Vết mực khô một nửa, Đào Thanh Phong đã điều chỉnh tâm tình xong. Dì Thẩm và Tô Tầm đang nói chuyện trong phòng bếp. Mặc dù Đào Thanh Phong nghe không rõ, cũng đại khái đoán được hai người bàn về cái gì.
Đào Thanh Phong cảm thấy với những gì Đào Thanh từng làm, mấy câu xin lỗi đã nói với Tô Tầm và dì Thẩm, vẫn chưa đủ, phải bù đắp thêm. Dù nghiệt không do mình tạo, nhưng nếu đã tiếp nhận khối thân thể này, không thể cứ để mặc như vậy.
Công việc của người đại diện là giúp diễn viên sắp xếp mọi chuyện từ quan trọng đến vụn vặt. Tô Tầm đã làm rất tốt, thậm chí phải chịu nhiều đau khổ về mặt tinh thần lẫn thể xác, là một đứa bé ngoan, không nên đáng bị đối xử như thế.
Có rất nhiều kí ức của Đào Thanh xem không hiểu, phải hỏi bóng hỏi gió người đại diện thử xem sao.
Nghĩ vậy, Đào Thanh Phong đi ra phòng khách, tìm rượu.
Thời này, rượu có nhiều loại quá!
Đào Thanh Phong đứng trước tủ kính trưng bày rượu nhìn một hồi, quyết định chọn rượu nho.
Theo ký ức của Đào Thanh, để mở chai rượu, phải dùng dụng cụ đặt bên cạnh đâm xuyên qua nút bần, rồi rút ra.
Lý thuyết là vậy, hiện thực lại hoàn toàn không như ý, đâm cả buổi vẫn không vào được.
Đào Thanh Phong quay đầu lại, đưa nguyên cả bộ cho Tô Tầm đang từ phòng bếp bước ra, “Tiểu Tô, phiền cậu.”
Tô Tầm run lên, từ Tô tiên sinh, anh Tô đến Tiểu Tô, chỉ có ông trời mới biết cả ngày hôm nay Tô Tầm đã trải qua tâm tình phập phồng đến thế nào.
Dù là ý tưởng nông nổi nhất thời cũng không sao, chỉ cần anh Đào cứ giữ mãi tác phong lịch sự thế này là được.
Tô Tầm nhận lấy chai rượu, lưu loát đâm vào, rút nút bần ra, rót rượu vào ly.
“Rót thêm hai ly nữa.” Đào Thanh Phong nói, “Rượu nho uống vừa ngon vừa giúp dễ ngủ. Cậu và Thẩm đại nương cũng uống đi.”
Tay Tô Tầm run lên, suýt làm đổ cả ly rượu, nhưng đã nhanh chóng kiềm chế kinh hãi, rót thêm hai ly nữa.
Tô Tầm và dì Thẩm nhìn ly rượu trước mặt, tâm tình vô cùng phức tạp. Nếu không do Đào Thanh Phong đang nhìn chắc chắn hai người sẽ trao đổi ánh mắt kinh hãi. Có điều, trải qua buổi sáng ‘phập phồng’ hiện tại, khả năng tiếp nhận của hai người đã tăng hơn nhiều.
Đào Thanh Phong cân nhắc tìm từ, rồi nâng ly rượu lên, nói với Tô Tầm và dì Thẩm, “Tiểu Tô, Thẩm đại nương, tại hạ… khụ, khụ… ngay tại đây, tại hạ xin kính rượu, xem như lời xin lỗi gửi tới hai vị.”
Đào Thanh hễ không vui là lại lôi hai người ra trút giận, ra tay cũng không chú ý nặng nhẹ, thích đánh chỗ nào là đánh. diễm;ln.dnàd"q/ê.quýnlk.đôknn Một đứa nhỏ và một người già xui xẻo. Nghĩ vậy, ánh mắt Đào Thanh Phong nhìn hai người tràn đầy sự đồng cảm.
Tô Tầm run run giơ ly rượu cụng với Đào Thanh Phong. Thật không biết anh Đào đã ăn trúng thuốc tiên gì, nhập vai hoàng tử Quảng Tích sớm như vậy. “Anh Đào, đừng những lời khách sáo như vậy! Chuyện đã qua thì cứ cho nó qua hết đi!”
Thật ra tiền bồi thường cũng đủ mua thuốc men, thậm chí là dư. Tuy tổn thương về mặt tinh thần không thể nghịch chuyển, nhưng muốn sống sót trong giới giải trí, tốt nhất hãy vứt bỏ những thứ không có ý nghĩa qua một bên. Mặc dù lúc nghe được lời xin lỗi vô cùng trịnh trọng này, nước mắt sắp chảy ra luôn.
Dì Thẩm cũng cụng ly, nghĩ đơn giản: dù gì cũng đã được công ty bồi thường, nay lại có lời xin lỗi thế này là đủ rồi. Dì Thẩm cũng có con trai trạc tuổi Đào Thanh, hay vô thức đánh đồng hai người với nhau, nên rất bao dung với Đào Thanh.
Dì Thẩm vui vẻ nói, “Nóng tính như hồi trước thật không nên.”
Đào Thanh Phong đáp, “Về sau, trong nhà, phiền Thẩm đại nương quan tâm. Còn công việc, nhờ Tiểu Tô giúp đỡ.”
Đào Thanh Phong kế thừa kí ức của Đào Thanh, tất nhiên biết công ty đã bồi thường cho hai người không ít, nhưng tiền đó là trích từ tiền lương của Đào Thanh. Bởi vậy bỏ thói phát giận vô cớ không chỉ có ý nghĩa về mặt đạo lý, còn dừng tổn hại tiền của mình.
Lời Khổng Tử không lúc nào dám quên. Trước tiên phải xử lý tốt việc trong nhà, mới lo chuyện thiên hạ được. Không tề gia làm sao trị quốc, bình thiên hạ?!
Nếu không về quê để tang mẫu thân ba năm, ở lại kinh thành, biết đâu đã chọn đúng phe cần đứng, miễn cho số phận rơi đầu?
Nhưng, dù có được chọn lại, chắc chắn cũng sẽ chọn về quê giữ đạo hiếu. Sinh mạng là do phụ mẫu ban cho, người sống trên đời, không thể không giữ đạo hiếu.
Thôi, ngay cả dân thường còn không bỏ qua, nhổ cỏ phải nhổ tận gốc, là đủ biêt hoàng đế mới hà khắc tới cỡ nào, đứng về phe đó cũng chưa chắc sẽ có kết cục tốt hơn.
Yến Đạm Sinh, chắc là không sao.
Đào Thanh Phong bừng tỉnh khỏi hồi ức, phát hiện hốc mắt dì Thẩm và Tô Tầm hơi hồng, chủ động rót thêm ly nữa cho hai người. Ba người cạn ly.
Say rồi, không biết phiền muộn tiêu không.
“Anh Đào, cuối cùng anh cũng đã nghĩ thông...” Tô Tầm có vẻ muốn nói lại thôi.
Đào Thanh Phong muốn chính là thế này, lập tức hỏi dò, “Trước kia… tôi đã đắc tội với rất nhiều người?”
Tô Tầm đã say, không kiêng nể gì vỗ bàn đáp, “Tất nhiên!” Dứt lời lén nhìn vẻ mặt Đào Thanh theo bản năng, thấy Đào Thanh không có tức giận, mừng thầm nghĩ: như vậy cũng không giận, chứng tỏ anh Đào đã đổi tính thật rồi!
Đào Thanh Phong vội lục lọi trong trí nhớ xem đắc tội với ai nghiêm trọng nhất. Hình ảnh hiện lên là khi ký hợp đồng với Tinh Huy, trong phòng làm việc của tổng giám đốc, tổng giám đốc cầm bản hợp đồng nện vào đầu Đào Thanh, xấp giấy bung ra rơi rụng như bông tuyết… diễn.đnafl/e/lqydd,;;nl.knloon Lúc đó, không thấy Tô Tầm, Đào Thanh cũng không nói một lời nào. Ký ức tương đối mới, hình như là tái ký hợp đồng.
Đào Thanh Phong hỏi, “Tiểu Tô, lúc tôi ký hợp đồng…”
“Khụ khụ, anh Đào,” Tô Tầm khoát tay, “Hợp đồng của anh, anh trực tiếp ký với tổng công ty, theo quy định người đại điện không được biết nội dung hợp đồng” Tô Tầm hạ thấp giọng nói tiếp, “Nhưng nếu anh muốn thì nói em nghe cũng được...”
Đào Thanh Phong lắc đầu, không phải cố ý giấu giếm, đơn giản là nghĩ nếu quy định không thể nói, vậy thì không nói thôi.
Trong vòng một năm qua, ấn tượng khắc sâu nhất trong kí ức của Đào Thanh là hình ảnh hai người đàn ông xăm mình, một người tên anh Long, một người tên anh Hồ. Ánh đèn lóe lên bảng hiệu ‘Duyệt Thành Đại Sa Long’, trong một căn phòng u ám, hai người đó ngồi trên ghế, còn Đào Thanh nằm rạp trên mặt đất? Chóp mũi còn vương mùi bùn đất, sau đó… chẳng thấy gì nữa...
“‘Duyệt Thành Đại Sa Long’ là…”
Tô Tầm lập tức lắc đầu như trống bỏi, “Chẳng phải anh luôn cấm hỏi về chỗ đó à? Giờ đổi ý?! Có gì cần nói sao?”
Đào Thanh Phong đành lắc đầu, tiếp tục lục lọi trí nhớ, rốt cuộc tìm được một việc có liên quan đến Tô Tầm, hình như cũng là một sự kiện khá nghiêm trọng.
Một cô nương sau khi nghe tiên sinh tố cáo, đã hung hăng trừng mắt chỉ tay mắng thẳng mặt Đào Thanh.
“Trốn tám buổi?! Giáo viên công ty mời đều là thầy cô đã về hưu của Học viện Điện Ảnh, sao cậu dám trốn học hả? Không lo học hành cho giỏi, bảo sao không bị người ta khinh thường! Người khinh thường cậu nhất chính là bản thân cậu đó!”
Tô Tầm đứng một bên vừa đưa điếu thuốc vừa năn nỉ, “Chị Lệ Toa bớt giận. Anh Đào không phải cố ý đâu!” dứt lời, nháy mắt với Đào Thanh.
Mặt của Lệ Toa đột nhiên phóng đại, chắc là Đào Thanh tới gần. Đào Thanh nói gì Đào Thanh Phong không nghe được, chỉ biết sau đó Lệ Toa lạnh lùng hừ một tiếng đáp, “Có giỏi thì cậu tự diễn đi!” dứt lời quay đầu bỏ đi ngay.
Đào Thanh Phong không chỉ khôgn nghe được Đào Thanh nói gì, còn không biết Đào Thanh nghĩ gì.
“Tiểu Tô, Lệ cô nương…”
Tô Tầm ngạc nhiên hỏi lại, “Lệ cô nương??”
“Chính là…” Đào Thanh Phong đành phát âm tên người kia theo trí nhớ, “Lệ Toa?”
Lệ cô nương?! Anh Đào nhập vai quá rồi!
Tô Tầm cố nén cười, chân thành nói, “Anh Đào, anh nên chủ động xin lỗi chị Lệ Toa đi! Chị ta là quản lý chịu trách nhiệm phân phối tài nguyên cho nghệ sĩ trong công ty, đã mấy tháng nay không giao việc gì cho anh rồi. Nói khó trắng ra một tí là ‘lấy việc công báo thù tư’ đó!”
Mặc dù Đào Thanh Phong không biết, ‘quản lý chịu trách nhiệm phân phối tài nguyên’ là gì, nhưng đại khái hiểu Lệ Toa là người giao việc cho mình, không thể đắc tội.
“Tin tốt là ngày mai chị Lệ Toa sẽ tới đây gặp anh. ‘Hoàng hậu Quy Ninh’ hiện được rất nhiều người xem chú ý nên công ty kêu chị ta tới đây bàn chuyện với anh. Đúng rồi, sẵn hỏi luôn, ai trong đoàn phim dạy anh trả lời phỏng vấn vậy? Người trong nhóm tuyên truyền à? Chị Lệ Toa nói muốn mời người đó ăn một bữa xem như cám ơn. Anh có thể giới thiệu người đó không?”
Theo trí nhớ, không thấy có người nào trong đoàn phim gặp riêng trao đổi với Đào Thanh cả. Đào Thanh Phong chợt nghĩ ra, chắc là do lúc bỗng nhiên mình trả lời phỏng vấn được nên mới khiến họ hiểu lầm là có người dạy.
Đào Thanh Phong không dư sức nhớ lại mặt từng người trong đoàn phim, đành trả lời dựa theo tình hình thực tế, “Không có.”
Đó chỉ là những kiến thức thô thiển, thực sự không đáng để khoe khoang. Đào Thanh Phong lặng lẽ tự kiểm điểm. ‘Lục Ngôn’ chỉ là văn truyền miệng, hầu như người đọc sách nào ở Đại Sở cũng biết. Quyền uy nhất phải là ‘Thiên Thắng bản kỷ cảo’ và ‘Thông sử cổ giám cảo’ cất giữ trong cục Hoằng Văn, miêu tả chi tiết nhất về hoàng tử Quảng Tích. Đào Thanh Phong sợ đọc sai nên lúc đó mới không trích dẫn. Không nói dựa trên tài liệu các bậc tiền bối ghi lại, chỉ dựa vào hiểu biết thiển cận của mình, thực sự vô cùng xấu hổ.
Nếu Tô Tầm biết được ý tưởng trong lòng Đào Thanh Phong lúc này, không biết biểu hiện trên mặt sẽ đặc sắc đến cỡ nào. Mặc dù hiện tại sắc mặt Tô Tầm cũng đã đủ đặc sắc lắm rồi.
“Không ai dạy?!” Tô Tầm ngạc nhiên hỏi lại, “Chẳng lẽ anh tự xem sách?”
“Chỉ là mấy cuốn tạp lục.” Đào Thanh Phong xấu hổ, đỏ mặt nói, “Sau này sẽ ít đọc lại.”
Đào Thám Hoa thật lòng nói.
“Không, không, không! Xin cứ tiếp tục đọc đi!” Tô Tầm kích động nói. “Trong bụng có thơ văn… Rồi cái gì nữa đó, em quên mất rồi! Tóm lại, là rất tốt! Có ích cho diễn người cổ đại, coi như thích ứng trước!”
Đào Thanh Phong giật giật khóe miệng. Người cổ đại đi diễn người cổ đại hẳn là không cần thích ứng gì nhiều.
Hiện giờ cần thích ứng cuộc sống hiện đại mới đúng.