Edit: Cỏ
Trình Du Cẩn quay đầu lại liền nhìn thấy Trình Nguyên Cảnh, bản thân nàng đều ngây ngẩn cả người.
Trình Du Cẩn hiếm khi không kịp phản ứng lại, còn Lâm Thanh Viễn, lại chỉ ngoài ý muốn chớp mắt một cái, sau đó lập tức vui vẻ mà đi về hướng Trình Nguyên Cảnh:"Cảnh Hành, hóa ra ngươi ở đây! Vừa rồi ta tìm kiếm khắp nơi, sao không tìm thấy ngươi vậy, may mà Trình đại tiểu thư nhiệt tình, dẫn ta đi đến viện của ngươi. Bằng không ta cũng không biết nên làm sao bây giờ."
"Ồ?" Trình Nguyên Cảnh nhẹ nhàng liếc mắt nhìn Trình Du Cẩn một cái:"Hóa ra đại cô nương thích giúp đỡ mọi người như vậy?"
Nụ cười trên mặt Trình Du Cẩn có chút cứng đờ, sao lại là hắn, tại sao mỗi lần đến thời khắc quan trọng, nàng đều có thể vừa vặn bị Trình Nguyên Cảnh va phải chứ! Trình Du Cẩn miễn cưỡng cười cười, vấn an với Trình Nguyên Cảnh:"Cửu thúc."
Lâm Thanh Viễn không nhận ra mạch nước ngầm đang chực bùng phát bên cạnh, hắn vô cùng cao hứng phấn chấn mà nói:"Đúng vậy, đại tiểu thư đúng là rất tốt bụng lại rộng lượng. Sau khi ta không cẩn thận va phải nàng, nàng không những không tức giận, nghe nói ta không tìm thấy đường, còn chủ động dẫn ta đến viện của ngươi. Trình đại tiểu thư vừa hiểu lý lẽ lại thiện tâm, không biết hiểu chuyện ít nhiều so với mấy người muội muội trong nhà ta, thật sự khiến người khác cảm thấy ngưỡng mộ."
Trình Nguyên Cảnh bất động thanh sắc, ngữ khí cũng bình bình đạm đạm, lại thình lình hỏi:"Nàng tức giận? Ngươi đụng phải chuyện gì của nàng, sao nàng lại phải tức giận?"
Lâm Thanh Viễn tức khắc thất ngữ, hắn hơi hơi há miệng, mới phản ứng lại lời nói vừa rồi của mình có lỗ hổng, bị Trình Nguyên Cảnh bắt được sơ hở. Vừa rồi Lâm Thanh Viễn không cẩn thận đụng phải chuyện của Trình Du Cẩn và Từ Chi Tiện, nếu đổi thành nữ hài bình thường khác, nếu không thẹn quá thành giận, hoặc là xấu hổ chạy nhanh đi tránh mặt, duy chỉ có Trình Du Cẩn hào phóng tự nhiên, còn chủ động dẫn đường cho hắn. Vốn dĩ Lâm Thanh Viễn muốn khen cháu gái của Trình Nguyên Cảnh trước mặt hắn, không ngờ bản thân thừa mất một câu, bị Trình Nguyên Cảnh nghe được.
Lâm Thanh Viễn xấu hổ, chuyện vừa rồi liên quan đến danh dự của Trình Du Cẩn, hắn vốn dĩ đã hạ quyết tâm tuyệt đối sẽ không tiết lộ cho người ngoài, hết quả bây giờ mới đi được hai bước, đã bị Trình Nguyên Cảnh túm được đuôi. Lâm Thanh Viễn cười gượng, đang định nói lảng sang chuyện khác, Trình Du Cẩn lại nói tiếp:"Là Lâm biên tu quá khách khí thôi. Hoa viên này tuy rằng có nhiều nữ quyến đi lại, nhưng trên thực tế cũng chỉ là ranh giới giữa ngoại viện và nội trạch, cũng không tính là đi vào phạm vi hậu trạch. Lâm biên tu va phải cháu ở đây, nghĩ lầm là đã xâm phạm vào hậu viện của Trình gia, cho nên mới muốn bồi tội với cháu. Thật ra là do Lâm biên tu khách khí rồi."
Lâm Thanh Viễn lặng lẽ nhẹ nhàng thở ra, vội vàng gật đầu:"Không sai, chính là như vậy."
Trình Nguyên Cảnh rũ mắt liếc Trình Du Cẩn một cái, Trình Du Cẩn tươi cười ngây thơ, sắc mặt vô dị, không nhìn ra một chút chột dạ nào. Ngược lại là Lâm Thanh Viễn, biểu tình quá mức khẩn trương, khiếp sợ.
Thật ra Trình Nguyên Cảnh đã nghe thấy vừa rồi Từ Chi Tiện nói này đó với Trình Du Cẩn rồi, thậm chí, hắn còn tới sớm hơn so với Lâm Thanh Viễn. Trình Nguyên Cảnh cũng không phải là không có tình người, loại sự tình nữ nhi này bị nam nhân bên ngoài va phải, chung quy cũng không có thể diện. Vốn dĩ Trình Nguyên Cảnh muốn làm bộ không biết, lặng lẽ bỏ qua việc này, nhưng mà giờ phút nhìn nhìn thấy hai người trước mặt hắn kẻ xướng người họa, phối hợp lẫn nhau, khiến cho Trình Nguyên Cảnh vô cùng không vui.
Lâm Thanh Viễn sợ Trình Nguyên Cảnh tiếp tục truy vấn, liền nhanh chóng nói sang chuyện khác, hắn nói:"Cảnh Hành, sao ngươi lại đi ra từ bên này? Vừa rồi ta tìm ngươi rất lâu, mà không thấy ngươi ở bên này, mới đi qua bên kia xem thử xem sao."
Trình Nguyên Cảnh nhàn nhạt nói:"Vừa rồi trong viện có chút việc, ta đi về một chuyến."
Thật ra là Trình Nguyên Cảnh ở trong hoa viên nghe được Trình Du Cẩn nói chuyện với Từ Chi Tiện, lo lắng khi Trình Du Cẩn đi ra đụng vào hắn thì xấu hổ, cho nên mới lặng lẽ thay đổi một con đường khác. Không ngờ, duyên phận lại kỳ diệu như thế.
Trình Du Cẩn cũng không có nghĩ nhiều, nàng chưa từng được người khác thổ lộ, Từ Chi Tiện là người đầu tiên. Xác suất nhỏ như vậy vừa lúc bị Lâm Thanh Viễn nghe được, đã rất trùng hợp rồi, Trình Du Cẩn căn bản không nghĩ tới sẽ còn một người khác.
Trình Du Cẩn chỉ cho rằng Trình Nguyên Cảnh vừa đi ra từ nội viện, vừa vặn gặp được hai người bọn họ. Tuy rằng một cơ hội hiếm có bị chặn ngang, nhưng mà lại có cơ hội tạo hảo cảm cho vị hôn phu tương lai của nàng ở trước mặt Thái Tử điện hạ, Trình Du Cẩn vẫn là thập phần vui vẻ.
Trình Du Cẩn xác định được chủ ý, liền bất động thanh sắc hỏi:"Cửu thúc, người và Lâm biên tu đang xem sách gì thế, thế nhưng có thể làm Trạng Nguyên vội như vậy?"
Lâm Thanh Viễn cười hai tiếng, nói:"Không có gì, sách ngược lại cũng không khó tìm, chủ yếu là trên mặt có lời phê bình của Cảnh Hành, cho nên ta muốn lấy về nhìn lại."
"Thì ra là thế." Trình Du Cẩn cười gật đầu. Trong lòng nàng nhẹ nhàng suy nghĩ, Lâm Thanh Viễn thế nhưng có thể trao đổi sách với Trình Nguyên Cảnh, loại quan hệ này hình như không hề tầm thường chút nào. Có thể duy trì được mối quan hệ chặt chẽ như vậy với nhân vật tối cao, chờ sau khi Trình Nguyên Cảnh khôi phục thân phận, còn sầu Lâm Thanh Viễn không được trọng dụng sao? Trình Du Cẩn dị thường vừa lòng, ánh mắt nhìn về phía Lâm Thanh Viễn càng thêm thân thiện.
Cỗ tiềm lực như vậy tuyệt đối không thể buông tha, tranh thủ bây giờ người khác còn chưa phát hiện, nàng phải ra tay nhanh một chút mới được.
Trình Du Cẩn cười nói:"Biên tu và Cửu thúc đều là người thích đọc sách, tiểu nữ khâm phục."
"Đâu có." Lâm Thanh Viễn cười sang sảng nói:"Ta chỉ là dính chút ánh sáng của Cảnh Hành thôi. Đúng rồi, Cảnh Hành, sao viện của ngươi lại khó tìm như vậy?"
Trình Du Cẩn muốn ngăn cản, nhưng mà đã chậm một bước rồi. Trình Nguyên Cảnh hơi hơi nhíu mày, hỏi:"Cái gì?"
Trình Du Cẩn tức khắc sống không còn gì luyến tiếc, một bộ dạng hận không thể tự sát tại chỗ. Lâm Thanh Viễn đương nhiên không chú ý tới, hắn "ôi chao" một tiếng, đĩnh đạc mà chỉ Trình Du Cẩn:"Là Trình đại tiểu thư nói vậy, nàng nói viện của ngươi hơi khó tìm, người ngoài khả năng không tìm được, cho nên mới muốn tự mình dẫn đường cho ta. Đúng rồi, nàng còn nói đi vòng qua phía tây hoa viên còn gần hơn một chút."
Trình Nguyên Cảnh rũ mắt liếc Trình Du Cẩn một cái, Trình Du Cẩn cúi đầu, chỉ lộ ra một cái đỉnh đầu cho hắn. Trình Nguyên Cảnh nhẹ nhàng cười cười, nói:"Khả năng tìm đường cũng chọn người đi, ở trong mắt vài người, đại khái là rất khó chăng."
Trình Du Cẩn hoàn toàn câm miệng, không phản bác không giải thích không thừa nhận. Lâm Thanh Viễn hậu tri hậu giác(*), rốt cuộc phát giác ra có chút không đúng. Hắn tò mò, hỏi:"Vừa rồi đại tiểu thư còn rất hoạt bát mà, sao bây giờ lại không nói gì nữa vậy? Hay là ta lỡ nói gì đó, làm đại tiểu thư không vui?"
(*) nhạy cảm với sự việc.
"Không có." Trình Du Cẩn vội vàng phủ nhận, nàng lặng lẽ liếc mắt nhìn Trình Nguyên Cảnh một cái, chột dạ cười nói:"Vốn dĩ Trí Chi ca ca tới đây để tìm Cửu thúc, bây giờ Cửu thúc đã tới rồi, ta không dám bao biện quá phận nữa, quấy rầy Trí Chi ca ca nói chuyện với Cửu thúc."
Lâm Thanh Viễn cười xua tay:"Sao lại như vậy được, đại tiểu thư lo lắng nhiều rồi. Nữ tử tầm tuổi này như ngươi cần phải vô ưu vô lự(*), mọi việc chỉ nên cân nhắc vì bản thân mình mới tốt, hiểu chuyện giống như ngươi vậy sẽ làm cho người khác đau lòng."
(*) vô lo vô nghĩ, không lo lắng.
Sau khi Trình Du Cẩn nghe được liền ngẩn ra một chút, trong lòng nàng tức khắc sinh ra chút nghi ngờ, Lâm Thanh Viễn đây là có ý gì? Hay là hắn cũng thích kiểu nữ tử ngây thơ đáng yêu, giống như Trình Du Mặc?
Trong lòng Trình Du Cẩn lộp bộp một tiếng, lúc này Trình Nguyên Cảnh lại đột nhiên chậm rì rì nói:"Trí Chi ca ca?"
Thanh âm hắn thong thả bình tĩnh, nhưng lại mạc danh khiến cho người nghe một loại cảm giác không thở nổi. Lâm Thanh Viễn "À" một tiếng, nhiệt tình giải thích cho Trình Nguyên Cảnh:"Là đại cô nương nói cách xưng hô kia quá khách khí, vừa lúc tuổi của nàng cũng ngang ngang tuổi của muội muội ta, vừa vặn gọi ta là ca ca."
Trình Du Cẩn tuyệt vọng mà nhắm chặt mắt lại, quá xấu hổ, quá xấu hổ rồi, nàng quả thực không đành lòng xem tiếp nữa. Hôm nay rốt cuộc nàng đã phạm phải vị Thái Tuế(*) nào vậy, đầu tiên là khi đi đưa điểm tâm liền nghe thấy Từ Chi Tiện kiên quyết phản đối chuyện cưới nàng, sau đó nói chuyện với Từ Chi Tiện thì bị Lâm Thanh Viễn nghe được, bây giờ, còn tiếp tục bị Thái Tử điện hạ biết hết sự sắp xếp của nàng.
(*) Trong tất cả các bộ môn khoa học của phương Đông, từ Kinh Dịch, Tử vi, Tứ trụ, Phong thủy, xem ngày đẹp... đều có những phép tính liên quan đến phạm trù Thái Tuế. Tất cả các bộ môn đều thống nhất Thái Tuế nắm "quyền sinh quyền sát", quyết định tốt xấu trong năm đó.
Qủa thật, nàng một bộ dáng lao lực vì Lâm Thanh Viễn, thích khuếch đại hoặc là thay đổi một số tình tiết trong câu chuyện, chỉ vì nàng muốn gả cho một hôn phu có tiền có quyền, điều này có gì sai sao? Sớm biết rằng rẽ một cái liền gặp được Thái Tử, nàng nhất định sẽ an phận, ngoan ngoãn làm người.
Trình Du Cẩn thập phần tuyệt vọng, vận khí của nàng hình như cũng quá kém rồi.
Chờ Lâm Thanh Viễn nói xong, Trình Du Cẩn rõ ràng cảm giác được Trình Nguyên Cảnh quét về hướng này. Trình Du Cẩn xấu hổ cúi đầu giả chết, cầu xin Thái Tử điện hạ giơ cao đánh khẽ, nhưng ít nhiều gì cũng để lại cho nàng chút mặt mũi. Trên tay nàng cũng chẳng có gì đáng quý, không cần phí thời gian như vậy.
Trình Nguyên Cảnh tựa hồ cười cười, nói:"Nàng nói đúng, gọi bằng chức quan đúng thật là có vẻ quá khách khí. Nhưng mà, gọi bằng tự của Lâm Thanh Viễn lại có chút không ổn."
Trình Du Cẩn ngây ngẩn cả người, nàng theo bản năng hỏi:"Sao lại không ổn?"
"Hắn là bằng hữu của ta, xét về thân phận, ngươi hẳn là nên gọi hắn là thúc thúc mới đúng."
Trình Du Cẩn hoàn toàn ngây dại rồi, thật lâu sau đó, nàng khó khăn nói:"Gọi. . .thúc thúc?"
"Ừ." Trình Nguyên Cảnh nhẹ nhàng gật đầu, rũ mắt liếc Trình Du Cẩn một cái:"Sau này không được không có quy củ như vậy, phải gọi là Lâm thúc thúc."
Cả người Trình Du Cẩn đều cảm thấy không ổn. Nếu nàng gọi Lâm Thanh Viễn là Lâm thúc thúc, vậy nàng gả cho ai? Liền tính vốn dĩ là có 5% khả năng, một câu Lâm thúc thúc phát ra, cũng biến thành vô vọng.
Lâm Thanh Viễn nghe được hai chữ "thúc thúc" này cả người cũng cảm thấy không thích hợp, hắn chà xát hai cánh tay nổi da gà, nói với Trình Nguyên Cảnh:"Cảnh Hành, không đến mức đấy chứ? Ta cũng không lớn hơn đại tiểu thư bao nhiêu tuổi. . ."
"Lễ không thể bỏ." Trình Nguyên Cảnh nhàn nhạt nói:"Bối phận không thể loạn, ngươi cùng thế hệ với ta, nàng hẳn là nên gọi ngươi là thúc thúc, há có thể lười biếng? Ngọc không mài không sáng, dạy dỗ vãn bối không thể lơi lỏng."
Lâm Thanh Viễn tức khắc nghiêm nghị ghi nhận, nói:"Cảnh Hành nói có lý, trách không được đại tiểu thư vừa thông minh hiểu chuyện lại tài học tốt, hóa ra là nhà các ngươi dạy nghiêm khắc, có cách dạy con gái riêng, ta thụ giáo."
Trình Du Cẩn nghĩ thầm ngươi thụ giáo cái quỷ, còn thụ giáo tiếp, vậy nàng phải gả chồng như thế nào? Trình Du Cẩn không ngừng chửi thầm, tựa hồ cảm nhận được oán niệm của Trình Du Cẩn, Trình Nguyên Cảnh cúi đầu, ánh mắt an tĩnh thong dong, nhìn nàng hỏi:"Cháu gái, ngươi phản đối?"
Trình Du Cẩn mặt vô biểu tình, vị này là Thái Tử gia, nàng dám nói Thái Tử nói không đúng sao? Trình Nguyên Cảnh thập phần có kiên nhẫn chờ đợi câu trả lời của nàng, Trình Du Cẩn thật sự không còn cách nào, chỉ có thể cắn răng, gằn từng chữ một mà nói:"Vâng, Cửu thúc nói có lý, cháu gái thụ giáo."
"Vậy vừa rồi ngươi gọi một tiếng Trí Chi ca ca, còn không mau bồi tội với Lâm Thanh Viễn?"
Trình Du Cẩn thập phần khó chịu, quả thực có thể gọi với nhục nước mất chủ quyền mà mở miệng nói:"Lâm. . . . . .Lâm. . . . .Lâm biên tu, mới vừa rồi có nhiều mạo phạm, tiểu nữ tại đây bồi tội."
Trình Du Cẩn thật sự không gọi được Lâm thúc thúc, chỉ có thể đổi thành cách gọi Lâm biên tu ban đầu. Cũng may Trình Nguyên Cảnh cũng không tiếp tục truy cứu, Lâm Thanh Viễn đương nhiên liên tục nói không sao, chuyện này liền cứ bỏ qua như vậy.
Trình Nguyên Cảnh nghe được "Lâm biên tu", trong lòng liền thoải mái hơn một chút. Trình Du Cẩn sống không còn gì luyến tiếc mà đi được một lúc, rất nhanh lại cổ vũ cho bản thân, thắng bại là chuyện thường của binh sĩ, tuy rằng lại trở về điểm khởi đầu, nhưng mà vì cuộc sống phú quý sau này, nàng vẫn phải tiếp tục nỗ lực mới được.
Trình Du Cẩn dốc sức làm lại từ đầu, cách một khoảng cách với Trình Nguyên Cảnh, nói chuyện với Lâm Thanh Viễn, bất động thanh sắc mà hỏi thăm quá khứ của Lâm Thanh Viễn, thói quen, sở thích. Trình Du Cẩn vừa mới hỏi xong Lâm Thanh Viễn thường làm gì trong thời gian rảnh rỗi, đang chờ Lâm Thanh Viễn trả lời, liền nghe được một người phía sau từ từ nói:"Trình Du Cẩn."
Trình Du Cẩn theo bản năng mà đứng thẳng:"Cửu thúc."
"Hôm qua ngươi thủ suốt một đêm, hầu phu nhân không phải bảo ngươi trở về nghỉ ngơi sao, sao còn không đi?"
"Hả?" Trình Du Cẩn nhíu mày, Trình lão phu nhân bảo nàng trở về nghỉ ngơi? Bao giờ vậy?
Lâm Thanh Viễn cũng đang nhìn nàng, Trình Du Cẩn không có nhiều thời gian để tự hỏi, chỉ có thể tạm thời bỏ xuống chuyện này, uyển chuyển nói:"Thực ra cháu cũng không mệt lắm. . ."
"Ừ?"
Đuôi lông may của Trình Du Cẩn giật giật, lại giật giật, cuối cùng cúi đầu nói:"Tạ Cửu thúc, cháu đúng là rất mệt mỏi. Tiểu nữ thất lễ, xin cáo lui trước."