Tham Luyến

Chương 37

Kể từ sau ngày sinh nhật của Hàn Triệt, Hạ Đàn lại càng dính người hơn trước.

Nếu như nói là dính người, thì nói chính xác hơn là cô muốn ở bên cạnh Hàn Triệt nhiều hơn.

Vừa lúc gần đến cuối học kỳ, chương trình học đều đã kết thúc, nửa tháng còn lại là thời gian tự do ôn tập. Hạ Đàn dứt khoát thu dọn đồ đạc từ ký túc xá về nhà Hàn Triệt.

Lúc trước Hạ Đàn vẫn luôn ở lại trường học, chỉ có cuối tuần mới đến nhà Hàn Triệt ở bên này. Hành lý và vật dụng linh tinh khác đều để ở trường học, trong nhà Hàn Triệt chỉ có vài bộ quần áo để thay đổi.

Thế là khi Hàn Triệt trở về vào buổi tối, nhìn thấy một vali mở toang ở trong phòng khách, quần áo lộn xộn treo vất vưởng trên sô pha, anh đứng ở cửa nhà đứng ngẩn người vài giây.

Đèn trần trong phòng khách bật sáng trưng, TV cũng đang mở, thế nhưng không một bóng người.

Hàn Triệt đổi giày vào nhà, hô lên một tiếng, "Hạ Đàn?"

"Em đây nè!" Giọng nói từ trong phòng bếp truyền ra.

Hàn Triệt nhìn thoáng qua về phía phòng bếp. Đi đến bên cạnh sô pha, áo vest đang cầm trên tay cũng thuận tay vứt xuống nệm sô pha, sau đó mới đi về phía phòng bếp.

"Em trở về lúc nào thế? Sao không nói với anh một tiếng." Anh vừa đi vào phòng bếp, vừa giơ tay cởi hai nút áo sơ mi.

Đầu tháng sáu, trời cũng bắt đầu nóng nực hơn.

Đi vào phòng bếp, liền bắt gặp Hạ Đàn đang dùng máy ép làm nước ép trái cây.

Hạ Đàn đã gọt sạch vỏ trái cây, vừa bỏ trái cây vào máy ép, vừa nói: "Em cũng mới vừa về đến thôi."

Hàn Triệt đi qua, "Tự em đi về sao? Sao không báo anh cho người đến em chứ?"

Anh giữ chặt cánh tay Hạ Đàn, ôm người vào trong lòng, cúi đầu xuống hôn cô.

Ngậm mút một hồi lâu, mới buông ra.

Hạ Đàn nói: "Dù sao em cũng không bận gì, có thể tự về được mà."

Xoay người lại, tiếp tục làm nước cam của mình.

"Nghỉ hè rồi hả em?"

"Vẫn chưa ạ, chưa thi xong đâu."

Âm thanh của máy ép không lớn, chẳng mấy chốc đã ép xong một ly nước cam, Hạ Đàn đẩy Hàn Triệt ra để anh giúp cô lấy cái ly.

Hàn Triệt đi đến phòng khách, cầm cái ly của Hạ Đàn lại, "Vali cũng là em tự mang đến à?"

Hạ Đàn nhận lấy ly, đổ nước cam vào, ừ một tiếng, "Em bắt xe đi đến đây."

Rót hết nước cam, cầm ly lên uống một ngụm.

Rất ngọt.

Hàn Triệt nghiêng người dựa vào cạnh bồn rửa tay, nhìn Hạ Đàn.

Hạ Đàn bưng ly nước cam đút lên miệng anh, "Anh uống thử đi."

Hàn Triệt nhận lấy cái ly, cầm trong tay nhưng không uống, nhìn Hạ Đàn nói: "Em muốn đến đây đáng lý ra phải nói với anh một tiếng chứ, anh sẽ đến đón em, cho dù không có thời gian, cũng sẽ sắp xếp người đi đón em mà."

Hàn Triệt xụ mặt xuống, rõ ràng là không vui vẻ.

Hạ Đàn vội vùi vào lòng anh, hai tay ôm lấy thắt lưng anh, nhìn anh nói: "Em cũng chỉ mới có quyết định đến đây thôi à, vả lại, đồ không có nặng mà."

Cô ngẩng đầu lên, hai tay ôm gò má anh, đôi mắt to tròn trong suốt nhìn anh, khẽ hỏi: "Giận em hả?"

Hàn Triệt chăm chú nhìn cô, cũng không nói chuyện.

Hạ Đàn nhìn vẻ mặt Hàn Triệt, nhưng đáy lòng lại rất ấm áp, cô cong mắt cười, hai tay vòng lên cổ Hàn Triệt, "Đừng giận nữa mà, vì em muốn về đây ở bên cạnh anh thôi."

Cô tiến lại gần, hôn Hàn Triệt, mỉm cười nói: "Nếu không thì chỉ có anh ở nhà cô đơn một mình thôi, đáng thương lắm."

Hàn Triệt nhướng mà, rốt cuộc khóe môi cũng có ý cười như có như không.

Hạ Đàn cũng cười theo, ôm chặt cánh tay anh, "Em chưa dọn đồ xong nữa, anh giúp em xách lên lầu nha."

Đồ đạc của Hạ Đàn không nhiều, nhưng bởi vì vứt lung tung nên nhìn ra rất nhiều.

Chờ khi đã thu xếp xong, phòng ngủ của Hàn Triệt gần như hoàn toàn đã bị Hạ Đàn chiếm dụng. Tủ quần áo, tủ đầu giường, phòng tắm, khắp nơi đều là đồ dùng của Hạ Đàn.

Hạ Đàn xếp xong đồ, đi vào phòng tắm tắm rửa, thay áo ngủ. Sau khi đi ra, Hàn Triệt vẫn còn chưa trở về phòng.

Cô bước ra khỏi phòng, ghé lên lan can hành lang thấy Hàn Triệt đang ngồi trên sô pha gọi điện thoại.

Anh đang vân vê một điếu thuốc trên tay, nhưng không đốt.

Ngẩng đầu lên, thấy Hạ Đàn nằm sấp, vẫy tay gọi cô đi xuống.

Khóe môi Hạ Đàn cong lên, chạy xuống cầu thang.

Cô đi đến trước sô pha, cầm ly nước nước cam mà lúc nãy cô chưa uống hết từ bàn trà lên, rồi mới nghiêng người qua, ngồi lên đùi Hàn Triệt.

Hàn Triệt ôm giữ eo cô, nhìn cô.

Giọng nói trong điện thoại là của một người đàn ông.

Hạ Đàn yên lặng uống nước cam, đôi mắt chăm chú nhìn TV.

Trong TV đang chiếu một một phim truyền hình cổ trang, Hạ Đàn cảm thấy rất hứng thú, mãi cho đến khi Hàn Triệt cúp điện thoại, mới cúi đầu nhìn anh, "Nói chuyện xong rồi ạ?"

Hàn Triệt ừ một tiếng, giữ lấy tay cô, cúi đầu xuống uống nước cam trong ly.

Sau đó mới nói: "Ngày mai có một hoạt động thương nghiệp, em có muốn đi không?"

Hạ Đàn tò mò, "Hoạt động thương nghiệp gì ạ? Em có thể đi sao?"

Hàn Triệt ừ một tiếng, lấy cái ly trong tay cô, cúi người đặt lên bàn trà, tiếp đến vứt bỏ điếu thuốc trong tay bỏ vào thùng rác, "Buổi tối chúng ta sẽ đi, chỉ ở đó một lúc thôi. Nhưng mà nếu như em không muốn đi, thì không đi nữa, ngày mai về anh sẽ dẫn em đi ăn."

"Em đi mà, em muốn đi." Hạ Đàn ôm cổ Hàn Triệt, "Anh dẫn em đi đi, em muốn đi."

Hàn Triệt cười cười, ừ một tiếng, kế đến ôm ngang người Hạ Đàn đứng dậy.

Hạ Đàn giữ chặt bả vai anh, "Đi đâu vậy anh?"

Hàn Triệt: "Đi ngủ."

Hàn Triệt vẫn phải làm việc, ngày hôm sau đi chạy bộ, sau khi anh chạy về thì Hạ Đàn vẫn ở trong chăn, hai má đỏ bừng, nhìn Hàn Triệt đứng ở cạnh giường mặc áo sơ mi.

Rèm cửa vẫn chưa mở ra, cả căn phòng còn mờ mờ tối.

Dáng người Hàn Triệt rất tốt, cơ bụng săn chắc, dưới ánh sáng lờ mờ, nhìn lại càng gợi cảm hơn. Hạ Đàn cảm thấy mặt đỏ tim đập mạnh, nhớ đến nụ hôn triền miên vô tận trong chăn lúc nãy, gương mặt càng hồng hơn.

Cô kéo chăn lên trên, chỉ để lộ ra đôi mắt tròn xoe, cũng không dám nhìn Hàn Triệt, nhìn chòng chọc lên trần nhà.

Hàn Triệt đang cài nút áo từ dưới lên trên, nhìn Hạ Đàn cười, "Xấu hổ cái gì?"

Hạ Đàn bị nói trúng tim đen, má càng đỏ hơn, giương mắt tròn xoe nhìn anh, "Ai...Ai xấu hổ chứ?"

Hàn Triệt nhìn cô, ý cười trong mắt càng sâu hơn.

Hạ Đàn cảm thấy gò má mình giống như sắp bị thiêu cháy, cô cảm thấy Hàn Triệt nhìn thấu cô rồi, đang cười giễu cô đây mà.

Hạ Đàn mím môi, khẽ liếc mắt trừng anh một cái, sau đó dứt khoát đem đầu vùi trong chăn, không thèm để ý đến anh nữa.

Hàn Triệt không nhịn được cười, cài hết nút áo rồi ngồi lên cạnh mép giường, giơ tay kéo Hạ Đàn từ trong chăn ra, ôm vào lòng. Cúi đầu cắn vành tai cô, cười khẽ, "Trốn cái gì?"

Anh kéo đầu Hạ Đàn đặt trong ngực, cằm đặt trên đỉnh đầu cô, nhẹ nhàng nói: "Buổi tối anh sẽ bảo Hà Vũ đến đón em."

Hạ Đàn ừm một tiếng, "Biết rồi ạ."

Sau khi Hàn Triệt đi khỏi, Hạ Đàn cũng không ngủ được nữa, cô bò dậy đi vào phòng tắm để tắm rửa sạch sẽ, gấp chăn gọn gàng, rồi mới thay quần áo, đi ra cửa ăn sáng.

Lúc ăn sáng đi về đã là chín giờ.

Ánh mặt trời bên ngoài rất sáng sủa, cô mở tất cả cửa sổ ra, cả phòng khách bị ánh nắng chiếu vào sáng bừng lên, tâm tình Hạ Đàn cũng rạng rỡ như mặt trời.

Đầu tiên là cô thay nước bình hoa, sau đó lại cắm hoa trở vào.

Rồi lên lầu thu dọn quần áo của cô và Hàn Triệt bỏ vào máy giặt.

Áo sơ mi của Hàn Triệt không thể giặt máy, chỉ có thể giặt bằng tay.

Hạ Đàn bật nhạc trong điện thoại lên, đứng ở ban công, phơi nắng, giặt áo cho Hàn Triệt.

Bên ngoài cửa sổ là ánh nắng mặt trời chiếu sáng, trong phòng mở máy lạnh, rất thoáng mát.

Chờ tất cả quần áo đã giặt xong, đã gần mười một giờ trưa.

Hạ Đàn về phòng lấy sách, đi xuống lầu, ngồi xếp bằng trên thảm, bắt đầu ôn tập lại nội dung để thi cuối kỳ.

Thời gian trôi qua rất nhanh, đảo mắt một cái cô và Hàn Triệt đã bên nhau nửa năm trời.

Nửa năm này, mỗi một ngày trôi qua đều rất hạnh phúc. Cô và Hàn Triệt gần như chưa từng cãi nhau. Hàn Triệt lớn hơn cô tám tuổi, anh rất chững chạc, cũng không cãi nhau với cô. Cô vừa hơi giận lẫy, anh lập tức sẽ dỗ dành cô. Cái gì anh cũng đều thuận theo cô.

Nhưng mà, đôi khi cô cũng lo sợ. Có lẽ những ngày tháng hiện tại quá hạnh phúc, làm cô sợ hãi, nếu một ngày nào đó Hàn Triệt không còn thích cô nữa thì sẽ ra sao?

Bản thân cô càng lúc càng lún sâu, mà nếu quả thật một ngày nào đó Hàn Triệt không còn thích mình, cô cũng không có bất gì biện pháp nào cả. Cô chỉ có thể tiếp nhận.

Vốn dĩ cô không muốn nghĩ đến chuyện này, nhưng mà càng thích anh, lại càng không thể khống chế được suy nghĩ lung tung.

Hạ Đàn ở nhà ôn bài cho đến bốn giờ chiều, ở ngoài cửa có người bấm chuông.

Cô nhìn ra cửa, "Ai vậy ạ?"

"Hạ tiểu thư, là tôi, Hà Vũ."

"Vâng, anh chờ chút."

Hạ Đàn buông bút xuống, mang dép vào đi mở cửa.

Hà Vũ đứng ở bên ngoài, mỉm cười, "Xin chào Hạ tiểu thư."

Hạ Đàn cong cong mắt, "Là Hàn Triệt bảo anh đến đón tôi sao?"

Hà Vũ gật đầu, "Đúng vậy, lúc này Hàn tổng có việc bận, bảo tôi đến đón cô đến công ty trước."

"Vậy anh chờ tôi chút, tôi đi thay quần áo đã."

"Được, tôi sẽ ở bên ngoài đợi cô."

Hạ Đàn đáp lời, đóng cửa lại rồi chạy lên lầu.

Hạ Đàn biết đêm nay chắc chắn là một hợp rất long trọng, nhưng mà cô không có chiếc váy dự tiệc nào phù hợp cả, chọn cả buổi, cuối cùng chọn một chiếc váy màu đỏ, không có tay áo, dài qua khỏi đầu gối một chút, trong tất cả đống váy của cô, chỉ có cái này là hơi trang trọng mà thôi.

Mang giày cao gót màu trắng, xách theo một túi xách nhỏ màu trắng.

Nhưng mà bình thường Hạ Đàn rất ít khi đi giày cao gót.

Sau khi tốt nghiệp thi vào trường đại học, vốn dĩ cô muốn mang thử giày cao gót, sau đó bị gãy chân, phải nghỉ dưỡng vài tháng, tiếp đến lại bị té xe đạp nên đầu gối bị thương, lại tiếp tục dưỡng thương trong một thời gian dài nữa, vậy là cũng chẳng có dịp nào để mang giày cao gót luôn.

Thế cho nên vừa ra khỏi cửa, xém chút nữa đã bị té ngã, làm Hà Vũ ngay lập tức chảy cả mồ hôi lạnh, vội vàng đỡ cô dậy, "Hạ tiểu thư, cẩn thận!"

Hạ Đàn cười khan, cảm thấy hơi mất mặt, vội vẫy tay,"Không sao không sao, tôi không sao."

Hà Vũ thở một hơi dài. Anh đi theo Hàn Triệt năm năm, xem như cũng hiểu rõ Hàn Triệt. Trong những năm này, Hàn Triệt vẫn luôn bận rộn công việc, ngoại trừ công việc, chưa từng thấy anh để ý đến bất cứ ai hay bất kỳ chuyện gì.

Chỉ có Hạ Đàn là duy nhất, mỗi khi Hàn Triệt gọi điện thoại hay gửi tin nhắn, anh đều không kiềm chế được mà mỉm cười vui vẻ.

Dù bận rộn cỡ nào, cũng tranh thủ thời gian để ở bên cạnh cô.

Mặc dù Hàn Triệt không nói, nhưng Hà Vũ cũng có thể cảm nhân được.

Hạ tiểu thư này, chính là đầu quả tim của Hàn Triệt, cũng là người anh yêu nhất.

Nếu như cô té bị thương, thì công việc này của cậu ta cũng có thể không cần làm nữa rồi.

Hà Vũ lại sợ Hạ Đàn tiếp tục ngã, vội vàng chạy xe đến, mở cửa sau cho Hạ Đàn, lại nhắc nhở thêm lần nữa, "Cẩn thận cẩn thận, Hạ tiểu thư, cô cẩn thận một chút."

"Hì hì, tôi không sao rồi."

Hạ Đàn có hơi xấu hổ, dáng vẻ khẩn trương của Hà Vũ, làm cho cô cảm giác mình giống như đứa trẻ ba tuổi.

"..."

Lúc đến công ty đã là 4h40, Hà Vũ chạy xe vào hầm giữ xe, dẫn Hạ Đàn vào thanh máy chuyên biệt, trực tiếp bấm vào lầu 18.

Thang máy đi thẳng một đường không dừng lại, nhanh chóng đến nơi.

Từ thang máy đi ra, rất yên tĩnh. Có vài phòng làm việc độc lập, ngay cả hành lang cũng có máy lạnh, chạy vù vù.

"Hạ tiểu thư, mời đi theo tôi."

Hà Vũ ở phía trước dẫn đường, Hạ Đàn đi ở sau lưng cậu ta.

Giày cao gót đi đường rất tốn sức, cô không có tâm tư nào mà quan sát xung quanh, tất cả lực chú ý đều tập trung ở bước chân, cô bắt đầu lo lắng, liệu cô có bị té ngã vào tối nay không.

Hà Vũ ở phía trước gõ cửa, "Hàn tổng, Hạ tiểu thư đến rồi."

Bên trong truyền đến tiếng bước chân, cửa được mở ra, Hàn Triệt đứng ở bên trong.

Hà Vũ rất tự biết thân biết phận mà lui xuống.

Hàn Triệt đang gọi điện thoại, giữa chặt tay Hạ Đàn, dắt cô vào trong. Đóng cửa phòng lại.

Chân Hạ Đàn bị đau, tự đi đến sô pha.

Cô cúi thấp người xuống, cởi bỏ móc khóa giày cao gót ra.

Thật ra đi đường cũng không nhiều, nhưng mà phía sau gót chân bị ma sát nên hơi đỏ.

Hàn Triệt cúp điện thoại, bước qua, ngồi xổm bên cạnh chân Hạ Đàn, "Làm sao thế này?"

"Chân em đau." Hạ Đàn làm nũng, nhìn anh.

Hàn Triệt cầm lấy một bàn chân cô, giúp cô bỏ giày ra.

Không chỉ bị đau ở gót chân, mà ngón chân út cũng bị đỏ.

Hàn Triệt nhíu mày, xoa bóp ngón chân út cho cô, "Anh chưa từng thấy em đi giày cao gót bao giờ cả."

Hạ Đàn ừ một tiếng,"Còn không phải là do cái hoạt động gì đó sao."

"Đi khó chịu thì đừng mang nữa." Anh kéo chân cô đặt lên đùi mình, lại giúp cô cởi tiếp chiếc giày còn lại.

Cả hai chân Hạ Đàn đều đặt lên đùi Hàn Triệt, đôi mắt mong chờ nhìn anh, "Vậy lát nữa em có thể không cần mang sao?"

Hàn Triệt cười, nắm lấy chân cô, "Ừm, chút nữa mang giày đế bằng là được rồi."

P/s: Mấy ngày hôm nay Ny lu bu công việc nên đăng chậm, mọi người thông cảm nha, mà chắc sau này sẽ đăng giờ khuya thôi vì lúc này mới rãnh được.
Bình Luận (0)
Comment