Thâm Cung Tù - Quyển 1

Chương 61

Mạc Kỉ Hàn gần như không nhớ rõ chính mình đã bao nhiêu lâu không có cảm giác tự do như vậy, kinh mạch của y đã thông, công lực cũng đã khôi phục tám phần, mặc dù không thể kéo dài thời gian sử dụng nội lực, nhưng trong khoảng thời gian ngắn thi triển khinh công trên đường xuống núi rừng lại rất thoải mái, cũng đủ khiến y say mê.

Ban đêm ở Ngũ Lão Phong độc chướng lượn lờ bốc lên, che đi tinh quang của ánh trăng lại càng u ám, y lại cảm thấy bản thân mình có thể nhìn rõ ràng hơn so với ban ngày, một cành cây một chiếc lá trong rừng đều rõ ràng chiếu vào tầm mắt y, ngay cả nơi tốt nhất cũng có thể thấy rõ ràng.

Mạc Ngôn phát hiện con đường kia kỳ thật không dễ đi, gần như tính đi thẳng xuống, nhưng không ít hòn đá có góc cạnh rõ ràng nhô ra hai bên, dù nội lực y đã hồi phục, đi đứng cũng cảm thấy phải cố hết sức, nếu không có nội lực, chỉ sợ là không có mệnh để đi xuống núi.

Mạc Kỉ Hàn đối với Mạc Ngôn trong lòng tràn đầy cảm kích, nếu không nhờ nàng, bản thân mình cũng không biết tới năm nào tháng nào mới có thể thoát khỏi nắm giữ của Nhậm Cực, lần này giúp y trốn thoát, còn không quên cho y một lọ giải độc đan, để tránh y vì độc chướng trong núi mà nội lực hao tổn đến gân mạch mới vừa khôi phục không lâu.

Bất quá cho dù có giải độc đan, đường xuống núi vẫn tiêu hao của y không ít thời gian, Vân Nam lại ở vùng tây nam biên thuỳ, đợi xuống núi đi ngang qua Khải Lương đi vòng đến Phù Ly, thì trời đã rét đậm.

Khi mới bắt đầu Mạc Kỉ Hàn hết sức cẩn thận, mọi lúc đều đề phòng Nhậm Cực phái người ngựa đến bắt mình về, nhưng mãi cho đến rìa vùng Vân Nam, cũng không thấy có nửa điểm động tĩnh, không khỏi đoán vì người không đủ mới chưa phái người đi, vẫn là không dám khinh thường.

Phòng bị hơn một tháng, đến khi xác định quả thật không có người bắt về, lúc này mới an tâm, thế nhưng trong lòng vẫn nghi hoặc khó hiểu: Nhậm Cực sẽ khinh địch như vậy chịu buông tha y sao?

Tuy là như thế, y vẫn không dám lơ là, trên đường trở lại Phù Ly, hành tung đều che dấu vô cùng tốt, sợ theo vết xe đổ, không dám mong đợi bất luận kẻ nào, quyết định tự mình tìm cơ hội im lặng trở về.

Cũng may trải qua mấy tháng, khiến y đối với cải trang cũng lên tay một chút, đổi trang phục khác, y ở trước phủ tướng quân quan sát mấy ngày, xác định không có người giám thị, không tránh khỏi hơi hoang mang.

Theo lời nói của Nhậm Cực trước kia, xác nhận biết đường đi nước bước của Khinh Thường, quanh nàng không thể không có người giám sát, nhưng lúc này chung quanh tướng quân phủ quả thật không người, Nhậm Cực là từ đâu mà biết được tin tức Khinh Thường?

Lại nghĩ đến một khả năng, nếu mình đã chạy thoát, Nhậm Cực không thể thờ ơ, hắn dù chưa phái người chặn bắt y về, nhưng hắn nếu trực tiếp phái người bắt Khinh Thường đi thì sao?

Tưởng tượng như vậy, là kinh hãi, càng nghĩ càng ngồi không yên, rốt cuộc không thể nhẫn nại nữa, màn đêm buông xuống liền thay đổi quần áo lẫn vào trong phủ tướng quân.

Nói là tướng quân phủ của y, nhưng y quanh năm ở bên ngoài chém giết, phủ đệ ngự ban này y ngay cả một lần cũng chưa từng đến, tất nhiên thập phần xa lạ, tướng quân phủ lại chiếm một vùng đất lớn, vòng vo nửa ngày, cũng không thể tìm được Khinh Thường, trong lòng càng hốt hoảng hơn, ngực đập mạnh như muốn bung ra.

Thật vất vả đi đến một chỗ thiên viện, thấy một gian phòng có ngọn đèn dầu lờ mờ chiếu lên song cửa, không khỏi mừng rỡ, lập tức bất chấp mọi thứ, trực tiếp đẩy cửa bước vào.

Người ở bên trong nghe được tiếng vang, có chút chậm chạp quay đầu, khuôn mặt tái nhợt đầu đốm bạc, hai mắt vô thần nhìn chằm chằm Mạc Kỉ Hàn, người đó đang một mình ngồi bên cạnh bàn, trước mặt bày một bầu rượu cùng một chum rượu, giống như cứ như vậy mà uống rượu đến hừng đông.

Mạc Kỉ Hàn thiếu chút nữa liền nhận thức không được người nọ, thậm chí y rốt cuộc cũng không thể xác định, chỉ có thể thử kêu một tiếng: “Phúc bá?“

Lão nhân hai mắt vô thần rốt cục giật giật, như nhận ra y, liều mạng nhu con ngươi sau đó lại dùng sức chớp chớp, nước mắt lập tức tràn ra hốc mắt, run rẩy đứng dậy hướng y đi đến rồi vài bước lại dừng lại: “Thiếu gia a, hồn phách của ngươi rốt cục cũng chịu trở về gặp lão nô này rồi sao? Thế nhưng Thiếu phu nhân vì sao không cùng ngươi trở về, chẳng lẽ nàng còn trách tội ta?“

Mạc Kỉ Hàn lập tức đi đến vài bước, nắm chặt bả vai lão nhân: “Phúc bá, ta không chết, ta đã trở về! Ngươi mở to hai mắt nhìn xem rõ ràng, ta rất tốt a!“

Phúc bá bị mấy câu nói đó làm cho lờ mờ, sau một lúc lâu mới vươn cánh tay gầy yếu: “Thiếu gia, ta nhất định là đang nằm mơ, người già thì dễ dàng nằm mơ, ta quả nhiên mơ thấy thiếu gia còn sống mà trở lại. Lão thiên gia, cũng đừng khiến ta tỉnh dậy sớm a, khiến ta mộng thêm một chút đi.“

Mạc Kỉ Hàn kéo tay lão dính sát vào mặt: “Phúc bá, ngươi không có nằm mơ, ngươi sờ thử đi, ta là thật, ta thật sự đã trở lại, thật sự!“

Biểu tình Phúc bá lại ngớ ra, mãi đến khi xác định bàn tay thật sự mang theo độ ấm, nước mắt chảy càng hung: “Thiếu gia… thiếu gia, tại sao ngươi lại có thể bỏ chúng ta thời gian dài như vậy mà không trở về, chúng ta… chúng ta… ngươi có biết hay không…“

Phúc bá kích động đến nói năng cũng lộn xộn, hút thở không thông đột nhiên liên tục ho khan, Mạc Kỉ Hàn nhanh chóng dìu ông ta ngồi xuống, giúp ông ta thuận khí: “Phúc bá, tốt rồi.“

Phúc bá còn đang thở, chỉ khẽ gật đầu tỏ vẻ bản thân mình đã tốt rồi, Mạc Kỉ Hàn thoáng yên tâm, lại hỏi: “Phúc bá, Khinh Thường đâu? Ta vừa tìm khắp trong phủ cũng không thấy, nàng phải…“

Nói đến đây, sắc mặt biến đổi, thất thanh nói: “Phúc bá, ngươi vừa mới nói với ta cái gì?“

Phúc bá rõ ràng ngay từ đầu xem y là Quỷ Hồn, còn hỏi y vì sao Khinh Thường không cùng về với y, kia không phải ông ta rõ ràng cho rằng Khinh Thường cũng là quỷ sao?!

Không không, sao có thể chứ? Khinh Thường rõ ràng vẫn còn sống rất tốt, có lẽ đang ngụ ở trong phủ này, sao có thể thành một lũ u hồn?!

Nhưng mà Phúc bá vừa nghe xong lập tức thất thanh khóc rống: “Thiếu gia, Thiếu phu nhân nàng… nàng……“

Toàn thân Mạc Kỉ Hàn từng trận rét run, hai bàn tay nắm chặt khắc chế bản thân không cần run rẩy như vậy, giọng khàn khàn hỏi: “Nàng làm sao?“

“Thiếu phu nhân nàng đã chết… không thấy… liền vô thanh vô tức như vậy, đột nhiên biến mất, không hề lưu lại cái gì, cái gì cũng không có…“

Phúc bá nói đứt quãng, Mạc Kỉ Hàn nhất thời nghe có chút hồ đồ: “Phúc bá, ngươi nói chậm một chút, từ từ nói, Khinh Thường không thấy? Không phải đã chết?“

Phúc bá nghẹn ngào vài tiếng, rốt cục đem toàn bộ sự tình nói ra: “Buổi tối hôm đó, ta giống như bình thường dìu Thiếu phu nhân lên lầu nghỉ ngơi, Thiếu phu nhân bảo ta đi trước ngủ, nói là nàng sửa sang lại thư xong sẽ nghỉ, nói ta không cần lo lắng.“

“Thiếu phu nhân thật sự cố chấp, ta cũng không lay chuyển được nàng, đành phải đi ngủ trước. Bất quá, ta tuổi lớn, ngủ rất ít, ngày mới vừa sáng cũng đã tỉnh lại. Ta có chút lo lắng Thiếu phu nhân, liền tính đi xem sao, nào biết đâu rằng, ai……”

Nói tới đây, liên tục thở dài: “Nào biết đâu rằng, ta còn chưa lên lầu, ngẩng đầu liền nhìn thấy cửa sổ phòng Thiếu phu nhân mở ra, khi Thiếu phu nhân ngủ thì sẽ không mở cửa sổ. Lão nô vừa thấy không ổn, nhanh chóng chạy lên, liên tục gõ cửa cũng không thấy ai lên tiếng trả lời, bất đắc dĩ phải phá cửa xông vào, phát hiện trong phòng trống không, không có một ai.“

Phúc bá đầy mặt nước mắt, tùy ý lấy tay áo xoa xoa rồi nói tiếp: “Thiếu phu nhân cũng không phải một mình đi, chuyện ấy lão nô có thể khẳng định, Thiếu phu nhân không phải là người như thế, tuyệt không thể vô duyên vô cớ mà đi như vậy. Hơn nữa, trong phòng tuy rằng vẫn sạch sẽ như cũ, nhưng cửa sổ lại không đóng, lão nô chỉ biết đến đó.“

Phúc bá nói tiếp vài câu gì nữa, Mạc Kỉ Hàn lẳng lặng nghe, đột nhiên hỏi: “Phúc bá, Khinh Thường không thấy, là vào lúc nào?“

“Lão nô nhớ rõ ràng, chính là lúc cuối mùa xuân, vừa mới vào hạ, hồ sen mới tách đài sen, Thiếu phu nhân còn nói muốn lấy vài phiến lá sen để nấu cháo, nói thiếu gia ngươi rất thích uống.“

“Đúng rồi, đó cũng là lúc Khải Lương tiến vào đô thành, thiếu gia, ngươi biết không? Phù Ly bây giờ, đã không còn là Phù Ly lạp, nó đã là của Khải Lương, nhoáng một cái, cũng đã hơn nửa năm.“

Mạc Kỉ Hàn hơi ngẩn ra, đột nhiên tỉnh ra, sắc mặt xanh mét, cuối mùa xuân đầu mùa hạ, chính là lúc Nhậm Cực thân chinh đến Phù Ly, lúc đó, Nhậm Cực từng nói với y cái gì?!

“Ngươi cũng đừng quên phu nhân của ngươi.“

“Ngươi muốn tìm cái chết, có thể, vị trí này tất nhiên sẽ do phu nhân của ngươi thay thế, nàng là nữ nhân, ta sẽ đối phó với nàng dễ hơn rất nhiều so với đối phó với ngươi, ngươi thử xem.“

“Ngươi muốn chạy trốn, được thôi, nhưng nhớ rõ không cần bị trẫm bắt lại, bằng không trừng phạt về sau của ngươi sẽ giống như hôm nay. Mạc tướng quân, tính nhẫn nại trẫm rất hữu hạn, không cần khiêu chiến trẫm, khi kiên nhẫn của trẫm hết, hoặc là…“

“Hoặc là, trẫm sẽ cân nhắc việc đem tôn phu nhân đón đến đây an tọa, làm cho nàng mở to hai mắt mà hảo hảo nhìn xem phu quân của nàng, còn chưa động phòng kia, bị ai phá thân.“

Bàn tay vốn đã nắm lại nay càng xiết chặt hơn, móng tay đâm vào da thịt máu tươi chảy đầm đìa, tràn ngập đến mức khiến trong mắt y cũng là một mảnh máu tươi, Nhậm Cực!

Phúc bá bị vẻ mặt của y làm hoảng sợ, bàn tay xiết lấy ngón tay y: “Thiếu gia… thiếu gia ngươi làm sao? Mau buông tay ra, lão nô đắp dược cho ngươi.“

Mạc Kỉ Hàn buông nắm tay im lặng nhìn thoáng qua, đỡ Phúc bá ngồi bên giường xong: “Không cần, Phúc bá, hãy ở đây, ta bây giờ đi tìm Khinh Thường trở về!“

Thấy y lại muốn đi, Phúc bá luống cuống, vội vàng kéo lại nói: “Thiếu gia, ngươi mới trở về lại muốn đi đâu? Ngươi cũng không thể lại xảy ra chuyện, vả lại, Thiếu phu nhân……“

Mạc Kỉ Hàn lại dìu ông ta ngồi xuống, trấn an nói: “Không có gì đâu, Phúc bá, ta biết Khinh Thường ở đâu, đừng lo lắng, ngươi liền an tâm làm quản gia tốt, ta rất nhanh sẽ đem Khinh Thường về đây.“

Dứt lời, không đợi Phúc bá tái ngăn cản, Mạc Kỉ Hàn đã xoay người tiến ra cửa, bất quá chỉ trong nháy mắt, cũng đã đi rất xa. Phúc bá chạy vội tới cửa, chỉ kịp nhìn thấy bóng dáng chợt lóe lướt qua, sau đó suy sụp vào nhà chậm rãi ngã cho bản thân mình một chén rượu: “Đi rồi đi rồi, đều đi rồi……“

——————————————————————————————————

Ngày tuyết rơi nhiều.

Nhậm Cực khoanh tay đứng trên bậc bằng ngọc nhìn bông tuyết bay đầy trời, khẽ thở dài: “Thực nhanh, đã gần một tháng rồi.”

Trịnh công công hầu hạ bên cạnh, nghe vậy nói: “Hoàng Thượng, chỉ không chú tâm một chút thôi thì thời gian trôi qua rất nhanh, nói chuyện xong thì đã nhanh đến cuối năm rồi, lễ mừng năm mới năm nay, vẫn chiếu theo quy củ thông thường mà làm sao ạ?“

“Chuẩn bị nhiều thứ sặc sỡ vô bổ đó làm gì? Trẫm không có tâm trí, nói bọn hắn tùy ý, muốn thế nào thì làm thế đó, chỉ cần đừng kéo trẫm vào là được, năm nay trẫm muốn im lặng một mình.“

“Trịnh Hải, bồi trẫm đi dạo ngự hoa viên một chút, giờ tuyết rơi rất nhiều, bỏ lỡ cảnh tuyết rơi thì thật đáng tiếc.“

Nói là thưởng cảnh tuyết, Nhậm Cực lại hiển nhiên lộ ra sự không tập trung, Trịnh Hải vừa muốn nhắc nhở hắn phía trước đã không có đường để đi, Nhậm Cực lại đột nhiên ngẩng đầu, khuôn mặt mang theo ý cười khiến ông ta kinh hãi.

Làm một động tác chớ có lên tiếng, thân hình Nhậm Cực thoáng một cái liền nhảy lên hòn non bộ phía trước, lại nhẹ nhàng đáp xuống.

Trịnh Hải trơ mắt nhìn, không dám lên tiếng, lại càng không dám tự tiện rời đi, chỉ cố gắng thẳng người đứng im tại chỗ, âm thầm cầu nguyện Hoàng Thượng nhất định phải nhanh chóng trở về, bằng không chuôi khớp xương của ông, chỉ sợ sẽ đông cứng trong này.

Nhậm Cực rất dễ dàng tìm được nơi thanh âm phát ra, sau lưng hòn non bộ chính là buồng lò sưởi của ngự hoa viên, Đổng Trinh phi mang thai đã hướng hắn muốn ở nơi này chờ sinh, nói là nơi này thanh tĩnh ít người quấy rầy, đối với hoàng tử mới có lợi.

Nhậm Cực mặc dù cũng chờ mong đứa nhỏ này, nhưng cũng đồng ý với yêu cầu của Đổng Trinh phi, gật đầu đem nơi này cho nàng an thai, dù sao nơi này hắn cũng ít tới, không hề gì cả.

Nhưng không nghĩ hôm nay bất quá ngẫu nhiên đi dạo, thế nhưng đi dạo ra một việc như vậy a. Bất quá việc này còn không thể có hoàng tử sao, xem ra hắn chắc chắn là không thể rồi.

“Nhược Anh, ngươi xác định bên trong nhất định có thể sinh ra một bé trai sao không? Nếu không có, vậy phải làm sao bây giờ?“

“Nương nương yên tâm, mấy phụ nữ mang thai kia đều do ta cố ý tìm tới, cũng hợp với thời gian của nương nương, trước đó cũng đã thỉnh đại phu xem qua, tám phần đều có thể sinh nam hài, cho dù không phải mỗi người đều như vậy, nhưng cũng không thể không có bất cứ ai sinh được nam hài, đến lúc đó chỉ cần chọn một đứa vừa ý ôm lại đây là tốt rồi.“

“Nhược Anh, biện pháp là do ngươi nghĩ, ngươi nên cam đoan tuyệt đối không thể xảy ra sai sót, cơ hội của ta, toàn bộ đều nằm trong đây, nhất định không thể sai sót!“

“Nương nương, ngươi còn không tin Nhược Anh sao? Ngươi nằm trước đi, nô tỳ đi xem lửa của dược.“

“Mấy chuyện này cho lũ nô tài ở dưới làm đi, ngươi cùng ta nói chuyện, lòng ta hoảng quá.“

“Nương nương, việc này cũng không thể mượn tay người khác được, vạn nhất có ai phát hiện dược kia kỳ thật không phải để an thai, thì sẽ là chuyện lớn, ta nên đi thì hơn. Nương nương ngươi muốn tìm người nói chuyện, ta sẽ đi gọi Tiểu Nhược đến đây, nàng xeem ra cũng là một nha đầu thông minh hiểu chuyện, có thể cùng nương nương giải buồn.“

“Ai, Nhược Anh ngươi là để ý, đối với ngươi chính là…… Quên đi, vậy ngươi đi đi, đem Tiểu Nhược đến đây cho ta, ta mệt mỏi, muốn ngủ, cho nàng đến đây hầu hạ bên cạnh đi.“

Nhược Anh nghe theo gọi Tiểu Nhược tới, chính mình tính đi xuống thanh tĩnh thanh tĩnh, nào biết đâu mới vừa chuyển qua khúc gấp của hành lang, thế nhưng liền nhìn thấy Hoàng Thượng đang đứng phía trước.

Nhậm Cực tựa tiếu phi tiếu: “Ngươi chính là Nhược Anh sao?“

Nhược Anh trái tim nhảy rộn lên chỉ cảm thấy không ổn, lại không thể lâm trận bỏ chạy, đành phải kiên trì nói: “Nô tỳ bái kiến Hoàng Thượng, Hoàng Thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.“

“Miễn lễ, trẫm đang hỏi ngươi, ngươi là Nhược Anh phải không?“

Nhược Anh đón nhận một ánh mắt đâm sâu vào da thịt đành cắn răng gật đầu: “Hoàng Thượng nói không sai, nô tỳ chính là Nhược Anh.“

Nhậm Cực đánh giá nàng từ trên xuống dưới, sau đó đi thẳng vào vấn đề: “Những lời ngươi vừa cùng Đổng Nhược Hi nói, trẫm đều nghe.“

Nhược Anh trong lòng chợt lạnh, bất chấp trên mặt đất sương tuyết bao trùm, quỳ xuống nói: “Hoàng Thượng, thỉnh Hoàng Thượng thứ tội, ngàn thác vạn thác đều là lỗi của một mình nô tỳ, nương nương vô can.“

ngàn thác vạn thác: ngàn sai vạn sai.

Nhậm Cực lại giống như không có nghe: “Thân thế của ngươi, trẫm cũng đã điều tra.“

Câu này thật sự ngoài dự tính của Nhược Anh, chỉ có thể giật mình đứng trân không phản ứng. Nhậm Cực cũng thản nhiên nói tiếp: “Ngươi hẳn là một người thông minh, hiểu rõ những người như vậy, khi đã dùng xong cái gì đó, thì sẽ xử lý như thế nào không?”

Nhược Anh toàn thân đều bắt đầu lạnh cả người: “Chuyện này… chuyện này… nô tỳ…“

Nhậm Cực cũng chăm chú nhìn nàng, thập phần khẳng định nói: “Ngươi biết.“

“Ngươi không chỉ biết, còn tính toán một đường lui cho bản thân.“

Nhược Anh người đầy mồ hôi lạnh, quỳ trên mặt đất đều cảm nhận băng tuyết đến tận xương, tương phản với hàn ý tầng tầng từ đáy lòng, thì phong tuyết kia quả thật không là gì.

Nhậm Cực vài bước đi đến trước mặt nàng rồi dừng lại, chậm rãi nói: “Bất quá đường lui của ngươi dù có tính đến mức nào, tuyệt đối không thể tốt hơn của trẫm, thế nào? Muốn nghe một chút hay không?“

Vừa hết ngày mừng năm mới, trong cung lại xảy ra một đại sự, Đổng Trinh phi khi quân võng thượng, cư nhiên dám giả dối nói mang long chủng, mưu toan xáo trộn huyết mạch hoàng thất, tội đáng xử trảm. Nhưng Hoàng Thượng niệm tình ngày trước, xử nhẹ, chỉ nhập vào hậu cung làm bạn cùng những phi tần có tội, lại cắt chức quan của Đổng đại nhân biếm làm thứ dân.

khi quân võng thượng: lừa gạt vua.

Nhưng khiến mọi người kinh ngạc nhất, không thể tin tưởng nhất chính là, lúc này sự kiện xảy ra, thị tì bên cạnh Đổng Trinh phi là Nhược Anh vừa một lòng bảo vệ chủ vừa đau khổ vì Đổng Trinh phi Đổng đại nhân mà đau khổ cầu tình, một lòng trung thành trinh liệt khiến Hoàng Thượng ngưỡng mộ, chẳng những theo yêu cầu của nàng mà xử nhẹ, còn miễn tội cho nàng, lại rất xem trọng nàng, trực tiếp đưa vào hậu cung, tiếp nhận vị trí của Đổng Trinh phi, đứng trên cả cửu tần, cũng có lời đồn đãi Hoàng Thượng vì người nhân đức này là muốn lập Hậu, thiên hạ đều lấy làm gương.

tần: một danh xưng cho thiếp của Hoàng Thượng.

Rất nhanh sau đó, lời đồn đãi này đã thành sự thật, Nhậm Cực sau khi phong Nhược Anh Trinh phi chư đến một tháng đã hạ thánh chỉ, thật sự lập làm Hoàng hậu, phong hiệu Ích Đức.

Bởi vì thời gian gấp rút, lễ nghi phong Hậu cũng không linh đình lắm, nhưng tuyệt đối trang trọng, thời gian vào tiết xuân phân, người chủ trì lễ nghi cũng không kém, cũng ngay ngày đó, Nhược Anh chính thức trở thành quốc mẫu Khải Lương, đội lên Hậu quan kia khiến vô số nữ nhân yêu thích và ngưỡng mộ.

Hậu quan: mũ mão của Hoàng Hậu.

Cuối mùa xuân, hậu cung lại truyền ra tin tức, hoàng hậu có thai, cả nước chúc mừng, Nhậm Cực đại xá thiên hạ, cả nước khắp chốn mừng vui suốt ba ngày.

Đêm nay, Nhậm Cực một mình đứng trên bức tường cung nhìn về nơi xa một bức họa hoa đăng một mảng như nước, xa xa truyền đến tiếng pháo pháo đốt ầm ầm, nhưng trên mặt hắn vẫn bình thản, nhìn không ra một tia vui mừng.

Trịnh Hải vẫn đứng phía sau hắn, nhỏ giọng nhắc nhở: “Hoàng Thượng, đã muốn canh ba rồi, vẫn nên sớm đi nghỉ ngơi, hoàng hậu cũng đang chờ.“

Nhậm Cực cũng vô vị nói: “Không cần, nàng cũng sẽ không đợi ta nữa. Mọi chuyện đều đã xong xuôi, chúng ta từ nay về sau sẽ như cũ, không can thiệp vào chuyện của nhau. Ta lập nàng làm Hoàng hậu bất quá nhìn thấy nàng có thể giáo dưỡng thái tử tương lai thật tốt, đợi hoàng tử sinh xong, nàng sẽ có danh dự quyền thế, ở sau hậu cung hưởng hết vinh hoa, chỉ cần không làm sai, ta liền sẽ không xen vào chuyện của nàng nữa.“

Trịnh Hải giật mình, từ nay về sau sẽ như cũ? Vậy ông tìm tốn nhiều tâm tư nịnh bợ lấy lòng như vậy chẳng lẽ không tốt?! Hoàng Thượng lại suy nghĩ cái gì, đang yên lành sao lại nói như vậy?

Nhậm Cực đối với ông cũng không để ý, chỉ nói: “Đã ba tháng rồi, có lẽ cũng sẽ nhanh thôi, hồi cung đi.“

Trịnh Hải bụng đầy nghi vấn lại không thể mở miệng hỏi, đành phải đi theo sau Nhậm Cực hướng về tẩm cung, nửa ngày sau cẩn thận nói: “Thế nhưng Hoàng Thượng, nếu thai đầu của Hoàng hậu, là một công chúa thì sao?“

Nhậm Cực hừ lạnh một tiếng: “Trẫm nói hoàng tử thì nhất định là hoàng tử.“

Vừa dứt lời, sắc mặt đột nhiên biến đổi, khóe miệng rốt cục chuyển thành một mạt ý cười thản nhiên, quát khẽ nói: “Đến đây.“

Trịnh Hải chưa kịp phản ứng, chỉ có thể nhìn thấy thân ảnh của Hoàng Thượng chợt lóe sáng nhảy lên không trung, thanh nhuyễn kiếm mang theo bên mình hóa thành một mũi nhọn bạc hướng thẳng về phía hành lang tẩm cung.

Ngay khi màn mưa kiếm tung ra, phía hành lang kia cũng chợt lóe lên những tia sáng, sau một loạt tiếng kim loại vang lên đem cản lại toàn bộ những chiêu thức Nhậm Cực tung ra.

Trịnh Hải đột nhiên hoàn hồn, vừa định lên tiếng kêu to “Có thích khách”, ngay khi ánh sáng của đèn ***g cùng những tia sáng do kiếm tạo ra thấy được rõ ràng khuôn mặt “Thích khách”, lại thấy ám vệ vẫn án binh bất động, đáy lòng lập tức hiểu rõ, ngậm miệng lặng lẽ lui sang một bên.

Giữa không trung sớm đã đánh túi bụi, Nhậm Cực hưng trí, khi lui về đổi chiêu thức không quên nói: “Mạc tướng quân, trẫm tha thiết chờ ngươi cũng đã thật lâu.“

Mạc Kỉ Hàn thế nhưng mặt sương lạnh trầm giọng không nói, chiêu thức phát ra càng càng lúc càng nóng nảy, bóng kiếm trùng trùng điệp điệp gần như hóa thành lưu quang, đã phân không rõ trước sau cứ hướng thẳng tới toàn thân Nhậm Cực.

Nhậm Cực cũng bất chấp nói chuyện, tập trung tinh thần đối chiến, bàn tay múa kiếm nhập vào nhập ra như linh xà, toàn bộ chắn hết những công kích như dòng nước bạc kia, nội lực vùng đan điền lúc này cũng đã cạn, thân hình một lần nữa trở về mặt đất.

Mạc Kỉ Hàn cũng chạm xuống đất, mới vừa chạm đất liền vận công cấp bách chém tới, thế đi hung mãnh thẳng tiếp cận cổ Nhậm Cực, đồng thời trầm giọng hỏi: “Khinh Thường ở đâu?“

Sau khi Nhậm Cực chạm đất cũng vận khí, lập tức giơ kiếm đón chào, sau âm thanh chói tai chói là một chuỗi tia lửa, hắn không muốn đánh bừa, nhảy người về phía sau giữ một khoảng cách: “Trẫm không biết.“

Trong ánh mắt Mạc Kỉ Hàn có lửa giận điên cuồng: “Nói dối!” Càng múa kiếm không chút lưu tình, toàn bộ không hề để ý tự thân phòng hộ, chiêu chiêu tiến công, chính là đấu pháp một mạng đổi một mạng.

Niềm vui sướng của Nhậm Cực vừa rồi cũng dần tan biến, trong lòng nổi lên không ít chua xót, nữ nhân kia, rốt cuộc ở trong lòng y lớn như thế sao?!

Sau khi chua xót, một lần nữa lại nổi lên sự phẫn nộ mà từ trước đến nay chưa từng có, hắn từng nghĩ bản thân sẽ không cần đối với y mà sinh khí như thế, nhưng trong lúc này đây, hắn thật sự có dục vọng muốn hung hăng kháp trụ cổ y.

Tâm tư thay đổi rất nhanh, Nhậm Cực đã ngưng lui mà tiến lên, xuất liên tục ba chiêu phong bế chiêu tiến công của Mạc Kỉ Hàn, đùi phải đồng thời quét ngang công kích trực tiếp vào phần dưới của y, toàn thân để lộ sơ hở, thế nhưng cũng là đấu pháp không muốn sống a.

Trịnh Hải mặc dù không thông võ nghệ, nhưng đứng bên cạnh thấy cũng rất kinh hãi, càng lo nghĩ, hay là nên lấy an toàn của Nhậm Cực làm đầu, vội vàng rời khỏi điện đi tìm Việt Ninh.

Nhậm Cực cùng Mạc Kỉ Hàn hai người đều đã tung ra một loạt chiêu thức, tiếng kiếm chạm nhau “Leng keng” không dứt vang bên tai, tốc độ nhanh đến gần như chỉ kịp thấy rõ một chút tàn ảnh.

Bỗng dưng, hai người chợt hợp lại rồi chia ra hai bên, Mạc Kỉ Hàn hô hấp dồn dập, giữa trán Nhậm Cực cũng đầy mồ hôi, hai người cầm kiếm đối diện nhau, Mạc Kỉ Hàn vẫn hỏi câu kia: “Khinh Thường ở đâu?“

Nhậm Cực mặt trầm như nước: “Ngươi nên biết, trẫm tuyệt không nói dối, trẫm nói không biết thì chính là không biết.“

Tay cầm kiếm của Mạc Kỉ Hàn căng thẳng, Nhậm Cực cũng đã muốn giành trước phát lực công đi lên: “Bất quá ngươi nếu đã đến đây, thì đừng mơ tưởng rời đi.“

Tiếng gió kiếm gào thét lập tức tiến tới, Mạc Kỉ Hàn không thể thối lui, đành phải giơ kiếm đón lấy, nào ngờ hai kiếm vừa mới giao nhau, Nhậm Cực nhưng lại bất chấp bỗng nhiên đem tay cầm kiếm rút về, cả người nghiêng qua chuyển sang bên cạnh Mạc Kỉ Hàn.

Mạc Kỉ Hàn cả kinh, muốn rút lại nhưng vẫn không kịp, thân mình lao về trước hơi lảo đảo, tiếng gió truyền tới bên tai, Nhậm Cực trầm giọng nói: “Mạc tướng quân, lưu lại đi.” Chưởng phong nhắm vào cần cổ Mạc Kỉ Hàn đang không phòng bị.

Vừa nghe tiếng gió trong lòng Mạc Kỉ Hàn liền biết không ổn, lập tức xoay người đổi chiêu thức, nhưng vẫn chậm nửa nhịp, chỉ kịp xuất một nửa lức đạo, chưởng phong kia vẫn hung hăng nhắm vào cần cổ, trước mắt tối sầm, lập tức yếu đuối.

Tay Nhậm Cực vòng qua ôm lấy lưng của y đem y kéo vào trong lòng: “Rốt cục đã đợi được ngươi trở về.“

(Vâng, Mạc ca đã rơi vào tay “giặc”…)
Bình Luận (0)
Comment