Suốt kỳ nghỉ hè, Hàn Triệt mỗi ngày nếu như không phải chơi cờ với ba cô, thì cũng là đi câu cá với ông.
Nhìn hai người thân thiết như cha con ruột.
Cũng vì thế, bây giờ thái độ của ba mẹ cô đối với Hàn Triệt cực kỳ cực kỳ hài lòng, đến mức đã hoàn toàn xem anh như là con rể trong nhà.
Hạ Đàn không nhịn được mà trêu Hàn Triệt, "Sao anh tốt với ba mẹ em quá vậy?"
Lúc đó Hàn Triệt đang lấy chai nước trong tủ lạnh ra, không đồng ý nói: "Cha mẹ vợ tương lai của anh, đương nhiên là phải làm cho tốt rồi."
Hạ Đàn không thể hài lòng hơn, "Tại sao mà trước kia em không phát hiện anh là vua nịnh hót thế hả."
Mỗi lần chơi cờ, anh đều cố ý thua ba cô, dỗ ba cô vui đến mức cười tít mắt.
Mặc dù Hạ Đàn châm chọc như vậy, nhưng trong lòng cũng rất hạnh phúc.
Hàn Triệt đối xử với ba mẹ cô tốt như vậy, điều đó chứng tỏ anh cũng rất quan tâm cô.
Đến giữa tháng 8, bởi vì Hàn Triệt có một vài công việc cần làm xử lý, nên anh quay về trước.
Hạ Đàn vẫn ở lại nhà cho đến đầu tháng 9, mới trở lại thành phố B.
Ngày đó, vừa đúng lúc Hàn Triệt đi công tác ở nước ngoài, bảo tài xe đến đón cô.
Lúc về đến nhà là gần bảy giờ, đi vào phòng bếp tìm đại món gì đó trong tủ lạnh để lấp bụng, sau đó lên lầu tắm rửa đi ngủ.
Ngồi máy bay mất tiếng đồng hồ, cô hơi mệt nên tắt đền, nằm lên giường, rất nhanh sau đó đã say giấc.
Một giấc này cô ngủ thẳng đến hừng đông.
Sáng ngày hôm sau, cô tỉnh dậy lúc 7 giờ.
Lúc mở mắt ra, nghiêng đầu nhìn sang, phát hiện có một chiếc áo sơ mi màu trắng trên tủ đầu giường, bên cạnh là đồng hồ đeo tay của Hàn Triệt.
Cô sững sờ trong một lúc, lập tức ngồi dậy khỏi giường.
Chỉnh lại váy ngủ, ra khỏi giường rồi đi xuống lầu.
Đi xuống cầu thang, cô phát hiện có một bó hoa hồng đỏ rực đặt trên bàn trà trong phòng khách.
Hoa hồng tươi tắn còn đọng vài giọt sương mai trên cánh hoa.
Hạ Đàn ôm bó hoa, cúi đầu ngửi ngửi, không nhịn được mà cong khóe môi lên, trái tim chứa đầy mật ngọt.
Cô đặt hoa xuống, đi về phía bòng bếp.
Hàn Triệt mặc áo thun, quần đen dài, đứng trước kệ bếp làm bữa sáng.
Hạ Đàn bước đến, ôm anh từ phía sau, "Anh về lúc nào vậy?"
Một tay Hàn Triệt cầm thìa khuấy nồi cháo khoai lang tím, một tay nắm tay Hạ Đàn đang ôm eo anh, nói: "Giữa khuya, khoảng hơn hai giờ."
Hạ Đàn có chút kinh ngạc, ngẩng đầu hỏi: "Sao anh không gọi em?"
"Thấy em đang ngủ, nên không làm ồn em."
Hạ Đàn oh một tiếng.
Hàn Triệt nắm tay cô, nói: "Đi uống nước trước đi, lát nữa sẽ ăn."
Hạ Đàn nhìn vào trong nồi, cháo khoai lang tím đã gần nấu xong.
Cô vô cùng vui vẻ chạy ra khỏi phòng bếp, đi lên lầu rửa mặt, một lát sau mới bước xuống.
Cô đi đến trước bàn trà, ngồi bệt xuống thảm cạnh sô pha.
Cầm ly nước của mình, uống gần nửa ly.
Nước còn ấm, không lạnh cũng không nóng.
Lúc Hàn Triệt gọi cô đi ăn sáng, cô đang tỉa lại hoa hồng của mình.
Nghe tiếng hô của Hàn Triệt, trả lời một tiếng rồi buông kéo ra, đi vào phòng ăn dùng bữa.
Tối hôm qua Hàn Triệt trở về rất khuya, không ngủ được nhiều, ăn xong bữa sáng, nằm trên sô pha phòng khách, ban đầu còn định ngắm Hạ Đàn ngồi trên thảm tỉa hoa, nhìn một lúc, cơn buồn ngủ kéo đến, sau đó ngủ thiếp đi.
Hạ Đàn câu không câu có trò chuyện với Hàn Triệt, lúc đầu anh còn trả lời cô, dần dần không còn lên tiếng.
Cô quay đầu lại nhìn, phát hiện Hàn Triệt đã ngủ.
Cô không nhịn được mà nghiêng người qua, ghé vào sô pha, nhìn Hàn Triệt.
Hàn Triệt nhắm mắt, ngủ thật sự yên tĩnh.
Cô chống má, vẫn tiếp tục nhìn Hàn Triệt, say sưa ngắm một hồi, khóe môi hiện lên nụ cười rực rỡ.
Ngay cả khi Hàn Triệt ngủ, cũng đẹp đến như vậy.
Cô tiến tới, nhẹ nhàng hôn lên mặt anh.
Sau đó gối đầu lên ngực anh, nghiêng mặt sang rồi nhắm mắt lại.
Ánh nắng mùa thu từ ngoài cửa sổ chiếu vào nhà, ánh sáng màu vàng nhạt bao phủ lên hai người, yên bình, giống như một bức tranh tuyệt đẹp.
Xuân đi thu đến.
Một năm đã trôi qua, đến mùa xuân thứ năm, vốn dĩ là một cái sân trống trải, nhờ Hạ Đàn tỉ mỉ chăm sóc, đã hoàn toàn biến thành một khu vườn xinh đẹp.
Trong vườn ngập tràn sắc hoa, cỏ cây tươi tốt.
Hạ Đàn cực kỳ thích ngồi trong sân, hương hoa thoang thoảng khắp nơi, nằm trên xích đu, nhắm mắt ngủ một giấc, cực kỳ thoải mái.
Đêm hè, nếu không rãnh rồi có thể nằm trong sân ngắm sao trời.
Cô rất muốn Hàn Triệt ở bên cạnh mình, nhưng mà khoảng thời gian này anh luôn bận rộn hạng mục xây dựng khách sạn, công việc mỗi ngày đều không thể làm hết, hội họp liên miên.
Cô nằm dựa trên xích đu, khẽ đu đưa, hát vu vơ rồi ngắm sao.
Hài lòng không kể xiết.
Gần tốt nghiệp, cô vẫn luôn tự hỏi là nên đi làm hay là thi lên nghiên cứu sinh.
Nếu như thi nghiên cứu sinh, phải bắt đầu chuẩn bị từ bây giờ.
Cô từng hỏi ý kiến Hàn Triệt, anh nói tùy ý cô, cho dù là đi làm, hay tiếp tục đi học, chỉ cần cô vui vẻ là được.
Hạ Đàn vẫn mãi nghĩ đến chuyện này, ngay cả quả nho trong tay cũng quên mất.
Nho rất ngọt, lại không có hạt, cô ăn liên tục hết trái này đến trái khác, ăn hết một tô lớn chỉ trong một buổi tối.
Cô liếc nhìn cái tô trống không, lè lưỡi. Nếu để Hàn Triệt biết, chắc chắn anh sẽ mắng cô mất.
Anh không cho cô đồ ăn lạnh.
Cô cầm tô vào phòng bếp rửa sạch, rồi nhanh chóng giấu trong tủ chén dĩa.
Dường như làm như vậy, có thể chứng tỏ cô không có ăn vụng nhiều nho lạnh.
Làm xong hết thảy, cô vô cùng cao hứng chạy lên lầu.
Cô đến thư phòng, lặng lẽ đẩy cửa, thò đầu qua khe cửa.
Hàn Triệt ngước đầu qua khỏi máy tính, nhìn về phía cô.
Hạ Đàn nhỏ giọng hỏi: "Em có thể vào không?"
Hàn Triệt vừa kết thúc cuộc họp, không nhịn được cười, "Vào đi."
Hạ Đàn mặc váy trắng, đi chân trần bước vào phòng.
Hàn Triệt kéo Hạ Đàn ngồi lên đùi anh, "Sao lại đi chân trần hửm?"
Hai tay Hạ Đàn ôm cổ Hàn Triệt, giơ chân lên, "Mát mà."
Cô liếc mắt nhìn vào màn hình máy tính của Hàn Triệt, "Hết bận chưa anh?"
Hàn Triệt ừ một tiếng, khép máy tính lại, vòng tay ôm eo cô, hôn môi cô.
Lúc bắt đầu anh còn nhẹ nhàng ôn nhu, dần dần nụ hôn càng thêm mãnh liệt.
Hạ Đàn bị đặt lên bàn làm việc, anh đứng dậy, cúi người xuống hôn cô.
Hai hai ở thư phòng đến nửa đêm, đến hai ba giờ sáng mới ôm Hạ Đàn về phòng ngủ.
Hàn Triệt ôm cô vào phòng tắm tắm rửa, cô mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi. Tỉnh dậy vào ngày hôm sau, mặt trời đã lên cao.
Hàn Triệt từ phòng tắm bước ra, thấy Hạ Đàn chôn đầu trong chăn, một chân để bên ngoài chăn.
Chân dài thon thả, trắng nõn như ngọc.
Hàn Triệt bước lại, ngồi ở mép giường, đặt chân cô vào lại trong chăn, nói: "Buổi tối anh dẫn em đi gặp ông nội nhé."
Hạ Đàn chui ra khỏi chăn, "Tối nay ạ?"
Hàn Triệt ừ.
Hạ Đàn gật gật đầu.
Mặc kệ như thế nào đi nữa, chung quy ông nội vẫn là người thân của Hàn Triệt, chắc chắn là phải đi gặp ông.
Bà nội bên kia thì không cần phải nói, hai người thường xuyên gặp nhau.
Hạ Đàn duỗi đầu nằm trên đùi Hàn Triệt, nhắm mắt lại.
Hàn Triệt sờ sờ đầu cô, "Sao vậy em?"
Giọng nói Hạ Đàn hơi run run, "Bụng em hơi đau."
Hàn Triệt nhíu mày, theo bản năng đặt tay lên bụng cô, "Làm sao bị đau bụng?"
Hạ Đàn lẩm bẩm, "Chắc là cái kia sắp tới."
Khuôn mặt Hàn Triệt nghiêm lại. hơi nhăn mày, kéo chăn lên đắp cho Hạ Đàn, "Chú ý giữ ấm."
Hạ Đàn vâng một tiếng.
Hàn Triệt đỡ bả vai cô, nhẹ nhàng để cô nằm lại trên giường. Đắp kín chăn cho cô, đặt lòng bàn tay ấm áp lên bụng Hạ Đàn, "Lát nữa anh sẽ nấu chè hạt sen đường đỏ cho em."
Hạ Đàn cười tủm tỉm, gật đầu đồng ý.
Tác giả có lời nhắn nhủ: Hmm, câu truyện này đúng là rất bình thường, có thể có người thích thể loại cuộc sống hằng ngày như thế này, cũng có người cảm thấy cốt truyện dài dòng, không sao cả, nếu ai không thích thì có thể xem lại các truyện trước của tôi. Nếu như có duyên, chúng ta hẹn gặp lại sau nha ~
Lời của Editor:Lúc đầu đọc truyện này cảm thấy hay, ngọt chết mị. Nhưng ngẫm lại, à cuộc sống này đủ ngược rồi, mị phải tìm đường để an ủi trái tym íu đúi này thôi. Nên là, cố gắng cố gắng hoàn truyện thôi.