Chương 1063
Mái tóc đen hơi lộn xộn từ thái dương xõa xuống ngang vai càng tôn lên khuôn mặt thon gầy và xanh xao của hắn, đôi lông mày thanh mảnh như chóp núi, tuy rằng yếu ớt, miệng vết thương cũng đang máu chảy đầm đìa nhưng hắn lại chẳng mảy may nhíu mày.
Dường như từ khi chào đời hắn đã không biết đau đớn vậy
Hắn lấy sức lực một người xông qua tầng tầng lớp lớp thị vị và cấm vệ quân đã định trước không thể nguyên vẹn toàn thân, có thể sống sót trở lại đã được coi là không tệ rồi.
Chỉ là chẳng ngờ vừa liếc nhìn miệng vết thương, chuẩn bị lấy thuốc đắp lên thì cửa phòng bất ngờ bị đẩy ra.
Tô Vũ lúc này có chút mất tập trung, tính cảnh giác cũng suy giảm, bên ngoài phòng lại đang có tuyết rơi, che lấp đi tiếng bước chân của Thẩm Nguyệt.
Hắn vội ngước đôi mắt u ám nhìn lên, nhưng tại khoảnh khắc chạm phải gương mặt quen thuộc của nàng thì băng tuyết như hòa tan, chỉ còn lại ánh nến le lói.
Tô Vũ có chút ngẩn ngơ, sau đó trên gương mặt trắng bệch liền vẽ lên nét cười quen thuộc: “Lúc này nàng không phải nên ở trong cung dự yến tiệc sao, sao lại chạy tới đây rồi”.
Hắn thản nhiên phẩy phẩy tà áo che đi vết thương.
Nhưng Thẩm Nguyệt đã thấy rõ ràng, che giấu dưới bộ dáng thong dong của hắn kia là vết thương chồng chất nhếch nhác.
Nàng nhấc chân bước vào, hai mắt đỏ hồng ngập nước, nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Chàng giả ngốc với ta làm gì, còn không biết vì sao ta lại tới đây?”
Tô Vũ đáp lại bằng nụ cười nhạt, hắn biết quản gia nhất định đang đứng cách đó không xa, liền hắng giọng nói to: “Quản gia, mời công chúa tới đại sảnh uống chén trà nóng trước đi”.
Tuy nhiên khi hắn vừa dứt lời, Thẩm Nguyệt đã ‘bộp’ một tiếng đóng sầm cửa phòng lại, khiến quản gia ở bên ngoài cả thời gian phản ứng cũng không có.
Nàng rảo bước về phía hắn nói: “Chàng không muốn ta nhìn thấy dáng vẻ hiện tại của mình phải không?”
Nàng đi tới quỳ một gối xuống trước mặt Tô Vũ, gạt mở lớp áo đen đã ướt đẫm dính người kia, khàn giọng nhấn từng chữ: “Nhưng ta đã thấy tất cả rồi”.
Bên dưới bộ quần áo đen là miệng vết thương máu thịt mơ hồ, Thẩm Nguyệt không kìm được nhớ tới cảnh tượng hắn dùng cả thân mình chống đỡ một khoảng không gian trong đống đá ngày đó.
Hắn cũng tự làm cho mình bầm dập, những vết sẹo lốm đốm đó đến nay vẫn còn hiện hữu trên lưng hắn.
Mà lần này, trên cánh tay, thắt lưng của Tô Vũ cũng trải dài vết thương, miệng vết thương không nông, máu chảy ròng ròng thấm ướt áo hắn, hồi lâu vẫn không ngưng kết lại được.
Nàng lưu loát lấy ra hộp thuốc phòng sẵn Tô Vũ cất giữ trong phòng, cúi đầu không nói một lời, cố nén nước mắt trở về.
Nàng không thể để những giọt nước mắt che khuất tầm nhìn của mình, chúng sẽ ảnh hưởng tới việc xử lý vết thương cho hắn.
“A Nguyệt, nói chuyện với ta đi, nếu không ta có thể sẽ ngủ quên mất”, Tô Vũ bỗng nhiên lên tiếng.
Giọng nói của hắn khẽ khàng tới mức như có như không, giống như một hồi mộng đẹp.
Bởi vì vết thương quá nặng, chức năng thể chất của hắn cũng suy giảm nhanh chóng, lúc này Tô Vũ đã yếu ớt như một chú thỏ trắng nhỏ, hắn cần nhắm mắt đi ngủ, thân thể hắn cũng cần được nghỉ ngơi.