Thâm Cung Phượng Duy Xuân Tuý Phế Phi

Chương 241

Ngước mắt nhìn nam tử trước mặt, sợ run nửa ngày, Thượng Trang đột nhiên cúi đầu, hung hăng cắn lấy tay hắn.

Không nghĩ nàng lại làm như vậy, Nguyên Duật Diệp nhíu mày, rên: "Đau!"

Một tiếng "Đau" khiến Thượng Trang cuối cùng cũng không ngăn được nước mắt.

Ngẩng đầu nhìn người trước mặt, nàng đưa tay xoa ngực hắn, nức nở: "Ngày đó thiếp thấy xe ngựa rơi xuống vách núi..." Nàng tưởng hắn chết rồi, sau, kinh thành lại truyền tới tin tức hoàng đế băng hà, tiếp đến, thế tử của Tân Vương sẽ đăng cơ xưng đế.

Hắn nắm chặt tay nàng, cười nhẹ: "Nàng cũng nói là xe ngựa của ta rơi xuống vách núi."

Thượng Trang giật mình, xe ngựa của hắn, nhưng không phải hắn...

Lúc này nàng cao hứng, vui mừng tới phát khóc.

Trầm ngâm một hồi, ánh mắt lần nữa dừng trước ngôi mộ, sau nửa ngày, nàng mới lên tiếng: "Việc này, ngài thương lượng với y, giấu thiếp?"

Sắc mặt Nguyên Duật Diệp trầm xuống, lại lắc đầu: "Sao có thể? Sao ta có thể thương lượng với y sự tình như vậy?" Hắn có thể buông tay, hoặc có thể cạnh tranh với y, duy chỉ có việc này hắn sẽ không thương lượng.

Ngược lại là Thượng Trang giật mình, không thương lượng...

A, đột nhiên cảm thấy buồn cười, nàng sao có thể quên rằng thính lực của Nguyên Chính Hoàn rất tốt, e rằng y sớm đã phát hiện có người theo sau. Y sớm đã biết, chỉ là không nói mà thôi.

Thượng Trang thật sự không biết nếu khi đó Nguyên Duật Diệp xuất hiện trước mặt họ, hắn và y sẽ như thế nào?

Chỉ là, hắn không tới.

Đến cuối cùng, Nguyên Chính Hoàn vẫn hi vọng nói hắn một tiếng "Đa tạ".

Hoàn hồn, nhìn chằm chằm nam tử trước mặt, Thượng Trang lên tiếng: "Y muốn nói với chàng một tiếng đa tạ."

Gương mặt Nguyên Duật Diệp thoáng động, khóe miệng lộ nụ cười yếu ớt. Hắn cũng muốn nói với y một tiếng "Đa tạ", bởi vì thời gian không có hắn, y đã ở cạnh làm bạn với Thượng Trang. Nếu không có y, một mình Thượng Trang phải làm thế nào?

Gió tuyết ngày càng lớn, hắn ôm lấy nàng, chậm rãi lùi về mái hiên phía sau.

"Chàng... Ổn chứ?" Nấp trong lòng hắn, thật ôn hòa! Nàng không khỏi nhớ tới vết thương trên người hắn, khi đó ở Dương Thành, sắc mặt tái nhợt của hắn lần nữa hiện lên trước mắt nàng.

Hắn "A" một tiếng, mới nói: "Không sao, không cần lo lắng."

"Ngày đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Hắn rõ ràng đã rời đi, sau đó lại trở về, sau lưng còn có truy binh muốn giết hắn.

Hắn lấy áo choàng bao lấy thân thể nhỏ nhắn của nữ tử, nhẹ giọng: "Bọn họ là người của Hứa Thái Hậu, nàng cũng biết, chuyện của Tân Vương và ta không thoát được quan hệ, Hứa Thái Hậu chẳng qua là muốn thừa dịp giết ta, chỉ là bọn họ không ngờ, ta sớm đã không còn ở trên xe ngựa kia. Hôm nay, chúng ta chỉ có tiêu dao tự tại." Nguyên Duật Diệp thấp giọng bật cười, cúi đầu nhìn người trong lòng ngực.

"Thật sao?" Nàng nhíu mày, nội tâm vẫn còn chút ưu tư.

"Đương nhiên là thật." Hắn trả lời không chút do dự.

Là thật, nhưng nó dường như lại khiếm khuyết một phần.

Ngày đó, tính mạng hắn ngàn cân treo sợi tóc, hắn lại không muốn nói với nàng. Hôm nay, những chuyện đó đều đã qua, bọn họ không cần phải nhắc lại.

Bên tai tựa hồ văng vẳng thanh âm của Dương Thành Phong ngày đó, gã nói có một người cứu được hắn, là Thanh phu nhân.

Trận chiến ở Dương Thành, Bùi Thiên Sùng chết, Thanh phu nhân bị bắt.

Thời điểm Dương Thành Phong dẫn bà ta đi cứu người, bà ta không cự tuyệt, chỉ có một điều kiện, đó là phải thả Nguyên Chính Hoàn, đồng thời tuyên bố với bên ngoài, thái tử Lê Quốc đã chết.

Dương Thành Phong lập tức đồng ý, Thanh phu nhân lại thấp giọng: "Chỉ khi Hoàng Thượng không còn cao cao tại thượng, tính mạng của Nguyên Chính Hoàn mới có thể bảo đảm." Nếu không, ngày đó hắn thế nào, đó là chuyện bà ta không thể quản.

Nghe bà ta yếu ớt nói điều kiện như vậy, Nguyên Duật Diệp đương nhiên không đồng ý.

Dương Thành Phong hiểu rõ con người chủ tử của mình, nhưng hắn không có cách nào trơ mắt nhìn Nguyên Duật Diệp chết.

Vừa lúc Hứa Thái Hậu âm thầm phái người tới ám sát Hoàng Thượng, Dương Thành Phong biết thời gian sợ càng kéo dài, e rằng Hoa Đà dù có tái thế cũng không cứu được.

Thanh phu nhân nói với hắn: "Hoàng Thượng, người chết rồi sẽ không còn gì nữa." Thời điểm nói lời này, bà ta lấy ra một bình sứ đặt bên cạnh hắn. Không ai rõ hơn Nguyên Duật Diệp bên trong là thứ gì.

Thuốc dẫn của Nguyên Chính Hoàn!

Hắn thật khiếp sợ, không biết vì sao, chỉ một cái bình nho nhỏ lại có thể gây ra nhiều chuyện như vậy.

Điều hắn càng không ngờ chính là, Nguyên Chính Hoàn không giải độc, kết quả, y vẫn lựa chọn cái chết.

Y không muốn sống nữa, vậy còn Vu Nhi?

Khi đó, hắn thật muốn hỏi rõ ràng một chút, giãy giụa muốn đứng dậy, toàn thân lại đau đớn tới không còn chút khí lực. Hắn biết, sau lưng Dương Thành Phong đã đồng ý điều kiện của Thanh phu nhân, nhìn thần sắc trung thần của mình, hắn biết.

Nguyên Duật Diệp rất rõ Dương Thành Phong không muốn hắn chết, cho dù mất đi tất cả, hắn cũng không muốn nhìn mình chết.

Hôm đó, thời điểm xe ngựa chạy tới vách núi, hắn sớm đã không còn ở bên trong. Thanh phu nhân nói không nuốt lời, bà ta cứu được hắn, cũng là bà ta nói hắn biết Nguyên Chính Hoàn sẽ tới đây. Kỳ thật hắn cũng không muốn làm khó, chỉ là về sau nghe nói, bà ta trở về cướp thi thể của Bùi Nguyên Sùng, cuối cùng chết lại ở Dương Thành.

Hắn vì thương thế quá nặng, chỉ có thể ở lại Dương Thành dưỡng thương, Trương công công một tấc cũng không rời mà ở cạnh hầu hạ.

Nửa tháng sau, hắn không để ý tới vết thương chưa lành mà tới đây, cũng tại nơi này, hắn đã do dự. Lần này hắn nghĩ, người chờ đợi nên là mình.

Ngày đó bên vách núi, thời điểm hắn vứt bỏ nàng, thì ra cân nhắc không hề chu toàn tới thế. Hắn cho rằng đẩy nàng đến bên Nguyên Chính Hoàn, nàng sẽ tìm được cuộc sống mà bản thân mong muốn, lại không ngờ, thì ra căn bản không phải như vậy.

"Hoàng..." Ngước mắt gọi hắn, lại trong khoảnh khắc không thể nói ra lời, nàng đúng là hồ đồ rồi, hôm nay hắn sớm đã không còn là hoàng đế. Tên của hắn, nàng chưa từng gọi, khi đó, tưởng hắn đã chết, không còn cơ hội để nghe được, nàng đã hối hận biết bao nhiêu. Như vậy hôm nay, hắn chưa chết, hắn đã trở lại, nàng còn kiên trì sao?

Dừng lời đang nói lại, Thượng Trang cuối cùng cũng thấp giọng gọi: "Diệp."

Nam tử mở lớn hai mắt cúi đầu nhìn nàng, khóe môi khẽ động, vội hỏi: "Nàng gọi ta là gì?"

"Diệp." Nàng thấp giọng gọi lần nữa.

Hắn đột nhiên kích động ôm chặt lấy nàng, lớn tiếng: "Kêu thêm lần nữa."

"Diệp." Thứ nóng hổi từ khóe mắt rơi xuống, thì ra nàng thật sự còn cơ hội gọi tên hắn trước mặt hắn.

Cao hứng khiến bản thân nhất thời không biết nói gì, lúc này Nguyên Duật Diệp mới biết, thì ra thứ hắn mong muốn chỉ đơn giản như vậy, người hắn yêu ở bên cạnh hắn, nguyện ý gọi tên của hắn.

"Tiểu thư!" Nghe thấy động tĩnh, Phục Linh vội chạy tới, thời điểm nhìn cảnh tượng trước mặt, nàng không khỏi giật mình.

"Đã xảy ra chuyện gì..." Mạc Tầm theo nàng đi ra, ánh mắt lại ở nam tử trước mặt, lập tức ngậm miệng.

Phục Linh quay đầu nhìn Mạc Tầm, hắn cũng vô cùng kinh ngạc, như vậy, người nàng trông thấy không phải ảo giác? Duỗi tay chỉ vào người trước mặt, nàng gọi: "Hoàng Thượng?"

Trương công công hấp tấp chạy tới chắn trước mặt Nguyên Duật Diệp. Đó là Mạc thị vệ bên người Nguyên Chính Hoàn, hắn sợ kẻ đó sẽ gây bất lợi cho Nguyên Duật Diệp, dù hắn không biết võ công, nhưng theo bản năng bảo vệ chủ tử, hắn lập tức xông lên.

Nguyên Duật Diệp ngước mắt nhìn hai người, nhẹ giọng: "Nha đầu Phục Linh ngươi choáng váng rồi sao?"

Phục Linh nhất thời nghẹn họng, đúng vậy, hắn hôm nay đã không còn là Hoàng Thượng.

Mạc Tầm chỉ giật mình mà nhìn ngây ra, không nói lời nào.

Tuyết lại nổi lên, Phục Linh đi tới, mời bọn họ vào phòng.

Trương công công vẫn hoảng sợ nhìn Mạc Tầm, giờ phút này hắn mới phát hiện trong tay Mạc Tầm không còn cầm kiếm. Mạc thị vệ thường ngày coi trường kiếm là vật bất ly thân nay lại không để bên người, Trương công công tuy kinh ngạc nhưng lúc này cũng thức thời không nhiều lời.

Cũng không nói chuyện với nhau, giữa Nguyên Duật Diệp và Mạc Tầm là bầu không khí xấu hổ.

Một đêm này, Nguyên Duật Diệp không ngủ. Đối với Mạc Tầm, nơi này là chỗ của Nguyên Chính Hoàn, mặc dù y đã rời đi nhưng hắn sẽ không cho phép người ngoài ở lại chỗ của chủ tử hắn, huống hồ, đó là Nguyên Duật Diệp.

Phục Linh phê bình kín đáo, nhưng Mạc Tầm rất quyết tâm, một bước cũng không nhường.

Trận tuyết này dừng lại đã là ba ngày sau, nhiều ngày không nói chuyện, Mạc Tầm cuối cùng cũng tới phòng Thượng Trang, ở bên ngoài mở miệng: "Tuyết dừng rồi, thỉnh cô nương rời đi."

Thượng Trang mở cửa, trực diện nhìn hắn. Nàng biết, lời này hắn đã nhìn rất lâu, hôm nay rốt cuộc đã nhịn không được.

"Chủ tử ở đây, Mạc Tầm sẽ ở đây." Hắn lạnh giọng.

Hít một hơi thật sâu, Thượng Trang nghĩ, trên đời này chắc cũng chỉ có Mạc Tầm nói lời đuổi người vô tình như vậy. Tay nắm khung cửa thoáng buộc chặt, nàng rủ mi, mỉm cười.

Thời điểm Nguyên Duật Diệp tới, nàng không gọi Phục Linh cùng đi. Nha đầu kia ở trước căn nhà gỗ nắm tay nàng không chịu buông. Thượng Trang nhìn nàng ấy, nàng ấy chỉ cúi đầu khóc, cắn môi, một câu cũng không nói được.

Kỳ thật Thượng Trang rất rõ ràng, giữa nàng và Mạc Tầm, Phục Linh đều bỏ không được.

Đưa tay gạt tay nàng ấy ra, nàng lại phát hiện nàng ấy nhanh chóng bắt lại. Thượng Trang kinh ngạc nhìn Mạc Tầm đứng sau Phục Linh, hắn mím môi, một câu an ủi cũng không nói.

Nàng đành thấp giọng: "Sau này bên cạnh Mạc Tầm chỉ còn mình ngươi."

Rõ ràng cảm nhận được tay nha đầu run lên, Thượng Trang tiếp tục: "Ngươi và ta đều sống, sợ gì sau này không thể gặp lại?"

Phục Linh vẫn không nói gì, chỉ là tay đã có chút buông lỏng.

Cuối cùng cũng rút ra, Thượng Trang không chần chờ, xoay người rời đi.

Nguyên Duật Diệp đỡ nàng lên xe ngựa, Trương công công cũng vội leo lên cho xe rời đi. Cách tấm màn, nàng nghe Phục Linh khóc lóc gọi: "Tiểu thư..." Chỉ một tiếng kêu này thôi, không còn gì khác.

Nam tử bên trong nhẹ nhàng cầm tay nàng, thấp giọng hỏi: "Có muốn trở về nhìn y một lần không?"

Nội tâm nao nao, nàng lắc đầu.

Không cần, tất cả đều ở trong tim nàng, cho nên không cần nhìn nữa.

Nguyên Duật Diệp không nói gì thêm, qua một lúc lâu, hắn mới hỏi: "Nàng muốn đi đâu?" Từ nay về sau, chân trời góc biển, hắn đều cùng nàng đi.

Thượng Trang có chút thất thần, thoáng chần chờ, nàng cuối cùng cũng hỏi: "Linh Khuyết đâu?"

Quan hệ giữa nàng và Linh Khuyết, ngày đó ở vách núi hắn mới biết, vì thế lúc này đương nhiên biết vì sao nàng hỏi như vậy, chỉ nói: "Ngày đó ta đã cho người đưa nàng ấy hồi kinh, tạm thời ở Thành Vương phủ, Thành Phong sẽ chiếu cố nàng ấy thật tốt."

Nguyên Duật Diệp vẫn tốt với muội ấy như vậy, cho dù thế nào cũng vì muội ấy mà cân nhắc chu toàn. Thượng Trang yên tâm, lại hỏi: "Có tin tức của ca ca không?"

Nguyên Duật Diệp gật đầu: "Hắn không sao, An Lăng phủ cũng không sao." Hắn biết kỳ thực người nàng muốn hỏi không chỉ An Lăng Tễ, chỉ là những lời đó, nàng không muốn nói ra. Dù sao những chuyện An Lăng lão gia đã làm với nàng, tuy nói không trách nhưng điều đó là không có khả năng. Bất kể thế nào, người nọ rốt cuộc vẫn là phụ thân của nàng.

Thượng Trang nhìn nam tử bên cạnh, khẽ cười, thấp giọng: "Đa tạ chàng."

Nàng biết, những chuyện này không phải hắn thuận đường nghe thấy,bởi vì hắn chưa từng hồi kinh. Tự nhiên như vậy, đương nhiên là hắn hao tâm tổn trí tìm hiểu, chỉ vì thời điểm gặp nàng, hắn sẽ nói cho nàng biết, để nàng yên tâm.

Hắn cười, duỗi tay kéo nàng vào lòng, hít một hơi thật sâu. Cho tới hiện tại, hắn vẫn như trước cảm thấy không chân thực, hạnh phúc này cứ như là mơ.

Thượng Trang tựa vào ngực hắn, nghe nhịp tim hắn đập, chợt thấy vô cùng an tâm.

Gió xuyên qua màn xe thổi vào, hắn dùng lực ôm nữ tử vào lòng.

Bên ngoài, thanh âm của Trương công công truyền tới: "Thiếu gia, chúng ta đi đâu?"

Hắn cúi đầu nhìn Thượng Trang, Thượng Trang khẽ cười: "Tới chân trời."

Hắn tiếp lời: "Tới chân trời."

Trương công công sợ run lên, nhưng cũng thức thời không hỏi nữa. Chân trời thì chân trời, vậy hắn cứ cho xe ngựa chạy về phía Tây theo hướng mặt trời lặn là được.

Nguyên Duật Diệp thả lỏng vòng tay, cúi đầu nhìn nữ tử trong lòng. Hắn nhớ nàng quá lâu, vì thôi hôm nay gặp được, bản thân có chút không phân biệt được thật giả. Hắn cúi đầu, chụp lên đôii môi mềm mại của nàng.

Nữ tử không giãy giụa, chỉ run rẩy ôm lấy hắn.

Hắn khẽ cười: "Ta đã từng suy nghĩ, nàng vì sao lại cắn ta một cái."

Nàng tò mò nhìn hắn, nghe hắn tiếp tục: "Để ta biết thì ra đây không phải mộng."

Nàng mừng tới muốn khóc, Nguyên Duật Diệp, hắn thì ra cũng ngốc như vậy.

Ôm nàng ngồi trên đùi mình, hắn thấp giọng: "Nàng là giấc mộng xa  vời nhất đời này ta không thể chạm tới, hôm nay không ngờ lại có thể động tới."

Thượng Trang giật mình, đúng vậy, giúp chồng dạy con...

Nàng khẽ cười, nhẹ giọng hỏi: "Quyết định rồi sao?"

"Sớm đã quyết định." Hắn đáp vô cùng kiên định.

Nàng dựa vào lòng hắn, nội tâm đột nhiên nhớ tới khi đó, Nguyên Chính Hoàn hỏi nàng hi vọng có bầu trời thế nào.

Nàng chỉ muốn có một cuộc sống bình thường.

Trời tối, xe ngựa tiến vào một thị trấn nhỏ, đơn giản tìm một khách điếm, thuê hai gian phòng.

Thượng Trang giúp hắn thay y phục, hắn không nói lời nào, chỉ đứng xem. Nàng có chút quẫn bách mà cúi đầu, động tác có hơi vụng về. Cách áo lông, mơ hồ nhìn thấy vết sẹo trước ngực, nàng bất giác nhíu mày, theo bản năng cởi áo cho hắn.

Nguyên Duật Diệp kinh hãi, thời điểm cúi đầu nhìn liền thấy ngón tay của nữ tử nhẹ nhàng lướt qua vết thương kia.

Là vết thương mới, trước đó nàng chưa từng thấy qua.

"Trên chiến trường, đao kiếm không có mắt." Hắn vội giải thích một câu.

Thượng Trang định nói gì đó, hắn lại đổi chủ đề: "Còn nhớ thời điểm phụ hoàng băng hà, ta ở ngoài Đông Cung phát hiện nàng bất tỉnh không? Đêm đó ta còn gặp Tần Lương Đệ, nàng ta nói với ta đã nhìn thấy quỷ hồn của Thái Tử." Giọng hắn trầm thấp, cúi đầu nhìn nàng, ánh mắt sáng lên.

Thượng Trang thật sự kinh hãi, tình cảnh ngày đó, nàng đương nhiên nhớ. Nàng cũng cảm thấy kỳ quái, vì sao đang êm đẹp bản thân lại ngất xỉu bên ngoài Đông Cung? Nàng rõ ràng đang bị Tần Lương Đệ bóp cổ.

Mà hiện tại Nguyên Duật Diệp lại nói, Tần Lương Đệ nhìn thấy quỷ hồn của Thái Tử...

Nàng không phải không tin quỷ thần, bởi vì... Nguyên Duật Phong căn bản chưa chết!

Một khắc này, nàng thật sự kinh ngạc, đương nhiên, Nguyên Duật Diệp cũng cảm nhận được gì đó, khẽ cười: "Nàng cũng nói Tần Lương Đệ vội vàng hấp tấp, chỉ tiếc, sai rồi." Hắn cười cười, cũng không nghiên cứu sâu, chỉ duỗi tay kéo nàng vào lòng.

Một đêm này, ánh trăng mang theo gió xuân soi rọi một góc.

Khi mặt trời ló dạng, bọn họ tiếp tục với hành trình tới chân trời.

Một đường thẳng tới phía Tây, nơi đó, cảnh trí hoàn toàn khác biệt.

Đại mạc cô yên trực, trường hà lạc nhật viên (1).

(1) 大漠孤烟直,长河落日圆: Trích bài Sứ chí tại thượng (Đi sứ miền biên tái), dịch nghĩa: Sa mạc mênh mông, ngọn khói bay thẳng lên trời. Sông dài, mặt trời lặn tròn vo.

Kỳ thật, phong cảnh ở tái ngoại cũng rất đẹp...

Hoàn 08/03/2020

"Phế phi - Thâm cung phượng duy xuân túy" cuối cùng cũng kết thúc, bộ này đáng lẽ phải hoàn từ lâu nhưng vì tài khoản edit trước đó của mình bị báo cáo, cộng thêm bản convert bị lỗi nên mới kéo dài tới hiện tại. Lời cuối, cảm ơn mọi người đã ủng hộ dù bộ truyện dù mình tự nhận edit không có tâm lắm, lỗi sai tùm lum. 

Bộ tiếp theo của Vãn Vãn mà mình làm là "Đại tội tù phi - Tình sai thâm cung ngọc nhan toái" kể tiếp về cuộc đời của Đàm Nhi sau khi lên ngôi (giống như Mệnh phượng hoàng là hậu truyện của Đế hoàng phi vậy), nên mong mọi người ủng hộ. Cảm ơn rất rất nhiều!!
Bình Luận (0)
Comment