Nhưng nếu Hoàng đế đã ra lệnh, nàng cũng không thể cãi lời.
Trên đường tới Tự Ninh cung, lòng nàng không ngừng bất an.
Từ sau chuyện đó, nàng chưa từng gặp lại Tề Hiền phi. Nhớ lại lần đầu tới Tự Ninh cung, bà ấy còn nắm lấy tay nàng, thân thiết nói bọn họ là thân thích, bà ấy có thể giúp nàng.
Ha ha, nàng cười giễu một tiếng, nơi này có thể có cái gọi là thân thích đáng sao? Hiện tại, nàng xem như đã nhìn thấu.
Bước vào Tự Ninh cung, gặp một cung nữ ra tiếp đón, Thượng Trang vội nói: "Ta phụng mệnh của Thánh Thượng tới truyền lời với Hiền phi nương nương."
Chỉ chốc lát sau, cung nữ đi ra mời Thượng Trang đi vào.
Vừa bước vào, thấy Ti Y đang xoa vai giúp Tề Hiền phi, nàng chần chờ, cuối cùng vẫn tiến lên hành lễ: "Nô tỳ tham kiến Hiền phi nương nương."
Tề Hiền phi đưa mắt nhìn, cho tới lúc nhìn rõ, ánh mắt bà lộ ra căng thẳng: "An Lăng Vu?"
Thượng Trang lặng lẽ nắm chặt hai tay, đầu vẫn cúi thấp như trước.
Tề Hiền phi phất tay ý bảo Ti Y lui sang một bên. Bà đứng dậy, đi tới trước mặt Thượng Trang, mỉm cười: "Ngươi hẳn nên đa tạ bổn cung, nếu không nhờ bổn cung giúp ngươi, sao ngươi có thể trở thành ngự tiền Thượng nghĩa?"
Thượng Trang cũng khẽ cười: "Vâng, nô tỳ tạ ơn nương nương." Nàng sẽ không so đo với bà, dù sao, đối phương cũng là chủ tử một cung.
Tề Hiền phi hừ một tiếng, mới nói: "Nói đi, chuyện gì?"
"Thánh Thượng nói hôm nay có chính sự phải xử lý, kêu ngài không cần qua Càn Thừa cung."
Tề Hiền phi nhíu mày, hôm nay Thánh Thượng có việc sao? Từ sau chuyện của Thái tử, Thánh Thượng dường như cố ý tránh mặt nàng, nàng muốn gặp nhưng luôn bị cự tuyệt.
"Nương nương..." Ti Y nhỏ giọng gọi bà.
Tề Hiền phi phẫn nộ xoay người, quát: "Phân phó xuống, không cần chuẩn bị điểm tâm nữa."
Ti Y kinh hãi, chẳng qua nàng biết giờ phút này Tề Hiền phi đang tức giận, tốt nhất là nên ít lời. Nàng gật đầu đáp: "Vâng, nô tỳ đi ngay." Sau đó nàng hành lễ, vội vàng lui xuống."
"Nô tỳ cũng xin cáo lui."
Tề Hiền phi chợt lên tiếng: "Vu Nhi."
Bước chân bên dưới lập tức cứng lại, Tề Hiền phi gọi nàng như thế, chắc hẳn là có chuyện.
Nàng xoay người, cúi đầu hỏi: "Nương nương còn gì phân phó sao? Thánh Thượng... Còn chờ nô tỳ trở về trả lời."
Tề Hiền phi miễn cưỡng cười, tiến lên: "Ở ngự tiền, Thánh Thượng đối xử với ngươi tốt chứ?"
Thượng Trang giật mình nhìn bà, gật đầu: "Tạ nương nương quan tâm, nô tỳ vẫn ổn." Thủ đoạn của Tề Hiền phi không phải nàng chưa chứng kiến, hiện tại vẫn nên cách xa bà ấy mới tốt.
Tề Hiền phi cũng gật đầu, nói: "Ngươi là một cô nương thông minh, kẻ thức thời là trang tuấn kiệt.
"Nô tỳ không hiểu."
Tề Hiền phi không quan tâm nàng có hiểu hay không, chỉ nói: "Lần này Thái tử đắc tội với Thánh Thượng, ấn tượng của ngài ấy với Thái tử chắc hẳn sẽ không còn tốt. Nếu, ngươi có thể đứng cùng chiến tuyến với bổn cung..."
"Nương nương." Nàng lấy hết dũng khí cắt ngang lời bà: "Nô tỳ ngu muội, chỉ sợ phá hư chuyện tốt của nương nương." Hiện tại nàng đã trở thành ngự tiền Thượng nghĩa, bà ấy lại cảm thấy nàng còn giá trị lợi dụng tiếp sao?
Tề Hiền phi không ngờ Thượng Trang to gan như vậy, lạnh giọng: "Chuyện của Thái tử, ngươi ghi hận bổn cung?"
"Nô tỳ không dám." Thượng Trang vội quỳ xuống.
Tề Hiền phi hừ một tiếng, vừa định tiếp tục thì nghe bên ngoài có tiếng bước chân vội vàng. Thanh âm của thái giám nhanh chóng truyền tới: "Nương nương, không tốt rồi nương nương! Người trong phủ Thành Vương tới báo, nói Vương gia nhiễm phong hàn, đến giờ sốt cao không lui..."