Thầm Lặng

Chương 90


"Không cần đâu." Cô nói, "Nếu như em có năng lực, thì em sẽ tự mình nói câu này, và cũng có thể tự mình ném bài hát lên mặt cô ta, muốn làm gì thì làm, nếu như bản thân em không có năng lực, chỉ dựa vào quyền thế của người khác, đến một ngày nào đó nếu em không thể dựa được vào nó, thì chẳng phải sẽ bị làm cho trở lại hình dạng ban đầu sao."
Mục Ngạn nhìn chằm chằm người trước mặt, "Nếu như anh nói luôn để cho em dựa thì sao?"
Trái tim cô đập lỡ một nhịp, sau đó cô lúng túng cười nói: "Chúng ta đã chia tay, tốt hơn cũng không cần phải dây dưa mập mờ như thế, nếu không sau này nếu anh có bạn gái mới, thì cô ấy nhất định sẽ rất buồn."
Cho dù cô đang rất buồn.

Cô cũng không muốn người phụ nữ khác vì mình mà nếm trải loại tâm trạng này.
Mục Ngạn đột nhiên cảm thấy không thoải mái, hai người mới chia tay có mấy ngày mà cô đã nghĩ đến việc sau này anh sẽ tìm bạn gái mới.
Dưới cái nhìn chăm chú của Mục Ngạn, cô chỉ cảm thấy da đầu tê dại, đang lúc cô đang nghĩ nên nói gì thì nghe thấy một giọng nói quen thuộc, "Viên?"
Cô quay đầu lại, chỉ thấy ba mẹ cô cách đó không xa, nhìn về phía cô.

Trời ơi, trốn lúc này thì muộn mất rồi!
"Con đang làm gì vậy?" Cha Tô ngữ khí không tốt hỏi, liếc nhìn bàn tay con gái đang nắm cánh tay Mục Ngạn.
Tô Viên phát hiện ra cô lúc nãy kéo anh đến đây, nhưng vẫn chưa buông tay anh ra.
Cô lập tức buông tay ra, "Con không làm gì cả, chỉ trò chuyện vài câu thôi."
"Không phải hai người đã chia tay rồi sao, còn nói chuyện gì nữa!
Cô sững sờ nhìn ba mình, hóa ra ba mẹ cô đã biết chuyện cô và anh chia tay.
" Ngài Mục, anh thực sự chia tay với con bé sao? "
Đột nhiên, ánh mắt của mọi người đổ dồn vào về phía anh.
" Vâng.

"
Sắc mặt của cha Tô càng thêm âm trầm, sau đó kéo con gái của mình," Đi thôi, chúng ta về trước đi! "Nói xong, ông dẫn cô vào nhà.
Còn mẹ Tô nhìn Mục Ngạn, mở miệng muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại không biết nên nói gì, đành thở dài nói:" Cậu về trước đi, chúng tôi sẽ nói chuyện với con bé.

"
Sau khi mẹ Tô biến mất khỏi tầm mắt của Mục Ngạn, anh quay trở lại xe, cúi đầu nhìn vô lăng, đột nhiên cười khẽ một tiếng, nhưng trong tiếng cười lại ẩn chứa rất nhiều chua xót.


Anh đang nghĩ gì vậy? Nghĩ rằng hôm nay cô sẽ quay lại với anh để tìm kiếm sự bảo vệ của anh? Nếu cô thực sự đồng ý, thì đó sẽ không phải là TôViên.
Điện thoại anh chợt reo, người gọi đến là Mục Thiên Tề.
" Lát nữa về nhà đi, mẹ con lại nhớ con.

"
" Được.

"Anh nhẹ giọng đáp.
Ở phía bên kia, đồng chí Tô Viên sợ hãi theo bố mẹ về nhà.
Ba người ngồi trên bàn ăn, lúc này Tô Viên có cảm giác như phạm nhân bị thẩm vấn, chỉ có ánh đèn rọi rọi vào mặt cô.
" Con thật sự chia tay với Ngạn? "
" Vâng.

"Cô ngoan ngoãn trả lời.
" Bọn con không hợp nhau sao? Tại sao lại chia tay? "
" Vâng, cảm thấy không hợp nên chia tay.

"Tiếp tục ngoan ngoãn trả lời.
" Nói bậy bạ! "Cha Tô đập bàn, tức giận trừng mắt nhìn con gái," Lúc ba kêu con suy nghĩ kỹ, con một mực muốn hẹn hò với cậu ta, nhưng bây giờ thì không sao, sau đó lại đột nhiên nói không hợp liền chia tay, con xem đây là trò chơi à? "
Tô Viên suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng đáp:" Chia tay cũng đã chia rồi, còn có thể làm sao? "
Bố Tô suýt chút nữa bị nội thương vì kìm chế, nên chỉ nhìn vợ một cái rồi bảo bà ấy tiếp tục hỏi, một mình đi băng bó vết thương.
Mẹ Tô biết, con gái bà tuy bình thường nhìn có vẻ ngoan ngoãn nghe lời, nhưng trong tính cách lại có một phần cố chấp, một khi đã quyết định chuyện gì thì chín bò cũng kéo không được.
" Con thực sự quyết định chia tay với Ngạn sao? "
Cô gật đầu.
" Ai đề nghị chia tay? "
" Con.

"
Điều này khiến mẹ Tô có chút kinh ngạc, trong mắt người khác họ sẽ nghĩ rằng, người đề nghị chia tay hẳn là Mục Ngạn, ngay cả những người hàng xóm hôm nay nói chuyện với họ về chuyện này cũng dùng vẻ mặt này," Con bé Viên nhà bà quả nhiên là bị bạn trai đá, nhưng mà nghĩ đến bối cảnh của đối phương, thì không có gì là lạ.

"
Nhưng bây giờ, con gái lại nói chính nó là người muốn chia tay.
" Mẹ có thể thấy con đã rất cố gắng cho mối quan hệ này, nếu không có lý do gì thì con sẽ không chia tay.

"
Tô Viên cúi đầu, một lúc sau mới nói:" Mẹ, lý do có thể không nói không? Con hiện tại rất muốn buông bỏ đoạn tình cảm này.

"
" Con bé này..

"Mẹ Tô rất yêu con gái, cũng không ép cô nữa, chỉ nói:" Con thật sự có thể buông bỏ sao? Kỳ thật mẹ vừa nãy cũng nhìn thấy, thật ra cậu ta vẫn còn tình cảm với con.

"
" Con sẽ buông bỏ, ba mẹ không cần lo lắng cho con đâu.

"Đúng, cô sẽ buông bỏ mối quan hệ này, chỉ vì cô không muốn chịu thêm một lần nữa cảm giác trống rỗng, trái tim như rơi xuống vực thẳm.

* * *
Kể từ khi Lục Tiêu Tiêu khỏi bệnh, bà ấy không để Mục Ngạn đàn piano nhiều nữa, như thể bà ấy đang học cách làm mẹ.

Ví dụ như lúc này, Mục Ngạn đang thay bộ quần áo mà bà ấy mua cho.
" Cũng may, hình như rất vừa vặn.

"Bà ấy nói.
Bà đột nhiên giơ tay, nhẹ nhàng vuốt ve tai của anh," Mẹ nhớ trước kia con có đeo khuyên tai đá mặt trăng, tại sao lại không đeo? "
" Vô tình làm mất.

"Anh híp mắt nói.
" Vậy thì ngày mai mẹ sẽ mua cho con một đôi đẹp hơn.

"Bà nói.
" Không cần đâu.

"Hàng mi thật dài đen nhánh che lấp ánh sáng trong mắt," Nếu không phải là đôi khuyên tai kia, thì cái khác cũng không có ý nghĩa gì.

"
Lục Tiêu Tiêu sửng sốt," Đã mất thì đi tìm.

Đừng như mẹ, mất rồi thì không bao giờ tìm lại được.

"
Lông mi của anh khẽ run lên.

Mẹ anh đã mất một thứ không bao giờ tìm lại được nữa.

Chẳng lẽ là Tư Thành Vũ?.

ngôn tình hài
" Vâng, con biết, con cũng muốn tìm lại.

"Nhưng quyền quyết định đã không còn ở anh.

" Nếu con đặt trái tim của mình vào đó, con chắc chắn có thể tìm lại được nó.

"Bà cười nhẹ nói," Tuy đôi khuyên tai của con bị mất nhưng chúng vẫn tồn tại và không biến mất, nhưng của mẹ thì..

đã biến mất rồi.

Đừng đợi đến khi biến mất rồi mới hối tiếc thì đã muộn.

"
Biến mất..

Trái tim anh đột nhiên thắt lại, một ngày nào đó, nếu cô hoàn toàn biến mất trước mặt anh thì..
Trong khoảnh khắc, anh cảm thấy tim mình như ngừng đập hoàn toàn, thậm chí anh không thể tưởng tượng được cảnh tượng đó, một khi nghĩ đến, anh cảm thấy mình sắp chết.
Nhìn sắc mặt tái nhợt của con trai, Lục Tiêu Tiêu dịu dàng áp bàn tay mặt anh:" Đừng phạm sai lầm giống mẹ, đừng sống như mẹ, con hiểu không? "
Anh sẽ giống như mẹ sao? Nhưng đâu mới là tình yêu mà anh thực sự mong muốn?
Sau khi Lục Tiêu Tiêu nói chuyện được một lúc, bà ấy mệt mỏi đến mức lại ngủ thiếp đi, sau khi Mục Ngạn rời khỏi phòng, anh chỉ nhìn thấy cha mình đang đứng ở ngoài phòng.
Mục Thiên Tề nhìn quần áo con trai đang mặc, nói:" Mẹ con mua cho con, nhớ mặc vào.

"
" Con biết.

"Mục Ngạn trả lời, đi lướt qua ông.
" Con vẫn là chia tay với con bé tên Tô Viên kia, sớm biết có kết quả như thế, tại sao ban đầu còn làm? "
Đúng vậy, anh cùng cô đã chia tay rồi, nhưng tại sao, anh lại không muốn thừa nhận đó là sự thật?
" Lần sau nếu muốn chơi loại trò chơi này nữa, cũng lún sâu vào, để bản thân mê muội cũng không phải chuyện tốt."Mục Thiên Tề nhàn nhạt nói..

Bình Luận (0)
Comment