Nguyên Chính Hoàn vẫy tay ý bảo Mạc Tầm giúp hắn tiến lên.
Nha hoàn vừa dẫn đường vừa nói: "Cô nương không dám phiền ngài đi quá xa nên đã đứng ở góc trước chờ ngài."
Y không lên tiếng, còn Mạc Tầm thì nhíu mày càng chặt. Bước chân vào Thành vương phủ, hắn khắp nơi đều để tâm, chỉ sợ có kẻ gây bất lợi với chủ tử của hắn. Hiện tại thì hay rồi, ngay cả nha hoàn trong phủ cũng muốn tìm y nói chuyện sao?
Linh Khuyết đỡ hành lang, xa xa nghe tiếng xe lăn tới gần.
Y quả nhiên vẫn đến.
Nha hoàn lui xuống, Nguyên Chính Hoàn mới mở miệng: "Ngươi muốn nói gì?"
Linh Khuyết đưa mắt nhìn Mạc Tầm đứng phía sau, nhìn sắc mặt kia, hắn chắc chắn sẽ không rời y nửa bước. Nghĩ nghĩ, nàng liền tiến lên, nhưng vì trên người còn có thương tích, vô ý một cái mà ngã nhào lên người của Nguyên Chính Hoàn.
"Chủ tử!" Mạc Tầm hoảng sợ.
Nguyên Chính Hoàn đưa tay đỡ lấy nàng, nhưng trong một khắc kia, tay hắn dường như đụng phải thứ gì đó.
Sắc mặt y thay đổi!
"Chủ tử!" Mạc Tầm bị bộ dáng của y làm cho sợ hãi, hắn chạy tới đẩy nữ tử trên người y ra, lo lắng hỏi, "Đụng vào đâu sao?"
Lời của hắn làm Nguyên Chính Hoàn hoàn hồn, y bật thốt lên nói: "Đi xem nàng ta thế nào rồi!"
Mạc Tầm cứ tưởng bản thân nghe lầm, nhưng nhìn sắc mặt của y hắn mới chắc chắn. Không chút tình nguyện đi lên, Linh Khuyết bị hắn đẩy ngã, trong lúc nhất thời không đứng dậy được. Đúng lúc này, hai tay nam tử đưa tới, nàng xấu hổ đưa mắt nhìn Mạc Tầm, cúi đầu: "Đa tạ Mạc thị vệ, ta không sao."
"Không sao thì tốt, cô nương xin hãy chú ý, nếu để Vương gia bị thương thì việc này không còn nhỏ vậy đâu." Hắn lạnh lùng nói, một tay kéo nữ tử đứng dậy.
Linh Khuyết cắn môi, nàng làm sao ngờ tới việc này? Lỡ đâu Mạc Tầm nghĩ nàng cố ý làm vậy với Hoàn Vương...
"Ngươi muốn nói cái gì?" Nguyên Chính Hoàn đánh vỡ bầu không khí xấu hổ.
"À." Linh Khuyết lắp bắp, lúc này mới nhớ ra mục đích tới tìm y, nàng hít một hơi thật sâu, hỏi, "Nô tỳ chỉ muốn hỏi Vương gia một việc, ngài thích An Lăng Vu sao?"
Lời này khiến Mạc Tầm cũng cả kinh. Hắn không tin nhìn nữ tử trước mặt, nàng ta sao có thể hỏi thẳng như vậy?
Nguyên Chính Hoàn không trả lời, chỉ nói: "Vương gia nhà ngươi cũng thích nàng ấy."
Linh Khuyết nắm chặt hai tay thành đấm, mỉm cười: "Nhưng An Lăng Vu lại thích ngài."
Y khẽ run người: "Hai việc này không liên quan với nhau." Y chuyển hướng nói với Mạc Tầm, "Chúng ta đi thôi."
Mạc Tầm đẩy xe lăn quay đầu, Linh Khuyết ở phía sau vội vàng lên tiếng: "Nô tỳ có thể giúp ngài."
Xe lăn vẫn chưa hề dừng lại, y lạnh nhạt nói: "Ngươi vẫn là tự lo cho mình đi!"
Linh Khuyết còn muốn nói thêm gì đó, nhưng nhất thời lại không biết phải nói sao cho đúng. Vừa rồi thời điểm nàng ngã vào lòng y, thần sắc y rõ ràng là thay đổi. Nhưng, ngay một khắc sau đó, y lại khôi phục vẻ lạnh nhạt trên mặt.
Nhưng lời y vừa nói khiến nàng không khỏi hoảng hốt.
Y thích An Lăng Vu sao?
"Cô nương, chúng ta về phòng được chưa? Nếu để Vương gia biết, nô tỳ sẽ bị trách phạt." Nha hoàn đứng phía sau nàng lên tiếng.
Nàng gật đầu, để nha hoàn đưa mình về phòng.
.................
Mạc Tầm bất giác quay đầu, hắn nghĩ nghĩ, cuối cùng cũng mở miệng: "Chủ tử, ngài..." Nói tới đây, hắn lại không biết phải tiếp tục hỏi thế nào.
Nguyên Chính Hoàn khẽ cười: "Có gì cứ nói."
Hắn cắn răng: "Lời của Linh Khuyết, ngài thật sự không để trong lòng sao?" Thật ra hắn muốn hỏi, chủ tử nhà mình có phải đã thích An Lăng Vu hay không.
Hai tay khẽ siết chặt thành đấm, y thấp giọng: "Đi theo bổn vương lâu như vậy, ngươi nên biết bổn vương không phải là kẻ như thế."