Chương 1025
Khi vừa rẽ qua một lối đi nhỏ thì nàng liền nhìn thấy một cái bàn đặt ở khu vực trống trải phía trước ngục giam, bên cạnh còn có chậu than.
Ở đó có hai lính gác ngục đang chờ thay phiên trực.
Thẩm Nguyệt chào hỏi qua loa rồi nhìn xung quanh, sau đó dễ dàng tìm thấy bóng dáng quen thuộc trong tầm mắt của mình.
Hắn đang ngồi quay lưng về phía cửa ngục, ánh lửa le lói thắp sáng bóng lưng của hắn, trông hắn trầm mặc giống như một bức tượng đá.
Thẩm Nguyệt theo bản năng định bước về phía hắn, nhưng chưa kịp nhấc chân lên thì đã bị Tần Như Lương nắm lấy cổ tay. Hắn kéo nàng lại một chút, lại rất nhanh buông ra, ý bảo nàng nên kiên nhẫn.
Khi hai lính gác ngục nhìn thấy bọn họ bước vào thì liền bắt đầu phàn nàn: “Sao bây giờ các ngươi mới tới? Đáng ra các ngươi phải tới từ giờ tý, bây giờ đã là giờ sửu một khắc rồi! Các ngươi đã lười biếng ngủ thêm một canh giờ phải không? Này, các ngươi không phải là Tiểu Võ và Ngưu Thất, sao lại thế này, hai người bọn họ đâu rồi?”
Tần Như Lương nói: “Bọn ta cũng là đột nhiên bị gọi đến làm nhiệm vụ tạm thời thôi. Chắc là do đêm qua bọn họ nhiễm lạnh nên đã đổ bệnh rồi”.
Lính gác ngục không hề nghi ngờ, chỉ hỏi: “Như vậy các ngươi là thị vệ ở phía trước phải không? Ta thật sự chưa từng gặp các ngươi”, nói xong hắn ta lại chà xát hai tay rồi nói tiếp: “Ở chỗ này nửa đêm về sáng là lạnh nhất, chắc là các ngươi chưa từng chịu đựng cảnh này, các ngươi cũng cẩn thận một chút, đừng để bị đổ bệnh như bọn họ”.
Tần Như Lương gật đầu rồi cùng Thẩm Nguyệt đứng sang một bên, hai lính gác ngục không hề muốn ở lâu trong hầm băng này thêm chút nào nữa cho nên liền rời đi ngay sau khi bàn giao.
Đại lao vắng tanh, tĩnh lặng đến cực điểm.
Âm thanh duy nhất vang lên là tiếng nổ lách tách của than cháy trong chậu lửa.
Ánh mắt của Thẩm Nguyệt dán chặt vào bóng lưng kia, từ ánh mắt tràn ra tình cảm đong đầy không thể kiềm chế.
Nàng bước đến từng bước, ngồi xổm bên ngoài ngục giam của Tô Vũ. Khi nhìn thấy bàn tay hắn đặt bên cạnh người, nàng run rẩy vươn bàn tay mình vào trong khe cửa, lặng yên năm lấy bàn tay hắn.
Bàn tay hắn còn lạnh lẽo hơn nàng tưởng tượng, cảm giác như lạnh đến thấu xương.
Thẩm Nguyệt ngẩn người một lúc rồi mới hít sâu một hơi, không thể che giấu được cảm xúc của mình.
Nàng không nói được lời nào, tất cả câu từ dường như đều nghẹn lại nơi cổ họng, chỉ có bàn tay vẫn đang siết chặt lấy tay hắn.
Tô Vũ dường như không phản ứng nhưng những ngón tay của hắn đã lặng lẽ gấp lại, dùng sức siết chặt lấy tay nàng.
Một bàn tay cực kỳ lạnh, một bàn tay chỉ hơi lạnh nhưng giống như chỉ cần còn siết chặt lấy tay nhau thì còn có thể sưởi ấm cho nhau.
Tô Vũ không hỏi gì, cũng không cần nhìn, nhưng thời điểm chạm vào tay nàng thì dường như hắn đã có thể nhận ra nàng.
Tô Vũ nói: “Sao tự nhiên lại có lao sai không nói lời nào mà đã nắm tay ta rồi?”
Thẩm Nguyệt trả lời hắn: “Không còn cách nào, ta là một lao sai có sở thích đặc biệt”.