Thẩm Nguyệt Một Kiếp Hồng Trần

Chương 1045

Chương 1045

Tô Vũ thu vào trong tầm mắt tất cả những phản ứng của nàng, sau đó khẽ nhướng mày nói: “Ta vừa mới tiến cung trở về. Nàng nghĩ ta không nên tiến cung tạ ơn hay sao?”

Thẩm Nguyệt nói: “Ta chỉ cảm thấy ông ta không xứng”.

Tô Vũ cười nói: “Vậy thì ai xứng?”

“Ai cũng không xứng”, Thẩm Nguyệt liếc hắn một cái, thấy hắn tỏ ra sung sướng liền khẽ kéo vạt áo của hắn lai rồi nói tiếp: “Chàng có lạnh không? Còn nói là tiện đường vừa hay đến đây, từ trong cung đi đến đây rõ ràng phải đi một đường vòng lớn. Vào trong uống chút trà nóng đi”.

Tô Vũ nắm lấy tay Thẩm Nguyệt đưa lên môi mình, rồi hắn khẽ cúi đầu xuống, đặt nụ hôn vừa ấm áp vừa mát lạnh xuống những đầu ngón tay của nàng, đôi mắt dài sáng ngời, hắn nói: “Không được, ta chỉ nói với nàng vài câu rồi phải đi”.

Thẩm Nguyệt cũng biết hắn không thể ở lại lâu, tối nay hắn tới đây đã là chuyện rất mạo hiểm rồi cho nên nàng cũng không muốn ép buộc hắn, nàng chỉ thấp giọng nói: “Vậy chàng muốn nói với ta chuyện gì?”

Hai người thì thầm nói chuyện với nhau trong ngày tuyết rơi trắng xóa, nam nhân hơi cúi đầu, nữ nhân hơi ngẩng đầu, sự phối hợp tuyệt mỹ khiến cho khung cảnh tựa như một bức tranh đẹp đẽ chan hòa ánh sáng.

Tô Vũ nói: “Nghe nói nàng muốn gửi nhị nương trở về chỗ của ta?”

“Không có ai bên cạnh chăm sóc cho chàng, ta sợ chàng sơ suất cho nên mới định để nhị nương trở về chăm sóc chàng”.

“Ta không sao, cũng không cần có người bên cạnh chăm sóc. Nhị nương ở bên cạnh nàng thì tốt hơn, càng có nhiều người chăm sóc cho nàng thì ta lại càng yên tâm”.

Thẩm Nguyệt vẫn lo lắng: “Nhưng trên người chàng có vết thương, tuy chàng biết y thuật nhưng nếu không có người thay thuốc thì làm sao một mình chàng có thể thay thuốc ở những vị trí không vươn tay tới được? Ai sẽ cho chàng uống thuốc? Ai sẽ nấu cơm cho chàng? Ai sẽ nhắc nhở chàng ăn cơm? Ai sẽ…”

Tô Vũ thấp giọng bật cười thành tiếng, thanh âm động lòng người.

Thẩm Nguyệt nhìn hắn nói: “Chàng cười cái gì? Chẳng lẽ ta đã nói gì sai hay sao? Chàng có biết rằng ta lo lắng muốn chết, rất sợ rằng chàng sẽ không chăm sóc tốt cho bản thân mình”.

Những ngón tay thon dài của Tô Vũ gạt đi những bông tuyết sắp tan thành nước trên thái dương của nàng, thì thầm cười nói: “A Nguyệt, ta là nam nhân, sao có thể yếu đuối như vậy chứ. Những vấn đề mà nàng nói thật sự không đáng nhắc đến. Không phải ta không thích được chăm sóc, mà là ta không thích được người nào khác ngoài nàng chăm sóc”.

Thẩm Nguyệt lúng túng nói: “Nhưng ta không thể đến chăm sóc chàng được”.

Nói đến cũng có chút đau lòng, tự nhiên nàng lại nảy ra một suy nghĩ viển vông, rằng nếu nàng có thể biến thành người trong suốt thì tốt rồi, như vậy nàng mới có thể quang minh chính đại ra vào nhà của hắn.

“Nghe nàng nói điều này cũng đã khiến ta cảm thấy an ủi rồi. Nhị nương vẫn nên ở lại bên cạnh nàng, không chỉ có có thể chăm sóc nàng”, Tô Vũ nói: “Mà còn có thể đề phòng những chuyện sắp xảy ra”.

Thẩm Nguyệt khó hiểu ngẩng đầu nhìn hắn hỏi: “Đề phòng chuyện gì?”

Nàng phát hiện bất luận đang ở trong hoàn cảnh nào thì khuôn mặt của hắn vẫn đẹp đẽ không gì sánh bằng.

Tô Vũ nhìn về phía sau lưng Thẩm Nguyệt rồi nói: “Tất nhiên là để đề phòng kẻ thứ ba”.

Bình Luận (0)
Comment