Thẩm Nguyệt Một Kiếp Hồng Trần

Chương 1001

Chương 1001

Đây có còn là Thẩm Nguyệt trước đây không?

Có thể nàng vẫn là con người trước kia, nhưng trái tim của nàng đã trở nên khác trước rất nhiều.

Nàng giống như người đang dang tay đi trên dây giữa hai vách núi, vừa quyết liệt vừa điên cuồng, nhưng đồng thời cũng vô cùng thanh tĩnh và lý trí.

Thẩm Nguyệt lại đột nhiên mở miệng nói gằng từng chữ: “Hạ Phóng, kẻ này thật sự là đáng chết”.

Không biết đã rẽ qua bao nhiêu con hẻm thì Thẩm Nguyệt mới dừng lại trước một cánh cửa hông.

Nàng quay lại nhìn cánh cửa, mọi thứ đều quen thuộc ngoại trừ giấy dán niêm phong trên cánh cửa.

Đây là cửa hông nhà Tô Vũ.

Thẩm Nguyệt nhớ Tô Vũ đã từng một mình lên núi cứu nàng thoát khỏi hang ổ của bọn cướp, lúc trở về đã mang nàng bước qua cánh cửa này. Nàng cũng từng bước qua cánh cửa này khi đến nhà Tô Vũ để nấu ăn cho hắn.

Nàng cũng từng tình cờ gặp Tô Vũ ở đây, đứng ở cạnh cửa nói chuyện, hai người đều lưu luyến.

Nàng cũng từng đứng ở vị trí này nhìn thấy ngọn đèn dầu tràn ra ánh sáng nhợt nhạt thắp sáng bóng dáng của Tô Vũ.

Nàng cũng từng ở đây nhìn thấy hắn giết người không chút do dự.

Tần Như Lương cũng nhìn về phía cánh cửa rồi nói: “Tối nay cô đã nhờ Hạ tướng giúp cứu hắn khỏi bị tra tấn khổ hình. Kế tiếp nên làm gì?”

“Thật ra ta cũng không biết tiếp theo nên làm gì”, Thẩm Nguyệt đưa tay ra, vuốt ve vân gỗ và khóa cửa, nhẹ giọng nói: “Không biết chàng ấy có từng cảm thấy như ta lúc này hay không, không biết nên làm cái gì, chỉ có thể buông bỏ…”

Thẩm Nguyệt dừng lại không bao lâu liền rời đi.

Nàng đi vòng qua cổng nhà Tô Vũ, cũng không đi về phía trước, chỉ đứng trong góc im lặng quan sát một lúc, sau đó mới xoay người nói: “Chúng ta trở về đi”.

Khi nàng trở lại Trì Xuân Uyển thì đã hơn nửa đêm.

Ngọc Nghiên cùng Thôi thị không dám ngủ cho đến khi Thẩm Nguyệt trở về, đèn trong phòng vẫn sáng.

Cuối cùng cũng nhìn thấy bóng dáng nàng trở về, Thôi thị lo lắng hỏi: “Sao rồi, công chúa có cách nào cứu được đại nhân không?”

Thẩm Nguyệt lắc đầu, vừa vào phòng đã ngồi yên bên bàn viết.

Nàng ngồi đó hồi lâu, Ngọc Nghiên ở bên cạnh lo lắng nói: “Công chúa, người nghỉ ngơi một chút đi, thân thể người sẽ suy sụp mất…”

Thẩm Nguyệt như không nghe thấy nàng ta nói gì.

Nàng không có thời gian rảnh rỗi để bận tâm đến chính mình, nàng phải vắt hết óc suy nghĩ để tìm ra cách cứu Tô Vũ.

Khi trời hừng sáng, Thẩm Nguyệt bỗng dưng ngẩng đầu lên, nhìn Thôi thị nói: “Nhị nương, bà có biết người đưa tin trước đây của Tô Vũ không? Người đó đã có thể tránh tai mắt của kẻ khác mà đem thư tín đưa đến Nam Cảnh, Dạ Lương, cũng có thể đưa đi Bắc Hạ, nhất định là có cách truyền tin đặc biệt”.

Mặc dù đầu nàng đang rất đau nhưng trong mắt Thẩm Nguyệt vẫn lóe lên ánh sáng.

Nhị nương vừa nghe thì tinh thần đã tỉnh táo, liền nói: “Nô tỳ có quen người truyền tin ra khỏi thành cho đại nhân”.

Bình Luận (0)
Comment