Thẩm Nguyệt Một Kiếp Hồng Trần

Chương 1052

Chương 1052

Trên đường Tần Như Lương an ủi nàng: “Đứa nhỏ này thông minh, những đứa trẻ khác nếu hơi chậm chút thì gần hai tuổi mới biết nói, nhưng nàng hôm nay chỉ lặp lại trước mặt thằng bé vài lần nó liền biết kêu nương rồi”.

Quả thực giảo hoạt giống y hệt cha nó.

Thẩm Nguyệt nghe được lời này thì thư thái hơn một chút: “Đó là con trai của ta, nó không thông minh thì ai thông minh”, nhưng sau một thoáng nàng chợt nhớ tới những gì Tô Vũ đã nói trước kia: “Không, ngốc nghếch một chút vẫn tốt hơn”, ngốc chút mới có thể sống lâu hơn.

Vào buổi chiều khi hoàng đế đang ở trong ngự thư phòng, các nương nương ở hậu cung liền ra lệnh cho ngự thiện phòng nấu chè trôi nước dâng tới.

Hôm nay là ngày đông chí, các cung đều ăn bánh trôi.

Bánh trôi được để sang một bên không động tới, đợi hoàng đế rảnh rỗi thì cũng đều đã lạnh ngắt không thể ăn nữa rồi.

Cung nhân bên cạnh vốn muốn đem bánh trôi xuống đổ đi nhưng hoàng đế lại nói: “Để đó đi”.

Sau đó hoàng đế ra khỏi ngự thư phòng đi thẳng tới nhà lao của Hình bộ một chuyến, cung nhân theo cạnh còn bưng một cái khay, bên trong không phải là bát bánh trôi lúc chiều đó sao.

Hạ Phóng trong nhà giam lúc này đang rét run cầm cập, nghe được tiếng hoàng thượng đến liền vội vàng quỳ xuống, toàn thân như dán sát xuống nền đất vậy.

Hoàng đế nói hôm nay là đông chí, đặc biệt ban cho hắn một bát bánh trôi.

Tuy rằng bánh trôi đã lạnh cứng nhưng Hạ Phóng vẫn ăn ngốn nghiến như hổ đói, ăn xong lại quỳ xuống xúc động rơi lệ nói với hoàng đế: “Cảm tạ hoàng thượng không giết, tạ hoàng thượng ban ơn”.

“Muốn cảm ơn trẫm thì ngươi nên thể hiện chút thành ý đi”.

“Chỉ cần hoàng thượng dặn dò, tội thần dù phải nhảy vào nơi nước sôi lửa bỏng cũng không từ! Xin hoàng thượng hãy cho tội thần cơ hội lập công chuộc tội!”

Hoàng đế nói lời sâu hiểm khó dò: “Vậy ngươi hãy nghĩ xem, ngươi cảm thấy bây giờ trẫm muốn làm gì nhất?”

Hạ Phóng nghĩ ngợi rồi đáp: “Điều hoàng thượng muốn làm nhất bây giờ chính là đào tận gốc trốc tận rễ, nhưng nếu đã không thể loại bỏ tận gốc, không bằng nuôi dưỡng trong vườn nhỏ, để nó không có cách nào tự do mọc lan ra nữa”.

Hoàng đế suy tính hồi lâu mới đáp:”Đây cũng được coi là một cách”.

Ở bên này thái hậu cùng các phi tần khá được sủng ái đều có mặt, Thẩm Nguyệt và Tần Như Lương ngồi cùng một chỗ, tất nhiên không thể thiếu những lời mỉa mai của những người phụ nữ này.

Trước kia Tần Như Lương nói thế nào vẫn là đại tướng quân nhưng hiện tại hắn chẳng là gì, sau khi đôi tay bị phế bỏ ngay cả một người bình thường cũng không sánh bằng, trước mắt có thể vào cung dự tiệc cũng chỉ vì cái danh phò mã trên đầu.

Mà công chúa Tĩnh Nguyệt càng không cần để vào mắt nữa, nàng vốn là một kẻ cận kề cái chết, nếu không phải Bắc Hạ giữa đường ngáng chân thì sao nàng còn có thể thong thả ngồi đây.

Ánh mắt mọi người nhìn hai người họ đều mang theo sự khinh miệt cùng chế giễu.

Hoàng đế nói đầy thâm thúy: “Từ nay về sau mọi người đều là người một nhà, phải săn sóc Tĩnh Nguyệt và đứa nhỏ của muội ấy nhiều hơn”.

Nếu không phải hai người Thẩm Nguyệt và Tần Như Lương lộ ra vẻ lạc lõng rõ rệt kia thì buổi cung yến hôm nay cũng được tính là vui vẻ hòa thuận.

Cung nhân lần lượt bưng lên món ngon vật lạ, các phi tần và quý phu nhân thì ngấm ngầm so bì váy áo và trang sức, xem ai ăn mặc tinh tế hơn.

Bình Luận (0)
Comment