Chương 1089
Tiểu Hà kích động chạy tới bên cạnh Thẩm Nguyệt rồi nói: “Công chúa, nô tỳ đã hỏi qua, xem ra ngày hôm đó tiểu công tử thật sự đuổi theo một vị đại học sĩ ở viện thái học”.
“Đại hoàng tử mấy ngày nay bị nhiễm phong hàn nhưng không hề chểnh mảng chuyện học hành, đại học sĩ cùng hai vị thái phó liền thay nhau đến cung hoàng tử dạy học cho nên mới phải đi ngang qua bờ bên kia”.
“Chắc chắn là tiểu công tử trời sinh hiếu học cho nên mới không ngừng đuổi theo vị đại học sĩ tài hoa nhất”.
Thẩm Nguyệt nghe xong thì cảm thấy rất buồn cười.
Tiu Hà kiến nghị: “Hay là người để cho tiểu công tử đến viện thái học đi, để cho đại học sĩ dạy dỗ tiểu công tử”.
Ngọc Nghiên nói: “Ngươi nói nghe dễ như vậy, hoàng thượng sao có thể đồng ý được chứ?”
Thẩm Nguyệt và Bắp Chân cũng không phải vào cung để hưởng phúc mà là đang bị giam lỏng.
Hoàng đế chắc chắn sẽ không tìm thầy đến dạy Bắp Chân chứ đừng nói đến chuyện để cho nó đến viện thái học nghe Tô Vũ giảng bài.
Đứa trẻ còn quá nhỏ để đi học, hơn nữa Thẩm Nguyệt ở trong cung tốt hơn hết là không có bất kỳ liên hệ nào với Tô Vũ.
Nhưng Thẩm Nguyệt phát hiện ra khi Tiểu Hà nói ra điều này thì nó đã trở thành một hy vọng xa vời trong lòng Thẩm Nguyệt.
Nếu Tô Vũ có thể dạy bảo Bắp Chân ngay từ đầu thì sau này Bắp Chân nhất định sẽ vĩ đại giống như hắn.
Thôi Thị là nhũ nương của Bắp Chân, bình thường vào ban đêm bà ta luôn chăm sóc hai mẹ con Thẩm Nguyệt.
Bắp Chân ngủ ở bên cạnh, Thẩm Nguyệt thì đang cầm một cuốn sách trong tay. Trong cung Thái Hòa còn lưu lại rất nhiều sách, phần lớn đều là chuẩn bị sẵn cho các hoàng tử bị phạt cấm túc, đương nhiên không phải mấy loại sách linh tinh bình thường, chẳng qua một lần cũng chưa được động tới, bây giờ Thẩm Nguyệt có thể dùng chúng để giết thời gian.
Thôi Thị nói: “Xin công chúa nghỉ ngơi sớm một chút, đã muộn rồi, cẩn thận sẽ đau mắt”.
Thẩm Nguyệt không trả lời, chỉ chuyên chú nhìn vào trang sách.
Bắp Chân đã ngủ say, nàng đang mặc một bộ tẩm y, tóc đen buông dài, toàn thân được bao phủ bởi một ánh sáng mềm mại.
“Công chúa có tâm sự sao?”, Thôi Thị nhẹ giọng hỏi.
Thẩm Nguyệt định thần lại rồi nói: “Nhị nương, ngươi thấy ta có nên đưa Bắp Chân đến viện thái học không?”
Thôi Thị cười nói: “Thì ra công chúa vẫn còn để trong lòng những lời nói của Tiểu Hà, nô tỳ cảm thấy đây cũng không phải ý kiến tồi”.
Thôi Thị nói: “Tuy rằng công chúa không thể gặp đại nhân nhưng Bắp Chân thì không đến mức đó, để Bắp Chân tiếp xúc nhiều hơn với đại nhân cũng có lợi, chỉ cần công chúa không ra mặt là được. Cho dù hoàng thượng có nghi ngờ thì cũng không có cớ gì bắt lỗi. Chờ khi Bắp Chân tan học thì công chúa có thể làm như ngẫu nhiên nhàn rỗi đến đón tiểu công tử, sau đó còn có thể gặp mặt đại nhân thêm mấy lần”.
Thẩm Nguyệt mỉm cười, ánh mắt hiện lên sự tương tư rồi nói: “Nhị nương, ngươi sắp thuyết phục được ta rồi, nhưng chuyện ta gặp mặt chàng ở nội cung thật sự không ổn”.
“Công chúa không làm chuyện gì khác thường, chỉ đến đón Bắp Chân trở về, có gì mà không ổn chứ? Huống chi đại nhân ban đầu cũng là thầy của công chúa, gặp mặt chào nhau một tiếng cũng là lẽ thường. Trước khi hai người không ở cùng một chỗ, công chúa tránh mặt đại nhân là việc nên làm, nhưng bây giờ cả hai đều đang ở trong cung, nếu như công chưa còn trốn tránh thì mới khiến cho người khác dễ nghi ngờ”.