Thâm Độ Chí Tình

Chương 5

Căn hộ của Cố Diễm rất gần đây, ngồi xe năm phút là đến. Diện tích căn hộ không lớn nhưng được dọn dẹp rất sạch sẽ, cách bài trí cũng rất được chú trọng, có điều lại không có nhiều dấu hiệu chứng tỏ có người ở đây, dường như chỉ có người đến quét dọn định kỳ mà thôi.

Nhóm thư ký về công ty trước chỉ để lại tài xế và vệ sĩ nhưng đều đợi ở dưới lầu. Trước khi rời đi, thư ký được Có Diễm dặn dò lúc ở trung tâm thương mại đưa cho anh một túi giấy, trên đó có in logo của một nhãn hiệu nổi danh nào đó. Trang Duy thấy nhưng không hỏi nhiều.

“Phòng tắm bên kia, bên trong có áo tắm mới” Cố Diễm chỉ hướng phòng tắm, sau đó mở máy điều hòa lên, sau đó cũng không nói gì nữa.

“Cảm ơn” Sau khi nói câu cám ơn, Trang Duy bước vào phòng tắm.

Ở cùng một không gian với Cố Diễm làm Trang Duy tự dưng có cảm giác khẩn trương không thể nói rõ. Nếu quay ngược thời gian, Trang Duy cảm thấy thà rằng mình chờ Quý Sâm tới đón cũng không nên cùng Cố Diễm về đây. Cậu không cho rằng Cố Diễm sẽ làm gì mình nhưng cảm giác được mình không nên bước vào một nơi mà mình căn bản không nên đi vào, loại cảm giác xa lạ này khiến người ta khó tránh khỏi hoảng loạn nhưng lại không phải sợ hãi, rất kì lạ.

Nhưng cái gì tới rồi sẽ tới, Trang Duy cũng không tiếp tục nghĩ nhiều, cởi quần áo dính cà phê ra, bắt đầu tắm rửa. Cậu cảm thấy ly cà phê này nhất định là đổ đường gấp đôi, nếu không cũng không dính đặc sệt tới mức này.

Đồ dùng tắm rửa đều có đầy đủ, hơn nữa cũng đều là loại không có mùi hương, xà phòng tạo bọt rất phong phú, sử dụng rất thoải mái. Trang Duy bình thường cũng không thích mùi gì quá nồng, đặc biệt trong những trường hợp bắt buộc phải dùng nước hoa, mùi nước hoa trộn lẫn với mùi sữa tắm và dầu gội luôn tạo cảm giác nửa này nửa nọ không ra gì.

Chờ cậu tắm ra, Cố Diễm cũng vừa nấu xong hai tách cà phê, hương cà phê tản khắp căn phòng tạo cảm giác chân thật hơn rất nhiều.

Trang Duy mặc áo tắm bước ra trông vô cùng gợi cảm, ánh mắt Cố Diễm hơi lóe lên một chút nhưng không nhiều lời, cũng không nhìn thêm, chỉ chỉ vào túi giấy đặt trên ghế sô pha “Để thư ký đi mua quần áo, số đo cũng vừa vặn, cậu cứ mặc trước đi”

“Cảm ơn” Trang Duy gật đầu, cầm túi giấy vào phòng ngủ thay đồ. Ngay cả phòng tắm nhà người ta cũng xài rồi, mượn tạm phòng thay đồ thì đã sao đâu.

Thay quần áo, Trang Duy bước ra liền nhìn thấy Cố Diễm đang tao nhã ngồi uống cà phê trước quầy bar được thiết kế đặc biệt ngoài phòng bếp để mở rộng không gian. Nhiệt độ trong phòng vừa phải, ánh mặt trời chiếu vào khiến cho cả người anh như tỏa ánh sáng rất ấm áp, có điều tia sáng vốn rất nhu hòa chiếu lên người Cố Diễm dường như hoàn toàn không có tác dụng, anh vẫn ít có biểu cảm như trước, vẫn là một người đàn ông khí thế rất mạnh mẽ.

Trang Duy cảm thấy người đàn ông như vậy căn bản không thích hợp ở nhà ngồi chơi xơi nước, bởi vì hoàn toàn không có hương vị gia đình, chỉ thích hợp ngồi trước bàn làm việc chất đầy hồ sơ, nghiêm mặt ký tên.

Nghe thấy tiếng động, Cố Diễm quay đầu nhìn cậu, thư ký mua một bộ quần áo âu phục màu trắng xám, là loại mới ra mắt vào mùa hè năm nay, Trang Duy chỉ mặc chiếc quần sẫm màu cùng với áo sơmi ngắn tay, áo khoác ngoài được vắt lên thành ghế sô pha – Ở nhà không cần phải mặc áo khoác.

Bộ trang phục này là do Cố Diễm nhìn thấy trong lúc thử quần áo ngày hôm nay, khi gặp Trang Duy lại đột nhiên nghĩ đến, trùng hợp Trang Duy cũng cần một bộ quần áo mới, anh liền gọi thư ký đi mua về.

“Lại đây uống cà phê” Cố Diễm nói với Trang Duy “Quần áo rất hợp với cậu” Anh nói hợp không chỉ là vừa size, mà còn có kiểu dáng và màu sắc.

“Cảm ơn. Tiền quần áo tôi sẽ trả lại cho anh sau” Trang Duy đáp lại. Thương hiệu trang phục này cậu cũng biết đến, tuy rằng chưa từng hợp tác nhưng giá bao nhiêu trong lòng cậu vẫn biết rõ.

Cố Diễm đem sữa và đường đưa cho Trang Duy “Không cần, coi như đây là quà đại diện phát ngôn cho cậu”

“Cố thị đã thanh toán chi phí đại diện phát ngôn rồi” Trang Duy ngồi trên ghế dài, dằn sở thích thêm sữa và đường vào cà phê của mình xuống. Cậu không muốn khi không lại nhận đồ của người khác.

“Chi phí phát ngôn là do Cố thị chi trả, quần áo xem như quà riêng đi” Cố Diễm mỉm cười nói “Sau này có sản phẩm cần cậu đại diện, hy vọng cậu đừng từ chối”

“Có thể hợp tác với Cố thị là vinh hạnh của tôi” Trang Duy nghe chút ý tứ trong câu nói của Cố Diễm, hình như sau này còn có cơ hội hợp tác nữa. Nhưng cậu cũng không hỏi han nhiều, hợp tác cũng cần do duyên phận, hỏi thêm ngược lại sẽ khiến người ta phiền chán.

Hương vị cà phê rất tuyệt, có thể thấy được Cố Diễm có yêu cầu rất cao đối với chất lượng cuộc sống, có điều dường như nơi này cũng không giống như nơi mà Cố Diễm sinh hoạt hằng ngày.

“Tổng giám đốc Cố thường ở lại đây sao?” Trang Duy tùy ý hỏi. Nơi này chỉ có hai người bọn họ, nếu quá tĩnh lặng không khỏi có chút lúng túng, dù sao cả hai đều không quá thân quen với nhau.

“Tôi không thường đến đây, nhưng đôi khi em trai tôi sẽ đến đây ở” Cố Diễm trả lời “Nơi này cách chỗ làm của nó tương đối gần”

Trang Duy gật đầu, không hỏi nhiều về chuyện của Cố gia, trong mắt cậu, người như Cố Diễm nhất định vô cùng chúng trọng đến vấn đề riêng tư.

“Cậu đến trung tâm thương mại là để mua quần áo? Có thích thương hiệu nào không? Tôi có thể cho người có chuyên môn giúp cậu sắp xếp thời gian thử quần áo” Cố Diễm hỏi, thuận tay thêm cà phê cho cậu.

“Không có nhãn hàng nào đặc biệt yêu thích. Vốn là muốn đi nhìn xem phong cách thịnh hành trong nước lúc này, thuận tiện mua vài món, không ngờ lại gặp phải chuyện như vậy” Nếu không gặp đôi vợ chồng kia, bây giờ cậu đã mua xong quần áo về nhà rồi “Đúng rồi, sao tổng giám đốc Cố lại ở đó?”

Cố Diễm chắc là vô cùng bận rộn, làm sao có thời gian đi mua sắm?

“Cố thị có đầu tư vào trung tâm thương mại kia” Giọng nói của Cố Diễm rất nhẹ, cảm giác như không quá xem trọng bộ phận đầu tư này lắm “Hôm nay mở một hội nghị tổng kết thành tích tiêu thụ một quý, trùng hợp vài bộ trang phục tôi đặt trước cũng đưa tới, tôi đến dự hội nghị, sẵn tiện đi thử trang phục luôn”

Kiểu hội nghị này bình thường anh cũng không đi, ngày hôm nay là bắt buộc phải đến dự.

Trang Duy cười cười “Tôi cảm thấy tổng giám đốc Cố không phải là người thích đi mua sắm”

Khóe miệng Cố Diễm khẽ cong cong “Cũng có đôi khi, chỉ là số lần tương đối ít thôi”

Thỉnh thoảng anh đi mua sắm chủ yếu là chọn quà cho người nhà, những lúc khác đều để thư ký chuẩn bị, hoặc là sẽ đem đồ vật đến cho anh trực tiếp lựa chọn.

Tán gẫu với Cố Diễm làm Trang Duy cảm thấy rất thoải mái, chủ đề nói chuyện giống như tự nhiên tuôn trào. Cố Diễm không phải dạng người cố ý che giấu thân phận, người khác cảm giác áp lực khi gặp anh là bởi khí chất và khí thế bẩm sinh của anh, đây là điều rất khó thay đổi. Nhưng nếu như bỏ qua những điều này, trò chuyện với Cố Diễm đúng là một việc rất vui vẻ, mặc dù thân phận cách biệt nhưng không cần lo lắng không có cùng đề tài với nhau.

Uống xong cà phê, Cố Diễm phải về công ty, Trang Duy cũng đi về nhà. Ngày hôm nay tuy rằng không mua được quần áo mới nhưng uống được cà phê ngon, tâm trạng Trang Duy cũng tốt lên rất nhiều.

Trang Duy vốn muốn gọi taxi đi về nhưng Cố Diễm nói vẫn còn thời gian, cứng rắn đưa cậu về nhưng cũng không đưa vào cổng lớn chung cư mà thả Trang Duy ở trước cổng.

Trang Duy vừa vào nhà thì Quý Sâm cũng vừa tới.

“Bộ này cậu mua sao?” Quý Sâm bước vào bỏ túi xuống, đánh giá bộ trang phục Trang Duy đang mặc “Đây không phải phong cách cậu hay mặc ngày thường”

Trừ những lúc làm việc, Trang Duy sẽ không mua mấy kiểu trang phục nhìn có vẻ tương đối nghiêm túc như vậy, so với những bộ tôn dáng người, Trang Duy lại thích phong cách rộng rãi nhàn nhã hơn.

“Nói thì rất dài dòng” Trang Duy đi vào phòng trang phục, nói với Quý Sâm trong phòng khách “Tự mình rót nước uống”

“Ừ” Quý Sâm cũng không hy vọng Trang Duy trả lời mình.

Rót hai ly nước lạnh, Quý Sâm để một ly lên bàn, chờ Trang Duy thay quần áo xong ra uống, sau đó nhìn túi giấy Trang Duy để trên ghế sô pha, bên trong là quần áo của Trang Duy, có điều hình như có mùi cà phê.

“Trang phục của cậu bị sao vậy” Quý Sâm hỏi Trang Duy.

Trang Duy thay đồ xong bước ra bưng ly nước lên uống, đem chuyện ngày hôm nay kể hết cho Quý Sâm nghe.

Quý Sâm nghe xong, gật đầu nói “Cũng may gặp tổng giám đốc Cố, nếu không hôm nay cậu phải ngậm bồ hòn làm ngọt rồi”

Cậu ta biết Trang Duy tuyệt đối sẽ không cãi nhau với phụ nữ, trừ khi đối phương thật sự phạm vào giới hạn của cậu. Mà hành vi của người đàn ông kia cũng thật làm cho người ta cạn lời, vì chuyện cỏn con này mà tẩn đối phương một trận cũng không được lợi lộc gì.

“Tổng giám đốc Cố chọn phong cách trang phục cho cậu có cảm giác giống như anh ta vậy” Quý Sâm cười nói “Tôi cảm thấy anh ta nhất định không phải là người sẽ chọn quà. Có điều nói đi nói lại, cảm giác đầu tiên của tôi là không dễ tiếp cận, bây giờ nhìn lại thì thấy người này cũng không tệ lắm”

Thật ra Cố Diễm có thể mặc kệ chuyện của Trang Duy, dù sao một người là tổng giám đốc của một công ty, một người là người mẫu đại diện phát ngôn cho bất động sản, hai người chính là hai đường thẳng song song, căn bản không cần phải có giao tình sâu đậm gì.

“Ừ” Trang Duy trả lời “Ký hợp đồng thuận lợi không?”

“Rất thuận lợi, đã bàn bạc ổn thỏa rồi. Sáng mai đi ký hợp đồng” Quý Sâm trả lời cậu.

“Ừ, cũng tốt” Ngược lại cậu cũng không có công việc nào khác, có thể dành phần lớn thời gian cho đại diện phát ngôn lần này.

Sáng hôm sau, ăn xong bữa sáng, Quý Sâm tới đón Trang Duy đến Cố thị, vẫn là do trợ lý Dư tiếp đón họ.

Lần ký hợp đồng này không có nghi thức gì cũng không mời phóng viên, tất cả đều âm thầm mà nhanh gọn. Cố Diễm cũng không xuất hiện, đại diện công ty phụ trách ký hợp đồng chính là Ứng Tín Viễn.

Đến lúc xong xuôi mọi chuyện, Trang Duy và Quý Sâm mới hoàn toàn yên tâm. Hiệu suất làm việc của Cố thị vô cùng cao, phòng chụp ảnh cũng đã chuẩn bị xong. Bởi vì thời gian có giới hạn, vì thế theo hợp đồng, ngày mai bắt đầu chính thức chụp ảnh.

Quý Sâm còn muốn trở về công ty giao hợp đồng nên đưa Trang Duy về nhà trước rồi mới rời đi.

Sau khi tắm rửa xong, Trang Duy vừa mới định mở laptop lên mở mail thì tiếng điện thoại di động vang lên.

Trang Duy nhìn hai chữ “Trang Dụ” hiện lên trên màn hình, cậu hơi cau mày, một lát mới cầm điện thoại lên nhận cuộc gọi.

“Alo?”

“Anh, nghe nói anh đã trở về?” Giọng nói của Trang Dụ xen lẫn tiếng cười từ đầu bên kia truyền đến.

“Ừ, cậu có chuyện gì không?” Giọng của Trang Duy có chút cứng nhắc, gương mặt cũng không có chút cảm xúc.

Trang Dụ là em trai cùng cha khác mẹ với cậu, nếu không phải mẹ cậu qua đời sớm, đứa em trai này vĩnh viễn chỉ có thể là một đứa con riêng.

“Cũng không có gì. Hôm qua tôi nói với ba là anh đã về, ba nhờ tôi hỏi anh một chút, có thay đổi chút nào chưa?” Tiếng cười của Trang Dụ ngầm chứa mấy phần trào phúng, cũng không biết là chế nhạo Trang Duy hay là ba của cậu, hoặc là cả hai.

“Không có gì thì cúp máy” Trang Duy cũng không muốn nói nhiều với Trang Dụ, bọn họ vốn cũng không có gì đáng để nói.

“Khoan đã” Trang Dụ lập tức lên tiếng “Tháng sau ba cho tôi tới công ty bắt đầu làm việc. Đây vốn là vị trí của anh, không ngờ nay lại thuộc về tôi”

Câu nói của Trang Dụ khiến trong lòng Trang Duy có chút đau xót, có điều cũng không nằm ngoài dự đoán của cậu.

“Anh, nếu không anh đi nhận lỗi với ba đi, nói anh thay đổi rồi. Tâm trạng ba tốt lên nói không chừng vị trí này của tôi sẽ đổi cho anh đó” Trang Dụ cười nói “So với cả ngày ở bên ngoài làm người mẫu chường mặt kiếm chút đỉnh tiền đó, không bằng anh trở về làm đại thiếu gia nhàn nhã đi ha”

Thay đổi? Muốn cậu thay đổi thế nào? Trang Duy nở một nụ cười tự giễu, trực tiếp ngắt điện thoại, vứt di động xuống ghế sô pha.

Căn nhà lúc trước cậu còn muốn về, chỉ e là thật dự không thể về được nữa…

Mẹ ruột Trang Duy vào năm cậu bảy tuổi vì bệnh nặng mà qua đời, một năm sau, ba cậu cưới vợ mới là Lương Sảng về nhà, cũng mang về thêm một đứa con riêng là Trang  Dụ. Trang Dụ chỉ nhỏ hơn Trang Duy có hai tuổi, có thể thấy Lương Sảng đã theo ba cậu từ lâu, Trang Duy không biết mẹ mình có biết đến sự tồn tại của Lương Sảng hay không, nếu có thì làm sao mà nhẫn nhịn chịu đựng qua bao nhiêu năm như vậy.

Sau khi Lương Sảng vào nhà, cuộc sống của Trang Duy liền trở nên khó chịu, nhưng cậu là con trai lớn, ba cậu thỉnh thoảng cũng có chút quan tâm đến, vì thế Lương Sảng không dám làm khó cậu lộ liễu quá. Nhưng Trang Dụ thì khác, Trang Dụ nhỏ hơn cậu, khi đó vẫn còn là trẻ con, vì lẽ đó nếu giữa cậu và Trang Dụ xảy ra bất hòa, ba luôn đứng về phía Trang Dụ nhỏ tuổi hơn.

Trang Dụ từ khi vào nhà họ Trang liền đặc biệt yêu thích giành giật vài món đồ với Trang Duy. Cho dù món đồ đó nó có thích hay không, chỉ cần là của Trang Duy, nó đều muốn giành lấy. Giành không được liền ăn vạ, ba cũng đều yêu cầu Trang Duy nhường cho Trang Dụ. Mà Trang Dụ khi lấy được đồ vật đó cũng không quý trọng, chơi không tới vài ngày đã quăng qua một bên. Mà Trang Duy cũng không cho phép bản thân đi kiếm những thứ đó về, bởi vì cậu không có gì nữa, chỉ còn lại một chút kiêu ngạo ấy mà thôi.

Trang Duy và Trang Dụ chậm rãi lớn lên trong sự tranh đoạt như thế. Sau khi trưởng thành, Trang Dụ vẫn thích cướp đồ vật của cậu, mà Trang Duy cũng đã không còn thứ gì đặc biệt yêu thích, Trang Dụ có muốn cướp cũng không ra tay được.

Trang Duy là gay, bẩm sinh, tới lúc lên đại học cậu mới phát hiện ra, nhưng cậu vẫn chưa từng nói với ai chuyện này. Năm 24 tuổi ấy, Trang Duy từ một lần tò mò đi cùng bạn bè tới một gay bar, không ngờ lần đó lại bị ba cậu bắt tại trận.

Cậu nhớ lại lúc đó, ba giận tím mặt mày, Lương Sảng giả vờ khuyên can, còn Trang Dụ lạnh mặt cười nhạo. Sinh hoạt oan ức bao nhiêu năm nay khiến cậu trong cơn say bùng phát, không chỉ công khai với ba mà còn ầm ĩ một trận bát nháo.

Sau đó cậu bị đuổi ra khỏi nhà, công ty cũng không cho cậu bước vào, ba cậu nói khi nào thay đổi được sẽ suy nghĩ lại cho cậu về nhà. Trang Duy không biết là ba ngu muội hay là tự lừa mình dối người, một người gay bẩm sinh bảo cậu thay đổi thế nào? Hơn nữa cậu cũng chỉ là thích đàn ông, như vậy là sai sao?

Sau khi rời nhà, Trang Duy bị cắt đứt nguồn kinh tế, chỉ đành sống qua ngày nhờ di sản của mẹ cậu để lại, không đến nỗi phải lang bạt khắp nơi ngay cả nhà cũng không thuê nổi. Nhưng cậu cũng không thể dựa vào những thứ này mãi được, miệng ăn núi lở, vừa may lúc này Quý Sâm phát hiện ra cậu, cậu cứ như thế đi theo con đường người mẫu quảng cáo này.

Trang Duy không hề muốn nghĩ tới những chuyện đã qua, đối với cậu đây không phải là những hồi ức đáng nhớ. Nhưng Trang Dụ cách một quãng thời gian sẽ gọi điện thoại đến, mà mỗi lần đều khiến cậu nhớ lại những chuyện không vui, nhưng nếu không nhận điện thoại, Trang Dụ sẽ gọi liên tục cho đến khi cậu nghe máy mới thôi.

Hoàn toàn không có tâm trạng mở mail, Trang Duy hít một hơi thật sâu, bò lên giường đắp chăn lại – Cậu muốn đi ngủ, có thể sau khi tỉnh giấc, những cảm xúc phiền muộn này đều sẽ biến mất hết…

Hết chương 05.
Bình Luận (0)
Comment