Tham Lam Đích Xâm Chiếm (Xâm Chiếm Không Ngừng)

Chương 8

Trong phòng riêng quán bar, Cư Vũ Lâu mời Dĩnh Lạc và Ông Hữu Tín đến uống rượu, bốn em gái xinh đẹp của quán bar ân cần mời rượu chơi đùa, rượu cũng đã ngà ngà, liền quay qua trao đổi tin tức trong Thiên Hà bang.

“Vậy sao, Thạch Mị đường gần đây cũng không bình an?” Cư Vũ Lâu nheo mắt hỏi.

Ông Hữu Tín vò vò mớ tóc cũng đã gần sói sọi của mình, khổ não nói: “Mấy công ti tài chính của tôi bị đưa lên báo nói là làm mấy hoạt động đòi nợ côn đồ, may mà thường ngày lót tay cho quản lí thị trường không ít, bọn nó đăng lung tung trên báo, tôi đang nghĩ cách tìm ra kẻ nặc danh kia…”

Cư Vũ Lâu hỏi ngược lại Dĩnh Lạc: “Thương Kiều gần đây thế nào?”

“Hắn ta cũng biết phải thu liễm lại, hành động này nọ gần như không thấy hắn đâu cả. Về phần dự án xây dựng của tôi, cùng với bên buôn ma túy kia đang kiếm người chịu tội, gần đây phải co lại một chút, hình như là có người đang theo dõi.”

“Tôi cũng có loại cảm giác này.” Cư Vũ Lâu lại hỏi: “Trịnh Tử Câm đâu?”

“Bên hắn sóng yên gió lặng, không gặp phải phiền toái lớn gì, tôi nghi ngờ những chuyện gần đây đều do hắn ta giở trò quỉ.” Dĩnh Lạc thấp giọng nói.

Ông Hữu Tín cũng nói: “Hắn là thân tín của Đại thiếu gia, nếu là vì chuyện người nối nghiệp, cố ý làm loạn chuyện của chúng ta, để cho lão gia hướng về phía con cả cũng rất có khả năng.”

“Uh.” Cư Vũ Lâu trầm ngâm.

Ông Hữu Tín lúc này cho mấy em gái lui ra, trong phòng chỉ còn lại ba người, mới hạ giọng nói chuyện.

“Năm ngoái khu tam giác vàng bị cảnh sát quốc tế phá vỡ, thị trường ma túy bị một trận xanh xanh đỏ đỏ, tôi lại nghe được một tin tức, Trịnh Tử Câm mấy hôm nay đi tới Thái Lan, chính là để liên lạc với bên cung ứng ma túy, trong trường hợp đạt được thỏa thuận, sau này sợ rằng sẽ lũng đoạn thị trường đại lục…”

Sắc mặt Cư Vũ Lâu thay đổi, hỏi: “Việc này xem ra nghiêm trọng rồi, chúng ta phải đi trước một bước, tìm được kẻ cung ứng hàng kia, nói chuyện hợp tác lâu dài… Hai người các anh ai đi một chuyến?”

“Tôi đi, sau khi bàn xong có thể tiện đường đến thăm hai đứa con gái một chút.” Ông Hữu Tín nói.

“Ồ, hai vị thiên kim đến Nhật Bản du học cũng được một thời gian rồi, tương lai dự tính định cư ở đó luôn hay là trở về?”

“Còn phải xem ý của hai đứa nó nữa, bây giờ con cái rất có chủ kiến, chưa chắc nghe theo đề nghị của cha mẹ.” Ông Hữu Tín cười ha hả.

Cư Vũ Lâu quay đầu nhìn Dĩnh Lạc: “Đứa bé con anh thì sao? Mười bảy tuổi, không nhỏ không lớn, nói chuyện có vấn đề gì không?”

“Hai cha con tôi hiện tại nói chuyện không có vấn đề gì cả.” Dĩnh Lạc nói, hơi hơi cau mày, hắn so với con chỉ hơn mười bảy tuổi, căn bản không tồn tại sự khác biệt gì lớn.

“Lúc trước anh không chơi đến sáng sớm thì không quay về, sau khi có con thì không theo tôi lêu lổng, đột nhiên có cảm giác phải có trách nhiệm với gia đình? Xem ra anh cũng rất thích nghi với chuyện làm cha, tôi còn tưởng rằng anh sẽ nghĩ biện pháp đá cậu ta đi, cho khỏi chướng mắt.”

“Tiểu Hạ rất ngoan, so với nuôi một cô vợ còn dễ hơn rất nhiều.”

“Thật sự là ví dụ thâm sâu, anh hại tôi một chút cũng không muốn tìm phụ nữ để mà kết hôn rồi.” Chuyển sang Ông Hữu Tín: “Chuyện tương thân ông già nhà tôi nói lúc trước, anh nghe qua là được rồi, đừng làm khó dễ con gái nhà anh.”

Ông Hữu Tín cười khan hai tiếng, không trả lời.

“Sợ tai vách mạch rừng, ngày mai hai người đến văn phòng tôi để bàn thêm vụ bên Thái Lan. Hữu Tín, tôi không muốn có việc gì trong phi vụ này, chuẩn bị thông tin của bên cung ứng chi tiết một chút, thị trường quốc tế thường rất kín tiếng, chỉ sợ là mồi câu của bên cảnh sát quốc tế.” Cư Vũ Lâu nói.

“Việc này cứ để cho tôi làm.” Ông Hữu Tín vỗ ngực đảm bảo.

Cư Vũ Lâu đứng dậy, hỏi: “Tôi muốn đi thị sát mấy câu lạc bộ đên, hai người có đi không?”

“Tôi không theo giúp vui đâu, phải về nhà ngủ.” Dĩnh Lạc đứng dậy.

Hắn nhớ đến hôm nay dì CỐ xin nghỉ phép về quê, trong nhà không có ai cả. Tuy nói Dĩnh Hạ đã mười bảy tuổi, nhưng mà trong mắt cha, con chỉ là một bé thỏ, yếu ớt không có khả năng giải quyết nếu có chuyện xảy ra.

Ông Hữu Tín cũng nói phải về, ba người ở trong sảnh quán bar dưới vòng vây của thuộc hạ chuẩn bị rời đi, chị Quế quản lí quán bar còn đặc biệt đuổi theo, đưa cho ba người ba cái hộp gói tinh tế.

“Chocolate nhân rượu nhập khẩu từ nước ngoài, có thể giúp hưng phấn, ba người nếm thử đi.” Chị Quế nói xong, cho mỗi người một hộp nhưng không nói gì nữa chỉ để lại nụ cười quyến rũ.

Ba người tiện tay cầm, đối với thứ này kì thật không có nhiều hứng thú lắm, Cư Vũ Lâu cùng Ông Hữu Tín sau khi lên xe, tiện tay thưởng cho đàn em, Dĩnh Lạc vốn cũng muốn đưa cho bọn A Hào, đột nhiên nhớ ra bé con ở nhà hình như cũng thích ăn vặt, chocolate mặc dù có nhân rượu, lương số lượng cũng không nhiều, để lại cho Dĩnh Hạ cũng rất được.

Mang theo hơi rượu, khi Dĩnh Lạc trở về tới nhà, trong phòng khách im lặng không một tiếng động, chỉ có một ngọn đèn nhỏ chờ chủ nhân trở về, hắn tháo cà vạt, đang muốn uống một li nước, thì nghe tiếng động vọng ra từ nhà bếp, hắn cảm thấy kì cục, dì Cố không có ở đây, lúc này hẳn là không có ai trong bếp giúp hắn nấu canh giải rượu mới đúng.

Đi đến nhà bếp, đèn bên trong sáng mờ mờ, Dĩnh Hạ ngồi ở trước bàn đang cầm li uống sữa, vừa mới thấy cha đi vào liền bối rối vội vàng thả li xuống, gọi: “Cha.”

Dĩnh Lạc nhìn con, trên môi còn đọng lại một vòng trắng, đôi mắt tròn chớp chớp, làm cho trái tim người đàn ông run lên.

Được rồi, trong lòng Dĩnh Lạc nghĩ: về sớm một chút quả nhiên chính xác.

Dĩnh Hạ bị nhìn chằm chằn rất không tự nhiên, cúi đầu, hỏi nho nhỏ: “… Cha có muốn uống sữa không?”

Dĩnh Lạc lắc đầu, từ hồi đi học, sữa đã tuyệt tích trước mặt hắn rồi, thứ này rất không vừa ý hắn, cho nên dì Cố rất ít khi trữ sữa ở trong tủ lạnh. Sau khi Dĩnh Hạ đến, bà lo lắng đứa bé này đang trong tuổi dậy thì, muốn bổ sung cho đủ chất, bây giờ thành ra trong tủ lạnh thường có loại này.

Dĩnh Hạ thấy cha không nói chuyện, trong lúc nhất thời không biết làm sao bây giờ, lại ngồi xuống, hai tay cầm lấy li, cái miệng nhỏ hé ra uống sữa.

“Con đói bụng?” Dĩnh Lạc hỏi, hắn có thể cho đàn em đi mua đồ ăn khuya.

“Hơi khát một chút, không ngủ được…”

Dĩnh Lạc đến bên cạnh con, tiện tay cầm lấy khăn giúp con lau miệng, Dĩnh Hạ mới biết được mặt mình có gì khác thường, quẫn bách muốn chui xuống hố, nhưng mà động cũng chẳng dám động, hình tượng ác quỉ mấy hôm trước của cha khắc quá sâu vào tim cậu, làm cho tâm linh của bé con đối với cha vừa kính lại vừa sợ.

Tất nhiên, cũng có chút bất đồng, ít nhất cậu đối với cha không còn chán ghét như trước, nhưng mà ngẫu nhiên nhớ lại thủ đoạn ác liệt của cha khi ra tay giáo huấn người khác, thành ra với việc cha tiếp cận lại cũng kiêng kị vài phần.

Cha ác ma, cha tuấn vĩ, cha ép buộc cậu, cha còn đôi khi ôn nhu, làm cho Dĩnh Hạ mê mang, không biết mình phải ứng đối với sự dung hợp kì dị này như thế nào.

Trong lòng nghĩ cái gì, trên mặt liền hiện ra cái đó, điều này làm cho Dĩnh Lạc rất dễ dàng liền đoán ra được mâu thuẫn của con, lại làm cho tính thích khi dễ người của hắn nổi lên.

“Cha có chocolate.” Mở ra hộp quà vặt chị Quế đưa cho, lớp giấy bạc quấn theo tạo hình kiểu bình rượu. “Lấy ăn đi.”

“Con không…” Dĩnh Hạ không có thói quen ăn đồ ngọt.

Trả lời như vậy rất hợp với suy nghĩ của Dĩnh Lạc muốn, hắn thích nhất là ép buộc người khác, dứt khoát mở giấy bao, trực tiếp cầm chocolate đưa đến bên khóe môi con.

“Ăn.”

Dĩnh Hạ thật sự là bất đắc dĩ mà, rất nghi ngờ lỗ tai của cha có chuyện, tại sao mỗi lần cậu nói không muốn, cha lúc nào cũng đem những lời này chuyển thành câu khẳng định?

“Sợ thứ này có độc?” Dĩnh Lạc thấy con không mở miệng, cố ý hỏi.

“Trước khi ngủ ăn chocolate… Không tốt, vì cafein… Mất ngủ…” Thấp giọng giải thích nguyên nhân không ăn.

Dĩnh Lạc cười tà tà, cầm lấy vai con, thân mật nói: “Không ngủ được, nói chuyện phiếm với cha cũng tốt mà.”

“Nhưng mà…” Nhưng mà cha lúc nào động thủ cũng nhanh hơn động khẩu nhiều, trong lòng Dĩnh Hạ nghĩ.

“Không có nhưng gì hết, ăn.”

Mạnh mẽ đem chocolate nhét vào trong miệng Dĩnh Hạ, hại cậu cũng chẳng dám cự tuyệt, khẽ cong môi nhai nhai rồi nuốt xuống, vị ngọt đậm của chocolate được nước bọt cùng khoang miệng ấm áp hòa tan, nhân rượu trong nháy mắt bị hấp thu.

“Uhm?” Khóe miệng cong lên, Dĩnh Hạ chưa từng ăn qua chocolate nhân rượu, đối với mùi vị ngoài dự đoán này có chút không biết, cậu nhìn cha phân vân, không biết có nên nói không.

“Ăn ngon không?”

“… Hình như bị hư…” Cố lấy dũng cảm nói: “Đắng lắm.”

Dĩnh Lạc bị câu trả lời này làm cho dao động, nghĩ đến chị Quế cũng to gan lắm, hóa ra dám đem đồ ăn hư đưa cho mình, cái quán bar đó còn muốn mở cửa nữa hay không, chị quế muốn giỡn mặt sao? Nghĩ đi nghĩ lại thấy có chỗ không đúng, bản thân cũng cầm lên một viên ăn thử, mùi vị bình thường, thấy con muốn nhả ra lại không dám nhả, trong lòng liền hiểu.

“Tiểu Hạ không uống rượu?”

“Dạ không…”

“Vậy thì…” Dĩnh Lạc xấu xa lại cầm một viên: “Ăn thêm một viên, là con của Dĩnh Lạc thì phải làm quen với mùi rượu sớm một chút.”

“Không được, cha… Con…” Dĩnh Hạ rất muốn nói chuyện với người đàn ông ác liệt này, cậu không có hứng thú đối với rượu, nhưng miệng vừa hé ra, một viên kẹo hình hồ lô liền đút vào trong, muốn cản cũng ko cản được.

Dĩnh Hạ tiếp tục nghiêm mặt, mùi rượu mặc dù rất thơm, nhưng mà vị đắng vẫn đọng đầy trên lưỡi không chịu tan đi, cũng không phải là không thể chịu được, nhưng cũng không thể nói là thích, cậu cũng không biết, tại sao cha lại muốn ép mình ăn thứ này, sữa uống ngon hơn nhiều mà.

Càng buồn bực, vẻ mặt lại càng ai oán đáng thương, không phải do Dĩnh Lạc không phải đặc biệt yêu thương cậu, bản tính thích khi dễ lại nổi lên, khi đút viên chocolate vào miệng con, ngón trỏ cùng ngón giữa cũng thuận tiện trượt vào, cảm giác được sự kháng cự của đầu lưỡi nóng ấm mềm mại đẩy đến, hắn chuyển động quanh quẩn một chút, cố ý dây dưa torng miệng.

Dĩnh Hạ lại không biết cha muốn làm trò quỉ gì nữa, cầm lấy tay cha muốn kéo ra, nhưng kéo không được, mà ngón tay lại giống như quân vương xâm thành chiếm đất, khuấy đảo trong miệng cậu.

“Uhm a…” Không cách nào nói chuyện, chỉ có thể nỉ non kháng cự.

Dĩnh Lạc thật ra là chơi đến nghiện, một tay nắm lấy vai con đang muốn bỏ trốn, một tay kia lại đảo đi đảo lại trong miệng con, mô phỏng theo động tác sắc tình nào đó, viên chocolate đã tan thành chất lỏng sền sệt, phủ lên ngón tay của mình, hương rượu thơm mát phả ra từ trong miệng con, tuy rằng ít, nhưng trên khuôn mặt của người nếm thử kia ửng hồng lên nhàn nhạt.

“Bé ngoan, liếm sạch sẽ…” Xấu xa nói nhỏ: “Nếu ko chịu liếm sạch, cha sẽ không thả cho…”

Dĩnh Hạ cảm giác thấy yêu cầu như vậy rất biến thái, nhưng mà có trốn cũng trốn không được, chỉ có thể nghe lời nhẫn nại mút liếm, vị chocolate đắng đắng ngọt ngọt, mà đầu lưỡi lướt qua đầu ngón tay thô ráp đầy mẫn cảm, cũng khiến cho người đàn ông cảm thấy thỏa mãn tận tâm khảm.

“Đúng vậy… Ngoan lắm…”

Khen ngợi, ngón tay không quên kéo ra đâm vào trong khoang miệng mềm mại, động tác xâm lược cực đoan làm trên khuôn mặt con hiện ra sợ hãi, cảm thấy động tác mút liếm kia có bao nhiêu khác thường cùng *** tà, một loại tiếp xúc chứa đầy tính chất xâm lược, cảm thụ thấy quá sức thân mật chặt chẽ.

“Tiểu Hạ đáng yêu quá…”

Dĩnh Hạ đỏ mặt lắc mạnh đầu, cậu làm ra hành động xấu hổ như vậy, một chút cũng không đáng yêu.

Ở đâu không đáng yêu chứ? Dĩnh Lạc cười nhẹ, cúi đầu xuống khẽ hôn lên lên trán con, nơi này đáng yêu, rồi lại hôn lên đôi mắt tròn xoe trong veo, đáng yêu lại hôn lên cánh mũi thẳng tinh tế, đáng yêu rút ngón tay ra, quay sang vuốt ve lên cánh môi mềm mại, con không có chỗ nào không khiến cho người ta trìu mến.

Tiếp xúc nhẹ nhàng như chuồn chuồn lướt nước trở thành nụ hôn thật sâu, Dĩnh Lạc yêu đôi môi con, ra sức mút cắn, thật muốn nuốt chửng con vào bụng, ngay cả linh hồn cũng phải cắn nuốt, không để lại chút vụn thừa, mới có thể thỏa mãn được đói khát tăng đến mức độ như hiện nay.

Dĩnh Hạ đối với hành vi hôn môi cũng đã không còn xa lạ nữa, chỉ là mỗi lần cha hôn, cậu đều khẩn trương nhắm tịt mắt lại, tay chân cũng không biết phải để vào đâu, không thể làm gì khác hơn là bất lực ôm lấy cổ tay cha, bởi vì dùng sức, đầu móng tay bấu chặt vào cha, giống như gấu cụt đuôi quặp chặt lấy bảo vật vậy.

Dĩnh Lạc đã chú ý đến, đầu lưỡi đang xâm thành chiếm đất chậm rãi trở lại, dây dưa quyến luyến đầy thân mật, hành động ôn nhu như vậy, ngược lại làm cho trống ngực của Dĩnh Hạ càng thêm đập dồn dập, ngay cả hô hấp cũng không thuận tiện, khiến cho khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, rồi lan tràn khắp mỗi lỗ chân lông trên người.

Nóng quá, nóng quá, dưới cái áo ngủ rộng thùng thình, mồ hôi ứa ra từng giọt, từ sâu trong cổ họng phát ra tiếng thở dốc sung sướng đầy gấp gáp, cũng không biết là bởi vì cafein bên trong chocolate tạo ra nữa hay không.

“Uhm… Uhm…” Tiếng nỉ non rên rỉ nhè nhẹ, uyển chuyển ngọt ngào.

Tiếng xuân tình lọt vào trong tai Dĩnh Hạ, cảm giác vui sướng trọn vẹn nói không nên lời, phát hiện Tiểu Hạ bảo bối thậm chí hưng phấn đến mức không ngừng cọ xát nửa người dưới, làm cho Dĩnh Lạc vừa mừng vừa sợ, thả đôi môi nhỏ đang tương giao ra, kéo giãn khoảng cách ra vài cm để nhìn con, không ngờ được con đã thông suốt rồi.

“Muốn?”

“Dạ… Cha…” Tiếng gọi nỉ non, thanh âm ngập đầy dục vọng, nhưng vẻ mặt lại vừa xấu hổ lại quẫn bách y như cũ.

Ngón tay Dĩnh Lạc nhẹ chạm lên gương mặt kia, khuôn mặt ửng hồng, nhiệt độ cao hơn dĩ vãng, hình như có gì đó không thích hợp/

“Không thoải mái sao?”

“Con nóng lắm…” Đôi môi bẽn lẽn chạm vào cái cằm cương nghị của cha, cọ cọ, tiếng nói trầm khàn nhu mì: “Cha… Nóng lắm…”

Dĩnh Lạc bị con làm cho ý loạn tình mê, nhưng vẫn còn giữ lại được ba phần lí trí, nghiên mắt nhìn vào hộp chocolate đã bị xé, nhớ đến nụ cười quỉ dị lúc nãy của chị Quế.

Nhân rượu bên trong chocolate có trộn thêm chất kích dục? Con lúc nãy mặc dù chỉ ăn có vài viên, nhưng mà cơ thể con còn rất thuần khiết, bình thường đã thiếu sức chống cự, bây giờ thể chất đã phản ứng, như vậy liền phóng ra.

Thứ này ăn nhiều không tốt, nếu ăn, nhất định phải nghĩ cách dung hòa, phương thức tốt nhất chính là làm tình một chút, Dĩnh Lạc vì vậy nói: “Cởi quần áo ra sẽ mát một chút.”

“Con… Không…”

Cả người Dĩnh Hạ nóng lên, nhưng lại không mất đi lí trí, nhất thời kích động ôm lấy cổ cha, nếu thật sự cởi y phục, cha nhất định sẽ đem tất cả những tư thế sấp ngửa đứng ngồi nằm quì này nọ ra thử mỗi cái vài lần, tiếp theo chính là cả đêm chẳng thể nào ngủ được.

“Không cần?” Làm bộ như là hỏi vậy, bàn tay đã lùa vào trong áo sờ soạng, cơ thể ẩm ướt mồ hôi chính là dấu hiệu báo trước cho việc đã chuẩn bị tốt.

Dĩnh Hạ do dự, kì thật bị như vậy cũng không có gì không tốt, mấy ngày gần đây dưới sự dạy dỗ huấn luyện chẳng nương tình của cha cơ thể cậu đã thích ứng với loại chuyện này, bất đầu nhận thức niềm vui khi nhục dục được giải phóng, chỉ là cậu trời sinh tính đã nhút nhát, mỗi lần bị cha trêu ghẹo, vẫn không nhịn được suy nghĩ muốn co chân bỏ chạy.

Dĩnh Lạc mới không để cho con có cơ hội dao động tâm lí, ngón tay ác ý quẹt qua một cái, chạm đến đầu nhũ cương cứng của con, cơ thể bị thuốc kích dục khống chế giờ phút này với bất kì động tác vuốt ve nào cũng đều trở nên mẫn cảm hơn mấy trăm lần, sợ run bắn cả người, phát ra tiếng rên ngắn ngủi.

“A a… Uhm… Không…”

“Không cần?”

“Cha, con…”

“Con nói đi.” Tiếp tục chà đạp cơ thể non mềm che giấu trong y phục, “Chỉ cần con nói, cha liền làm.”

Dĩnh Hạ nhộn nhạo như chẳng còn là chính mình, muốn cùng cha làm tình, nhưng kiểu gì cũng không mở miệng cầu xin được, trong đầu oán trách, thường ngày cha cái gì cũng không hỏi, hăng hái lên liền ép buộc mình vận động, không muốn làm cũng không được, như thế nào bây giờ lại cố ý làm như không hứng thú?

Nhưng mà, thật sự rất muốn được phóng thích…

“Cha… Cái kia…” Cúi đầu, dùng thanh âm chẳng thể nghe thấy được: “Làm…”

“Làm?” Cố ý giả bộ nghe không có rõ.

Dĩnh Hạ thiếu điều muốn òa khóc. “Làm…”

Niềm vui lớn nhất của cha xấu xa chính là thưởng thức bộ dáng đáng thương hề hề của con khi bị ăn hiếp, nhướng mắt lên, ngoài ý muốn bị một đôi mắt ngập đầy nước hấp dẫn sự chú ý, đôi mắt mê li kia mông lung, vốn là một đôi mắt mềm mại nhưng lại như mang theo mũi tên thẳng hướng, xé gió phóng đến, phá tan ý chí của Dĩnh Lạc.

Dục vọng nóng rực bị nhen nhóm, bên trong quần lót có cảm giác đau đớn trước nay chưa từng có không ngừng phình to gào thét phấn chấn bừng bừng.

Nhanh đến lúc đó rồi.

Chó sói xảo quyệt lấy hành động ôn nhu che mắt, đầu tiên là dỡ tâm của con xuống, thấy con mềm nhũn rồi, liền hỗ trợ đem cái áo ngủ rộng thùng thình cùng quần lót cởi ra, ngọc hành hồng nhạt ướt át vươn người đứng thẳng.

“Tiểu Hạ hưng phấn quá, hử?”

“Không phải mà, con…” Bẽn lẽn nhìn dục vọng của bản thân lồ lộ ra trước mặt cha, cậu chỉ có thể lắp bắp nói: “Con, con, con chỉ là…”

Chỉ là cái gì, Dĩnh Hạ nói không nên lời, nhiệt độ cơ thể tăng cao làm cho cậu nửa tỉnh nửa mê cọ cọ thân mình, nôn nóng cũng dâng lên, nhưng lại càng khiến cho tâm tính thích trêu ghẹo của cha tràn ra, cho dù cha cũng phải đang chịu đựng đau đớn khó có thể chịu được.

Dục hỏa đè nặng nơi hạ thể, Dĩnh Lạc tận lực lạnh nhạt.

“Bé ngoan… Muốn cha giúp con?”

Dĩnh Hạ ngửa đầu, cầm chặt lấy y phục của cha, từng từ nói ra rất vô cùng đáng thương.

“Dạ…”

“Vậy trước đó Tiểu Hạ cũng phải giúp cha…”

“Giúp?”

Dĩnh Hạ kéo mép quần lót của mình, nam căn hung hăng vọt ra, hắn liếm liếm môi, trái tim sói cũng đang bành trướng điên cuồng.

“Con ngoan… Sờ cho cha đi…”

Kéo tay của con xuống, nữa cường thế nửa dụ dỗ, muốn bàn tay e lệ kia ban phát an ủi nóng rực, hai thứ nóng bỏng chạm vào nhau, thật sự chết người, muốn làm tình nhưng cũng phải hết sức kềm chế.

“Sau đó sao? Cha đã dạy con làm như thế nào mà…”

Gật đầu, mặt đỏ lựng, Dĩnh Hạ êm ái chà xát, làm cho côn th*t nóng bỏng tay kia trượt lên xuống trong tay mình, linh khẩu càng thêm thuận lợi, ngo ngoe muốn di chuyển.

Dĩnh Lạc cực kì thoải mái, nhưng mà kiểu thoải mái này vẫn chưa thể đủ, hắn cúi đầu hôn lên đầu con, nói: “Tiểu Hạ bảo bối, hôn nó đi… Dùng miệng…”

“Con không muốn…” Dĩnh Hạ cầu xin, cùng cha da thịt tương thân nhiều lần như vậy, cậu còn chưa từng chính thức ngậm lấy hung vật kia, trong lòng có chút áp lực.

“Không thể không muốn.” Trước sau vẫn bá đạo như vậy.

Dĩnh Hạ bị làm khó, cái đó của cha rất lớn, còn đang do dự thì tóc đã bị nắm lấy, một áp lực đè mạnh xuống đầu, làm cho cậu không thể không quì xuống giữa hai chân cha.

“Chăm chỉ bôi trơn cho nó, để cha làm cho con sung sướng.”

Có thể là do chocolate đặc chế đã có tác dụng, Dĩnh Hạ bị men rượu dâng lên tận não, đột nhiên cảm thấy giúp cha khẩu giao cũng không có gì ghê gớm, thả lỏng ruột gan, hai tay nâng cái đó lên, đôi môi mềm ẩm hôn một cái như là thăm dò, sau khi làm quen được với mùi vị nam tính nơi đó, đầu lưỡi hồng hồng chuyển động như con rắn nhỏ, khẽ liếm đi dịch ngọt rỉ ra trên đỉnh linh khẩu.

“Uhm…” Cậu hôn, giống như lúc nãy liếm vào ngón tay cha.

“Bảo bối tuyệt quá… Lại…” Dĩnh Lạc không cách nào tự chủ thở phì phò, thật không hiểu, con không hề có bất kì kĩ xảo nào nhưng tại sao lại có thể làm cho hắn thất thường đến như vậy.

Dĩnh Hạ được cổ vũ, đem cự vật kia ngậm vào trong miệng, cái miệng nhỏ xinh của cậu cố gắng mút vào, cũng chỉ có thể ngậm được chừng khoảng hai phần ba chiều dài, học cách cha giúp mình liếm mút lúc trước, cảm giác được những mạch máu trên đó chuyển động nhịp nhàng trong miệng, ám chỉ đây là một vật có sức sống cường đại.

Tiếng nước ấm ách vô cùng *** mĩ, kích thích thính giác của Dĩnh Lạc, tiểu yêu tinh này, trong lòng hắn thầm mắng, thận sợ hôm nay sẽ bắn ra trước con, cái này ảnh hưởng rất lớn đến thể diện. Nhịn xuống, nhịn xuống, nhưng mà eo cũng không cách nào khống chế mà đẩy về phía trước, không dừng lại được, cái miệng nhỏ xinh đang khẽ hé ra kia thật sự khó gì có thể so sánh, làm cho hắn giống như thiêu thân một mực lao vào lửa không cách chi khống chế.

“Uhm uhm…” Cổ họng Dĩnh Hạ bị đâm vào rất đau, vội vàng giật ra sau ngước mắt nhìn cha, đôi mắt đỏ hồng tố cáo sự lỗ mãng của cha.

“Tại sao không làm tiếp?” Dĩnh Lạc có chút tức giận, hắn là đang sướng đến muốn thăng thiên.

“Miệng… Đau lắm…” Đôi mắt của Dĩnh Hạ đẫm lệ vô tội giải thích: “Lớn… Của cha lớn quá…”

Dĩnh Lạc ngẩn ra, có người đàn ông nào khi nghe thấy phân thân của mình được khen lớn mà không hăng hái chứ? Ca ngợi như vậy lại xuất phát từ trong miệng con kiêm người tình nhỏ bé, cái đó làm cho hắn thiếu điều muốn phun lửa, muốn chứng minh hùng phong của mình ngay lập tức.

“Cha…” Dĩnh Hạ thấy cha ngẩn người, tưởng rằng cha đang tức giận.

Dĩnh Lạc đứng dậy, lộp cộp lách cách, đem toàn bộ đồ dùng trên bàn gạt xuống, một hành động này làm cho Dĩnh Hạ bị hù dọa đến choáng váng, đúng là cha đã tức giận rồi, nhưng mà cha lại ngay lập tức bế xốc cậu đặt lên bàn, nâng chân cậu lên, khiến cho eo cậu cong lại, lộ ra cúc hoa tươi đẹp.

“Làm trên miệng ngọt như vậy, nhưng mà cha biết…” Dĩnh Lạc cầm lấy nam căn của mình cố gắng đâm vào trong nhụy hoa, phụt một tiếng, vốn là âm thanh phát ra khi da thịt chạm mạnh vào nhau: “Cái miệng dưới của bảo bối vẫn ngọt ngào hơn…”

“A uhm…” Dĩnh Hạ kêu lên, cũng không biết là bởi vì bị xâm nhập quá mạnh mà sinh ra đau đớn, hay là bởi vì hưng phấn sinh ra sau khi bị đâm vào.

“Vừa mềm lại ẩm ướt, liền ngậm được ngay… Tiểu Hạ bảo bối nhìn chút đi…” Dĩnh Lạc cố ý nâng mông con lên, ép con phải nhìn vào nơi hai người đang kết hợp.

Dĩnh Hạ chỉ dám liếc trộm một cái, lập tức nhắm tịt mắt.

“Không cần nhìn… Cha cũng đừng nhìn…”

Bẽn lẽn như vậy chỉ càng kích thích thêm ham muốn chiếm giữ của đàn ông mà thôi, cho nên hắn cường hãn xông vào, rút ra, hưng phấn đến tê dại, càng không quên dùng một tay phối hợp với chuyển động của cơ thể, giúp con chơi đùa.

“A a… Đừng mà… Không được…” Lí trí của thiếu niên muốn hỏng mất, hai nơi mẫn cảm nhất bên dưới đều bị dày vò cùng một lúc, làm cho cậu giống như đang lơ lửng trên vực sâu vạn dặm, dù nhìn lên bầu trời cao rộng nhưng cũng là đang đợi tử vong đến đón.

“Xin cha đi, cha sẽ cho con nhiều hơn…” Trong lúc tiến công thô nạo, người đàn ông tỏ ra hào phóng.

“Không…” Dĩnh Hạ không biết phải xin cái gì.

“Không xin?” Càng thêm xâm chiếm, hắn biết bên trong con rất chặt, điểm mẫn cảm nhất nằm ở chỗ nào, phân thân cực đại liền dễ dàng đâm thẳng vào đó.

“A… A a… Không được, cha… Con thật sự… Không được…”

Thiếu niên hét ầm lên, *** điên cuồng thiêu đốt, làm cho tiếng nói của cậu cũng cao lên kiều mị, mưa rền gió giật không ngừng phủ lên, càng làm cho hai mắt cậu mông lung, hạ thể theo đó mà di chuyển, trong chớp mắt dòng dịch màu trắng sữa phun đầy lên bụng cùng với tay cha.

Dĩnh Lạc dừng một chút, để cho con hưởng thụ một chút, đồng thời cũng giúp cho bản thân tỉnh táo lại, đợi con thở xong, mới cười xấu xa hỏi: “Dễ chịu không?”

“Dạ… Dễ chịu, nhưng mà…”

Nhưng mà, còn muốn nữa, ánh mắt lấp lánh nói như vậy.

Dĩnh Lạc biết nguyên nhân là bởi vì mấy viên chocolate nhân rượu này, đêm nay cùng lắm làm nhiều chút, để cho bảo bối nhà mình tận hứng.

Kéo nửa thân trên của con, vẫn để cho thân thể tương liên mạ bế con lên, hắn muốn đi đến ghế salon torng phòng khách làm vài lần, dù sao dì Cố cũng không có ở đây, trong nhà loạn đến mức chưa từng có.

Trong lúc di chuyển, Dĩnh Hạ dựa vào vòm ngực cha, cảm giác được tư thế của hai người thật sự… uhm, nói như thế nào nhỉ… Rất kì lạ, cũng khiến cho người khác quá sức mắc cỡ.

“Cha, đừng…” Mềm mại nói: “Con tự đi…”

“Tại sao?”

Thật vất vả mới xuất ra được một lần, khuôn mặt trắng nõn lại đỏ rực ngay lập tức.

“Dạ vì… Lạ lạ… Bên trong…”

Dĩnh Lạc dừng bước, hai tay dùng sức nhân lên lại thả ra, dùng tư thế đứng thẳng mà mãnh liệt xỏ xuyên vào.

“A a… Dừng lại… Không…” Dĩnh Hạ ôm chặt lấy cổ cha, trọng tâm không ngừng thay đổi làm cho cậu chỉ sợ té xuống.

“Đừng sợ.” Dĩnh Lạc nói, tư thế này càng làm cho thứ kia của mình len vào thật sâu ở bên trong con.

Tình sắc của con vừa mới dịu xuống liền dâng lên tràn ngập, tiếp theo là tiếng ngân trong trẻo như chuông bạc, khoái cảm mãnh liệt như thủy triều, chỉ thiếu chút nữa là khiến cho hắn chết đuối.

“Ô ô… Cha, con chịu không được…”

“Cha làm rất được?” Dĩnh Lạc kiêu ngạo hỏi, phương thức ân ái kiểu này không phải người bình thường nào cũng có thể làm được, cánh tay phải có sức chịu đựng giống như hắn, mới có thể làm cho bạn tình đạt đến khoái cảm cực đỉnh như đang trên thiên đường.

“Dạ… Cha rất mạnh…” Dĩnh Hạ thật sự rất sung sướng, đến mức run rẩy, mị nhãn như tơ, ôn thuần giống như mèo con.

Con cũng nói như vậy, Dĩnh Lạc tiếp theo còn có thể làm gì?

Tiếp tục đấu tranh anh dũng, cả một đêm.
Bình Luận (0)
Comment