Thái tử điện hạ?
Thượng Trang cả kinh, lập tức đứng dậy.
Nàng không phải nằm mơ chứ, nhưng nơi này là Hoán Y Cục, cái nơi thấp kém nhất trong hoàng cung, Thái tử điện hạ tôn quý sao có thể tới đây?
"Tiểu thư." Phục Linh bên cạnh khẽ gọi nàng.
Lúc này, nàng mới phát hiện cung nữ cùng phòng đã vội vàng đứng dậy, nhao nhao mặc y phục, đẩy cửa ra ngoài.
Nàng và Phục Linh cũng lập tức đi theo.
Giờ phút này, bên ngoài đã là một mảnh đèn đuốc sáng trưng.
Thượng Trang nhìn dáng người cao to của nam tử đang đứng trong nội viện, bên cạnh hắn, Từ ma ma cúi đầu khom lưng thì thầm gì đó. Cung nữ Hoán Y Cục đều cúi đầu đứng đấy, câm lặng như hến.
Nàng cũng không nói chuyện, chỉ cùng Phục Linh im lặng cúi đầu.
Chỉ chốc lát sau, giọng của Từ ma ma truyền tới: "Nói, ai đã cầm ngọc bội của Thái tử điện hạ?"
Lời vừa dứt, mọi người đều kinh hãi.
Thượng Trang cũng cả kinh không thôi, cầm ngọc bội của Thái tử, tội danh này thật sự không nhỏ. Ở nơi này lại có cung nữ to gan tới vậy hay sao?
Nàng không khỏi đưa mắt nhìn thoáng qua cung nữ bên cạnh. Các nàng đều giống nàng, đều lộ ra thần sắc kinh ngạc.
Miếng ngọc bội đó chắc hẳn vô cùng quan trọng, nếu không, hắn thân là Thái tử cao quý sao có thể tới nơi thấp kém như vậy tìm đồ. Thượng Trang không ngừng suy nghĩ, người cầm ngọc bội của hắn nếu bị bắt được, quả thật sẽ rất thảm.
"Còn chưa chủ động giao ra sao?" Từ ma ma nghiến răng quát.
Đối phương là Thái tử điện hạ, là Tây Chu Thái tử, quốc quân tương lai, ai lại không muốn thừa cơ nịnh nọt hắn? Nếu lúc này có thể giúp hắn tìm được miếng ngọc bội kia, người đó chắc chắn sẽ được đặt cách rời khỏi Hoán Y Cục.
Nhưng lúc này, không có ai đứng ra.
Các cung nữ nhìn nhau, ai cũng không dám nói bậy.
Thượng Trang chỉ cúi đầu, dù sao, việc này không phải nàng làm, nàng cũng không cần sợ.
Nguyên Duật Phong quay người ngồi xuống ghế đá, lên tiếng: "Lục soát cho bổn cung, mỗi một góc đều không được bỏ sót."
"Vâng." Người lĩnh mệnh lập tức xông vào từng gian phòng.
Cung nữ càng thêm hoảng sợ, nhưng vẫn không dám lên tiếng nói lời nào.
Từ ma ma mở miệng: "Khởi bẩm điện hạ, có lẽ, ngọc bội bị giấu trên người cũng không biết chừng."
Nguyên Duật Phong đưa mắt nhìn bà ta, bà ta liền cười nói: "Nô tài sẽ cho khám người." Nói xong, bà ta xoay người trở về.
Từ ma ma đi tới trước mặt Thượng Trang, đột nhiên dừng lại.
Thượng Trang kinh hãi, bà ta lại khinh miệt cười, sau đó đưa mắt nhìn sang Phục Linh, chỉ tay vào nàng: "Cởi quần áo ra."
Phục Linh căng mắt nhìn Từ ma ma, bà ta nói cái gì? Kêu nàng cởi quần áo?
Thượng Trang càng thêm hoảng sợ, nói là soát người, cuối cùng lại dùng phương pháp như thế.
Cởi y phục trước mặt nhiều người như vậy, rõ ràng là tủi nhục. Phục Linh là tỳ nữ của nàng, sau lưng nàng có Tề Hiền phi làm chỗ dựa, Từ ma ma không thích nàng nhưng không dám động vào, cho nên liền khai đao trên người Phục Linh.
"Còn chưa cởi? Chẳng lẽ ngươi muốn cô cô ta tự mình động thủ hả?" Từ ma ma nhíu mày, hung dữ nhìn người trước mặt.
Phục Linh cắn môi, kêu nàng cởi y phục ở đây có khác gì kêu nàng đi tìm cái chết?
Nhưng, nếu không làm theo, thứ phía sau đang chờ nàng, không biết sẽ là cái gì.
Bàn tay run rẩy, chậm rãi di chuyển tới vạt áo của mình, nàng hung hăng nắm chặt.
Thượng Trang lập tức bắt lấy tay nàng, nhẹ giọng: "Người cô cô nhắm vào là nô tỳ, cần gì phải dùng phương pháp như thế đối xử với Phục Linh?"
Từ ma ma cười nói: "Ngươi đang nói gì vậy? Ta chẳng qua là thay Thái tử điện hạ tìm đồ. Ngọc bội của Thái tử bị mất, kẻ làm nô tài đương nhiên phải tận lực giúp đỡ."
Đúng vậy, dùng Thái tử làm lá chắn, cho dù sau này Tề Hiền phi có biết cũng không thể làm gì được. Nếu không, bà ấy sẽ công khai đối địch với Thái tử.
Bàn tay giữ lấy Phục Linh vẫn không buông lỏng, Thượng Trang biết, để một nữ tử trong sạch cởi đồ trước mặt nhiều người như vậy sẽ có ý vị gì.
Cho dù chỉ là nô tài, cũng cần phải có tôn nghiêm.
Từ ma ma vẫn cười như trước: "Không ai là không muốn thể hiện lòng trung thành, ngươi muốn tự mình động thủ sao?"