Thâm Cung Tù - Quyển 1

Chương 55

Không bao lâu, Việt Ninh liền dẫn Đỗ thái y lại tham kiến Nhậm Cực, lão thái y hiển nhiên không nghĩ Hoàng Thượng sẽ đến thế nhưng giờ lại đích thân đến, còn đang kinh ngạc, đến khi chính mắt nhìn thấy Nhậm Cực mới xác định đây là sự thật, nhanh chóng quỳ xuống nói: “Cựu thần bái kiến Hoàng Thượng.“

Nhậm Cực nói thẳng: “Đứng lên trả lời, ngươi tìm được ‘Độc Long Châu’?“

Đỗ thái y theo lời đứng lên trả lời: “Hồi bẩm Hoàng Thượng, cựu thần tìm được rồi, ‘Ngũ Lão Phong’ này quả nhiên danh bất hư truyền, thần còn tìm được vài loại thảo dược hiếm thấy tại này, đem phương thuốc cổ truyền kia biến đổi một chút, tin tưởng sẽ có hiệu quả.“

Nhậm Cực hoài nghi nói: “Ngươi sửa lại đơn thuốc? Xác định hữu hiệu? Có tìm người thử qua?“

Đỗ thái y vốn là là một lão y si, mới đây vì nấu thử đơn thuốc mới này mà vui sướng tới hai ngày, làm sao nghĩ đến tìm người thử, huống hồ muốn tìm, lại chạy đi đâu tìm người khác đến đây chứ? Nghe vậy mồ hồi đổ ròng ròng, cúi người cố giữ sao cho đừng run nói: “Hồi bẩm Hoàng Thượng, theo phương thuốc cổ truyền người viết có nói mặc dù có hiệu quả, nhưng dù sao cũng là muốn đả thông xây dựng lại kinh mạch, đối với người bệnh là sự thống khổ rất lớn, cựu thần bất quá là cân nhắc làm sao để tránh khỏi sự khó chịu như thế.“

lão y si: lão già say mê y thuật.

“Cựu thần cũng không dám lừa gạt Hoàng Thượng, biện pháp này cựu thần cũng vừa mới sáng tạo ra, căn cứ theo y học mà nói có lẽ là có (????!!!) hữu hiệu, nhưng cựu thần vẫn chưa tìm người thí nghiệm. Chưa kể tìm một người có bệnh tương tự Mạc tướng quân lại càng khó, hơn nữa đơn thuốc này nếu dùng trên người bình thường, sẽ nhìn không thấy hiệu quả.“

“Với lại, Hoàng Thượng cũng biết, phương thuốc cổ truyền chưa cải tiến kia đến nay cựu thần cũng chưa dùng trên người nào cả, hữu hiệu thực tế hay không, kỳ thật thần cũng không rõ lắm.“

(Chưa bít thế nào mà bác Đỗ nhà ta dám đem chữa trị cho Mạc ca… gan thật….o(.”)o)

Nhậm Cực mày thẳng mặt nhăn: “Ngươi nói đơn thuốc chưa cải tiến sẽ rất thống khổ?“

“Theo sách thuốc quả thật là nói như thế.“

“Tại sao trước kia ngươi không nói?“

Đỗ thái y mở miệng, nếp nhăn đã muốn suy sụp xuống: “Cái này… Thần lúc ấy thầm nghĩ những dược liệu trên đơn thuốc còn chưa thu thập được, quả thật là thần sơ sẩy, cựu thần biết…“

(Nói trước dễ gì Hoàng Thượng ngài đây cho thần đi tìm dược chữa trị… tiếng lòng của Đỗ lão thái y…^.^)

Nhậm Cực nâng thủ cắt lời ông ta: “Trước mang trẫm đi xem gốc dược thảo khó lường kia.” Dứt lời đứng dậy, cho một người phân phó kêu hai tiểu cung nữ kia lại đây chiếu cố Mạc Kỉ Hàn vừa mới bị hắn điểm huyệt ngủ, liền cùng Đỗ thái y đi.

Đây là lần đầu tiên kể từ khi lên đường Mạc Ngôn có thể đi đến bên cạnh Mạc Kỉ Hàn, nhìn y lại gầy đi không ít, khó chịu nói không nên lời, lại không biết là Nhậm Cực đã điểm huyệt đạo của y, tay đẩy khẽ y gọi: “Mạc tướng quân, huynh tỉnh tỉnh a.“

Mở miệng lại là một cỗ cay đắng, Liễu Oanh bên cạnh lập tức đưa tới một bát nước cho nàng sấu khẩu, tiếp nhận sau đó nhẹ nhàng lắc đầu, thấy Mạc Kỉ Hàn bất tỉnh, cũng chỉ hảo ngậm miệng, bưng bát nước chạy ra ngoài sấu khẩu.

Liễu Oanh nhìn thấy Mạc Kỉ Hàn mê man lại thở dài, sắp xếp đệm giường cho y xong liền thu xếp đun nước ấm, Mạc Ngôn sau khi trở về chỉ đứng nhìn y đến ngẩn người.

Nhậm Cực một đường đi theo Đỗ thái y vào rừng luồn lách một hồi, lên đến đỉnh núi khác với khối đất bằng phẳng mà bọn họ mới leo lên, đây là nơi quái thạch đá lởm chởm, Đỗ thái y chỉ chỉ phía trước nói: “Chúng thần theo đường kia lên núi, thật sự đi rất khó khăn, vài thị vệ theo bồi cựu thần mà vẫn khó treo lên được, bất quá nơi này quả thật rất gần với “Độc Long Châu”, đêm đó cựu thần tìm được nó.“

Lại chỉ chỉ bên trái: “Theo nơi này đi cũng được.“

Nói xong đi trước dẫn đường, lách qua mấy khối đá lớn, trước mắt là vài cái cây cổ thụ che kín mặt trời, giống như phải thâm nhập vào sâu trong đá, có hai gốc đã chết héo, chỉ còn lại nhanh cây khô vặn vẹo, vỏ cây già nua loang lổ vết nứt, nếu không phải nhìn vào ban ngày, thì quả thật có chút dọa người.

Từ khe nứt của nhánh cây chính là mọc ra vài cọng cỏ xanh nhạt, Đỗ thái y vừa thấy vài cọng cỏ nhỏ kia thì mặt mày nói đúng là vui sướng không gì bằng, nói: “Kia chính là ‘Độc Long Châu’.“

Nhậm Cực liếc liếc mắt một cái, trong giọng nói hình như có vẻ khinh thường: “Nguyên lai chính là bộ dạng như vậy.“

Đến gần để nhìn, cọng cỏ nhỏ kia càng lộ vẻ mềm mại, hiện tại rõ ràng đã vào mùa thu, nó lại giống như mầm đang nảy vào đầu mùa xuân, mỗi gốc đều tản ra một vài phiến lá nhỏ, ước chừng bằng nửa bàn tay, giống như phong lan, giữa phiến lá có một vạch màu tím rất rõ ràng, hệ rễ gắt gao bao quanh một chỗ, ở kế bên có một gốc cây nhỏ hơn, bất quá nhỏ bằng ngón tay út, cũng màu đỏ nhạt, thoạt nhìn rất đáng yêu.

Nhậm Cực càng nhìn càng hoài nghi: “Đây là ‘Độc Long Châu’?” Nghe tên có vẻ khí phách như thế, không nghĩ thực vật này dĩ nhiên lại có cái dạng này.

Đỗ thái y không để ý tới giọng nói đầy hoài nghi của hắn, ngồi lên phiến đá trước cây cỏ nhỏ kia, giống như một phú hộ giàu nhìn thấy kho báu đang chất đầy trong khố nhà mình: “Hồi bẩm Hoàng Thượng, lúc này sắp được rồi. Hiện tại sách tiết sương giáng còn một đoạn thời gian, sách thuốc ghi lại trong vài năm thì nó cũng chỉ có dạng giống như vậy, đợi đến khi nó chín muồi, sẽ hoàn toàn bất đồng, qua một canh giờ sẽ héo rũ mà chết, đó chính là lý do tại sao phải nhất định vào lúc tiết sương giáng mà ngắt lấy, sớm một khắc đều không được.“

Nhậm Cực cũng không nghe vào, nhìn chằm chằm mấy khóm cỏ nhỏ kia nửa ngày, quả nhiên hoàn toàn không thấy hứng thú, không khỏi hỏi: “Đều giống như nhau, vậy ngươi làm sao biết gốc nào sẽ chín muồi trong năm nay?“

Đỗ thái y ngẩn người, thành thành thật thật trả lời: “Cựu thần quả thật phân biệt không được, hết thảy đều trong vào vận khí. Hoàng Thượng đều có trời phù hộ, tin tưởng tiết sương giáng năm nay chắc chắn sẽ nhìn thấy ‘Độc Long Châu’ chín muồi.“

Nhậm Cực lạnh lùng hừ một tiếng: “Phải không? Vậy làm phiền Đỗ lão thái y ngươi đây canh, tốt nhất là có thể có một gốc.“

Đỗ thái y cũng chỉ ước gì được canh tại đây, cho dù canh thêm vài năm cũng đều cam nguyện, nhưng tưởng tượng đến chuyện nếu trong năm nay không có phương pháp chữa thương cho Mạc Kỉ Hàn, lại nhìn sắc mặt của Nhậm Cực, thầm mắng chính mình già rồi còn hồ đồ, trả lời: “Cựu thần tuân chỉ.“

Nhậm Cực xoay người lại nhìn mấy cọng cỏ nhỏ lay động trong gió, lúc này mới phất tay áo rời đi. Trở lại chỗ nghỉ ngơi, Mạc Kỉ Hàn đã muốn tỉnh lại, Nhậm Cực tự biết bản thân mình không dùng nhiều nội lực, chuyện này đây cũng là thói quen, thấy Mạc Ngôn đang đứng một bên chăm sóc, Liễu Oanh thì nhóm lửa chuẩn bị nấu cơm, cũng không nói gì nữa, đi tìm Việt Ninh.

Mạc Kỉ Hàn khi Nhậm Cực đến thì miễn cưỡng che đi vẻ mặt kinh ngạc, đợi hắn đi rồi mới hỏi: “Tiểu Mạc, ngươi vừa nói cái gì? Ngươi nói nơi này là chỗ nào?“

Tiểu Mạc nhìn chằm chằm Nhậm Cực đến khi hắn đi xa mới ép giọng cúi đầu nói: “Đại ca, còn nhớ rõ trước đây muội từng nói? Chúng ta đang ở vùng Vân Nam, hiện tại đang tại ‘Ngũ Lão Phong’.“

Mạc Kỉ Hàn chưa bao giờ đến nơi này, chỉ miết qua bản đồ miết vài lần, nhưng chỗ này với biên thuỳ cùng chiến sự không quan hệ với nhau, nơi đây cũng không lưu ý lắm, trên đường lại chưa từng cùng ai nói chuyện, tuy rằng trong lòng có phỏng đoán nhưng cũng không dám chắc chắn, lúc này mới biết mình là đang ở đâu.

Mạc Kỉ Hàn ngây người một lúc lâu, mới lăng lăng nói: “Tại sao lại đến đây?“

Mạc Ngôn vừa muốn nói chuyện, lại bị y đột nhiên cắt ngang: “Tiểu Mạc, muội đừng nói!“

Mạc Ngôn ngẩn ra, sau đó nhẹ nhàng giữ chặt ống tay áo y, nương động tác nhẹ giọng nói: “Đại ca, huynh ngẫm lại đi, đây chính là tốt cơ hội, không ở trong cung, lại không có nhiều thị vệ như vậy, núi này lớn như vậy, không có khả năng phòng thủ hết được. Chờ thương tích của huynh tốt rồi, muội sẽ nghĩ cách cho huynh trốn thoát.“

Mạc Kỉ Hàn trừng lớn mắt, vốn con ngươi đen láy đang tĩnh mịch bỗng xẹt qua quang hoa, thế nhưng ngữ khí vẫn không chắc chắn: “Có thể sao?” Y đã trốn nhiều lần, cũng đã thất vọng nhiều lần, thật sự không dám tự tiện thử nữa.

“Tất nhiên.” Mạc Ngôn khẳng định gật đầu, lại nhẹ giọng nói: “Đại ca, huynh vừa rồi mặc dù không cần muội nói, nhưng Hoàng Thượng quả thật mang huynh đến đây trị thương, đến lúc đó thương thế của huynh toàn bộ tốt rồi, công lực sẽ khôi phục, chỉ cần không kinh động những người này, nhất định có thể đi ra ngoài. Với lại, Đỗ thái y kỳ thật vẫn đang giúp huynh, đến lúc đó ông ấy sẽ giả bộ tiếp, sẽ không ai phát hiện ra.“

Mới nói xong, chỉ thấy Liễu Oanh bưng bát đi vào, lập tức câm miệng, chỉ nói: “Mạc tướng quân, đi đường mệt nhọc, trước tiên dùng chút cháo, rất tốt cho tràng dạ dày.“

Cách tiết sương giáng còn gần nửa tháng, nếu Nhậm Cực đã đến đây, tất nhiên không thể tiếp túc ăn ngủ trên núi hoang, cũng may nơi này cũng không có địch nhân phải phòng bị, rắc một chút thuốc bột cho côn trùng không thể đến gần, sau đó Việt Ninh Minh Kiêu liền mang theo thủ hạ chặt cây dựng nhà, bất quá qua vài ngày, đã dựng xong hai ngôi nhà gỗ.

Bất quá bọn họ dù sao không phải xuất thân làm nghề mộc, tất nhiên làm không đẹp lắm, nhưng tốt xấu gì cũng có thể ở tạm, Nhậm Cực cũng vô pháp bắt bẻ, ôm Mạc Kỉ Hàn để lên giường làm bằng cỏ khô trải thêm chăn đệm.

Dọc theo đường đi tuy rằng nguồn nước không ít, lại không có cách nào hảo hảo tắm rửa, nhà gỗ xây xong đêm đó Nhậm Cực liền sai người đun nước ấm, thay đổi quần áo, muốn thư thư phục phục tắm một cái.

Thế nhưng khi ôm Mạc Kỉ Hàn, phát hiện y nhìn mình một cái liền xoay đầu, tuy rằng chỉ trong chớp mắt, nhưng ánh mắt chán ghét kia cũng đã khắc sâu trong đầu hắn, khiến hắn theo bản năng nắm chặt tay.

Mạc Kỉ Hàn mặc dù từ trong lời nói Mạc Ngôn dấy lên một chút hy vọng, nhưng tưởng tượng cùng Nhậm Cực da thịt đụng chạm, bài xích trong lòng cũng khắc chế không được mà tăng thêm, cơ hồ đã đến mức không thể chịu được. Đêm nay nhìn thấy cận vệ bưng nước ấm đến, nhìn thấy liền biết sau đó sẽ phát sinh chuyện gì, cảm giác bài xích lại càng tăng lên.

Đang nhắm mắt chờ đợi, đột nhiên nghe được Nhậm Cực nói ra ngoài cửa: “Hai người các ngươi tiến vào, gọi bọn hắn cách vách chuẩn bị thêm một dũng nước ấm, trẫm sẽ qua đó.“

Mạc Kỉ Hàn bỗng nhiên trợn mắt, thân ảnh Nhậm Cực cũng đã không thấy đâu, chỉ chốc lát Mạc Ngôn cùng Liễu Oanh bước vào, trong tay bưng khăn cùng quần áo: “Mạc tướng quân, nô tỳ đến hầu hạ ngươi tắm rửa.“

Nước ấm tiêu trừ mệt mỏi trên người rất tốt, không có Nhậm Cực ở bên, Mạc Kỉ Hàn cũng thả lỏng không ít, thân thể y giờ phút này đang rất mệt, ngâm nước ấm, cơn buồn ngủ xâm nhập khiến hai mắt y chậm rãi khép lại.

Lúc này ngủ tất nhiên là không biết, một chút cũng không biết rằng chưa qua bao lâu thì có người đến vẫy cho hai cung nữ lui xuống, đem y từ trong nước ấm ôm lên chính là Nhậm Cực.

Khó được ngủ ngon, bên người lại có nhiệt độ ấm áp thật rất thoải mái, Mạc Kỉ Hàn lần đầu không muốn tỉnh sớm, nhưng sau khi lục trong ý thức vẻ mặt sợ hãi tỉnh dậy, nghĩ muốn tránh ra lại không thể động đậy, đột nhiên mở hai mắt, phát hiện bản thân mình đang dựa vào nửa ngực của Nhậm Cực bị hắn ôm chặt.

Y vừa động, Nhậm Cực cũng tỉnh, hai mắt mở ra không giống như người do mệt mỏi ngủ mà tỉnh dậy, lúc này liền buông y ra khoác áo rời giường, trực tiếp đi ra ngoài.
Bình Luận (0)
Comment