Thầm Lặng

Chương 88


"Nếu anh nói rằng sẽ không có ngày đó thì sao?" Mục Ngạn nói.
Cô giơ bàn tay còn lại, từng chút một gở ngón tay của anh ra, hoàn toàn rút tay mình ra khỏi tay anh.

Mục Ngạn trên mặt tựa hồ đóng thành một mảnh băng sương.
Tô Viên cúi người nhặt đôi khuyên tai sau đó lấy thẻ phòng ra, đặt lên bàn.
"Em về đây." Ý của cô rất rõ ràng, cho dù anh đã nói như vậy, cô vẫn là lựa chọn chia tay, vẫn là không có ý định quay lại.
Cánh cửa nhẹ nhàng mở ra rồi nhẹ nhàng đóng lại, để lại một căn phòng im lặng.
Mục Ngạn rũ mắt xuống, nhìn chằm chằm vào đôi khuyên tai và thẻ phòng trên bàn.
Cô thực sự muốn chấm dứt với anh.
Vậy giữa tình yêu và tình bạn, cô đã chọn tình bạn sao?
"Hahaha..

haha.." Trong miệng anh tràn ra một tràng cười quái dị, "Vậy cuối cùng vẫn là không có được tình yêu, cô độc đến già sao?"
Anh chưa bao giờ có được tình yêu mà mình mong muốn, dù chỉ trong một thời gian ngắn, anh nghĩ rằng mình đã có được, nhưng cuối cùng anh vẫn đánh mất nó.
Hóa ra để có được tình yêu mà mình mong muốn lại khó đến vậy.
"Cha, con thật sự là con trai của cha.." Mục Ngạn nhẹ nhàng nhắm mắt lại, gần như không nói nên lời.

Cũng giống nhau đều muốn có được tình yêu, nhưng cuối cùng lại không có được.
Chỉ là, thứ cha muốn chính là tình yêu của mẹ, nhưng thứ anh thực sự muốn, đó là tình yêu của ai?
* * *
Khi Tô Viên đến bệnh viện thăm Xán Xán một lần nữa, lúc này Xán Xán đã biết chuyện cô và Mục Ngạn chia tay.
"Cậu đã khỏe hơn chưa, bác sĩ nói thế nào?" Tô Viên quan tâm hỏi.
"Không có gì nghiêm trọng, hai ngày nữa là có thể xuất viện." Quan Xán Xán nói: "Cám ơn canh gà của mẹ cậu, mình đã uống, rất ngon."
"Nếu như cậu thích uống, lần sau mẹ mình sẽ làm tiếp cho cậu.

Cậu và Tư Kiến Ngự còn trẻ, sau này có thể sinh thêm con, chỉ cần sức khỏe tốt là được."
Quan Xán Xán gật đầu, "Còn cậu thì sao, mình nghe Ngự nói rằng cậu đã chia tay với Mục Ngạn?"
Tô Viên chợt im bặt.
Quan Xán Xán mím môi, có chút áy náy nói: "Là bởi vì mình sao?"
Tô Viên sửng sốt một lúc, rồi ngạc nhiên ngước nhìn bạn mình.
Quan Xán Xán nói: "Mình nghe Lễ Phương nói rằng sau khi mình vào phòng cấp cứu, cậu cũng ở bên ngoài, dường như cậu đã nghe thấy Mục Ngạn nói điều gì đó, vì vậy mình tự hỏi liệu có liên quan gì đến mình không.

Viên, mình có thể giải thích điều này.


Lý do tại sao Mục Ngạn xuất hiện trong bệnh viện ngày hôm đó thực sự là vì.." Tuy nhiên, Xán Xán vẫn chưa nói hết câu thì Tô Viên đã ngắt lời cô.
"Xán Xán, mình và cậu làm bạn tốt với nhau nhiều năm rồi, cũng đã quen biết với Mục Ngạn nhiều năm, tính cách của hai người mình hiểu rất rõ, mình và anh ấy chia tay, thật sự là có liên quan đến cậu, nhưng không phải như những gì cậu nghĩ.

Hôm đó, bất luận anh ấ vì lý do gì xuất hiện ở bệnh viện, thật ra đều không quan trọng.

Mình và anh ấy chia tay nhau, chỉ là vì mình không có cách nào có thể thay thế vị trí của cậu trong tim anh ấy, người mà anh ấy thật sự yêu, không phải mình."
"Làm sao có thể được, Mục Ngạn từng nói với mình, anh ấy yêu cậu." Quan Xán Xán vẫn nhớ rõ sự dịu dàng trong mắt Mục Ngạn khi anh ấy nói điều này trong công viên ngày hôm đó.

Vì vậy, cô nghĩ, Mục Ngạn thật sự yêu Tô Viên.
Tô Viên khẽ mỉm cười, có chút tự giễu, "Anh ấy cũng nói với mình, nhưng trên đời này, có một số thứ hạng, cậu có thể không quan tâm đến nó đứng thứ mấy, nhưng có một số thứ hạng, lại làm cho người ta rất quan tâm, nếu không phải đầu tiên thì không được."
Tô Viên nhún vai, hít một hơi thật sâu, giả vờ thoải mái: "Được rồi, thật ra mình không tệ như cậu bạn tưởng tượng đâu, ít nhất giống như những gì mình đã nói lúc đầu, khi mình yêu, mình sẽ dốc hết sức nếu mình phát hiện anh ấy không thể yêu mình, thì mình sẽ hoàn toàn buông tay, không còn luyến tiếc và vướng mắc."
Quan Xán Xán lúc đầu, vì mối quan hệ của Viên và Mục Ngạn, cô ấy lo lắng rằng Viên sẽ như con thiêu thân lao đầu vào chỗ chết, và nếu Mục Ngạn không thể đáp lại tình cảm của Viên, Viên sẽ không thể thoát ra được.

Nhưng bây giờ, cô không muốn bạn mình quá lý trí, lý trí đến mức có thể dứt bỏ mối quan hệ này.


Xán Xán biết Mục Ngạn rất khó yêu một người, nếu đã yêu thì sẽ rất nghiêm túc và cố chấp.
"Viên, Mục Ngạn đã từ từ buông bỏ mình rồi, cho nên nếu cậu muốn.." Nhưng khi thấy bạn mình cúi đầu, đôi vai hơi run run, bao nhiêu lời muốn nói đều nghẹn lại trong cổ họng.
"Xán Xán, đừng nói nữa, được không? Đừng nói gì nữa." Giọng Tô Viên trầm thấp truyền đến, nếu tiếp tục, cô sợ không kìm được nước mắt.
"Nhưng mà..

cậu không hối hận sao?"
"Mình cũng không biết, sau này mình có hối tiếc hay không, nhưng mà ít ra hiện tại, mình không hối hận.

Xán Xán, mình rất muốn được giống cậu, có thể tìm được một người mình yêu thật lòng và người đó cũng thật lòng yêu mình, mình không cần người đó quá giàu có, có nhiều quyền thế hay địa vị, cũng không cần quá đẹp, chỉ cần người đó đặt mình ở vị trí đầu tiên, và cũng là người đầu tiên phát hiện ra sự tồn tại của mình trong biển người, như vậy đối với mình đã quá đủ rồi."
Chỉ là Mục Ngạn không thể làm được như vậy.
Tô Viên dừng lại, rồi tiếp tục nói, "Xán Xán, mình thực sự hâm mộ cậu.

Hâm mộ cậu có thể tìm thấy một người đàn ông thực sự yêu cậu và sẵn sàng hy sinh tất cả vì cậu."
Sau khi Tô Viên rời đi, Quan Xán Xán vẫn đang suy nghĩ về những lời cô đã nói.
So với Viên, cô ấy cảm thấy thực sự may mắn, may mắn thay vì Ngự yêu cô hết lòng.
* * *
Tô Viên không ngờ chuyện chia tay với Mục Ngạn lại trở thành chủ đề hot trên trang tin tức, chỉ là hôm qua khi Tiểu Khải đồng nghiệp của cô, muốn cô giúp đỡ nói với Mục Ngạn cho bạn trai của cô ấy được được ứng tuyển vào vị trí đạo diễn trong một công ty sản xuất phim hoạt hình, vì cô ấy biết dưới trướng của Mục Ngạn có rất nhiều công ty như thế, nhưng Tô Viên đã từ chối vì cô không còn là bạn gái của anh, mọi người lúc đó có người thì chế giễu cô cuối cùng cũng có ngày bị anh đá, có người thì lại đồng cảm với cô.

Không ngờ hôm nay chuyện chia tay với anh lại trở thành đề tài thảo luận sôi nổi trên trang mạng.

Đương nhiên, sau khi chủ tịch tập đoàn Mục thị một lần nữa trở thành chủ đề nóng trên trang web, tất cả nhân viên cuối cùng cũng hiểu tại sao chủ tịch của họ luôn bày ra vẻ mặt như người khác đang nợ tiền mình.
Các nữ nhân viên của công ty đều vui mừng, thử nghĩ xem, chủ tịch của họ đã chia tay, nghĩa là mọi người đều có cơ hội một lần nữa.
Mục Ngạn những ngày này tâm trạng không tốt.

Kể từ hôm đó, dường như hai người họ đã hoàn toàn mất liên lạc.
Cô không bao giờ tìm đến anh nữa, cũng không gọi điện hay nhắn tin cho anh, đến bây giờ chuyện chia tay của bọn họ xuất hiện trên các trang web, cô cũng chưa từng nhắn tin hỏi anh.
Có vẻ như cô thực sự muốn không liên quan gì đến nhau trong tương lai.
Trong mối quan hệ giữa anh và cô, thì ai mới là người trầm luân đây? Anh cũng không rõ nữa, nhưng giờ phút này, anh đang nhìn thấy Tô Viên đang bị mắng trong phòng thu âm, đột nhiên hiểu ra, sự lo lắng của những ngày qua là bởi vì anh muốn gặp cô.
Chỉ cần nhìn thấy cô, cho dù chỉ có thể nhìn từ xa, thì sự lo lắng trong lòng anh dường như đang dần tan biến.
Kể từ khi tin tức cô và Mục Ngạn chia tay xuất hiện, thì thái độ của Lữ Như Nhi đối với cô càng tệ hơn lúc trước.
"Không thể nào hát tiếp được nữa, ca khúc như thế này, sao mà hát được đây.

Tôi nói này, ca khúc mà cô sáng tác, cho dù không nổi tiếng, nhưng ít nhiều gì cô cũng có kinh nghiệm sáng tác mấy năm rồi, làm sao vẫn còn viết tệ như thế chứ, khó trách chẳng thể nào nổi tiếng là vậy."
"Cô Lữ, nếu cô không hài lòng với bài hát của tôi, thì cô có thể tìm một nhà soạn nhạc khác mà cô cảm thấy thích hợp để viết cho cô."
Vốn dĩ hôm nay cô ta được biết Mục Ngạn và công ty của cô ta có hạng mục hợp tác, cô ta cũng đã nói với ông chủ của cô ta hy vọng ông ta có thể "nhân tiện" dẫn Mục Ngạn đi về hướng phòng thu âm, ông ta đương nhiên đã gặp qua nhiều người phụ nữ như cô ta, cũng biết đối phương muốn nhân cơ hội tiếp xúc với Mục Ngạn, vì vậy ông cũng sẵn lòng ra tay giúp đỡ.

Nếu như cô ta có thể nắm bắt được Mục Ngạn, thì đối với công ty cũng có lợi ích..

Bình Luận (0)
Comment