Tham Lam Đích Xâm Chiếm (Xâm Chiếm Không Ngừng)

Chương 2

Dĩnh Lạc sau một đêm phong lưu khoái ý, nguyên bản ban đầu tối hôm qua uống rượu, dự tính chỉ ở trên giường vui đùa một lúc, không nghĩ tới thiếu niên chị Quế đưa tới lại có thể khơi dậy *** của hắn nhiệt liệt như vậy, làm cho cả đêm đều quay cuồng.

Trong quá trình thiếu niên mệt mỏi đến ngất xỉu mấy lần, hắn cũng không buông tay được, cứ thẳng tiến mà đem đối phương lăn qua lộn lại đến cơ hồ mất nửa cái mạng, rốt cuộc mới chấm dứt sự tình.

Bé con kia rất đáng yêu, trong lúc làm tình khóc đến nước mắt nước mũi tèm lem, không tình nguyện với bất kì giá nào, nếu là như trước kia, Dĩnh Lạc nếu cảm thấy tính tình quá bướng bĩnh, đã sớm đem người đá ra ngoài, bất quá, thiếu niên lúc vùng vẫy trong đau đớn lại vừa đáng thương lẫn gợi cảm, đánh thật sâu vào hắn, cho nên mới không buông tay được.

Một lần lại một lần xâm nhập xỏ xuyên, hắn như là thanh niên mới lớn trong đầu chỉ tràn ngập hình ảnh *** tà, tinh lực vĩnh viễn xài kiểu nào cũng không hết.

Vài tiếng sau hắn ngủ dậy bên cạnh thiếu niên, ý nghĩ đầu tiên chính là, muốn thiếu niên này tạm thời nghỉ học, hắn có thể bao dưỡng đến chán mới thôi, hắn có thể đưa ra chi phí bao dưỡng thật cao, tương lai mấy năm tới, thiếu niên này cũng không cần lo lắng đến vấn đề học phí nữa.

Hắn cho rằng, thiếu niên sẽ động tâm đối với chuyện này.

Hôm nay Sơn Si Đưỡng cũng không có chuyện quan trọng, thủ hạ cũng thức thời không quấy nhiễu ồn ào, hắn sau khi rửa mặt đi xuống dưới lầu cũng đã đến thời gian dùng cơm trưa rồi, dì Cố giúp việc thấy hắn đã ngủ dậy, đem đồ ăn đã chuẩn bị xong hâm nóng đặt lên bàn.

“… Chắc là vì hôm qua đi xe cả ngày, mệt muốn chết rồi, cũng không thấy xuống ăn cơm…” Vừa đặt thức ăn xuống, dì Cố lại lầm bà lẩm bẩm.

Dĩnh Lạc tiêu hao thể lực suốt cả đêm, thật sự rất đói bụng, hơn nữa tâm trạng tốt, không chú ý đến dì Cố đang nói cái gì, ngay cả hắn so với mọi ngày cũng ăn nhiều hơn hai chén cơm.

“Cậu Dĩnh hôm nay tâm trạng tốt quá nhỉ, quả nhiên là vì…” Dì Cố tóc cũng hoa râm khi đưa trái cây lên, chỉ lên lầu cười cười nói với khổ chủ.

Dĩnh Lạc cảm thấy quái lạ, dì Cố hàng ngày chỉ để ý việc nội trợ trong biệt thự, cũng không quan tâm đến hắn là vị đại ca giang hồ mà nói chuyện phiếm, cho dù có đưa theo hai ba em gái từ quán bar về sưởi ấm giường, ngày hôm sau dì cũng chỉ im lặng thu thập bãi chiến trường, riết cũng thành thói quen, tại sao hôm nay lại cười rạng rỡ như vậy?

“Uh.” Trả lời ngắn gọn, hắn mặc dù cũng yêu thích thiếu niên kia, bất quá trong hoàn cảnh phức tạp của giới xã hội đen, vui buồn không hiện ra ngoài, miễn khỏi phải bị ai chộp được điểm yếu.

A Hào ở một bên cũng có chút kinh dị, hỏi: “Đại ca đã gặp rồi à? Tối hôm qua lúc trở về, A Hưng A Quốc nói cậu ấy đã ngủ trước, em nghĩ chờ đến hôm nay mới mời đại ca gặp cậu ấy.”

“Người chị Quế đưa tới? Tôi đã gặp rồi.”

“Không có khả năng, tối hôm qua đại ca đặc biệt dặn dò bọn em đừng có ồn ào, cho nên khi em gái trong bar chị Quế đến, em lập tức đưa tiền boa rồi để cho cô ta trở về.” A Hào trả lời.

Dĩnh Lạc nghe ra có chỗ không phù hợp rồi, duy trì tỉnh táo, tay nắm đôi đũa không tự chủ nà nổi đầy gân xanh.

“Nói như vậy… Trên lầu vốn là…”

“Đúng vậy, chính là con trai độc nhất của đại ca — Dĩnh Hạ thiếu gia.” A Hào gật đầu

Dĩnh lạc rốt cuộc cũng nhớ ra, nguyên nhân hôm qua khiến cho tâm tình hắn không tốt đến nỗi làm cho hắn đưa mấy anh em đi quán bar uống rượu chính là bởi vì Dĩnh Hạ, là nòi giống khi hắn mười sáu tuổi làm cho con gái nhà người ta bị to bụng mà thành.

“Ác quỉ Sơn Si Đường” lúc này bị hù dọa rồi.

Khiếp sợ a khiếp sợ, nhưng ngoài mặt vẫn bình thản như cũ, duy trì tư thế đại ca.

“… Cậu ấy là con tôi…” Hỏi ra những lời rất máy móc.

“Đúng vậy, chúc mừng cậu Dĩnh, đứa bé kia vừa lễ phép lại vừa ngoan, nghĩ đến nó mười bảy tuổi mới được gặp cha lần đầu tiên, liền cảm thấy đau lòng thay cho nó…” Dì Cố tính tình bộc trực, nghĩ cái gì liền nói cái đó, không chú ý tới những lời này mang ý thầm trách Dĩnh Lạc không có trách nhiệm làm cha.

Dĩnh Lạc tất nhiên biết Dĩnh Hạ có bao nhiêu đáng yêu, hắn nhấm nháp đối phương cả đêm, nhưng bây giờ biết được chân tướng hắn chẳng còn cảm giác sung sướng, người lại như là ngồi trên bàn chông, cảm giác tội lỗi cũng tăng nhanh vùn vụt.

Năm nó hắn không cẩn thận khiến cho bạn gái bị to bụng, cha mẹ hai nhà ở nông thôn đều là nhân vật có mặt mũi, biết bọn nhỏ làm ra chuyện hồ đồ gì, chẳng thể để mất mặt, quyết định để cho hai người kết hôn với nhau trước, hắn còn trẻ, không muốn bản thân bị hôn nhân trói buộc, dứt khoát bỏ học trốn nhà tới thành phố lớn, gia nhập bang phái, mười mấy năm nay đối với người nhà đều không nghe không thấy không biết, sau khi trở thành kẻ đứng đầu cả một bang càng ra sức đoạn tuyệt quan hệ với người trong nhà.

Về phần người phụ nữ ở que, nghe nói sau khi sinh con xong liền đi du học ở nước ngoài, sau đó cưới chồng ngoại quốc, để đứa con cho cha mẹ nuôi dưỡng, hai ông bà già gần đây lần lượt qua đời, người Dĩnh gia không muốn có bất kì liên hệ gì với dân xã hội đen, cho người đưa tin đến Dịch Lạc, muốn hắn thu dọn cục diện rối lắm khi còn trẻ.

Dĩnh Lạc ở phương diện nào đó vốn là một kẻ bạc tình bạc nghĩa, căn bản không muốn dây dưa với đứa con này, nhưng mà từ chối không được, đành miễn cưỡng chấp nhận, từ trước đến giờ hắn chưa từng thấy Dĩnh Hạ, nếu không, làm sao có thể gây ra sai lầm như tối qua?

“Đại ca, anh làm sao vậy?” A Hào nhìn ra Dĩnh Lạc có chút không đúng.

“Không có gì.” Hắn xua tay, nói: “… Tôi lên xem đứa con một chút.”

Dì Cố vội vàng nói: “Nếu Tiểu Hạ tỉnh lại, nhắc nó xuồng dưới này ăn cơm, mười bảy tuổi, vẫn còn đang dậy thì, không phải cần bổ sung nhiều dinh dưỡng sao?”

“Uh.” Không yên lòng trả lời lại, Dĩnh Lạc đi lên lầu lần nữa, bước chân nặng nề.

Chờ người đi rồi, dì Cố lo lắng hỏi A Hào: “Trong nhà có thêm một thiếu gia, cậu đang cao hứng hay mất hứng vậy?”

A Hào cũng không chắc chắn, đại ca của gã khi ăn cơm vẫn còn rất hưng phấn, nháy mắt lại biến thành âm trầm, như là thình lình gặp câu hỏi khó, nhưng gần đây trong bang sóng yên biển lặng, rốt cuộc là gặp chuyện gì khó, thân là thuộc hạ gã cũng không biết thế nào.

“Nói không chừng…” Gã đoán: “Thình lình có thêm một đứa con, lại là một đứa đã lớn, đại ca chắc cần thời gian để thích nghi.”

“Đúng vậy đúng vậy, đột nhiên làm cha, khó trách sẽ hơi khẩn trương.” Dì Tẩu cũng tìm được lí do, cười hi hi: “Cho dù là vợ chồng mới cưới, cũng phải có thời gian làm quen, càng huống chi lại là với đứa con chưa từng gặp mặt? Đợi quen rồi sẽ không có chuyện gì nữa.”

“Dì Tẩu đưa ví dụ kì cục ghê, bất quá cũng rất có lí.” A Hào cười ha ha.

Dĩnh Lạc đi vào phòng, đạp lên quần áo rớt tùm lum dưới đất, cái đó ban đầu vốn là áo ngủ của thiếu niên, ngày hôm qua bị hắn xé rách rồi quăng đi, bây giờ cũng không khác với giẻ rách là bao, trong phòng vẫn còn tràn ngập mùi vị tình ái, vẫn giữ tư thế như trước khi hắn xuống lầu.

Thân thể trần trụi của thiếu niên quấn trong chăn mỏng, giống như sâu cuộn lại ngủ trong kén, mái tóc đen mềm mại bởi vì đêm qua đổ quá nhiều mồ hôi mà hơi bết lại, trên cổ đầu dấu hôn, không biết bị người khác cắn bao nhiêu cái để lại.

Ngồi ở mép giường nhìn kĩ, thiếu niên có khuôn mặt nhu hòa, có vẻ trung tính, chứ không có những đường nét nam tính như Dĩnh Lạc, cũng không có di truyền chiều cao đặc biệt của người Dĩnh gia, có vẻ yếu ớt gầy còm, da trắng, nhìn bề ngoài của hai người, không hề có chút nào như là cha con.

Dĩnh Lạc lục lọi trí nhớ, nhớ lại thiếu niên có vẻ giống với người phụ nữ sinh ra cậu nhiều hơn, mà người phụ nữ đó đúng là có khuôn mặt rất xinh đẹp, năm đó hắn bị một trận ý loạn tình mê, ngày ngày đều quấn lấy nhau ân ái, cho nên mới có Dĩnh Hạ hôm nay.

Một lần nữa nhìn lại Dĩnh Hạ, hắn vốn đã thích dạng người như vầy, sau khi biết là con của mình, quả thật là có chút mất mát, cũng không biết là thất vọng vì Dĩnh Hạ không giống mình, hay là cảm thấy ức vì đối tượng để cho hắn có thể cặp kè bị ít đi.

Gần như phẫn nộ, hắn thô lỗ lay tỉnh đối phương.

“Này, tỉnh tỉnh!” Giật mạnh cái chăn đang bao bọc cậu, “Muốn ngủ tới khi nào?”

Dĩnh Hạ đang quấn trong chăn ấm bỗng nhiên thấy lạnh lẽo, nghe thấy tiếng kêu to làm giật mình tỉnh lại, vừa mở mắt liền nhìn thấy người đàn ông tối hôm qua thi bạo cậu đang giận dữ quát tháo, cảm giác rất không ổn, chụp lấy cái mền kéo lại che đi thân thể trần trụi của mình.

Động tác mạnh làm cho cậu đau nhức cả người, lại chịu đựng, ra sức lủi về phía tường.

Còn muốn làm cái gì với tôi? Đôi mắt đen láy rưng rưng, hoảng sợ không thành tiếng.

Dĩnh Lạc háo sắc, con trai độ nhất hết lần này đến lần khác cứ khiến cho người ta trìu mến như vậy, bị thiếu niên đang trong giai đoạn trưởng thành, đầu mi khóe mắt cũng lộ ra vẻ phong tình lẫn ngây ngô khờ dại của trẻ con, đúng là loại mà Dĩnh Lạc thích nhất.

Giọng nói tràn ngập oán hận.

“Người dơ rồi, đi tắm, xuống lầu ăn chút gì đi.” Nghiêm mặt lạnh lùng ra lệnh.

Dĩnh Hạ cúi đầu, cảm giác cơ thể vừa nặng nề lại mệt mỏi, ở nơi bí mật giữa hai chân lại rất đau đớn, xương sống thì như bị đốt cháy, cổ họng bởi vì liên túc khóc kêu mấy tiến mà có cảm giác đau rát không thoải mái.

“Không nhúc nhích được?” Dĩnh Lạc vốn là kẻ lão luyện trong tình ái, biết Dĩnh Hạ non nớt sau lần làm tình đầu tiên đầy kịch liệt, cơ thể sẽ rất khó chịu, vì vậy nói: “Tôi giúp cậu tắm.”

Đề nghị này hù Dĩnh Hạ chết khiếp, cậu vội vàng lắc đầu.

“Tự tôi… Tự tôi đi…” Vội cao giọng trả lời đầy sốt ruột.

“Không cần sợ hãi, tôi sẽ không khi dễ cậu đâu.” Dĩnh Lạc nói, hai mắt cũng không tự giác mà rơi xuống bả vai với xương quai xanh lộ ra bên ngoài chăn của con mình.

Cũng giống như trên cổ, trên đó cũng đầy vết hồng hồng tím tím, là hắn đêm qua trong lúc nhiệt tình đã làm ra mà, vừa nghĩ đến cảm giác vừa đàn hồi lại mềm mại khi cắn, không nhịn được mà nuốt nước miếng.

Tại sao hết lần này đến lần khác lại là con của mình?

Dựa vào vách tường, Dĩnh Hạ cuộn người, nắm chặt cái chăn mỏng, muốn mượn thứ này để bảo vệ bản thân.

Mặc dù không cùng đối mặt với Dĩnh Lạc, lại cảm giác đối phương lúc nào cũng muốn ăn mình, cái này khiến cho cậu chịu áp lực rất lớn, giống như là nguy hiểm đang kề cận.

Hôm nay cậu chỉ có thể duy trì im lặng, hi vọng người kia sẽ bỏ đi nhanh một chút.

Dĩnh Lạc thật sự đứng dậy rồi, Dĩnh Hạ thở phào nhẹ nhõm, thế nhưng Dĩnh Lạc chỉ là đi vào phòng tắm, rất nhanh sau đó là tiếng nước vang lên, hắn đang xả nước vào bồn.

Đi đến, Dĩnh Lạc nghiêm mặt nói: “Đừng có nhõng nhẽo, tôi bế cậu đi.”

Dĩnh Hạ vẫn lắc đầu.

Dĩnh Lạc cũng không dài dòng, trực tiếp giật cái chăn mỏng ra, chỉ vào bụng cùng bắp đùi cùng nơi nào đó của cậu, dính đầy hỗn hợp dịch thể của hai người, tượng trưng cho chuyện hoang đường quá độ.

“Không muốn rửa cái này?” Hắn hỏi.

Dĩnh Hạ bị nhắc nhở, lại lâm vào bối rối, lấy tay lau đi chẳng khác nào mất bò mới lo làm chuồng, hết lấy lòng bàn tay rồi lại đến mu bàn tay, dùng sức như thể cậu thật sự muốn lột luôn lớp da của mình.

Động tác thú vị đáng yêu rơi vào trong mắt Dĩnh Lạc, khơi dậy tâm tính muốn khi dễ người của hắn.

Lấy một tư thế áp đảo tiến lại gần, hai tay chống lên tường, để bóng của mình phủ lên trên Dĩnh Lạc.

“Tôi đang nghĩ cậu thích giữ lại thứ của tôi trên người…” Hắn trêu tức hỏi.

Mặt đỏ đến muốn bốc hơi, Dĩnh Hạ đương nhiên không có ý tưởng này trong đầu, cũng không dám giải thích, lại càng không dám ngẩng đầu nhìn chủ nhân của dịch thể này, lúc này, cậu thật sự không thể chờ được mà rất muốn phóng vào nhà tắm.

Đúng vậy, rắm rửa, cuốn đi mồ hôi đầy người, cuốn đi chứng cứ mà cái tên xấu xa này mạnh mẽ lưu lại trên người mình.

Dĩnh Lạc biết thái độ của con mình dao động, muốn đi tắm rồi, vì vậy bế xốc thân thể mảnh dẻ lên, qua một buổi tối thì đã có thể hiểu rõ, hắn biết thiếu niên không có năng lực cãi lời của hắn.

Không sai, Dĩnh Hạ chỉ có thể cứng đờ trong lòng hắn, rất bất đắc dĩ, thật sự bất đắc dĩ.

“… Không cần…”

Dĩnh Lạc đối với cự tuyệt của Dĩnh Hạ vốn căn bản không để vào tai, bế lấy cơ thể ấm áp của con, cúi đầu quan sát làn da trắng nhớt, nhớ rõ chỉ cần lấy môi nhẹ miết lên, thì sẽ hiện ra dấu hôn như là cánh hoa rơi.

Biết rõ người trong lòng chính là con ruột của mình, dưới bụng lại căng cứng rồi.

Vì phân tâm, liền chăm chú nhìn lại khuôn mặt của con, tối hấp dẫn sự chú ý của hắn chính là đôi hàng mi vừa cong lại dày, đôi mắt tròn xoe không một chút đề phòng, trời sinh để bị người ăn hiếp mà.

Nghĩ đến đây liền tức giận, nếu thật sự có người ác liệt cưỡng chế, con mình không phải rất dễ bị người khác ăn mất?

Không được!

Một nửa máu huyết trong cơ thể con là của mình, lúc trước hắn không gặp được người thì cũng cho qua, bây giờ đã nhận định Dĩnh Hạ, thì cũng có ý định che chở, cho dù bản thân mình không được xâm chiếm, cũng tuyệt đối không để cho bất kì kẻ nào chiếm đoạt.

Dĩnh Hạ là của hắn.

Nói tóm lại, đại ca xã hội đen ngày thường làm việc đã vô cùng cường thế, trong thế giới của hắn, cường thế vốn là một cách, là chỗ dựa cũng chính là thực lực, chỉ cần thủ đoạn mạnh mẽ, là có thể khiến cho người khác nghe lệnh, đi theo con đường mà mình đã sắp xếp, Dĩnh Hạ cũng không ngoại lệ.

Có lẽ cần phải huấn luyện con mạnh mẽ lên một chút, có lẽ bồi dưỡng con trở thành người nối nghiệp, ý định này có thể từ từ tiến hành, hắn có rất nhiều thời gian để sắp xếp hoàn chỉnh.

Đi mấy bước vào phòng tắm, nước ấm cũng đã xả đầy trong bồn, thả người vào trong, lúc này Dĩnh Hạ cũng không dám lộn xộn, ngoan ngoãn ngồi trong nước, ngay cả một cái liếc mắt cũng không dám nhìn Dĩnh Lạc.

Cuối cùng vẫn mềm mại nói một câu

“Tôi tự tắm…”

Ngụ ý, hi vọng Dĩnh Lạc để cậu ở đây một mình, bởi vì cậu rất không được tự nhiên.

Thật sự rất không được tự nhiên, chính là cảm giác được tính chất chiếm đoạt mạnh mẽ của Dĩnh Lạc từ trong ánh mắt cứ dính chặt như bóng với hình.

Một làn nước chảy từ trên đầu xuống, Dĩnh Lạc lùa tay vào trong tóc Dĩnh Hạ gội đầu, vừa vò vừa nói: “Tôi chưa từng tắm cho người trong bang, cậu là người đầu tiên.”

Dĩnh Hạ không tới mức thụ sủng nhược kinh, nhưng thật ra trong lòng rất sợ, từ nhỏ đã được dạy dỗ làm cho cậu bật thốt ra lời lễ phép: “Cảm ơn…”

“Không cần khác sáo, con là con của cha.”

Dĩnh Hạ nghe thấy Dĩnh Lạc nói xong, đầu tiên là ngẩn ngơ, mặt mũi tiếp ngay sau đó liền trắng bệch, đầu choáng váng, cũng không biết là bị hơi nước làm, hay là bị cái câu “Con là con của cha” đem ý thức phá nát.

Bị động nghe Dĩnh Lạc tiếp tục nói.

“Tối hôm qua…” Trong đầu Dĩnh Lạc trăm chuyển ngàn xoay, cố gắng nghĩ nên nói thế nào về chuyện hắn phạm sai lần tối hôm qua, giọng điều vì vậy cũng ít đi sự nóng nảy: “Cha không biết con là… Tưởng rằng…”

Khóe mắt Dĩnh Hạ đỏ lên, ôm người cuộn thành một cục, nước tràn qua miệng, mược cái này để trốn tránh. Người bị khi dễ là cậu, vô duyên vô cớ, một người có thể không cần phân biệt tốt xấu mà cứ như vậy thi bạo với người còn lại sao?

Dĩnh Hạ đơn thuần không biết, trên đời này chính xác là có chuyện như vậy, là một kẻ nắm giữ sức mạnh, quyền lực, hoặc là địa vị, sẽ đem kẻ thấp hơn xem như là một con kiến hôi, bởi vì sử dụng thủ đoạn đe dọa uy hiếp, so với lấy đức thu phục người hợp tác sạch sẽ thì không cần phải phí thời gian cùng tâm tư quá nhiều, hơn nữa lại rất có hiệu quả.

Chỉ bất quá đi đêm sẽ có ngày gặp ma, Dĩnh Lạc rơi vào tình trạng này, cũng chỉ có thể nghĩ cách, vì hành vi hồ đồ tối qua mà tìm lí do bào chữa.

“Dù sao… Cha biết con là lần đầu tiên…” Lấy ra một ít dầu gội, sau khi tạo bọt liền bôi lên tóc Dĩnh Hạ, Dĩnh Lạc vòng vo bào chữa: “Coi như là lấy kinh nghiệm… Chỉ cho con một bài học về giới tính? Đúng vậy, chính là như vậy.”

Nói xong liền thở phào một hơi. Đúng vậy, con của Dĩnh Lạc hắn đã mười bảy tuổi mà còn chưa có kinh nghiệm trải đời, quá muộn rồi, chuyện tối hôm qua cha làm bất quá chỉ là thuận nước dong thuyền, dạy con mình đạo lí khi làm người.

Giống như đã nói từ trước, Dĩnh Lạc có thể chưa đến bốn mươi tuổi mà đã đứng đầu một bang hội trực thuộc của bang hội lớn, chính bởi vì hắn khi đụng tới câu hỏi khó cũng có thể nhanh chóng điều chỉnh tâm trạng mà giải quyết, bây giờ hắn đã tìm được lí do cho lúc đó, ngay cả một tia áy náy cũng không còn.

Dĩnh Hạ thế nhưng lại hờn dỗi nghẹn cả người, có người cha nào lấy phương thức tự trải nghiệm để dạy cho con mình biết về *** sao? Rõ ràng chính là thuận miệng tìm lí do bào chữa. Nhưng sự tình cho tới nước này, cậu là người bị khi dễ nhưng chỉ có thể câm điếc ăn hoàng liên, có có thể nào cũng không nói được nên lời.

Thừa nhận rồi sao? Đúng vậy, cũng chỉ có thể thừa nhận thôi, để bản thân đi xuống.

“Nhắm mắt lại, cha phải xả nước.” Dĩnh Lạc phát hiện vẻ mặt giật mình của con, mở miệng nhắc nhở.

Dĩnh Hạ nghe lời nhắm mắt lại, hơi ngửa đầu, phía trên có nước chảy xuống.

Trong nhất thời, phòng tắm ngoại trừ tiếng nước, cũng chỉ còn lại tiếng hít thở của hai người, không khí không bình thường rất đáng sợ, Dĩnh Hạ thậm chí tự ép buộc bản thân, không được gây ra bất kì tiếng động nào, cái đó giống như là cố gắng bảo vệ mình, lẫn vào trong im lặng, không để bất kì ai chú ý đến mình.

Dĩnh Lạc phát hiện điều này, cảm giác được con rất an tĩnh hướng nộ, kế hoạch bồi dưỡng người nối nghiệp xem ra còn phải xem lại.

Bàn tay thô ráp rất thích hợp để cầm súng này nọ, lại đi gội đầu cho con xem ra giống giết gà bằng dao mổ trâu, thậm chí có vẻ ngu ngốc, mãi đến khi trên mặt con toàn nước, tràn cả vào trong mũi, làm Dĩnh Hạ đáng thương muốn chết, né đầu qua hớp không khí.

May mà tay cha mặc dù rất ngu ngốc, nhưng phản ứng lại rất nhanh, lập tức rút khăn khô lau mặt cho cậu, thấm hết nước trong mũi, sau đó lại chuyên tâm lau đi nước trên tóc, Dĩnh Hạ len lén hé mắt, lần đầu tiên quan sát cẩn thận cha mình.

Ở lớn lên với ông bà ngoại, chưa bao giờ nhìn thấy cha, chỉ nghe từ trong miệng người khác nói lại đại khái đều là hư hỏng đến không thể cải tạo, ví dụ như Dĩnh Lạc từ nhỏ đã là đồ bại hoại, học thì dốt, lại rất côn đồ thích đánh nhau, nói tóm lại, chẳng có lời bình nào tốt cả.

Khi người ta phê bình cha như vậy, bọn họ chung qui cũng sẽ vô tình cố ý dùng ánh mắt khinh thường nhìn Dĩnh Hạ, có cha như thế nào thì có con như thế ấy.

Trong lòng đứa bé nho nhỏ tự nhiên bị ám ảnh, dần dần theo thời gian, hình tượng cha trong đầu cậu càng lúc càng nhạt nhòa, nhạt nhòa đến mức cậu gần như đã quên trên đời có một người như vậy vẫn còn đang tồn tại.

Mãi đến khi ông ngoại bà ngoại lần lượt qua đời, mẹ không muốn dẫn cậu theo, mấy cậu mấy dì cũng không muốn chứa chấp cậu, sau khi bàn bạc, ép buộc cậu đến nơi này, ở bên cạnh người này.

Người này chính là cha sao? Cảm giác rất không chân thật.

Khi còn bé, ở trường mỗi khi có đại hội phụ huynh học sinh sẽ có cha của các bạn đến, một phần ba trong số đó là hói đầu, một phần ba là bị béo phì, còn lại thì bình thường đến mức làm cho người ta gặp qua một lần thì có thể quên ngay, tuyệt đối không có người nào để lại cảm giác tồn tại trong đầu như Dĩnh Lạc.

Đạt tiêu chuẩn của mĩ nam tử, Dĩnh Hạ nghĩ vậy, nhưng lại thiếu đi một phần thân thiết ấm áp, người cha này hung tàn ngoan lệ, giọng điệu nói chuyện cùng thái độ cường ngạnh, so ra, Dĩnh Hạ tình nguyện muốn có cha bình thường một chút.

Từ quê lên đây, có người họ hàng xa nói với cậu, Dĩnh Lạc là một kẻ thô lỗ trong giới xã hội đen, lúc ấy thật hi vọng là giả, nhưng mà bây giờ, cậu cũng không thể không tin.

Nhìn kĩ người cha này, đúng chính xác là người xấu.

Dĩnh Hạ thật hối hận vì đã đến đây, nghĩ muốn bỏ đi, nhưng mà, không có nơi nào để về.

Bây giờ chỉ cần cha từ nay về sau cứ giống như những người thân trước kia, lúc nào cũng đối với mình không nghe không thấy không biết, như vậy, Dĩnh Hạ sẽ xem như chuyện đêm qua chỉ là một giấc mơ, sau này sẽ không còn nghĩ đến, cũng không yêu cầu cái gì cả, chỉ cần cho cậu ăn mặc tối thiểu, có chỗ trú mưa che nắng, đến khi học xong đại học có khả năng tự lập là được.

Cô độc một mình, nhưng cậu cũng đã quen rồi, nhất định là có thể sống sót được, đời đời này cũng sẽ có một góc cho cậu.

Hạ quyết tâm như vậy.

“Đang nghĩ cái gì?” Câu hỏi của Dĩnh lạc vọng từ trên đỉnh đầu rơi xuống.

Dĩnh Hạ thu hồi tâm tư, đối phương mặc dù nói rất nhỏ, cậu vẫn như thỏ con thình lình đụng sói hoang mà kinh khiếp như cũ, hoảng sợ thu hồi lại tầm ánh.

“Không…”

“Đứng lên, cha giúp con tắm người.”

“… Con tự làm…”

Dĩnh Lạc khó có khi đối xử với người khác thân thiết, lại đụng trúng Dĩnh Hạ rầu rĩ không hiểu phong tình, thẹn quá hóa giận, nghĩ muốn xoay người đi khỏi phòng tắm, chỉ bất quá đối với con vẫn không bỏ xuống được, hắn nhẫn nại kềm xuống, lần bàn tay thô ráp dọc theo mái tóc ướt của Dĩnh hạ, trượt xuống lưng, phát hiện cơ thể con lại cứng đờ, mũi thở có chút phập phồng, tận lực áp chế hơi thở lại vừa bị mất khống chế, gò má ửng hồng.

Thân thể cứng còng bị khiêu khích mà phản ứng, lập tức tạo ra tương phản rất kinh người, rất không đúng lúc, gợi cảm như vậy đều bị cha thu hết vào trong mắt.

“Thật…” Đáng yêu.

Dĩnh Lạc nhớ rõ lần trước hắn ca ngợi ai đó đáng yêu, cũng đã hơn ba mươi năm rồi, đó là một bạn gái mắt to trong nhả trẻ, đáng yêu như một con thỏ con, hại hắn mỗi ngày đều bám theo ăn hiếp, tốc váy làm hỏng công tình làm đẹp của bạn, chỉ cần cô bé đó òa khóc, sẽ bỏ chạy đi vô cùng vui vẻ.

Bây giờ, trong lòng hắn cũng nổi lên kích động muốn ghẹo con tương tự như vậy.

Dĩnh Hạ nghe thấy cha nói một chữ “Thật” kia sau dó cũng không có thêm cái gì, trong lòng liền lạnh ngắt, giác quan thứ sáu mách với cậu, cuộc sống ở đây sẽ tuyệt đối không có thoải mái như tưởng tượng, ví dụ như lúc này, bàn tay vuốt ve trên lưng làm cho cậu rất sợ hãi, ngón tay lướt theo xương sống, động tác đầy sắc tình, vượt qua phạm vi của tấm lưng.

Cơ thể nhớ rất rõ, đây là nghi thức cố định trước khi bị chà đạp tối hôm qua.

“Đi…”

“Sao lại khẩn trương?” Dĩnh Lạc hỏi, bàn tay càng lần xuống dưới, lướt qua eo, một ngón tay thuận thế thành chương chạm đến kẽ mông.

“Không!” Cánh tay ban đầu ôm chặt lấy người để tự bảo vệ mình giờ cũng thả lỏng ra, Dĩnh Hạ muốn đẩy cha đang ở phía sau.

“Ở trong cũng phải rửa.” Chui vào càng sâu, cơ hồ đụng đến bên ngoài mị huyệt.

“A!” Như bị điện giật, Dĩnh Hạ kêu một tiếng rồi ngậm lại nhẫn nại khổ không chịu được.

Dĩnh Lạc nhướng mày, một tay kia ôm lấy bả vai con, bình tĩnh hỏi: Sao vậy?”

“Đau…” Cắn răng đáp.

“Đau?” Tối hôm qua kịch liệt quá, bị thương?

Dĩnh Hạ chờ cho cơn đau qua đi, không để ý cha đang chụp lại, liều mạng muốn chạy đi, chỉ muốn tách mông khỏi ngón tay đang ở giữa mông kia, Dĩnh Lạc không nói không rằng, như diều hâu chộp gà con, ngón tay phía dưới lần nữa thăm dò, xác định lại lần nữa.

“Sưng lên rồi, phải bôi thuốc.” Hắn thả Dĩnh Hạ ra, đứng dậy nói: “Cha đi lấy thuốc.”

Sau khi Dĩnh Lạc ra khỏi phòng tắm, Dĩnh Hạ rốt cuộc mới thoát khỏi khẩn trương đốt cháy lưng, muốn tranh thủ cơ hội này vội vàng tắm rửa.

Vừa động một chút, cơ thể bởi vì bị sử dụng quá độ liền đưa ra kháng nghị, bắp đùi bình thường rất ít khi mở rộng đau đớn vô cùng, nơi sâu trong mông lại càng đau và nóng, như là xử phạt sự yếu ớt của cậu, đau đớn từ nơi nó lan rộng khắp toàn thân.

Hít sâu vài hơi, đem toàn bộ đau đớn nuốt vào trong bụng, trừng trừng nhìn váo cánh cửa ngăn cách với bên ngoài, thật hi vọng trừng như vậy, cũng có thể làm cho Dĩnh Lạc bị đau giống thế này, đây là biện pháp duy nhất để tự trấn an bản thân bất lực của cậu sau khi bị ăn hiếp.

Dĩnh Hạ cũng không hi vọng xa vời, chỉ cần có được thắng lợi tinh thần là tốt rồi.

Lấy khăn lông lau người, ngay cả sữa tắm cũng không có tâm tình dùng đến, thử sờ đến nơi bị hung hăng xỏ xuyên, quả thật là bị sưng, từng cơn đau cứ nối nhau dâng lên, giống như con quái vật kia vẫn còn hành hung ở bên trong, ngay cả nửa giây cũng không cho người ta hít thở.

Ấn tượng cha là người xấu lại kiên định hơn nữa.

Vịn thành bồn tắm đứng dậy, quấn khăn tắm đi ra ngoài, mới biết được lúc nãy Dĩnh Lạc mạnh mẽ bế cậu đến phòng tắm là có lí do cả, lấy mức độ tổn thương do nơi giữa hai mông bị mạnh mẽ cọ xát cả đêm, hôm nay mỗi bước đi, đều là một lần động đến vết thương, càng đừng nói hai chân vẫn còn yếu ớt kiệt sức, bước một bước thì lúc lắc muốn té ngã, hẳn là do bị khi dễ lâu quá.

Vừa bước ra phòng tắm, đã nhìn thấy Dĩnh Lạc cầm lấy thứ gì đó đi vào phòng, cậu bị hù dọa, khăn tắm cũng rơi xuống đất, luốn cuống chân tay một lần nữa bọc mình lại, đứng như trời trồng.

“Lại đây.” Dĩnh Lạc vỗ vỗ giường: “Lên giường.”

Dĩnh Hạ lắc đầu, không dám chống đối rõ rệt, nhưng cũng ẩn hiện sự quật cường.

Dĩnh Lạc nhướng mi hơi giận, kẻ không nghe lời hắn chắc là muốn bị chặt chân nhanh một chút, nhưng mà đối phương lại là con, làm vậy cũng không tiện, về phần chữ giáo dục hòa ái, hắn lại cảm giác rất bẩn thỉu lẫn sến, so ra kém với việc dùng hành động.

Hắn không biết làm cha thì sẽ phải đảm đương những trách nhiệm nhưu thế nào, cũng tuyệt đối hiểu rõ, làm cha có thể sự dụng bao nhiêu quyền lực đối với con, mà hắn từ nay về sau sẽ nhất nhất áp dụng với Dĩnh Hạ.

Nghĩ tới đây, hắn nhe răng cười, đứa con thuộc loại chỉ cần lớn tiếng quát một cái sẽ cứng đờ, quả thật cùng thỏ con khi sợ hãi giả bộ lăn ra chết cũng chẳng khác nhau là mấy, hại cái thói xấu muốn khi dễ người khác lại muốn dâng lên.

Biết chắc Dĩnh Hạ bước đi sẽ bị đau, Dĩnh Lạc vẫn cố ý ngoắc tay.

“Tới đây, tính kiên nhẫn của cha không có nhiều.”

Không muốn. Dĩnh Hạ nói trong lòng.

“Hử?” Dĩnh Lạc hỏi: “Muốn cha bế con qua?”

“Không cần!” Dĩnh Hạ thốt ra, đánh chết cậu cũng không muốn để cho cha đụng vào người lần nữa.

“Cha bất quá muốn giúp con bôi thuốc, chẳng lẽ con ngay cả cơ hội để cho cha chuộc lỗi cũng không muốn cho?”

Dĩnh Hạ trợn mắt há miệng, bị làm khó rồi, Dĩnh Lạc nói hợp tình hợp lí như vậy, lấy lí do gì cự tuyệt bây giờ.

“Ở đó.. Nếu không bôi thuốc sẽ bị viêm nhiễm, đến lúc đó cũng chỉ có thể đưa con đến bệnh viện thôi.” Một nụ cười tà không đổi nổi lên nhợt nhạt: “Nếu như không để cha bôi, cũng được, cha gọi dì Cố giúp việc ở dưới lên, hoặc là mấy chú mấy bác khác…”

Dĩnh Hạ vừa nghe xong liền luống cuống, phải chìa mông mình ra trước cặp mắt nóng rực của người khác, cần phải có bao nhiêu can đảm chứ, đi bệnh viện còn thảm hơn, cậu tuyện đối không muốn để người ta biết nơi đó vì sao lại bị thương.

Cha hình như hối lỗi cũng rất chân thành, nhưng mà…

Có lẽ thật sự cần cho cha một cơ hội? Dù sao toàn thân trên dưới cũng bị cha nhìn hết rồi, nhìn thêm một lần cũng không sao, bôi thuốc cũng mất không nhiều thời gian, nhắm mắt chừng một phút đồng hồ, cho dù khó khăn như thế nào, cũng trôi qua rất nhanh.

Đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm xuống nền nhà, cả người vặn tới vẹo lui, hồi lâu chưa nói ra được chữ nào xác nhận, thật làm cho Dĩnh Lạc không nhịn được.

“Không cho cha mặt mũi? Bỏ đi, dì Cố…”

“Không cần, không cần dì Cố!” Dĩnh Hạ vội vàng nói.

“Như vậy, dưới lầu có A Hạo, bên ngoài có Tiểu Mã, A huy, con chọn một người đi.” Nói xong, còn lại giả bộ ra bộ dáng như sắp gọi người ở dưới lầu.

Dĩnh Hạ quýnh lên, muốn ngăn cản cha, rốt cuộc yếu thế nói: “Cũng không muốn, tôi xin ông…”

Dĩnh Lạc dừng bước, nhướng mày quay về phía con: “Nói cho rõ, muốn xin cái gì?”

Dĩnh Hạ cụp mắt xuống, giữ chặt khăn tắm, mượn cái này che giấu đi sự xấu hỗ lẫn quẫn bách, một hồi lâu mới nói: “Ông… Ông giúp tôi…”

Dĩnh Lạc tới gần con, cố ý lấy thân hình to cao tạo áp lực cho Dĩnh Hạ, dùng khí thế uy mãnh kiên cường hỏi dồn.

“Ông này là ai? Con muốn nhờ ai hỗ trợ bôi thuốc?”

“Chính là… Chính là cha…” Dĩnh Hạ lại cúi đầu, mặt đỏ như tôm luộc.

Dĩnh Lạc đột nhiên sửng sốt.

Từ “Cha” bày, đối với Dĩnh Lạc Dĩnh Hạ mà nói, cũng chỉ là một danh từ xa lạ, một người nghe với một người nói, trong lòng hai người bỗng dưng nổi lên cảm thụ khác thường.

Như có dòng điện chạy qua tim, mang đến cảm giác tê dại cùng ngứa ngáy.

Tất nhiên, chỉ bằng một tiếng gọi, cũng không sẽ kích động được bao nhiêu thân tình từ kẻ đã phụ lòng lẫn phụ bạc nhiều người như Dĩnh Lạc, nhưng mà nghe vào trong tai, lại cảm giác được rõ ràng con cùng với mình có mối liên hệ không thể cắt bỏ.

Hắn đột nhiên biết, Dĩnh Hạ thật sự là một bộ phận của sinh mệnh hắn, thật sự là thuộc về hắn, nếu như sinh mệnh hắn từng thiếu mất một cái gì đó, hôm nay cũng đã quay trở về đầy đủ rồi.

Cảm giác thỏa mãn cùng vui sướng dâng lên, hắn cười ha hả, liền bế lấy Dĩnh Hạ đặt nằm lên giường.

“Con ngoan, cha thương con.”

Dĩnh Hạ không biết cha vì sao lại thình lình cao hứng như vậy, đầu choáng váng, người cũng đã bị đặt nằm lên giường, cũng chính là trên cái giườ cậu bị chỉnh thảm suốt cả đêm.

Khăn trải giường vẫn xộc xệch như trước, dính đầy mùi vị tình ái, Dĩnh Hạ không thích mùi vị đặc quánh đó, nắm chắc khăn tắm trên người muốn bò dậy, lại bị ấn xuống.

“Đừng lộn xộn.” Dĩnh Lạc mở nắp hộp thuốc mỡ, quơ quơ trước mặt Dĩnh Hạ: “Bôi thuốc.”

Dĩnh Hạ cắn cắn môi, làm sao bây giờ? Chỉ là phải bày ra tư thế như thế nào để cho cha bôi thuốc cũng đã vượt quá khả năng tưởng tượng của cậu, bộ dáng cha lúc này còn như là nóng lòng muốn hỗ trợ làm cho cậu thật muốn đem câu xin cha hỗ trợ lúc nãy nuốt ngược trở lại.

“… Con có lẽ… Có thể tự mình bôi…” Dĩnh Hạ đưa tay, lần đầu tiên thử muốn lấy đồ của cha. “Thuốc…”

Thỉnh cầu bị bác bỏ rất vô tình.

“Con nhìn không thấy vết thương, bôi loạn cũng chỉ lãng phí thuốc.” Dĩnh Lạc nâng hộp thuốc mỡ trong suốt giữa các ngón tay, thúc giục con: “Nhanh lên một chút.”

Lui người lại nắm chặt khăn, Dĩnh Hạ lắp bắp hỏi: “Bôi, bôi như thế nào?”

“Nâng mông lên rồi bôi.”

“Nâng, nâng lên?” Mặt cũng đỏ.

Dĩnh Lạc ngồi xuống mép giường: “Đúng vậy, nâng lên nào… Nâng như thế nào? Không phải đã dạy con?”

Dĩnh Hạ oán niệm trong lòng: Đâu có?

Dĩnh Lạc đọc ra nghi vấn của cậu, lầm bầm cười, cố ý áp vào lỗ tai Dĩnh Hạ, nhỏ giọng nói: “Đã dạy rồi, chính ta cái tư thế mà ta vào từ phía sau…”

Hét á lên một tiếng, Dĩnh Hạ không nghĩ đến cha hóa ra vẫn còn mặt mũi nhắc đến tư thế quan hệ lúc tới qua, vừa giận vừa xấu hổ, luống cuống chân tay muốn bò vào phía tường, thần nghĩ muốn né cha bị bệnh càng xa càng tốt.

“Khẩn trương cái gì? Đã nói là không có khi dễ con nữa mà.” Dĩnh Lạc kéo người quay lại.

Dĩnh Lạc nghiêng đầu hơi nhìn lại, trong mắt có chút nghi vấn.

Thật sự không khi dễ con sao?

“Thật.” Dĩnh Lạc đáp: “Con là con cha, sau này con nghe lời, cha cũng sẽ cưng chiều con, yêu thương con.”

Trong khoảnh khắc này, hắn thật sự có ý định khắc chế dục vọng của mình đối với con, người xinh đẹp đáng yêu trên đời này nhiều lắm, không hề kém Dĩnh Hạ, hơn nữa, người trên đỉnh cao phải có nguyên tắc, thưởng phạt phân mình, lời nói ra khỏi miệng nếu không làm được thì làm sao có thể thu phục nhân tâm của thủ hạ, cũng như của con trai độc nhất?

Dĩnh Hạ thấy cha nói nghiêm túc, cũng hiểu được phản ứng của mình có lẽ hơi quá rồi, nghĩ tới có lẽ cần phối hợp với cha, nhưng mà muốn cậu chủ động bày ra tư thế đáng xấu hổ kia, tư thế như chó lúc ***, thật sự là…

Làm không được mà!

Khó xử, khó xử đến mặt cũng nóng bừng, ngay cả đầu ngón tay cũng không nhúc nhích xíu xiu nào, cậu không biết tính nhẫn nại của phụ thân đại nhân chỉ có thể duy trì trong một phút đồng hồ, một phút trôi qua, một bàn tay to đùng giật khăn tắm ra, vỗ một cái xuống cánh mông trơn mịn căng tròn, phát ra tiếng động vang vang.

“A!” Dĩnh Hạ rên lên, cú vỗ này lại động đến chỗ bị đau của cậu.

“Đừng lãng phí thời gian, bôi thuốc xong còn đưa con xuống ăn cơm.” Dĩnh Lạc nghiêm mặt nói.

Hai mắt Dĩnh Hạ đỏ hoe, không bao giờ muốn ở chung với cha nữa, trong lòng nhắm một mắt mở một mắn, quì xuống tựa vào giường, đem mặt vùi vào gối, trong lòng lặng lẽ đếm: một, hai, ba, bốn…

Khi đếm đến hai mươi, mới cảm giác một bài tay của cha đang tách mông mình ra, nơi đáng xấu hổ kia lại bị bày ra, toàn thân cứng đờ, bí huyệt không tự chủ mà co lại rất nhanh.

“Thả lỏng…” Nghe thấy phụ thân nhắc nhở.

Bất kể thả lỏng như thế nào cũng không được, cậu biết cha cậu đang nhìn chằm chằm, tình cảnh như vậy so với hôm qua bị đâm vào càng khiến cậu nan kham hơn.

Nhanh lên một chút, chấm dứt nhanh một chút, Dĩnh Hạ ra sức cầu xin trong lòng.

Rốt cuộc, đầu ngón tay thô ráp cũng đi vào trong, nhẹ nhàng đảo quanh động khẩu, miết lên nếp gấp đỏ hồng nơi cúc huyệt, theo ngay sau đó, cảm giác mát lạnh cũng ập đến, đem cảm giác nóng rực trước đó giảm bớt đi không ít.

“Đau ở đây, phải không?” Hơi thở nặng nề của cha phung lên dưới eo mình.

“Dạ…” Đầu Dĩnh Hạ vẫn vùi trong gối, dùng âm thanh như muỗi kêu trả lời.

Dĩnh Lạc nhìn chăm chú vào nơi tư mật của con, đỏ tươi giống như màu của hồng tâm, thu hút hắn phải nhìn thật kĩ, một lúc lâu cũng không muốn li khai, Dĩnh Hạ càng bởi vì khẩn trương mà nơi đó khẽ run, rơi vào trong mắt cha háo sắt, cái đó giống như là một yêu cầu cực kì hấp dẫn.

Vào đi —

Như có ma đưa lối quỉ dẫn đượng, ngón tay Dĩnh Lạc thăm dò vào trong.

Mật huyệt trong cơ thể đã trải qua va chạm, cũng trở nên mềm mại hơn nhiều, khiến cho ngón tay xâm nhập vào rất dễ dàng, thế nhưng Dĩnh Hạ đối với hành động đó mẫn cảm vạn phần, giật mình một cái, khuỷu tay liều mạng chống về phía trước muốn bỏ trốn.

Hành động của Dĩnh Lạc còn nhanh hơn, từ phía dưới ôm lấy eo con, kéo trở về không cho chạy trốn.

“Sợ cái gì?”

“Không cần… Không cần bên trong…” Bên trong phải chịu nhục lần nữa, Dĩnh Hạ lại muốn òa khóc.

“Đừng tưởng rằng bên trong không có việc gì chứ?” Dĩnh Lạc cố ý thả lỏng xoa nắn, ngón tay gãi nhẹ: “Như vậy… Đau hay không?”

Vì rút dây động rừng, Dĩnh Hạ hít một hơi, lại vô lực, nửa người trên ngã sấp lên giường.

“Đau lắm… Còn hơi ngứa…” Nói rất thật thà.

“Cho nên giúp con bôi thuốc ở trong, là con trai thì phải học tính kiên nhẫn, không được nhăn nhăn nhó nhó như vậy.”

Đột ngột dùng uy nghiêm làm cha mà lên tiếng, ngược lại khiến cho Dĩnh Hạ xấu hổ, cảm giác bản thân khóc hu hu thật sự không giống ai, đỏ mặt, không dám để oán giận phát ra nữa, cắn răng chịu đựng.

Dĩnh Lạc thấy con ngoan rồi, lại đưa ngón tay vào thăm dò, cổ tay chuyển động, ngón tay di chuyển đụng chạm, lấy lấy danh đế vương tuần tra lãnh thổ làm việc tư, tận tình thăm viếng khu cấm địa quanh năm không thấy ánh mặt trời, bên ngoài vẫn liên tục ấn xuống, như là vô tình cố ý kích thích những tế bào thần kinh phân bố xung quanh huyệt khẩu, muốn khích khởi khoái cảm của thân thể ngây ngô.

Trái tim an ổn là gì, Dĩnh Lạc bất thanh bất động nói với mình.

Khuôn mặt Dĩnh Hạ ửng hồng, cơ thể cũng nóng lên, sau khi quen với cảm giác đau đớn ở một mức độ nào đó, ngón tay của cha xoay trở, quả thực cũng là một kiểu mô phỏng khác của quá trình quan hệ, hoặc nhiều hoặc ít vẫn kích khởi được sung sướng phần nào.

Có một loại kích động muốn rên lên, Dĩnh Hạ chịu đựng, tiếp tục im lặng đếm số: một, hai, ba, bốn…

“Ở đây đau không?”

“Dạ tốt…”

“Vậy còn ở đây?”

Dĩnh Hạ chấn động, ngón tay cha đang đụng vào một điểm.

“A…”

Âm thanh cao hơn bình thường, vố là mị âm khiến lòng người yêu mến, đột ngột phát ra làm cho Dĩnh Hạ vừa sợ vừa xấu hỗ không nói được gì.

Tại sao vậy? Tại sao cậu lại kêu như vậy, cái kiểu này, cái kiểu kêu xấu hổ này? Rõ ràng chỉ là bôi thuốc, cái này không phải sẽ bị cha coi thường?

“Ở đây.” Cha dùng giọng điệu như đã tính từ trước mà khẳng định, cười nhẹ.

“Không phải… Không có…” Giống như là để phụ hòa, Dĩnh Hạ thỉnh cầu: “… Cái kia, có thể rồi…”

Dĩnh Lạc giống như không nghe thấy, đầu ngón tay lưu luyến quay đi, bên trong nội bích không gian chật hẹp, cơ hề đều bị hút lại hai ba lần, nhưng lại vẫn không nỡ rời đi.

Dĩnh Hạ hồn nhiên nhưng cũng không ngu ngốc, phát hiện hành động của cha không hợp lí, cánh tay ôm lấy mình giữ rất chặt, cậu buồn bực, bất quá chỉ là bôi thuốc, cũng không cần thân mật như vậy, thậm chí, lâu như vậy.

Thử nhắc nhở lần nữa: “Xong chưa vậy… Cha…”

Lần này nghe thấy con gọi cha, từ này trực tiếp nhắc nhở Dĩnh Lạc, bản thân mình cùng Dĩnh Lạc có biết bao máu huyết tương liên, ôn con, kề cận khăng khít, có thể nghe thấy nhịp tim cũng giống nhau, ngay cả mùi vị của con cũng dễ chịu cực kì.

Đã đến tuổi trung niên rồi, hóa ra còn có thể động tâm trước việc như vậy, làm cho Dĩnh Lạc rất kinh ngạc.

Rất thích đứa con này, thích đến muốn tiến thêm một bước chiếm giữ lấy.
Bình Luận (0)
Comment