Tham Kiến Cửu Thúc

Chương 29

Edit: Cỏ

Nghe nói muốn phân gia sản, tất cả mọi người trong phòng đều an tĩnh. Trình lão phu nhân dẫn đầu đi vào bên trong, Trình Du Cẩn đi theo sau quận chúa Khánh Phúc, khi nàng vào phòng vừa lúc đứng bên cạnh Trình Nguyên Cảnh, Trình Du Cẩn lập tức dừng lại, lui về phía sau một bước, thập phần hiếu thuận mà nói:"Mời Cửu thúc."

Hiện giờ Trình Du Cẩn chỉ hận không thể cung kính với Trình Nguyên Cảnh giống như tổ tông. Trình Nguyên Cảnh liếc mắt nhìn Trình Du Cẩn, bước trước nàng một bước vào cửa. Trình Du Cẩn theo sát sau đó, khi tiến vào phòng Trình lão hầu gia, đôi mắt nàng theo bản năng mà rơi xuống tủ gỗ bích màu đỏ, lại như không có việc gì mà dời tầm mắt đi.

Phòng bệnh rất nhanh liền đầy người đứng, Trình lão hầu gia nằm ở trên giường, thấy người tới tề tụ đầy đủ, nói: "Mấy ngày hôm nay ta cảm thấy không khỏe lắm, nhân lúc hiện tại tinh thần còn minh mẫn, thì phân gia sản rõ ràng đi."

Trình Nguyên Hàn nói:"Cha, người đang nói cái gì vậy, thân thể người còn rất khỏe mạnh mà."

Loại lời nói này Trình lão hầu gia nghe mà bỗng cảm thấy buồn cười, đám con trai có hiếu của ông một mực trông ngóng ông chết, tốt xấu gì lão đại cũng nghĩ gì nói đấy, nhưng mà lão nhị đến lúc này rồi, vẫn còn muốn cãi cọ giả vờ giả vịt. Trình lão hầu gia cũng không muốn so đo, nói:"Huynh đệ ruột thịt lại đâm chọc sau lưng nhau, tranh thủ lúc ta còn sống, còn có thể quản các ngươi, nhân lúc này hãy nói cho rõ ràng chuyện gia sản. Đỡ phải chờ đến khi ta chết rồi, các ngươi lại vì một chút tiền tài mà vung tay đánh nhau, để người ngoài chế giễu."

Trình Nguyên Hiền và Trình Nguyên Hàn đều ngượng ngùng, Trình lão hầu gia khụ khụ, tiếp tục nói:"Tước vị này của nhà chúng ta đã là đời thứ hai, khi ta chết rồi, lão đại còn có thể tiếp tục thừa kế thêm một thế hệ, chờ tới đồng lứa của Bảo Nhi, vậy thì phải xem ơn của thánh thượng thế nào. Ta chỉ có thể cố hết sức đến đây thôi, còn lại thì phải trông mong vào các ngươi rồi. Sau khi lão đại thừa tước, ruộng đất sẽ đều về tay lão đại, lão nhị gia vẫn tiếp tục ở lại hầu phủ, nhưng nội trợ về sau sẽ do con dâu lớn quản."

Trình Nguyên Hiền vội vàng gật đầu nói:"Cha, chuyện này con đều hiểu rõ. Con cùng nhị đệ sau này sẽ tận lực hiếu kính mẫu thân."

Đây là điều mà tất cả mọi người đều hiểu, Trình lão phu nhân vẫn còn sống, đương nhiên hai người huynh đệ bọn họ không thể chia nhà, Trình Nguyên Hiền đã sớm biết tước vị hầu phủ sẽ thuộc về ông, ruộng đất thuộc về ông, đồng thời cha mẹ dưỡng lão cũng phải nhờ ông. Thứ mọi người chân chính quan tâm, chính là việc chia tài sản.

Qủa nhiên sau khi Trình lão hầu gia nghỉ ngơi một lúc, tiếp tục nói: "Trừ sản nghiệp của hầu phủ ra, số bạc của công thì chia làm 3 phần, lão đại, lão nhị và Cửu Lang mỗi người một phần. Đồ vật đáng giá cũng giống như bạc, chia đều cho 3 người."

Trình Nguyên Hàn vừa nghe liền nóng nảy: "Chia làm 3 phần?"

Trình Nguyên Hàn và Nguyễn thị vốn đã lường trước, gia sản chắc chắn sẽ chia đôi. Đại phòng có ruộng đất trên danh nghĩa của hầu phủ, đã là to rồi, chia hai phần hay ba phần đối với họ cũng không khác gì nhau, nhưng mà đối với nhị phòng, sự khác biệt này là vô cùng to lớn.

Trình Nguyên Cảnh cơ hồ lập tức nói:"Không cần, chia làm 2 đi."

Trong lòng Trình Du Cẩn thầm mắng ngu xuẩn, hai phần với 3 phần thì có kém bao nhiêu đâu? Số bạc này của phủ Nghi Xuân hầu đương nhiên không là gì trong mắt Thái Tử, nhưng mà nếu Thái Tử cầm một phần trong đó, tương đương với việc thừa nhận là một phần tử của hầu phủ, có một tầng quan hệ này, sau này sẽ hồi báo Trình gia bao nhiêu chứ? Nhưng nếu chỉ chia cho đại phòng và nhị phòng, vậy thì Trình Nguyên Cảnh theo lý thường sẽ không có quan hệ gì với phủ Nghi Xuân hầu.

Đáng tiếc, hiện tại mọi người Trình gia cũng không biết thân phận của Trình Nguyên Cảnh, Trình Du Cẩn muốn nói cả một tràng thật dài, lại không thể nói ra. Nàng chỉ có thể nhẹ nhàng khụ một tiếng, làm bộ vô tình mà nói: "Trưởng giả đã ban không thể từ chối, nếu đây là ý tứ của tổ phụ, chúng ta làm tiểu bối tự nhiên nên nghe theo."

Trình Nguyên Cảnh cúi đầu quét về phía Trình Du Cẩn, Trình Du Cẩn lập tức cúi đầu. Trình Nguyên Hàn không vui mà liếc mắt nhìn Trình Du Cẩn một cái, trong lòng nhắc mãi, rõ ràng là con gái nhà mình, lại bị đại phòng nuôi thành một con sói mắt trắng, đến lúc này rồi mà cũng không thể nói một lời dễ nghe, đúng là không biết tốt xấu.

Trình lão hầu gia ngược lại có chút ngạc nhiên mà nhìn về phía Trình Du Cẩn, Trình Du Cẩn mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, một bộ dáng hiếu nữ. Khánh Phúc nhíu mày, đè nặng thanh âm a một câu:"Trưởng bối nói chuyện, không được xen mồm."

Trình Du Cẩn dịu dàng đáp:"Dạ."

Trình Nguyên Cảnh tâm nói thật đúng là nên tính sổ nàng, hắn vô tình bị cuốn vào vòng tranh đấu gia sản của Trình gia, lấy mấy ngàn hai trăm này của bọn họ, ở trong mắt Trình Nguyên Cảnh đều không tính là tiền. Trình Nguyên Cảnh nhẹ nhàng châm chọc mà đá bóng cao su về:"Trình Du Cẩn nói đúng, trưởng giả ban không thể từ chối, nếu con lấy phần của mình, vậy chi bằng con ban cho cháu gái lớn đi."

Trong lòng Trình Du Cẩn lập tức không đồng ý, nàng giãy giụa nói: "Chuyện này sao được. . ."

"Không sao." Trình Nguyên Cảnh nói, còn cố ý liếc mắt nhìn Trình Du Cẩn:"Trưởng giả ban không thể từ chối, đây là tâm ý của một người thúc thúc như ta."

Trình Nguyên Cảnh lấy lời của Trình Du Cẩn phản lại nàng, Trình Du Cẩn còn có thể nói gì nữa. Trình Nguyên Hiền cùng Khánh Phúc nhanh chóng tính toán, Trình Nguyên Cảnh đem phần của hắn đưa cho Trình Du Cẩn, vậy tương đương với việc chia ba thì đã rơi vào túi tiền của đại phòng hai rồi, điều này còn lời hơn nhiều so với việc chỉ chia đôi gia sản. Trình Nguyên Hiền vui vẻ ra mặt: "Đại cô nương thật là hiểu chuyện, thúc cháu các ngươi một người hiếu một người từ, thật đúng là phúc phận của Trình gia chúng ta. Vậy chuyện này cứ quyết định như vậy đi."

Nguyễn thị muốn phản đối, lại bị Trình Nguyên Hiền cướp lời trước. Sắc mặt Nguyễn thị rất không tốt, nhưng mà trước mặt mọi người, bà lại khó mà nói ra, không khỏi thầm oán trách trong lòng Trình Du Cẩn nhiều chuyện.

Trình lão hầu gia thấy Thái Tử điện hạ lại làm một loại chuyện rảnh rỗi như thế này, vô cùng kinh ngạc đến mức muốn nhảy dựng lên. Nhưng mà Thái Tử nguyện ý quan tâm Trình gia là chuyện tốt, cho dù chỉ là một đứa cháu gái, cũng tốt hơn hoàn toàn không để ý gì. Trình lão hầu gia nhìn thái độ của Trình Nguyên Cảnh, lời nói chuẩn bị ra đến miệng, lại thay đổi đi một ít:"Tài sản trong phủ có bao nhiêu chắc các ngươi đều hiểu rõ, mỗi nhà có thể chia nhiều hay ít, nói vậy trong lòng các ngươi chắc cũng biết. Trừ bỏ tài sản công, mấy năm nay ta cũng tích góp được chút tài sản riêng."

Mấy người Trình gia cùng Trình lão phu nhân lỗ tai đều dựng thẳng hết lên, sổ ghi chép tiền của hầu phủ mỗi ngày đều tăng lên dưới mắt mọi người, bên trong nhiều tiền như vậy, nhiều năm qua bọn họ đều đã tính đến phát ngấy. Tài sản bên ngoài của phủ Nghi Xuân hầu đúng là cũng nhiều, nhưng mà hai vị lão nhân gia có bao nhiêu tài sản riêng, vậy lại khó mà nói. Mà mấy năm nay Trình lão hầu gia ra tay hào sảng, nuôi một lúc hai nhà, còn tạo ra tiến sĩ, tiền tài quả thực sâu không lường được. Hiện tại muốn phân tài sản cá nhân của Trình lão hầu gia, đây mới là chuyện mọi người quan tâm nhất.

Trình lão hầu gia hoãn khẩu khí, nói:"Sau này hầu phủ là của lão đại, lão nhị có con trai có con gái, không có một tòa nhà riêng cũng không ổn. Ở sùng giáo phường có 3 tòa nhà trên danh nghĩa của ta, sẽ để lại cho lão nhị một nhà. Ta còn có hai phần ruộng đất ở uyển bình, một cái 400 mẫu, một cái 200(*) mẫu, phần nhỏ để lại cho nhị phòng, lớn để lại cho Bảo Nhi sau này dùng để đọc sách."

(*) 1 mẫu = 100m vuông

Sùng giáo phường ở gần Quốc Tử Giám, sinh hoạt ở đây rất tiện lợi, chính là một hoàn cảnh sống hiếm có, từ trước đến nay là một tòa nhà khó cầu. Có thể mua được ba tòa nhà ở đây thật là không dễ, nhị phòng có hai người con trai, phân cho một tòa nhà ở chỗ như vậy vừa lúc giải lửa sém lông mày.

Khánh Phúc cũng thập phần vừa lòng, bà lấy nhà mới cũng chẳng để làm gì, ngược lại là ruộng đất, đây mới là thứ tạo ra tiền. Khánh Phúc yên lặng tính toán, 400 mẫu ruộng, mỗi năm đều chăm chỉ trồng trọt, chờ đến mùa thu hoạch, kiểu gì cũng kiếm được 600, 700 lượng, đấy là còn chưa tính đến thóc gạo gà vịt từ hầu phủ đâu. Tòa nhà của nhị phòng là chết, mà điền trang lại là sống, đồ vật phân chia cho bọn họ còn thực dụng hơn so với nhị phòng nhiều, quận chúa Khánh Phúc lập tức lộ ra nụ cười.

Trình lão hầu gia đột nhiên nhìn về phía Trình Du Cẩn, nói: "Đại cô nương, ngươi lại đây."

Trình Du Cẩn hoảng sợ, chậm rãi tiến lên: "Tổ phụ."

Trình lão hầu gia cẩn thận đánh giá nàng, thật lâu sau mới thở dài:"Ngươi từ nhỏ nghe lời, chỉ tiếc tới tuổi nghị thân rồi lại bị từ hôn. Lại nói sau khi từ hôn, muốn nói đến việc hôn nhân cũng không dễ, cũng may ngươi được thánh thượng ban thưởng, nếu bên người có nhiều tiền tài hơn, như vậy, có lẽ có thể làm nhà chồng tương lai coi trọng ngươi hơn một chút. Ta có hai cửa hàng ở tây phường, ở phường tuyên bắc cũng có một cửa hàng ngọc, hơn nữa ở huyện Đại Hưng có một trang viên, tất cả đều cho ngươi. Đã có của đại cô nương, nhị cô nương cũng sẽ không bị bất công, ban cho Du Mặc 1000 lượng bạc, một hộp vàng bạc. Mấy cửa hàng ở Dương Châu, đại phòng và nhị phòng mỗi người một nửa, mấy khoảng đất ở Kim Lăng, tất cả để lại cho Cửu Lang. Mấy năm nay ta tích góp được tổng cộng bốn rương châu ngọc, lão đại, lão nhị, Cửu Lang mỗi người lấy một rương, còn 1 rương, chia đều cho mấy đứa trẻ. Ta còn 5000 lượng ngân phiếu, để lão phu nhân tự sắp xếp."

Đến lúc này, đồng ruộng, tiền tài, đồ đạc, hiện bạc trên danh nghĩa của Trình lão hầu gia đều đã được bày ra. Lão bộc hầu hạ Trình lão hầu gia nhiều năm ôm khế đất, sổ sách ra, giao cho từng nhà một.

Trình Nguyên Hiền cầm lấy một quyển mình vừa được phát, đang định nhanh chóng mở ra nhìn xem mỗi năm có thể thu được bao nhiêu tiền, lại bị quận chúa Khánh Phúc lặng lẽ véo một chút. Trình Nguyên Hiền ngẩng đầu, liền thấy quận chúa Khánh Phúc đưa mắt ra hiệu với ông, bảo ông mau xem bốn rương chứa kia của lão hầu gia, tránh việc bị nhị phòng giành trước, cướp hết đồ vật đáng giá đi.

Nguyễn thị có nhiều con mắt, sai hai người con trai của mình đi chọn lựa rương, trẻ con không biết gì, đương nhiên có nhiều thể diện hơn người lớn. Khánh Phúc nhìn thấy liền mắng ở trong lòng, nhanh chóng ám chỉ bà vú ra ôm Trình Ân Bảo, tự mình cũng đi qua quan sát.

Mới vừa rồi trong phòng còn bu đầy người tức khắc đều tan rã, Trình Du Cẩn không có hứng thú với mấy cái rương của Trình lão hầu gia, ngọc ngà châu báu gì đó đều là vật chết, lấy ít nhiều cũng không thể so với tiền mặt thật sự. Trình Du Cẩn càng tò mò với ba cửa hàng mà Trình lão hầu gia cho nàng hơn.

Lão bộc nhìn thấy, ngạc nhiên hỏi:"Đại tiểu thư, trong bốn cái rương bảo bối của lão hầu gia, có một rương là để lại cho người cùng mấy vị thiếu gia, đại cô nương không đi xem sao?"

Trình Du Cẩn cười nói:"Ta là tỷ tỷ, muốn nhường cho các đệ đệ muội muội. Để cho bọn nó chọn trước đi, chờ sau khi bọn nó chọn được thứ mình thích rồi, ta lấy đồ thừa lại là được."

Lão bộc kinh ngạc mà nhìn Trình Du Cẩn, người chọn trước bao giờ cũng có lợi thế hơn, đây là đạo lý mà trẻ con 3 tuổi cũng biết, Trình Du Cẩn thế nhưng lại hào phóng mà nhường cho đệ đệ muội muội như vậy. Lão bộc thập phần bội phục, tự đáy lòng khen:"Đại tiểu thư thật là hiểu chuyện, không hổ là trưởng tỷ."

Trình Du Cẩn khiêm tốn mà cười cười:"Đâu có, là tổ phụ dạy dỗ tốt."

Nàng theo bản năng mà tâng bốc trưởng bối, sau khi nói xong mới ý thức được mình đã quên mất một người, vì thế vô cùng thông thuận mà nói tiếp:"Ít nhiều cũng do lời nói và hành động mẫu mực của Cửu thúc. Ta được trưởng bối rủ lòng thương, mỗi ngày thấy tổ phụ đối nhân xử thế như thế nào, Cửu thúc thanh chính nghiêm minh như thế nào, gần đèn thì sáng, ta cũng có thể may mắn mà học được một chút từ tổ phụ và Cửu thúc."

Trình Nguyên Cảnh không nhịn được lại liếc mắt nhìn Trình Du Cẩn, Trình Du Cẩn rất biết cách tận dụng mọi thứ, hắn xem như đã được chứng kiến rồi. Trình Du Cẩn dịu ngoan mà cười cười với Trình Nguyên Cảnh, hai tay nắm vào nhau, cực kỳ ngoan ngoãn mà đứng bên cạnh.

Trình lão hầu gia nghe thấy Trình Du Cẩn nói cũng rất cảm động, ông không khỏi nghĩ đến, hai đứa con trai, thậm chí là Trình lão phu nhân, lúc nghe thấy ông phân chia rương đều khó dằn nổi mà chạy đi cướp đồ vật, chỉ có Trình Du Cẩn vẫn tiếp tục đứng bên cạnh ông, tính hiếu thuận và sự hiểu chuyện này của nàng vượt xa những người trong Trình gia. Trình lão hầu gia cảm thán muôn vàn, vừa lúc hiện tại không có ai, ông nói với lão bộc:"Mang hộp gỗ tử đàn của ta qua đây."

Lão bộc khiếp sợ:"Hầu gia, đó chính là tiền của ngài để dành vào lúc khó khăn, giữ lại để ngừa vạn nhất."

"Không sao." Trình lão hầu gia không thèm để ý nói:"Đều đã tới tuổi này rồi, mệnh cũng không còn lâu nữa, còn có vạn nhất gì mà phòng. Không bằng để lại cho vãn bối, tốt xấu gì cũng có tác dụng."

Lão bộc không lay chuyển được Trình lão hầu gia, thở dài đi lấy. Một lát sau, hắn từ nội thất trở về, mang theo một hộp gỗ nặng trĩu. Vật liệu của hộp gỗ kia rất tinh xảo, là gỗ tử đàn tốt nhất, nhìn đã thấy không nhẹ. Trình Du Cẩn đang tò mò bên trong đựng cái gì, liền nghe thấy Trình lão hầu gia gọi tên của mình:"Đại cô nương."

Trình Du Cẩn giật mình:"Tổ phụ, người gọi cháu?"

"Đúng vậy." Trình lão hầu gia mỉm cười gật đầu, nói với nàng:"Đến đây nhận lấy."

Trình Du Cẩn tiến lên tiếp nhận, hộp gỗ vừa vào tay liền muốn chùng cả tay xuống, Trình Du Cẩn bê nó cơ hồ phải cố hết sức. Trình lão hầu gia lấy một cái chìa khóa từ dưới gối mình ra, nói:"Đây là hoàng kim ta để dành phòng lúc bất trắc. Hiện tại không cần dùng đến nữa rồi, để lại cho ngươi vậy."

Trình Du Cẩn nhanh chóng nhìn thoáng qua Trình Nguyên Cảnh, nói:"Chuyện này sao được? Cháu chỉ là cháu gái, mấy thứ này nên để lại cho ba đệ đệ mới đúng. . ."

"Sau này chúng nó đều có cha mẹ giúp chúng mưu hoa, hơn nữa, chúng nó có tay có chân, nam nhi tự nên dựa vào bản thân mà gây dựng tiền đồ, cứ dựa vào tổ tông trưởng bối thì làm được trò trống gì." Trình lão hầu gia nói:"Nhưng ngươi thì không giống như vậy, ngươi là nữ nhi lớn nhất trong nhà, phải sớm đi xuất giá, một khi xuất giá liền thành người nhà của người khác, không còn liên quan gì đến nhà mẹ đẻ nữa. Thứ hai, tuy ngươi là trưởng nữ, nhưng dù sao cũng là nhận nuôi, về sau nếu ở nhà chồng bị ủy khuất, muốn tìm người ra mặt cho cũng không dễ. Ta không thể coi chừng ngươi được nữa, đành phải cho ngươi chút tiền bạc, đã là cố hết sức bổn phận của một trưởng bối rồi."

Nhiều vàng nặng trĩu như vậy, tay Trình Du Cẩn liền không muốn bê ra ngoài. Hiện tại Trình lão hầu gia lại nói vậy, nàng làm bộ khó xử, ỡm ờ mà nhận lấy:"Tạ tổ phụ săn sóc."

Trình lão hầu gia nói một lúc nhiều lời như vậy, đã sớm cạn kiệt tinh lực, chống đỡ được đến bây giờ hoàn toàn dựa vào một hơi. Trình Du Cẩn nhìn ra Trình lão hầu gia mỏi mệt, hơn nữa Trình lão hầu gia chắc chắn còn có chuyện muốn nói với Trình Nguyên Cảnh. Nàng vô cùng biết điều, tùy thời nói:"Làm phiền tổ phụ rồi, cháu gái không quấy rầy tổ phụ nghỉ ngơi nữa, cháu gái cáo lui. Cửu thúc, cháu gái cáo lui trước."

Chờ quay người lại, Trình Du Cẩn liền đưa mắt ra hiệu với Đỗ Nhược, bảo nàng đem theo hộp đồ ăn lúc trước. Khi ra cửa Trình Du Cẩn còn cố ý đóng cửa lại cho người bên trong, một bộ dáng tri kỷ.

Chờ sau khi đóng cửa, sắc mặt Trình Du Cẩn lập tức thay đổi. Nàng dẫn theo Đỗ Nhược đến gian bên cạnh, đè thấp thanh âm nói:"Mở hộp đồ ăn ra, nhét hộp gỗ tử đàn vào đi. Lúc mang ra ngoài không được để lộ ra khác thường, coi như là không có gì bên trong."

Đỗ Nhược cũng vô cùng thông minh, liên tục gật đầu. Nhưng hôm nay nàng vừa mới bị Trình Ân Bảo va phải làm eo bị thương, lúc cầm hộp đồ ăn có chút cứng đờ. Trình Du Cẩn nhìn thấy, nói:"Thôi, đưa cho ta."

"Cô nương, sao được!"

"Sao lại không được." Trình Du Cẩn nói:"Đưa cho ta, cơ thể ngươi cứng đờ như vậy, bị người khác nhìn ra manh mối còn tệ hơn."

Đỗ Nhược biết nặng nhẹ, Trình lão hầu gia vốn không định ban vàng cho Trình Du Cẩn, nhưng bởi vì Trình Du Cẩn ở lại cuổi cùng, khiến Trình lão hầu gia xúc động ít nhiều, mới có thể có thêm một phần chi tài riêng này. Nhưng mà sống trong hầu phủ có nhiều tiền quá chưa chắc đã là chuyện tốt, nếu bị quận chúa Khánh Phúc hoặc Trình lão phu nhân biết, Trình lão hầu gia để lại tiền bảo mệnh cho cháu gái Trình Du Cẩn, ngược lại lại bỏ quên hai người con trai cùng 3 người cháu trai, chỉ sợ không ổn. Đến lúc đó, Trình Du Cẩn vì tự bảo vệ mình, cũng phải đem mấy thứ này hiếu kính với trưởng bối.

Cho nên, chuyện vàng này, vô luận như thế nào cũng không thể để đám người Khánh Phúc, Nguyễn thị biết. Đỗ Nhược cũng không kiên trì tiếp, nàng có chút lo lắng:"Cô nương, hộp đồ ăn này không nhẹ, người không sao chứ?"

"Sao lại có thể có sao được." Trình Du Cẩn cười khẽ một tiếng:"Chỉ cần bên trong là vàng, cho dù có nặng hơn ta cũng có thể bê được."

Đỗ Nhược tức khắc không còn lời nào để nói.

Bình Luận (0)
Comment