Chương 40
Trường Cao đẳng Thông Thành những năm gần đây nổi tiếng ngang với cao đẳng Hoàng Cương, các học sinh tốt nghiệp đều muốn thi vào.
Vốn là những chuyện này đối với Chu Trạch mà nói, không có ảnh hưởng gì! Những thứ mà người sống lệ thuộc sớm đã không liên quan đến hắn.
hắn - bây giờ đã chuyển đổi sang phương thức làm ăn khác: ngó mặt người chết đi kiếm tiền!
Bất quá, lần trước khi đi tìm chính mình thì gặp phải Bàn Tử.
Con mắt tên Bàn Tử không đơn giản, học kỳ kế tiếp chính là thi vào trường cao đẳng. Bàn Tử dự định làm một chuyến, in sách lậu để bán!
Trong này chắc có rất nhiều khúc cua trong kinh doanh, thậm chí còn có cực kỳ rắc rối phức tạp liên quan đến lợi ích, Chu Trạch rất rõ, trên thực tế, Chu Trạch không hẳn tin tưởng Từ Nhạc.
Bàn Tử sở dĩ lần trước cùng lần này cũng dự định kéo Từ Nhạc vào nhóm, hoàn toàn là muốn lợi dụng những mối quan hệ rộng rãi ở chỗ Từ Nhạc.
Từ Nhạc... Trong lúc rảnh rỗi thì đề nghị này như một công đôi việc. Sách lậu đi chui, tuy có những thứ khác xa với sách được biên soạn chính quy nhưng nó mở ra cho người đọc cái gọi là "Sơn trại" văn hóa, đọc sách lậu sẽ biết được nhiều chuyện hay, đặc sắc. Từ đó cũng mở ra một cái nhìn mới, một hướng phát triển mới. Nhưng nói cho cùng đây cũng là chuyện phạm pháp! Cho dù nó có trăm hay nghìn hay đi nữa thì cũng sẽ ôm vào trong người cả một kiện phiền phức.
Chu Trạch từ chối Bàn Tử, tên này có chút buồn buồn không vui rời đi. Lúc đứng ở cửa Bàn Tử đốt một điếu thuốc, sờ cọng dây chuyền trên cổ mình bất giác mắng một câu:
- không biết đo lường!
Chu Trạch tiếp tục ngồi ở phía sau quầy xem sách.Việc Bàn Tử đến thăm chỉ vừa một khúc nhạc đệm.
Nữ thi như thường ngày, quét dọn sách hay ngồi trên ghế sau tiệm nhắm hai mắt, nghiêng người dựa vách tường. Trông cô giống như đang ngẩn người hoặc đang giả vờ ngủ. Hai người ở cạnh bên nhau cứ như như là một cuộn vải quấn lấy nhau sinh ra luồng khí tĩnh lặng.
Chu Trạch hào hứng, hắn ngày trước chính là muốn sống một cuộc sống như thế này! không cần quan tâm tới bất cứ điều gì, cứ an yên mà trôi qua mỗi ngày.
không cần mỗi ngày phải gấp rút, tâm trạng lúc nào cũng lên căng như dây đàn là đi cấp cứu cho bệnh nhân. Cũng không cần phải ngày ngày gò ép mình phải tiến lên mỗi ngày phải từng bước leo lên những bậc thang danh vọng.
Đối với nữ thi mà nói, cô nằm ở trong quan tài đã hai trăm năm... sớm đã thành thói quen khô khan cùng yên lặng.
So với Thư Điếm ôn nhu như nước, Hứa Thanh Lãng thân giàu có, tâm thế sôi sục trên đầu luôn nghĩ đến cách kiếm tiền, kiếm tiền và kiếm tiền!
Vì vậy đối với hai kẻ có phong cách bình đạm tĩnh lặng như thế này rất hay châm chọc.Hứa Thanh Lãng theo thường lệ làm xong một ngày tới hút điếu thuốc, nhân tiện cho Chu Trạch một ít giễu cợt:
- Nhìn đi nhìn đi, hàng ngày lười như là người chết!.
- Ta chính là người chết!
Chu Trạch phất tay, phun ra một cái vòng khói.
Theo thường lệ, chê bai một phen Chu Trạch sau, liền thổi phồng mình:
- Ngươi đã từng chết một lần, sống lại lần thứ hai, xem trong tay cầm được bao nhiêu tiền? Ta tiền của nhiều hơn ngươi nhưng vẫn phải không ngừng cố gắng đây này!
Chu Trạch liếc Hứa Thanh Lãng, cười nói:
- Ngươi đây là đang chuẩn bị cho chính mình của hồi môn?
- Miệng chó không mọc ngà voi! Ta chỉ muốn đến khi già sẽ có cuộc sống thoải mái hơn một chút!- Hứa Thanh Lãng ngó lên trời, khẽ nói.
- Hai mươi mấy miếng đất của dương thế thật là là vinh dự, nữ quỷ vương nhất phải đem tám kiệu bốn cáng đến trước ngươi về thành thân.Chi bằng cố một chút, kiếm thêm tài bảo! Lần sau có đi cạnh tranh nhớ tìm về nhiều vật quý để bà ta thấy ngươi "môn đăng hộ đối". Lúc ấy quỷ sai như ta có thể đi theo tưởng chút vinh quang!
Nữ thi đang giả vờ ngủ nghe tiếng hắn nói bất giác phát lên tiếng cười " haha" đồng tình.
- Gần tám giờ, ta phải chuẩn bị một chút! -Hứa Thanh Lãng nhìn đồng hồ nói.
- Làm gì?
Chu Trạch có chút không hiểu! Lúc thường Hứa Thanh Lãng đến tối nghỉ ngơi rất sớm.
- Ngày hôm nay Văn Miếu mở cho thắp hương, trong gia đình ta có một đứa trẻ năm nay thi vào cao đẳng. Ta vì nể lời nên hứa sẽ đến Văn Miếu thắp hương giúp!
- Chuyện này ngươi cũng chịu đi?
Chu Trạch biết rõ Hứa Thanh Lãng, nói hắn lãnh đạm ích kỷ thì hơi quá nhưng tóm lại là không thèm để ý! Ngoại trừ kiếm tiền!
Hứa Thanh Lãng nghiêm túc nói:
- Chịu ơn ắt phải trả! Ta đã từng ăn cơm không nhà hắn, được giúp đỡ mới có thể sống sót cho nên việc này không thể không làm!
- Ừm!
Chu Trạch gật đầu một cái.Hứa Thanh Lãng bỗng nhiên lên tiếng:
- Cùng đi chứ? Giúp ta cướp đầu hương?
- Văn Miếu cũng hiếm đầu hương? Ta không có sức!
Chu Trạch tự biến thân không có sức lực để cướp, những kẻ tranh đầu hương rất hung hãn, chả lẽ lại phải xông vào đánh nhau với họ hay sao?
- Nhờ cô ấy, sức mạnh như trâu, có thể dạt hết đám người, mơr đường giúp!
Bị chỉ vào mình, nữ thi cau mày toan phản ứng. Hứa Thanh Lãng nhíu lông mày:
- Ngươi có muốn đi vòng vòng?
Nữ Thi cười tươi như hoa, câu mắng cũng theo đó mà trôi tuột xuống cổ họng. Mấy ngày nay, cô có lẽ không ra khỏi Thư Điếm một bước.
không có cách nào Chu Trạch chỉ có thể gật đầu đáp ứng. hắn không yên tâm nữ thi một mình chạy ra ngoài, Tuy hiện tại được xem là một người kế cận nhưng hắn thực chất cũng không thể hiểu rõ được tâm của cương thi đang nghĩ gì! hắn còn tuyệt đối tin tưởng một ngày nào đó năng lực không còn nữa, thứ liền đem hết thân thể máu thịt của hắn ăn sạch chính là nữ thi trước mặt.
Ba người đón xe đi tới Văn Miếu. Văn Miếu Nếu nói là tấp nập thì e rằng có chút khoa trương nhưng mà cũng là ba tầng người.
Đáng thương lòng cha mẹ trong thiên hạ!
Hứa Thanh Lãng ở Văn Miếu bên ngoài nói chuyện với đôi vợ chồng có vẻ mặt trung hậu thật thà. Con của họ tất nhiên là không có tới! Ở thời điểm này đều tập trung ăn học người trẻ cũng không tin tưởng lắm về việc cầu hương bái phật, nhờ vả đến thần linh trong các việc thi cử. Chỉ là người lớn lo lắng cho nên mới đi thắp hương thôi.
Thông thành Văn Miếu, tục lệ mỗi nơi mỗi khác chính chuông trạch cũng không thể lý giải.
"Két!..." Cửa bằng gỗ đỏ mở ra, trong lúc nhất thời những người đứng đầu chờ đợi đã lâu, từng người như hóa thành "Hung thú", xông vào Văn Miếu.
Nữ thi một người một ngựa, Hứa Thanh Lãng cùng đôi vợ chồng theo sát phía sau, trông nữ thi cứ như Triệu Tử Long mở đường máu cứu nguy vậy!
Chu Trạch không đi theo xem náo nhiệt, hắn liền ngồi xổm ở ngoài cửa hút thuốc.