Hoàng hậu nhìn Thượng Trang, nói: "Còn không theo bổn cung tới Quan Sư cung?"
Thượng Trang chần chờ, cánh tay mảnh khảnh bị nam tử dùng lực bắt lấy, giọng nói hắn từ trên truyền tới: "Mẫu hậu hôm nay không thể mang nàng đi." Lời của hắn vô cùng chắc chắn, ánh măt nhìn Hoàng hậu lộ vẻ kiên định.
Sắc mặt Hoàng hậu thay đổi, cố nén tức giận, trầm giọng nói: "Phong Nhi, ngay cả lời của mẫu hậu con cũng không nghe sao?"
Hắn cười nhạo một tiếng, sau một lúc lâu mới nói chuyện: "Khi đó nhi thần cũng nghe lời người, chẳng lẽ mẫu hậu đã quên rồi sao?"
Hoàng hậu cắn răng, thanh âm lạnh lùng: "Người đâu, đem cung nữ này mang tới Quan Sư cung."
Thái giám từ bên ngoài tiến vào, Thượng Trang hoảng sợ, lời nói của Hoàng hậu đã dần dần lộ ra ý không tốt. Nguyên Duật Phong kéo nàng về phía sau, nhíu mày: "Mẫu hậu hôm nay muốn ép nhi thần sao?" Hắn trừng mắt nhìn hai thái giám, "Bổn cung đang ở đây, ai dám làm càn!"
Bọn thái giám kinh hãi, hai mặt nhìn nhau, không dám tiến lên.
Nơi này là Đông cung, ai mà không biết thân phận địa vị của Thái tử. Thử hỏi, kẻ nào to gan dám đắc tội với hắn chứ?
"Cẩu nô tài, lời bổn cung nói các ngươi nghe không hiểu sao?" Hoàng hậu lạnh lùng quát.
Thái giám quỳ xuống, dập đầu: "Nô tài đáng chết! Nô tài đáng chết!"
Nguyên Duật Phong kéo Thượng Trang quá nhanh, nàng bất giác nhíu mày, lại nghe hắn nói: "Không còn sớm nữa, mẫu hậu nên trở về đi. Phụ hoàng còn đang chờ người."
Nghe Thái tử nhắc tới hoàng đế, sắc mặt Hoàng hậu càng thêm có khó coi. Bà nhìn hắn, cắn răng: "Con còn biết tới Thánh Thượng sao? Con là Thái tử, phải biết nhớ kỹ thân phận của mình!" Ngoài mặt tuy Hoàng hậu nói vậy, nhưng ý tứ bên trong vô cùng rõ ràng, bà là đang ám chỉ Thái tử không nên coi trọng nữ nhi thường tình.
Thời điểm Tần Lương đệ tới tìm cũng chỉ nói Thái tử thu nhận một cung nữ đê tiện vào Đông cung, mà bà tới đây, mới biết sự việc còn có ẩn tình khác.
Ánh mắt dừng trên người Thượng Trang.
Nàng ta, rốt cuộc là người của ai? Vì sao lại tiếp cận Thái tử?
Thượng Trang bị nhìn tới hoảng sợ, đáy lòng vô cùng hỗn loạn. Tất cả sự tình hôm nay, nàng đều cẩn thận để ý.
Hoàng hậu cuối cùng cũng không thể xoay chuyển Thái tử, lúc bà rời đi, vẻ mặt lộ rõ căm giận.
Thượng Trang thở dài một tiếng, nàng có tài đức gì mà chỉ mới vào cung vài ngày đã đắc tội với nhiều người như thế.
Thái giám cũng lui xuống, trong phòng chỉ còn lại nàng và Thái tử.
Nguyên Duật Phong cuối cùng cũng buông lỏng cánh tay giữ nàng, xoay người ngồi xuống. Hắn cũng không lên tiếng kêu nàng tiếp tục hầu hạ cởi quần áo.
Một lúc sau, nàng mới tiến lên, quỳ trước mặt hắn, nhỏ giọng: "Thỉnh điện hạ buông tha cho nô tỳ."
Nguyên Duật Phong nao nao, nâng mắt nhìn nàng, cười nói: "Ở nơi này, bổn cung có thể bảo vệ ngươi. Vì sao ngươi lại nói với bổn cung, buông tha hả?"
Hai tay khẽ nắm chặt, quả thật, vừa rồi trước mặt Hoàng hậu, hắn đã bảo vệ nàng. Nhưng, hắn thật sự thích nàng sao?
Không.
Nàng lập tức phủ nhận. Mà hắn làm như vậy, nàng ẩn ẩn đã biết một chút nguyên nhân.
Thượng Trang vẫn như trước cúi đầu, âm sắc rõ ràng: "Điện hạ chẳng qua là tức giận với Hoàng hậu nương nương, nếu nô tỳ đứng ở giữa, nô tỳ sẽ chết rất nhanh." Hắn là con của Hoàng hậu, cho dù thế nào, Hoàng hậu cũng sẽ không làm gì hắn. Nhưng nàng không giống, nàng chỉ là một tú nữ bị biếm tới Hoán Y Cục mà thôi.
Đến lúc đó, câu dẫn Thái tử, tùy tiện định một tội danh cũng khiến nàng chết không chỗ chôn thân.
Nghe vậy, con ngươi Nguyên Duật Phong chậm rãi buộc chặt, hắn ngồi thẳng người, nghiêm túc nhìn cung nữ trước mặt, lạnh giọng hỏi: "Vì sao lại cảm thấy bổn cung chẳng qua là tức giận với mẫu hậu?" Hắn thật muốn nghe cách giải thích của nàng.
Thượng Trang hít vào một hơi, trả lời: "Điện hạ chú ý nô tỳ, chẳng qua là vì trên người nô tỳ có hương hoa hồng."
Ba chữ đó được nàng nhẹ nhàng nói ra nhưng khiến cả người Nguyên Duật Phong run lên. Hắn thật không ngờ, chỉ mới nửa canh giờ ngắn ngủi, cung nữ này đã đoán được nhiều như vậy.