nhân không chịu tới xem thương thế cho hắn, nàng chỉ có thể tự đi tìm thuốc và băng gạc, còn cả một bộ y phục sạch sẽ. Tình hình vừa rồi quá hỗn loạn, nàng cũng không biết hắn rốt cuộc bị thương thế nào.

Hai mắt Phục Linh sáng ngời như nhìn thấy cứu tinh, vội vàng lấy thuốc bôi lên vết thương cho hắn, cầm băng gạc quấn lại.

Trán hắn toàn mồ hôi lạnh, An Lăng Vu chần chờ, cuối cùng vẫn nhẹ nhàng đưa tay giúp hắn lau đi.

Hắn nhìn nàng, trầm giọng: "Bọn họ sao có thể cho muội vào đây?" Hắn không muốn nàng gặp phiền phức.

An Lăng Vu vốn muốn đi cầu xin Nguyên Chính Hoàn, nhưng Mạc Tầm lại sợ nàng gây chuyện, bất đắc dĩ mà đồng ý. Hiện tại bên ngoài vẫn có người đang trông chừng.

Thái độ của Phục Linh đối với nàng đã tốt hơn một chút, dù sao nàng tới là để cứu thiếu gia!

Hai người giúp hắn thay y phục. Thấy trên người hắn vô vàn vết thương, An Lăng Vu hít ngụm khí lạnh, cắn răng hỏi: "Ca thật sự thích nàng sao?" Hắn vì Thượng Trang mà lao vào nguy hiểm đã không phải lần đầu.

"Việc này không cần muội quản!" Phục Linh giúp hắn bôi thuốc, hắn đau tới chết lặng, nhưng như nhớ tới gì đó, hắn dùng sức giữ chặt tay An Lăng Vu, "Ca chỉ nói với muội một câu, muội vĩnh viễn phải ghi nhớ. Tiêu Dự không phải phu quân của muội!"

An Lăng Vu ngây ra, hắn không thích nàng ở cùng y, nàng sớm đã biết. Thoáng chần chờ, nàng quyết định gạt tay hắn ra, lạnh giọng: "Muội cũng muốn nói cho huynh biết, Thượng Trang không yêu huynh!"

Vết thương lại truyền tới đau đớn, hắn chau mày, mỉm cười: "Muội ấy đương nhiên sẽ không."

Một câu đủ khiến An Lăng Vu giật mình.

Lúc này, Phục Linh đã giúp hắn thay y phục xong, khom người, cẩn thận dìu hắn: "Thiếu gia, nô tỳ đỡ ngài qua giường nghỉ ngơi."

An Lăng Vu thấy vậy liền muốn rời đi, không ngờ cánh tay lần nữa bị nam tử nắm lấy: "Có khi nào muội chịu nghe một câu của ca không? Ca cũng vì tốt cho muội!" Muội ấy thật sự bị cha mẹ chiều hư rồi, chuyện gì cũng một hai theo ý của mình.

An Lăng Vu thất vọng nhìn hắn, chán nản cười cười: "Tại sao huynh có thể làm chuyện mình thích, còn muội thì không thể? Huynh không thích ở nhà, cãi nhau ầm ĩ với cha một trận liền có thể bỏ đi. Huynh thích Thượng Trang, huynh liền vì nàng ấy mà lên trời xuống đất. Vì sao muội không thể? Muội chẳng qua chỉ yêu một người không thích muội, không lẽ muội vì điều đó mà từ bỏ sao?"

An Lăng Tễ dùng sức lắc đầu, lần này, hắn nắm tay nàng thật chặt, đột nhiên lớn tiếng nói ra ngoài: "Nói với Thái Tử các ngươi, ta muốn gặp y!"

"Huynh điên rồi!"

Mạc Tầm đi vào nhìn hắn.

An Lăng Tễ mở miệng: "Nói y biết, ta muốn đưa muội ấy đi!" Người cần đưa đi chính là An Lăng Vu.

"Thiếu gia!" Phục Linh chấn kinh, nàng không nghe lầm chứ? Người thiếu gia muốn dẫn đi là An Lăng Vu, không phải tiểu thư?
Bình Luận (0)
Comment