Thượng Trang kinh ngạc, sau đó buồn cười nhìn hắn, châm chọc: "Sao Vương gia có thể đem chuyện bị thương đổ lên người nô tỳ? Nếu do nô tỳ làm nô tỳ sẽ không phủ nhận, nhưng những việc không liên quan tới nô tỳ, nô tỳ sẽ phủ nhận."
"Ngươi..." Nguyên Duật Diệp nhất thời tức giận, hai tay nắm chặt thành đấm nhưng rồi cũng từ từ buông ra, dù sao nàng cũng không biết.
Hắn tạm thời không trách nàng, chỉ là...
Trong đầu còn đang suy nghĩ thì bên ngoài có người tới gần. Nhìn kỹ lại, là Trọng thái y.
Hắn hít một hơi thật sâu, mệt mỏi nhắm mắt.
Thượng Trang thấy hắn như thế chỉ nghĩ hắn quá mệt mỏi nên không nói nữa. Lúc này đúng lúc thấy Trọng thái y đi vào, nàng vội nói: "Thái y mau xem cho Vương gia đi." Việc này làm xong, nàng cũng có thể nhanh chóng rời đi.
Tuy rằng vừa rồi Hoàng đế đã đặc xá cho Linh Khuyết, tính mạng có thể bảo toàn nhưng phạt trượng rốt cuộc vẫn không trách khỏi. Nếu kêu Linh Khuyết lúc này tới hầu hạ hắn, đó là chuyện không có khả năng.
Lúc này, một nha đầu mang chậu nước đi vào, vừa thấy vết thương sau lưng Nguyên Duật Diệp, nàng ta đã bị dọa sợ tới trắng mặt.
Thượng Trang kêu nàng ta đặt chậu nước cạnh giường, nhìn bộ dáng đó, nàng ta chắc chắn không dám giúp hắn lau người. Nàng cắn răng, nói: "Lại đây đỡ Vương gia đi." Nói xong, nàng liền đem Nguyên Duật Diệp cho nha đầu kia.
Cả người nha đầu run run nhưng lại không có gan từ chối.
Nguyên Duật Diệp tựa vào người nha hoàn, hai mắt mở lại, ánh mắt nhìn theo thân ảnh Thượng Trang. Cho đến lúc nàng cầm khăn giúp hắn lau vết thương, hắn mới nhịn không được mà hừ một tiếng.
Thượng Trang đã cố gắng nhẹ tay nhưng vẫn có thể cảm nhận được cơ bắp hắn đang co rút lại.
Nàng thầm than, nam tử kia lại đột nhiên cầm lấy tay nàng, hình như muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại vô lực im lặng.
Mấy ngày nay, hắn có dùng thuốc nhưng lại không phải đồ tốt nhất, hắn phải đợi, đợi Hoàng đế đích thân tới Thành vương phủ.
Giờ phút này, vết thương trên lưng đau tới mức khiến hắn muốn ngất đi mấy chục lần, hắn chỉ có thể dựa vào tia ý chí cuối cùng cố gắng chống cự.
Trọng thái y đưa thuốc trị thương cho Thượng Trang, Thượng Trang nhận lấy, không khỏi nhíu mày, nâng mắt hỏi: "Thái y, đây là..."
Trọng thái y lắc đầu: "Phủ của Vương gia không có thuốc trị thương tốt nhất, ta đã bẩm tấu Thánh Thượng sai người ra roi thúc ngựa vào cung lấy, tạm thời hãy dùng cái này trước."
Nghe vậy, Thượng Trang chỉ đành gật đầu.
Thuốc tốt nhất, cho dù là hiệu thuốc nổi tiếng bên ngoài cũng không bán, mà nơi cất giữ nhiều dược liệu quý giá nhất chính là hoàng cung. Nàng không khỏi kinh ngạc nhìn nam tử trên giường, hắn không cho thái y chữa trị, đương nhiên sẽ không vào cung lấy thuốc. Nàng đột nhiên cảm thấy chuyện tình lần này hắn đang cố ý che giấu.
Nhưng... Hình như lại không giống.
Nàng bất giác quay đầu nhìn ra ngoài, mặc dù không thấy gì nhưng nàng biết, đương kim hoàng đế vẫn còn đang đợi bên ngoài.
Việc này, một khi Hoàng đế đã đích thân tới thì đây là náo loạn vô cùng lớn, không phải sao?
Nghĩ tới đây, trái tim Thượng Trang đột nhiên đập liên hồi.
Nếu hắn căn bản không phải muốn che giấu, mà là... Làm loạn!
Đầu ngón tay nàng run lên.
Lúc này, Trọng thái y cẩn thận xem thương thế cho Nguyên Duật Diệp, miệng vết thương đã được nước rửa sạch, ngoại trừ nhiễm trùng, nguyên nhân của vết thương vừa nhìn liền biết ngay.
Trọng thái y vừa nhìn liền lập tức căng thẳng, sắc mặt thay đổi. Ông ấy không nói hai lời, nhanh chóng xoay người rời đi.
Thượng Trâng nâng mắt nhìn ra ngoài, lại thấy nam tử bắt lấy tay nàng, giọng nói dường như đã không còn khí lực: "Bổn vương... Có chuyện muốn nói với ngươi."