Nâng tay đẩy cửa sổ ra, Nguyên Duật Phong cứ khoanh tay yên lặng đứng đó.
Thượng Trang nghĩ nghĩ, cuối cùng lặng lẽ đứng dậy.
Bóng lưng của nam tử đó mang tới cho nàng một loại cảm giác tịch liêu. Nàng đột nhiên cảm thấy, thứ cất giấu phía sau hương lộ hoa hồng, là một nữ tử.
Nữ tử mà Thái tử yêu.
Nhưng, ở nơi cung cấm này...
Hít vào một hơi thật sâu, nàng không muốn nghĩ nữa.
Đêm, đã khuya.
Nguyên Duật Phong vẫn chưa xoay người lại, cũng không đi ngủ. Thượng Trang không nói lời nào, hai người cứ lẳng lặng như vậy mà đứng.
...................
Sáng sớm hôm sau, thời điểm Tần Lương đệ cùng cung nữ rời khỏi tẩm cung đúng lúc đụng phải Lâm Phụng nghi. Lâm Phụng nghi thấy nàng, không tình nguyện nhưng vẫn phải hành lễ, cười lạnh: "Điện hạ sắp bị người ta đoạt đi rồi mà tỷ vẫn bình thản như vậy. Muội muội còn tưởng tỷ tỷ sẽ để trong lòng, lại không ngờ, thì ra tỷ tỷ lại rộng lượng như thế?" Nàng ta hừ một tiếng, đi qua.
Tần Lương đệ giật mình, sau một lúc lâu mới hoàn hồn, cắn răng hỏi: "Tối qua Hoàng hậu nương nương không mang con cung nữ đê tiện kia ra khỏi Đông cung sao?"
Cung nữ quanh co một hồi mới gật đầu: "Nghe nói tối qua điện hạ chống đối Hoàng hậu nương nương, lúc nương nương rời đi sắc mặt vô cùng tức giận."
Cả người Tần Lương đệ run lên, vậy sao? Nàng còn tưởng mời Hoàng hậu tới thì mọi chuyện sẽ được giải quyết. Thái tử chống đối Hoàng hậu, đây là chuyện trước giờ chưa từng xảy ra.
Chết tiệt... Cung nữ kia!
Trong lòng thầm nghĩ: Không được, điện hạ coi trọng nàng ta như thế, chẳng lẽ nàng phải hai tay nhường ra vị trí Thái tử phi sao?
Nghĩ tới đây, Tần Lương đệ vung ống tay áo rời đi.
Lúc này, nàng thấy cách đó không xa có hai thái giám vội vàng chạy tới. Đại thái giám kia nàng biết, đó là thái giám bên cạnh Thánh Thượng, Trần Trung. Nàng kinh ngạc, sớm như vậy, Trần Trung tới đây làm gì?
Bước chân lập tức nhanh hơn.
Thượng Trang còn đang cùng Nguyên Duật Phong đứng trong phòng thì đột nhiên nghe cung nữ bên ngoài nhỏ giọng báo: "Điện hạ, Trần công công tới."
Thượng Trang không khỏi nâng mắt nhìn Nguyên Duật Phong, hắn không nhìn nàng, chỉ mở miệng: "Để hắn vào."
Cửa mở, hai thái giám đi vào.
Hành lễ với Thái tử xong, Trần Trung mới lên tiếng: "Thánh Thượng mời điện hạ qua Càn Thừa cung." Hắn dừng lại, ánh mắt di chuyển sang nhìn Thượng Trang, tiếp tục, "Cung nữ của Hoán Y Cục hôm qua điện hạ mang tới cũng phải đi theo."
Thượng Trang nắm chặt hai tay, Nguyên Duật Phong khẽ cười một tiếng, nâng bước ra ngoài, không chút để ý nói: "Vậy thì đi thôi."
Tần Lương đệ trơ mắt nhìn bọn họ đi ra, cuống quít hành lễ. Ánh mắt nàng dừng trên Thượng Trang đi sau Nguyên Duật Diệp, khóe miệng lộ ra nụ cười yếu ớt. Xem ra nhất định là Hoàng hậu đã lên tiếng, nhờ Thánh Thượng ra mặt.
Quyết định đem việc này nói cho Hoàng hậu, quả là không sai.
Nàng ta chỉ nghĩ hoàng đế và Hoàng hậu không thích Thái tử ở cùng cung nữ, nhưng lại không ngờ, sự thật không phải như thế.
Ngoài cung, cỗ kiệu đã chờ sẵn.
Thời điểm Nguyên Duật Phong xoay người lên kiệu, quay đầu liếc nhìn Thượng Trang. Thượng Trang kinh hãi thì đã thấy hắn duỗi tay, kéo thân mình nhỏ bé của nàng vào trong.
Thượng Trang khẩn trương tới hô hấp cũng dừng lại, sau một lúc lâu, nàng mới cười khẽ: "Điện hạ đang cảm thấy nô tỳ đắc tội chủ tử còn chưa đủ sao?"
Hắn cũng cười: "Nếu phụ hoàng đã truyền triệu, ngài có ý tứ gì, bổn cung biết, ngươi cũng rõ. Nếu đã như thế, còn gì để sợ? Vậy cứ đem bộ dáng họ muốn thấy diễn ra, ngày sau cho dù ngươi có chết cũng không uổng phí đời này."
Thượng Trang run rẩy, hắn đã hạ lệnh: "Khởi kiệu."