Thẩm Nguyệt Một Kiếp Hồng Trần

Chương 115


"Mấy lão nô trong nhà, thậm chí ngay cả Triệu mụ cũng tức giận Liễu thị mà không dám nói gì.

Bây giờ Liễu thị bị nhiễm thủy đậu cho nên mọi người lại càng có cớ để không đoái hoài lui tới".
Thẩm Nguyệt hỏi: "Từ khi nào mà Mi Vũ trở nên không được yêu thích trong phủ như vậy chứ?"
Ngọc Nghiên vui vẻ nói: "Ả ta đã không được lòng mọi người từ lâu lắm rồi.

Triệu mụ sáng nay còn mắng, cho rằng ả ta bị bệnh là đáng lắm, thật khiến người ta cảm thấy sung sướng!"
Chẳng qua dù sao Liễu Mi Vũ vẫn là sủng thiếp của Tần Như Lương, cho dù mọi người có xa lánh ả ta thì cũng không dám vô lễ.
Chi phí của Phù Dung Uyển vẫn như bình thường, nếu như Liễu Mi Vũ muốn bổ sung thêm chi phí gì trong thời gian bị bệnh thì quản gia cũng sẽ cố gắng hết sức để đáp ứng.
Ba ngày trôi qua nhanh chóng.
Không ngờ Tần Như Lương lại trụ được và có thể làm việc vô cùng năng suất trong ba ngày này, trong thời gian toàn thành giới nghiêm thì hắn đã tra xét toàn bộ thủ vệ kinh thành cùng cấm vệ quân hoàng cung, đồng thời bắt được không ít gian tế trà trộn vào trong cung.
Gian tế đến từ nước Dạ Lương mới chiến bại không lâu.
Vào đêm thích khách ra tay, không chỉ hiện trường hỗn loạn mà còn có đám gian tế này ở trong đục nước béo cò, cố ý mở đường cho thích khách chạy thoát.
Sau đó Tần Như Lương đã dẫn quân đi lục soát toàn thành liền phát hiện một kẻ áo đen máu me bê bết nằm chết bên đường hào ngoài thành.

Đặc điểm của xác chết này giống hệt như thích khách ở trong cung, có thể suy đoán sau khi hắn ta bị thương ở trong cung thì muốn tẩu thoát ra ngoài thành nhưng lại mất máu quá nhiều mà chết bên đường hào.
Thi thể được mang về cung và được thống lĩnh cấm vệ quân xác nhận chính là thích khách.
Vậy là vụ án này đã kết thúc.
Hôm nay, Liên Thanh Châu đến gặp Tô Vũ.
Trong tay Tô Vũ vẫn là cây sáo trúc kia, nó chỉ dài bằng lòng bàn tay, được khắc cực kỳ tinh xảo khéo léo.

Hắn đã chạm khắc nó vô số lần khiến cho thân sáo sáng bóng, mát lạnh như một khối ngọc.
Tô Vũ vừa đặt con dao khắc xuống thì đã dùng ngón tay vuốt ve những đường vân khắc trên thân sáo.
Liên Thanh Châu nói: "Sư phụ, đã tìm được thích khách rồi, không phải Liễu Thiên Hạc".
Tô Vũ khẽ ngừng tay.
Trước đó Tô Vũ đã nghe được tin tức này, chỉ có điều hắn chưa được tận mắt nhìn thấy cho nên cũng không biết thi thể thích khách kia có phải là của Liễu Thiên Hạc hay không?
Ngoại trừ hắn, Liên Thanh Châu cùng những quan viên bên ngoài đã bí mật đưa Liễu Thiên Hạc cải trang vào cung thì không ai biết rằng thích khách trong cung chính là Liễu Thiên Hạc.
Tô Vũ không hề tỏ ra ngạc nhiên, chỉ nói: "Y phục thích khách ở đó, thi thể ở đó, chỉ cần Tần Như Lương xác định đó là thích khách thì đó chính là thích khách".
"Đệ tử nghe nói thống lĩnh cấm y vệ trong cung cũng đã xác nhận.

Ý của sư phụ chẳng lẽ muốn nói đó không phải thích khách khác mà chỉ là một vật tế thần?"
"Ba ngày trôi qua chỉ trong chớp mắt, nếu như Tần Như Lương không tìm ra thích khách thì chẳng những hắn ta không hoàn thành được nhiệm vụ mà thống lĩnh cấm vệ quân cũng sẽ bị trừng phạt vì đã để cho thích khách chạy thoát, không xác nhận thì còn biết làm thế nào nữa? Ta nghĩ mấy ngày này trong kinh thành tạm thời sẽ không hủy bỏ lệnh giới nghiêm vì Tần Như Lương chính là kẻ biết rõ ràng nhất chuyện thích khách thật sự vẫn chưa bắt được".
Tô Vũ phất tay đứng dậy, xoay tròn cây sáo trúc giữa các ngón tay, động tác vừa tao nhã vừa điêu luyện, hắn nhìn ra ngoài cửa sổ trầm giọng nói: "Liễu Thiên Hạc, để hắn ta chạy đi".
"Vậy bây giờ phải làm sao, có cần tìm ra hắn ta không?"
Tô Vũ quay lại, vẫn thản nhiên nói: "Chỉ cần chạy là được rồi.

Chuyện tìm kiếm là chuyện mà Tần Như Lương phải làm".
Liễu Thiên Hạc có còn sống hay không cũng sẽ không khiến cho Tô Vũ bận tâm nếu như hắn ta không tự tìm đường chết vì muốn giết Thẩm Nguyệt.
Nếu như có người cảm thấy Liễu Thiên Hạc chướng mắt thì chỉ có vị đang ngồi ở ngôi cửu ngũ chí tôn trong cung kia mà thôi.
Đó mới là người có huyết hải thâm thù với Liễu Thiên Hạc.
Tô Vũ không muốn xen vào mối thâm thù đại hận giữa họ.

Cũng may lần này Thẩm Nguyệt bị bắt cóc cũng không có vấn đề gì nghiêm trọng, nếu không Tô Vũ chắc chắn đã không để hắn ta chạy dễ dàng như vậy.
Sau đó Tô Vũ lại hỏi: "A Nguyệt có khỏe không?"
"Tần tướng quân cả ngày bên ngoài, công chúa ở trong phủ tướng quân rất tự do tự tại".
Tô Vũ gật đầu nói: "Xem ra vẫn nên để cho Tần Như Lương bận rộn bên ngoài thì tốt hơn".
Liên Thanh Châu nhìn thấy cây sáo trúc trong tay Tô Vũ thì hỏi: "Sư phụ tốn tâm tư làm ra cây sáo trúc này, có phải vì muốn tặng cho công chúa không?"
Vừa nói xong câu này thì Liên Thanh Châu mới ý thức được mình đã lỡ lời, sao hắn có thể hỏi đến chuyện riêng của sư phụ được?
Không ngờ Tô Vũ lại nói: "Ngươi nghĩ nàng có thích nó không?"
"Là vật của sư phụ tặng thì nhất định công chúa sẽ rất thích".
Tô Vũ cười nói: "Cũng chưa chắc".
Liên Thanh Châu hỏi: "Sư phụ có cần đệ tử chuyển cho công chúa thay người không?"
Trước kia Tô Vũ có chuyện gì không tiện ra mặt đưa thì đều nhờ hắn đưa cho Thẩm Nguyệt.
Tô Vũ nói: "Ta sẽ đưa cho nàng khi có cơ hội".
Ba ngày sau, Tần Như Lương hoàn thành công việc, cuối cùng cũng vượt qua được một kiếp.
Khi trở về phủ tướng quân, hắn ta vừa bước vào cửa thì đã đi thẳng không nói một lời, sắc mặt tái mét.
Phủ tướng quân bắt đầu trở nên hỗn loạn.
Đại phu lúc này mới được mời tới để chữa trị cho vết thương sau lưng hắn ta.

Vết thương đó đã bê bết máu nhiều ngày, gần như đã mưng mủ.
Đại phu không dám sơ suất, cẩn thận xử lý vết thương sau đó mới kê đơn thuốc.

Khi thuốc được đưa đến thì Tần Như Lương gần như đã hôn mê, miệng ngậm chặt không uống được thuốc, thậm chí còn phát sốt.
Toàn thân hắn ta nóng khủng khiếp, ngay cả trong tiềm thức cơ thể vẫn căng thẳng không thể thả lỏng.
Chuyện này kéo dài đến tận tối mà vẫn không thấy thuyên giảm.
Vào buổi tối, Thẩm Nguyệt đã ăn tối và hóng mát ngoài sân thì Triệu mụ đột nhiên từ bên ngoài chạy vào rồi quỳ xuống trước mặt Thẩm Nguyệt.
Thẩm Nguyệt nói: "Triệu mụ có ý gì đây?"
"Nô tỳ biết công chúa có y thuật cao minh, nô tỳ xin công chúa cứu tướng quân!"
Thẩm Nguyệt nheo mắt lại nói: "Triệu mụ, ngươi tìm nhầm người rồi, chuyện này ngươi đến nói với đại phu đi".
Triệu mụ khóc lớn: "Nô tỳ là người đã nhìn thấy quá trình tướng quân lớn lên, chưa bao giờ thấy tình trạng của tướng quân tồi tệ như lúc này, tướng quân phát sốt từ sáng vẫn chưa hạ sốt, đại phu nói nếu như đêm nay còn không hạ sốt thì tính mạng của tướng quân sẽ gặp nguy hiểm!"
Thẩm Nguyệt thản nhiên nói: "Hắn ta là đại tướng quân của Đại Sở, có chút bệnh vặt này cũng không chịu được thì còn làm đại tướng quân cái gì? Chính hắn ta không lo đến thương thế của mình mà chậm trễ thời gian trị liệu tốt nhất, lúc này còn trách ai được?"
"Công chúa, nô tỳ dập đầu cầu xin người!"
Thẩm Nguyệt đứng dậy nói: "Ta không phải là đại phu, ta cũng sẽ không cứu người.

Nếu như đại phu trong phủ không tốt thì cứ ra ngoài mà mời đại phu có y thuật cao minh về là được"..

Bình Luận (0)
Comment