Thảm Họa Tình

Chương 1

Đêm trước đám tang của Virgil Duffy, một cơn bão đổ xuống Puget Sound. Nhưng đến sáng hôm sau, những đám mây xám đã trôi đi, thế vào đó là khung cảnh vịnh Elliott và đường chân trời ngoạn mục của khu thương mại Seattle.

Ánh mặt trời xiên ngang mặt đất nơi điền trang Bainbridge của ông và chiếu vào nhà qua các ô cửa sổ chót vót. Giữa những vị khách đang bày tỏ lòng tôn kính ở lễ tường niệm ông, có những người đang tự hỏi có phải ông ở trên thiên đường đang kiểm soát thời tiết u ám khét tiếng của tháng Tư hay không. Họ cũng tự hỏi liệu ông từng có khả năng kiểm soát cô vợ trẻ hay không, nhưng chủ yếu họ tự hỏi cô ta sẽ làm gì với đống tiền và đội bóng khúc côn cầu NHL vừa được thừa kế.

Tyson Savage cũng tự hỏi điều đó. Những giọng nói tràn đến từ căn phòng khách nghiêm trang át đi tiếng đôi giày hiệu Hugo Boss khi anh đi ngang qua sàn gỗ ở lối vào. Anh có một cảm giác rất xấu rằng bà góa phụ Duffy sắp phá tan nát cơ hội đoạt cúp của anh. Cảm giác tồi tệ ấy châm nhói gáy anh và khiến anh phải chỉnh lại nút thắt cà vạt quá chặt.

Ty đi qua cánh cửa đôi vào căn phòng lớn nồng nặc mùi gỗ đánh bóng và mùi tiền cũ. Anh phát hiện ra vài đồng đội của mình, chỉnh tề và trông hơi khó chịu giữa giới thượng lưu của Seattle. Cầu thủ phòng ngự Sam Leclaire trưng một con mắt đen sì mà rốt cục đã dẫn đến một án phạt năm phút trong trận đấu với Avalanche tuần trước. Chẳng phải Ty giơ biển chửi thề để đánh nhau trong góc. Anh cũng có tiếng hiếu chiến, nhưng không như Sam, anh không phải kẻ bộp chộp. Chỉ còn ba ngày nữa là đến trận tranh giải đầu tiên, những vết thâm kia nhất định sẽ còn tệ hơn nhiều.

Ty dừng lại khi vừa bước vào cửa, ánh mắt anh nhìn sang bên kia phòng và đáp xuống cô vợ góa của Virgil đang đứng trong luồng ánh nắng tràn qua cửa sổ. Dù ánh nắng không chiếu sáng trên mái tóc vàng dài của cô ta, cô Duffy cũng vẫn nổi bật giữa những người đến viếng. Cô mặc một chiếc váy đen với ống tay áo dài vừa qua khuỷu tay và chân váy dài vừa quá đầu gối. Nó chỉ là một cái váy trơn trông chẳng hề xấu tí nào khi khoác lên cơ thể phi thường.

Ty chưa từng gặp cô Duffy. Vài giờ trước, ở nhà thờ Thánh James, là lần đầu tiên anh nhìn thấy cô ngoài đời. Dù vậy anh đã nghe nói đến cô ta. Tất cả mọi người đều đã nghe nói đến chuyện giữa ông tỷ phú và bạn giường của ông ta. Anh nghe nói rằng nhiều năm trước khi bà góa phụ này chộp được ông chồng giàu có, già nua, cô ta là một vũ nữ múa cột ở Vegas. Theo tin đồn, một đêm trong lúc cô ta đang đung đưa trên đôi gót nhựa, chính Hugh Hefner đã đi vào câu lạc bộ và phát hiện ra cô ta trên sân khấu, ông đã đưa cô ta vào tờ báo của mình, và mười hai tháng sau, ông ta đưa cô ta thành Người Tình của Năm. Ty không nghe nói cô ta đã gặp Virgil bằng cách nào, nhưng hai người họ gặp nhau bằng cách nào cũng không quan trọng. Ông già đó đã chết và bỏ lại đội bóng của ông ta cho một ả đào mỏ. Đúng là quá khốn nạn.

Tin đồn trong phòng thay đồ ở Key Arena nói rằng Virgil đã bị đau tim dữ dội trong lúc đang cố làm hài lòng cô vợ trẻ trên giường. Tin đồn nói rằng ông ta đã làm vỡ một van tim và chết với một nụ cười mãn nguyên trên mặt. Những người làm dịch vụ tang lễ đã không thể xóa đi bộ dạng ấy, và ông ta đã đi vào lò thiêu với nụ cười và một thứ cương cứng.

Ty không quan tâm đến các tin đồn, và anh không quan tâm những gì mà mọi người làm hay họ làm việc ấy cùng ai. Việc ấy có hay ho, hay dở tệ, hay lập lờ ở giữa hai thứ cũng chẳng quan trọng. Cho đến lúc này. Anh vừa mới ký hợp đồng với ban tổ chức đội Seattle Chinooks ba tháng trước, một phần vì số tiền ông ta đã bỏ ra, nhưng chủ yếu vì chiếc băng đội trưởng và khả năng dành cúp Stanley. Cả anh và Virgil đều muốn chiếc cúp đó. nhưng vì những lý do khác nhau. Virgil thì muốn chứng tỏ một điều gì đó cho lũ bạn giàu có của ông ta. Ty thì muốn chứng tỏ một điều với thế giới: anh giỏi hơn cha mình, Pavel Savage vĩ đại. Chiếc cúp là thứ đã lảng tránh cả hai bọn họ, nhưng Ty là người duy nhất vẫn có cơ hội với nó. Hay ít nhất là anh đã có một cơ hội rất ngon lành cho tới khi Duffy nghẻo ngay trước mùa giải và bỏ đội bóng cho một cô nàng tóc vàng cao ráo. Bỗng nhiên cơ hội để Ty đạt được chiếc cúp lớn nhất NHL lại nắm trong tay một cô vợ cảnh.

“Này, Thánh,” Daniel Holstrom hét to khi anh đến gần.

Ty đã được trao cái tên “Thánh” vào những năm tân binh của anh, khi mà sau một đêm tiệc tùng đặc biệt cuồng nhiệt, anh chơi dở tệ vào ngày hôm sau. Khi huấn luyện viên đưa anh ra ghế dự bị, Ty đã quả quyết rằng anh bị sốt siêu vi trùng. “Cậu giống hệt cha cậu,” huấn luyện viên nói, với một cái lắc đầu chán ghét. “Một vị thánh phải gió.” Kể từ đó Ty đã cố gắng và thỉnh thoảng thất bại trong việc làm mọi người quên đi cái tiếng ấy.

Anh quay nghiêng qua bờ vai chiếc áo vét màu xanh nhìn vào mắt đồng đội của mình.

“Mọi chuyên thế nào?”

“Tốt lắm. Cậu đã chia buồn với cô Duffy chưa?”

“Chưa.”

“Cậu có nghĩ Virgil thực sự chết khi đang ăn tươi vợ ông ta không? Ông ta bao nhiêu nhỉ? Chín mươi à?”

“Tám mươi mốt.”

“Một người đàn ông vẫn dựng dậy được ở tuổi tám mươi mốt sao?” Daniel lắc đầu. “Sam nghĩ cô ta nóng bỏng đến mức có thể dựng được cả người chết dậy, nhưng thật lòng tớ ngờ rằng thậm chí cả cô ta cũng không thể tạo ra phép màu với thiết bị cũ cho được.” Anh ta dừng lại một lát để quan sát cô vợ góa trẻ như thể anh ta vẫn chưa thể định hình trong đầu. “Cô ta nóng bỏng kinh hồn.”

“Virgil chắc đã được trợ giúp về mặt thuốc men chứ, nhở?” Cha của Ty đang ở cuối tuổi năm mươi mà vẫn dựng dậy được như một thẳng nhóc tuổi teen, hay theo ông nói là thế. Viagra đã đưa rất nhiều người đàn ông quay lại đời sống tình dục của họ.

“Đúng vậy. Không phải Hefner ở tuổi tám mươi và vẫn làm tình được sao?”

Hay theo ông ta quả quyết là thế. Ty cởi nút áo ra. “Gặp cậu sau nhé,” anh nói và đi qua đám đông, nhóm người trong độ từ già khụ cho tới vài đứa nhóc trẻ măng đang thì thào trong góc. Khi anh đi thẳng tới chỗ cô Duffy “nóng bỏng kinh hồn”, anh gật đầu chào vài người, những người trông bóng nhãy và hơi mọi rợ được trang trí trong những bộ vét hàng hiệu.

Anh dừng lại trước mặt cô ta và chìa tay ra. “Tôi rất tiếc vì mất mát của bà.”

“Cảm ơn anh.” Một cái cau mày nhẹ làm nhăn vầng trán mượt mà và đôi mắt xanh to của cô ta ngẩng nhìn lên mặt anh. Cô ta thậm chí còn xinh đẹp và trông trẻ trung hơn nhiều khi nhìn gần. Cô ta đặt tay vào tay anh, tay cô ta mềm mại và các ngón tay lành lạnh. “Anh là đội trưởng đội khúc côn cầu của Virgil. Ông ấy vẫn luôn đề cao anh.”

Giờ thì nó là đội bóng của cô ta, và những gì cô ta làm với nó thì còn đang trong diện nghi vấn. Anh đã nghe nói cô ta sẽ bán nó. Anh hy vọng điều đó là đúng và nó sẽ sớm xảy ra.

Ty thả tay cô ta ra. “Virgil là một người đàn ông tuyệt vời.” Một điều mà tất cả mọi người đều biết là nói quá. Giống như vô số những người giàu sụ thường đạt được điều mình muốn khác, Virgil nhiều lúc là một lão khốn kiếp. Nhưng Ty đã thỏa hiệp được với ông ta vì họ có cùng mục tiêu. “Tôi đã rất thích những cuộc nói chuyện dài của chúng tôi về khúc côn cầu.”

Virgil có thể đã tám mươi mốt tuổi, nhưng đầu óc ông ta rất sắc sảo và biết về khúc côn cầu còn nhiều hơn khối cầu thủ.

Một nụ cười kéo cong đôi môi đầy đặn xin-hãy-hôn-em của cô ta. “Phải, ông ấy cũng rất thích điều đó.”

Cô ta chỉ trang điểm nhẹ, điều này làm anh ngạc nhiên khi xem xét đến nghề nghiệp trước đây của cô ta. Anh chưa từng gặp một cô người mẫu Playboy nào mà lại không thích tô vẽ mặt mày. “Nếu có gì đó mà các cầu thủ và tôi có thể làm để giúp đỡ cô, hãy cho tôi biết,” anh nói không mấy thật lòng, nhưng vì anh là đội trưởng, anh cho là mình nên đề nghị giúp đỡ.

“Cảm ơn anh.”

Đứa con duy nhất của Virgil bước tới trước và thì thầm gì đó vào tai cô vợ góa. Ty từng gặp Landon Duffy vài lần và không thể nói là thích anh ta được. Anh ta cũng độc ác và quyết đoán như Virgil, nhưng thiếu đi sự quyến rũ đã giúp cha anh ta thành công.

Nụ cười của cô vợ góa nao núng và vai cô ta căng ra. Vẻ tức giận lóe lên trong đôi mắt màu xanh lục của cô ta. “Cảm ơn vì đã đến, anh Savage.” Giống như nhiều người Mỹ khác, cô ta đã đánh vần nhầm tên anh. Nó không phải Sa-vít, như trong từ vít. Nó được đánh vần là Sah-vahge cơ.

Ty nhìn cô ta quay người và bỏ đi và anh tự hỏi Landon đã nói gì. Rõ ràng là, cô ta không thích điều đó. Mắt anh trượt xuống mái tóc vàng cho tới bộ mông tròn của cô ta trong chiếc váy đen giản dị mà trông chẳng hề xấu xí chút nào. Anh tự hỏi con trai của Virgil có gạ gẫm cô ta không. Mà chuyện đó cũng chả quan trọng. Ty có nhiều thứ đáng kể hơn phải lo đến. Có thể kể đến trận đấu thứ Năm này ở Vancouver khi họ nhận lời đe dọa đôi của anh em sinh đôi nhà Sedin trong trận tranh giải mở màn. Tới tận ba tháng trước, Ty vẫn là đội trưởng đội Canucks, và anh biết rõ hơn bất kỳ ai là đừng bao giờ đánh giá thấp mấy cậu bé đến từ Thụy Điển đó. Nếu họ vào cuộc chơi, họ là cơn ác mộng tồi tệ nhất của một cầu thủ phòng ngự.

“Cậu đã thấy các bức ảnh chưa?”

Ty rời mắt khỏi cặp mông đang bỏ đi của cô vợ góa và ngó qua vai nhìn đồng đội của anh, kẻ phiền phức lắm điều, Sam Leclaire. “Chưa.” Anh không phải hỏi ảnh nào. Anh biết và chưa từng đủ hứng thú để tìm kiếm chúng.

“Ngực của cô ta là thật đấy.” Qua một khóe môi Sam thêm vào, “Cũng không phải tớ đã nhìn đâu.” Anh ta cố tỏ vẻ vô tội, nhưng đôi mắt thâm sì đã phá hỏng nỗ lực đó.

“Tất nhiên là không rồi.”

“Cậu nghĩ cô ta có thể giúp chúng ta được mời tới biệt thự Playboy không?”

“Gặp cậu mai nhé,” Ty nói qua một tràng cười và đi về phía lối ra. Anh đi qua cánh cửa đôi khổng lồ của căn biệt thự bằng gạch và cơn gió lạnh giá thổi nhẹ qua mặt anh. Anh dừng lại để cài nút áo khoác và tiếng cô vợ góa của Duffy vang đến theo gió.

“Tất nhiên là con muốn gặp mẹ.” cô nói. “Chỉ có điều lúc này đúng là một khoảng thời gian thật tồi tệ.”

Ty liếc nhìn cô, đang đứng cách đó vài mét quay lưng về phía anh. “Mẹ biết con yêu mẹ mà. Con không muốn tranh cãi đâu.” Cô lắc đầu và tóc cô chạm nhẹ giữa lưng. “Ngay lúc này thì không thể được, nhưng con sẽ gặp mẹ sớm.”

Cô đi về hướng mép ngôi nhà và Ty tiếp tục xuống các bậc thang. Anh không ngạc nhiên khi cô Duffy có một người xem ra là người tình ở đầu bên kia[1]. Tất nhiên là cô ta có rồi. Cô ta đã cưới một ông già. Một ông già vừa trao cho cô ta đội bóng khúc côn cầu của mình.

[1] Trong tiếng Anh khi nói chuyện với nhau người ta chỉ có hai ngôi nên Ty hiểu nhầm Faith nói chuyện với người tình. Đoạn đối thoại trên khi vào tai Ty có thể hiểu như sau: “Tất nhiên là em muốn gặp anh,” cô nói. “Chỉ có điều lúc này đúng là một khoảng thời gian thật tồi tệ.” Ty liếc nhìn cô, đang đứng cách đó vài mét quay lưng về phía anh. “Anh biết em yêu anh mà. Em không muốn tranh cãi đâu.” Cô lắc đầu và tóc cô chạm nhẹ giữa lưng. “Ngay lúc này thì không thể được, nhưng em sẽ gặp anh sớm.”

Ty không thích nghĩ đến vô số cách mà việc ấy có thể phá hoại cơ hội tới cúp vô địch của anh, nhưng tất nhiên đó luôn là ưu tiên hàng đầu trong tâm trí anh. Cái chết của Virgil chẳng thể đến vào một thời điểm nào tồi tệ hơn được nữa. Bất kỳ một sự bấp bênh nào cũng có thể và sẽ ảnh hưởng đến các cầu thủ, và việc không biết ai sẽ mua đội tuyển và chủ mới sẽ áp dụng những thay đổi gì, là một câu hỏi lớn treo lơ lửng phía trên họ như một cái rìu. Nhưng tệ hơn cả sự bấp bênh là ý nghĩ bị sở hữu bởi một vũ nữ thoát y đã thành người mẫu Playboy rồi thành cô vợ cảnh. Thế là quá đủ để cảm giác nhoi nhói ở gáy anh thêm nhói hơn.

Khi anh đi về hướng chiếc BMW màu đen, Ty gạt hết mọi thứ ra khỏi đầu chỉ để lại nỗi ám ảnh mới nhất của mình. Anh bỏ cô vợ góa của Virgil, vụ chuyển chủ đang lơ lửng, và trận đấu sắp tới ra khỏi đầu. Trong vài giờ, anh sẽ không lo lắng đến các kế hoạch của cô vợ góa cho đội tuyển hay trận đấu trước Canucks.

Trong phần lớn cuộc đời, Ty đã luôn cố kìm cương những cơn bốc đồng hoang dã nhà Savage có thể khiến anh lâm vào rắc rối, nhưng anh có một điểm yếu thực sự mà anh vẫn thường nuông chiều mình. Ty yêu những chiếc xe xinh xắn.

Anh trượt vào trong không gian bằng da mềm mại và khời động chiếc M6. Tiếng rống trầm, khàn của động cơ mười xy lanh 5.0 lít rền vang khắp da anh khi anh đeo một đôi kính phi công hiệu Ray-Bans lên sống mũi. Cặp mắt kính gương che mắt anh khỏi nắng chiều rực rỡ khi anh lái xe rời điền trang có cổng và hướng về Paulsbo. Anh mở hết động cơ 500 mã lực dưới mui chiếc BMW và đi quãng đường dài về nhà.

Faith Duffy đóng di động lại và nhìn qua bãi cỏ màu lục bảo rộng lớn, vườn hoa được giữ gìn cẩn thận, và những vòi phun nước đang chảy rì rầm. Thứ cuối cùng cô cần lúc này là một chuyến thăm từ mẹ cô. Cuộc đời của chính cô vừa bấp bênh vừa đáng sợ, và Valerie Augustine đúng là một hố đen cảm xúc[2].

[2] Từ chỉ một người thiếu hụt về mặt cảm xúc và thường khiến những người xung quanh khó chịu để bù đắp khoảng trống trong tâm hồn mình. - ND

Ánh mắt cô quét qua mặt nước bận rộn của vịnh Elliot, và cô khoanh tay ngang ngực và so vai chống lại làn gió lạnh băng đang thổi tung tóc cô quanh mặt. Đêm qua cô mơ thấy mình lại đến làm ở Aphrodite. Mơ thấy mái tóc dài của cô tung bay khắp đầu khi bài “Slice of Your Pie[3]” của Motley Crue nện ầm ĩ từ bộ loa trên sân khấu chính trong câu lạc bộ thoát y. Trong giấc mơ, ánh sáng laze hồng xiên qua đôi chân dài và đôi cao gót nhựa mười lăm phân khi cô chậm rãi rê tay xuống chiếc bụng phẳng. Lòng bàn tay cô trượt qua háng, được che trong một chiếc váy kẻ sọc nhỏ xíu, và các ngón tay cô nắm lấy chiếc ghế giữa hai đùi trần.

[3] Lát bánh của bạn (Tạm dịch). - ND

Faith ghét giấc mơ đó. Cô ghét sự hoảng loạn và cảm giác sợ hãi mà giấc mơ đó luôn để lại trong lòng cô. Cô đã không có giấc mơ đấy nhiều năm rồi, nhưng nó vẫn luôn như vậy. Cô luôn quay nghiêng người trên ghế, ưỡn lưng lên, và chậm chạp hạ đầu xuống hướng sân khấu khi bàn tay cô cời nút chiếc áo trắng nhỏ xíu. Ánh đèn hồng cắt ngang người cô khi cô ngồi thăng bằng trên ghế và đưa chân lên. Cô trượt một bàn chân dọc bắp chân khi bầu ngực đầy đặn tự do tràn khỏi áo và chỉ chực rơi ra khỏi chiếc áo lót bó lỏng lánh màu đỏ chói. Như thường lệ, đàn ông xếp hàng dọc mép sân khấu, nhìn cô bằng đôi mắt nóng hừng hực và khuôn miệng trề ra.

“Layla.” Họ xướng lên nghệ danh của cô cùng lúc ghì chặt tiền trong nắm tay siết chặt.

Trong giấc mơ, một nụ cười tôi-biết-thừa-các-anh-muốn-tôi làm khóe miệng cô cong lên khi Vince Neil và nhóm nhạc của mình hát về một nụ cười ngọt ngào và một lát bánh khác. Bên trong câu lạc bộ đàn ông ấy, cách đường băng Las Vegas ba khu phố, Faith đặt tay lên sàn nhà cạnh đầu và thực hiện một bước đi chậm hoàn hảo cho tới đi cô đứng rộng bằng vai. Cô ném áo sơ mi sang bên và lắc hông khi cúi xuống. Cô trượt chiếc váy kẻ sọc nhỏ xíu xuống đùi rồi chân, và cô bước ra khỏi chiếc váy chỉ mặc một chiếc quần lọt khe màu đỏ đồng bộ với áo lót. Tiếng bass và tiếng trống nặng nề nện khắp sân khấu và đế đôi giày cao gót khi cô trở thành mục tiêu trong giấc mơ của cánh đàn ông, lôi kéo họ thọc sâu vào ví và rút tiền ra.

Giấc mơ luôn kết thúc như một. Đống tiền của cô luôn bốc hơi như một ảo ảnh, và cô thức dậy thở hổn hển. Sự lo âu đập rộn ràng trong lồng ngực cô và cướp đi hơi thở của cô. Như mọi khi, cô lại cảm thấy như một cô gái nhỏ vô dụng. Đơn độc và sợ hãi.

Những người phụ nữ khẳng định rằng họ thà chết đói còn hơn thoát y hẳn chưa bao giờ phải thực hiện lựa chọn ấy. Họ chắc chẳng bao giờ phải ăn hot dog năm ngày liên tiếp vì chúng rẻ. Họ chắc chẳng bao giờ mơ mộng đến cả bàn hamburger to với khoai tây chiên và bánh đổ đầy kem.

Faith quay mặt về hướng gió và hít một hơi thật sâu. Cô nên quay vào trong. Thật thô lỗ khi bỏ bê bạn bè của Virgil ở đám tang của ông, nhưng dẫu sao phần lớn bọn họ cũng chưa từng thực lòng thích cô. Còn với gia đình ông - chậc, họ có thể biến đi cho khuất mắt. Đến tận người cuối cùng. Kể cả trong ngày này, trong tất cả mọi ngày, họ cũng không gác sự cay đắng của họ sang bên.

Virgil đã ra đi. Cô vẫn không thể tin điều đó. Chỉ cách đây một tuần ông còn kể cho cô những câu chuyện về những việc đáng kinh ngạc mà ông đã làm trong cuộc đời dài của mình, và giờ...

Giờ ông đã đi và cô cảm thấy đơn độc khủng khiếp. Cô xơ xác và kiệt quệ vì chôn cất người chồng và cũng là người bạn tốt nhất mà cô từng biết. Cô biết vài người không thích Virgil. Trong tám mươi mốt năm của ông, ông đã tạo ra rất nhiều kẻ thù. Nhưng ông đã rất tốt với cô, đặc biệt là vào lúc mà cô không phải lúc nào cũng tốt với chính bản thân mình.

Sau khi chết, ông vẫn tốt với cô. Virgil đã ủng hộ tiền cho nhiều tổ chức từ thiện và toàn bộ điền trang tỉ đô của ông thuộc về đứa con duy nhất của ông, Landon, và ba đứa con cùng tám đứa cháu của Landon. Nhưng ông đã để lại cho Faith căn penthouse[4] ở Seattle, năm mươi triệu đô trong ngân hàng, và đội khúc côn cầu. Một nụ cười nâng môi cô lên khi cô nghĩ đến chuyện việc đó đã khiến gia đình ông nổi điên đến thế nào. Cô chắc chắn tất cả họ đều nghĩ cô đã dựng cảnh và đồng lõa để đặt tay lên đống tiền ấy. Rằng cô đã trao đi những ngón tình dục bệnh hoạn để lấy đội khúc côn cầu, nhưng sự thực là Virgil vẫn biết cô chẳng hề quan tâm đến đội bóng. Cô không thích thể thao và cũng sốc như mọi người khác khi Virgil để lại đội Chinooks cho cô. Cô ngờ rằng Virgil đã làm điều đó vì Landon chưa từng giấu diếm sự thật rằng anh ta mong được thừa kế đội bóng. Một khi anh ta sở hữu đội Chinooks, Faith biết cô sẽ bị gạch khỏi khu VIP. Một điều mà, thực sự, cũng chẳng phải điều đau khổ gì với cô. Cô không có hứng thú với khúc côn cầu. Phải rồi, cô đã tới vài trận đấu với chồng, nhưng cô không hề chú tâm nhiều tới hoạt động dưới mặt băng. Cô dành thời gian trên đó để làm lũ người nhà Duffy hay cà khịa tắt tiếng và nhìn qua ống nhòm tìm những bộ cánh gớm ghiếc và những kẻ say xỉn ngốc nghếch trong những hàng ghế bên dưới. Vào một đêm tốt lành ở sân vận động Key, cô có thể phát hiện ra một kẻ say xỉn ngốc nghếch đang mặc một bộ cánh gớm ghiếc nữa kìa.

[4] Căn hộ ở tầng trên cùng trong các chung cư cao cấp, cũng là căn hộ cao cấp nhất trong cả tòa nhà. - ND

Không như Faith, Landon có nhiều thích thú với môn thể thao này hơn và luôn đếm ngược từng ngày cho tới khi anh ta có thể đặt tay lên đội bóng. Sở hữu một đội thể thao chuyên nghiệp là dấu hiệu của sự giàu có tột bậc. Một thẻ thành viên trong một câu lạc bộ độc quyền mà Landon vẫn muốn đến chết đi được. Một thẻ thành viên mà cha anh giờ đã không cho anh.

Landon có thể là con trai độc nhất của Virgil, nhưng họ khinh thường nhau. Landon chưa từng cố gắng che giấu sự bất đồng của anh ta với cuộc sống của Virgil hay sự căm ghét mà anh dành cho Faith - bà vợ thứ năm của Virgil.

Cô đi dọc tấm thảm trải dài trong hành lang tầng trên và bước vào phòng ngủ mà cô đã cùng chia sẻ với Virgil. Vài người đàn ông từ một công ty vận chuyển đang đóng gói quần áo của cô vào hộp khi một trong những luật sư của Landon lảng vảng ở phía sau, bảo đảm rằng Faith không lấy đi thứ gì không có vẻ thuộc về cô. Cô lờ những người chuyển đồ và vuốt tay ngang lưng chiếc ghế da sờn của Virgil. Chiếc ghế bị lõm xuống do nhiều năm trời sử dụng và chiếc kính đọc sách của ông đặt trên bàn trên quyển sách mà ông đang đọc vào đêm ông chết, Dickens, bởi vì Virgil có sự ưa thích đặc biệt với David Copperfield.

Đêm đó, năm ngày trước, cô đang nằm ườn ra trong chiếc ghế cạnh chồng cô và xem bản chiếu lại của Đầu Bếp Hàng Đầu. Trên tivi, khi Padma đánh giá món khai vị ngon nhất, thì Virgil hít mạnh một hơi đột ngột. Cô nhìn sang ông. “Anh ổn chứ?” cô đã hỏi thế.

“Anh không thấy ổn lắm.” ông đã đặt kính và sách sang bên rồi nhấc một tay lên xương ức. “Anh nghĩ mình sẽ đi vào giường.”

Faith đặt điều khiển xuống, nhưng trước khi cô kịp nhỏm dậy để giúp ông, ông đã sụp xuống trước và thở dốc, bàn tay đồi mồi của ông buông thõng vào lòng.

Cả buổi đêm còn lại chỉ là một vệt mờ mờ. Cô nhớ đã hét tên ông và ôm đầu ông vào lòng khi cô nói chuyện với tổng đài 911. Cô không thể nhớ lại bằng cách nào ông lại nằm ra sàn, chỉ nhớ nhìn xuống mặt ông khi hồn ông rời khỏi cơ thể. Cô nhớ đã khóc và bảo ông đừng chết. Cô đã nài xin ông hãy bám trụ, nhưng ông đã không thể.

Tất cả mọi chuyện đã diễn ra quá nhanh. Đến lúc bác sĩ cấp cứu xuất hiện, Virgil đã đi rồi. Và thay vì gia đình ông tỏ ra biết ơn vì ông đã không chết cô đơn, họ lại càng ghét cô hơn vì đã ở đó vào phút cuối.

Faith đi vào phòng ngủ và cầm lấy chiếc vali Louis Vuitton mà cô đã đóng gói với vài bộ quần áo và trang sức mà Virgil đã mua cho cô suốt năm năm hôn nhân của họ.

“Tôi cần kiểm tra cái đó,” luật sư của Landon nói khi bước vào phòng.

Faith cũng có vài luật sư của chính mình. “Anh cần có trát của tòa,” cô nói khi đi qua anh ta, và anh ta không cố ngăn cô lại. Faith đã ở quanh quá nhiều người đàn ông thực sự đáng sợ nên không thể bị một trong những kẻ du côn của Landon hăm dọa. Trên đường ra khỏi phòng khách, cô cầm lấy chiếc áo khoác đen Valentino. Cô nhét bản David Copperfield của Virgil vào chiếc túi Hermes và đi ra sân. Cô hẳn có thể đi bằng lối sau, cầu thang của người hầu, và cứu mình khỏi chạm mặt gia đình Virgil, nhưng cô sẽ không làm thế. Cô sẽ không chui lủi bỏ đi như thể cô đã làm điều gì sai. Ở đầu cầu thang, cô luồn tay qua ống tay áo và mỉm cười khi nhớ lại cuộc tranh cãi liên miên với Virgil. Ông đã luôn muốn cô mặc da chồn hoặc lông cáo bạc, nhưng cô chưa từng cảm thấy thoải mái khi mặc lông thú. Không kể cả sau khi ông chỉ ra rằng cô đúng là kẻ đạo đức giả bởi vì cô mặc đồ da. Một điều cũng đúng. Cô yêu đồ da. Mặc dù dạo gần đây, cô áp dụng một khiếu thẩm mỹ tinh tế và biết tiết chế. Một điều mà mẹ cô vẫn chưa khám phá ra.

Khi cô đi xuống chiếc cầu thang uốn dài, cô nặn ra một nụ cười trên mặt. Cô nói tạm biệt với vài người bạn của Virgil đã rất tử tế với cô, và rồi đi qua cửa trước.

Tương lai của cô rộng mở. Cô ba mươi tuổi và có thể làm bất kỳ điều gì cô muốn. Cô có thể đi tới trường đại học hoặc nghỉ ngơi một năm để nằm chơi trên một bãi biển ấm áp đâu đó.

Cô ngoái lại nhìn căn biệt thự gạch ba tầng nơi cô từng sống với Virgil trong năm năm hôn nhân. Cô đã có một cuộc sống tốt đẹp với Virgil. Ông đã chăm sóc cô, và lần đầu tiên trong đời, cô đã không phải tự chăm lo cho mình. Cô đã có thể thư giãn. Để hít thở và vui chơi mà không phải lo về sống còn.

“Tạm biệt,” cô thì thầm, và chĩa mũi giày da đỏ về hướng tương lai. Đế giày cô gõ xuống các bậc thang và hướng ra gara sau nhà khi cô đi tới chỗ chiếc Bentley Continental GT. Virgil đã tặng cô chiếc ô tô này cho sinh nhật thứ ba mươi vào tháng Chín năm ngoái của cô. Cô ném vali vào xe rồi nhảy vào trong và lái khỏi điền trang. Nếu đi nhanh, cô có thể kịp chuyến phà sáu rưỡi tới Seattle.

Khi cô lái xe qua cổng, một lần nữa cô lại tự hỏi sẽ làm gì với đời mình. Ngoài vài quỹ từ thiện mà cô đang giúp quản lý, chẳng có ai cần cô hết. Dù đúng là Virgil đã chăm sóc cho cô, thì cô cũng đã chăm sóc cho ông.

Cô lấy kính râm ra khỏi túi xách và đeo lên.

Và cô sẽ làm cái quái gì với đội khúc côn cầu và đống cầu thủ thô lỗ, dữ tợn kia đây? Cô đã gặp vài người trong số họ ở bữa tiệc Giáng sinh hàng năm mà cô luôn tham dự cùng Virgil. Cô đặc biệt nhớ cuộc gặp với anh chàng Nga to lớn, Vlad, chàng Thụy Điển, Daniel, và anh chàng có khuôn mặt vĩnh viễn thâm tím, Sam, nhưng cô không biết họ. Với cô, họ chỉ là những thành viên của một đội lẻ hai mươi mấy anh chàng mà, theo những gì cô biết, rất thích đánh nhau và văng nước bọt.

Tốt nhất là cô bán đội bóng. Thực vậy. Cô biết họ nghĩ gì về cô. Cô không phải đứa ngốc. Họ nghĩ cô là tóc vàng hoe. Một bà vợ cảnh. Người đẹp đi kèm của Virgil. Họ chắc đã chuyền tay số Playboy của cô. Cũng không phải cô quan tâm đến điều đó. Cô không xấu hổ về bức ảnh của mình. Cô mới hai mươi tư tuổi và cần tiền. Việc đó đã giúp cô rũ bỏ nghề thoát y, giới thiệu cô với những con người mới, và mang đến những lựa chọn mới. Một trong những lựa chọn đó là Virgil.

Cô lái chiếc Bentley chậm lại trước một biển báo dừng, nhìn cả hai đường, rồi phóng qua chỗ giao nhau.

Faith quen với việc đàn ông chầm chằm nhìn cô. Cô quen với việc đàn ông đánh giá cô bằng kích cỡ bộ ngực và kết luận rằng cô đần độn hoặc dễ dãi hoặc cả đôi. Cô quen với việc mọi người đánh giá cô bằng nghề nghiệp của cô hoặc vì cô đã cưới một người đàn ông lớn hơn cô năm mươi mốt tuổi. Và thực sự, cô không quan tâm thế giới nghĩ gì. Cô đã ngừng quan tâm cách đây lâu lắm rồi, khi thế giới chỉ đi qua cô khi cô ngồi bên ngoài quán Lucky Lady hoặc quán ăn Kit Kat Topless Lough chờ mẹ cô tan làm.

Thứ duy nhất cô được sinh ra cùng thế giới này là khuôn mặt và cơ thể cô, và cô đã sử dụng chúng. Quan tâm đến những gì mọi người nghĩ trao cho họ quyền năng làm tổn thương cô. Và Faith chưa bao giờ trao cho ai quyền lực ấy. Không ai trừ Virgil. Trong tất cả mọi lỗi lầm của ông, ông chưa từng đối xử với cô như một nàng tóc vàng hoe. Chưa bao giờ đối xử với cô như thể cô là rác rưởi. Phải, cô là cô vợ cảnh của ông. Không từ chối được điều ấy. Ông đã sử dụng cô để làm chỗ dựa cho cái tôi khổng lồ của ông. Cũng như đội khúc côn cầu của Virgil, cô là một thứ ông sờ hữu để làm cả thế giới ghen tị. Cô đã không hề bận lòng. Không tí nào. Ông đã đối xử với cô bằng lòng tốt và sự tôn trọng, và ông cũng mang đến cho cô thứ cô mong muốn nhất. Sự an toàn. Loại an toàn mà cô chưa từng biết đến, và trong năm năm cô đã sống trong một bong bóng an toàn, xinh đẹp. Và dù bong bóng của cô đã nổ tan và cô có cảm giác như đang rơi tự do, Virgil cũng đã bảo đảm cô sẽ có một bãi đáp mềm mại hết mức có thể.

Cô nghĩ đến Ty Savage, với giọng nói trầm mượt và trọng âm nhẹ. “Tôi rất thích những cuộc nói chuyện dài của chúng tôi vờ khúc côn cầu,” anh ta đã nói thế, khi nhắc tới Virgil.

Faith từng ở quanh rất nhiều người đàn ông đẹp trai trong đời. Cô cũng từng hẹn hò rất nhiều trong số đó. Những người đàn ông như Ty có vẻ ngoài có thể cướp đi hơi thở của bạn, làm bạn choáng váng, và quay đầu bạn ngược hẳn ra sau. Đôi mắt xanh dương sẫm của anh ta hơi nhạt màu hơn ở trung tâm, như một vụ nổ màu sắc nho nhỏ. Một lọn tóc đen chạm vào trán anh ta, trong khi những lọn tóc xinh xắn khác quăn quanh chóp tai và gáy. Anh ta cao và chắc chắn như một chiếc Hummer, nhưng anh ta không đáng tin cậy lắm theo gu của Faith. Có lẽ là do dòng mật nam tính rền vang khắp người anh chàng đó và cuồn cuộn bốc khỏi người như hơi độc. Có lẽ là vì vết sẹo trên cẳm khiến anh ta hơi nguy hiểm. Chẳng hơn một đường bạc mờ, vết sẹo trông còn đáng sợ hơn cả đôi mắt thâm sì của Sam.

Cô nghĩ đến bàn tay cô trong lòng bàn tay ấm áp, rắn chắc của anh ta khi anh ta đề nghị giúp đỡ. Như rất nhiều người đàn ông, Ty nói toàn những điều tử tế nhưng không thực sự có ý làm chúng. Đàn ông hiếm khi làm đúng lời hứa. Virgil là người đàn ông duy nhất cô từng biết giữ được lời hứa. Ông chưa từng nói dối cô, thậm chí khi nói dối sẽ dễ dàng hơn nhiều, ông đã cho cô thấy một con đường khác để sống cuộc đời cô, ngoài con đường mà cô đã sống. Với Virgil, cô thật an toàn và hạnh phúc. Và vì điều đó, cô sẽ yêu và nhớ ông trọn đời.
Bình Luận (0)
Comment