Chương 1093
Nếu như hoàng tử có cha dạy dỗ thì cũng sẽ không phải ngồi ở viện thái học thỉnh thầy đến dạy học.
Huống hồ ai nói Bắp Chân nhà nàng không có cha dạy chứ? Nó chạy đến viện thái học không phải là đang chạy đi tìm cha tương lai đến dạy dỗ mình hay sao?
Tiểu Hà muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ có thể kiềm chế mà rầu rĩ nói: “Nô tỳ biết rồi”.
Thẩm Nguyệt nhìn vẻ mặt của nàng ta rồi lại nói: “Có chuyện nghẹn ở trong lòng cũng không thoải mái, chi bằng cứ nói ra hết đi”.
“Nô tỳ sợ nói ra thì công chúa sẽ không vui”.
“Lời sắp ra ngoài miệng mà ngươi còn nuốt xuống, không sợ ta lại càng không vui hay sao?”
Tiểu Hà liền nói: “Khi tiểu công tử vào cung đều do nô tỳ hầu hạ, thời gian nô tỳ chăm sóc tiểu công tử là dài nhất. Khi mới vào cung thì tiểu công tử có thời gian ở tạm trong cung của ngũ hoàng tử, so ra những lời mà ngày hôm nay ngũ hoàng tử nói ra đã là rất nhẹ nhàng rồi”.
Thần sắc Thẩm Nguyệt liền trở nên lạnh lùng, nàng nói: “Nói tiếp đi”. Nàng đương nhiên nhớ rõ ban đầu khi Bắp Chân tiến cung đã ở tạm trong cung của một hoàng tử.
Tiểu Hà nói: “Trước đây công chúa không ở trong cung cho nên không nhìn thấy, mấy chủ tử trong cung này đều lấy tiểu công tử làm trò tiêu khiển, tiểu công tử tính tình trầm mặc, lại không hé răng, không khóc nháo, cho nên đã bị ức hiếp rất nhiều. Mỗi lần ngũ hoàng tử gặp tiểu công tử thì đều đánh đập và chế nhạo, có đôi khi dấu tay in trên mặt tiểu công tử qua một hai ngày cũng không tan đi được”.
Thẩm Nguyệt nhìn chằm chằm nàng ta rồi nói: “Sao trước đây ngươi không nói đến chuyện này?”
Tiểu Hà nói với đôi mắt đỏ hoe: “Sau đó tiểu công tử ngã bệnh một trận, ngũ hoàng tử và mẫu thân của ngài ấy là Tề phi ghét bỏ tiểu công tử lây bệnh nên mới kêu tiểu công tử chuyển ra ngoài, sau này cơ hội chạm mặt ít đi, tình hình cũng tốt hơn một chút. Nô tì thầm nghĩ, nô tì không đắc tội nổi với những chủ tử kia thì cũng coi như xong, chỉ là bây giờ ngũ hoàng tử lại ức hiếp tiểu công tử như vậy mới khiến nô tì lại nhớ tới những chuyện kia”.
Ngọc Nghiên nghe đến cồn cào ruột gan: “Thực đúng là quá đáng giận! Tiểu Hà ngươi cũng thật là, sao đến hôm nay mới nói!”
Bọn họ đều coi Bắp Chân như bảo bối, sao có thể dễ dàng nhẫn nhịn nhìn kẻ khác bắt nạt bé.
Thôi thị khuyên nhủ: “Ngọc Nghiên à ngươi đừng nóng vội, Tiểu Hà nói đúng, lúc công chúa không ở trong cung, chỉ có thể nuốt giận nhân nhượng vì không có ai phân xử cho Bắp Chân, Tiểu Hà càng bảo vệ bé, thì chỉ khiến những người đó càng trở nên cay nghiệt hơn”.
Thẩm Nguyệt ôm Bắp Chân vào lòng, ngón tay nhẹ nhàng nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu bé lên, đầu ngón tay dịu dàng vuốt ve: “Ngũ hoàng tử đó vỗ đầu véo mặt con à? Hắn ức hiếp rất hung ác có phải không?”
Bắp Chân kêu to: “Nương”.
Thẩm Nguyệt nở nụ cười thùy mị: “Bây giờ có nương ở đây, mấy tên nhãi đó còn muốn giẫm lên đầu con chính là chán sống”.
Tiểu Hà nghe được lời này không giải thích được mà rùng mình: “Công chúa, ngũ hoàng tử và Tề phi rất được thái hậu cưng chiều, công chúa xin người đừng đi tìm bọn họ mà”, sở dĩ nàng ta vẫn luôn giấu giếm cũng là vì lo sợ Thẩm Nguyệt sẽ vì trút giận cho Bắp Chân mà chịu thiệt thòi.
Tình cảnh hiện tại của hai mẹ con họ nào có thể so sánh được với Tề phi và ngũ hoàng tử đang như mặt trời ban trưa kia.
Thẩm Nguyệt nói xa xăm: “Sao ta phải tới tìm bọn họ, thứ đó không phải là mỗi ngày đều đi qua cung Thái Hòa sao”.
Dù sao thì cả ngày ở trong cung Thái Hòa cũng không có chuyện gì làm, lúc Bắp Chân đang trêu đùa cá sấu ở bên hồ, Thẩm Nguyệt liền bê sách ra bên ngoài, vừa trông nom bé vừa đọc sách.