122: Hướng Phát Triển Không Ngờ Tới
Nhưng Thẩm Nguyệt lại nói: “Nói to lên, ta không nghe thấy”.
Gân xanh trên trán Tần Như Lương giật giật: “Cô đừng có mà được nước lấn tới!”
Thẩm Nguyệt bĩu môi, cười nhạt như không: “Thế này nha, nể tình ngươi cũng có chút thành ý, ta tặng ngươi một món quà”.
“Quà gì?”
“Mấy ngày này trong kinh thành đi tới đâu cũng thấy quan binh khiến bách tính hoảng loạn, đây là ý của tướng quân phải không?”
Thần sắc Tần Như Lương thoáng trầm ngâm: “Ngày sinh thần của thái hậu mà trong cung xảy ra chuyện lớn như thế, cẩn thận một chút có gì không thỏa đáng?”
Nghĩ như thế, đúng là chẳng có gì không thỏa đáng.
“Không phải thích khách và gian tế đều bị tướng quân quét sạch rồi sao? Hay là còn kẻ nào đó vẫn chưa bắt được? Đồng bọn của thích khách?”, Thẩm Nguyệt hỏi.
Tần Như Lương liếc mắt nhìn nàng rồi đáp: “Không phải chuyện mà cô nên hỏi thì chớ hỏi nhiều”.
Thẩm Nguyệt nói: “Ngươi tìm lâu như thế mà vẫn không tìm thấy, chưa biết chừng người ta trốn ở nơi mà ngươi không tưởng tượng ra đó.
Ngươi chưa từng nghe câu, nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất đó sao”.
Tần Như Lương nheo mắt: “Ngươi nói vậy là có ý gì?”
Thẩm Nguyệt cười cười: “Hôm nay ta vô tình gặp Hương Lăng, nghe nàng ta nói bệnh của Mi Vũ đã khỏi rồi.
Từ lần trước ra khỏi cung, tướng quân chưa từng gặp lại Mi Vũ, không thấy nhớ à?”
Từ khi bận rộn hơn, Tần Như Lương không hề để tâm tới Liễu Mi Vũ, dù biết nàng ta đổ bệnh cũng không tới thăm, là bởi vì từ sau khi xảy ra chuyện trong cung, hắn ta không muốn đụng tới nữ nhi thường tình nữa.
Liễu Mi Vũ khiến hắn ta cảm thấy thất vọng là thật, nhưng chung quy hắn ta vẫn yêu nàng ta, cũng là sự thật.
Bây giờ nhớ tới Liễu Mi Vũ, Tần Như Lương không khỏi cảm thấy phiền lòng.
Thẩm Nguyệt nhướn mày rồi bồi thêm: “Lần trước ngươi không vì giúp Mi Vũ mà hãm hại ta, ta biết cho dù trên đường có người làm chứng, nhưng nếu ngươi một lòng muốn thiên vị nàng ta, ngươi cũng đủ khả năng khiến mấy người làm chứng trên đường biến mất sạch sẽ.
Nhưng ngươi không làm như vậy, cầm lên được, gánh vác được, cũng coi như quang minh lỗi lạc”.
“Tần tướng quân yêu Mi Vũ đến vậy, tối hôm đó quả thực khiến ta mở rộng tầm mắt”.
Tần Như Lương mím môi, không hề cảm thấy mừng vui vì lời nói của Thẩm Nguyệt: “Chắc hẳn cô cảm thấy rất nực cười nhỉ? Không chỉ riêng mình cô, tất cả mọi người đều cảm thấy nực cười, hà tất phải dùng những lời móc mỉa đó châm chọc ta”.
Thẩm Nguyệt mỉm cười: “Ngươi bảo châm chọc thì là châm chọc, dù sao cũng không tạo nên tổn thất gì cho ta.
Chỉ là, nữ nhân mà tướng quân phải trả giá mới cứu về được, cứ bỏ mặc trong viện không ngó ngàng tới sao? Vậy thì mấy chục gậy mà tướng quân phải chịu, chẳng phải uổng phí rồi sao”.
Màn đêm dần buông xuống.
Bầu trời xám tro dần bớt đi những đám mây nhiều màu sắc, chỉ còn chừa lại sắc màu đơn điệu.
May mà mấy ngôi sao đã leo lên tô điểm cho bầu trời từ sớm nên trông mới không quá hiu quạnh.
Thẩm Nguyệt phất tay áo đứng dậy: “Chỗ ta không giữ tướng quân nữa, chi bằng bây giờ tướng quân tới Phù Dung Uyển thăm Mi Vũ, còn thể ôn lại tình xưa.
Đêm xuân ngắn ngủi, tướng quân đừng lãng phí thời gian”.
Tần Như Lương thoáng sa sầm mặt mũi: “Món quà mà ngươi nói sẽ tặng ta đâu?”
Thẩm Nguyệt quay đầu, mỉm cười như không: “Chính là Mi Vũ đó, nàng ta không phải tâm can của ngươi sao? Đợi lát nữa tới Phù Dung Uyển nhất định sẽ có niềm vui bất ngờ”.
Tần Như Lương đứng trong viện nhìn Thẩm Nguyệt Ngọc Nghiên tiến vào phòng, sau đó Ngọc Nghiên đóng cửa phòng lại, để một mình hắn hứng gió lạnh trong viện.
Tần Như Lương rất buồn bực, nữ nhân này gọi hắn ta tới đây là để đuổi hắn ta tới Phù Dung Uyển?
Nói gì mà tặng hắn ta một món quà, Mi Vũ vốn là nữ nhân của hắn ta, như thế sao gọi là quà? Uổng công hắn ta còn tin sái cổ.
Tần Như Lương phất tay áo, quay người rời khỏi Trì Xuân Uyển.
Ngọc Nghiên nhìn theo bóng lưng hắn ta bỏ đi bên ngoài cửa sổ rồi nói với Thẩm Nguyệt: “Công chúa, hắn ta đi rồi”.
Ngọc Nghiên có vẻ sốt ruột: “Sao công chúa không nói thẳng với tướng quân là trong Phù Dung Uyển còn có người khác? Lỡ như tướng quân không tới Phù Dung Uyển thì phải làm sao?”
Thẩm Nguyệt đáp: “Phù Dung Uyển có người khác, ta và ngươi không tận mắt trông thấy, ta nói rồi Tần Như Lương cũng chưa chắc đã tin.
Chi bằng để hắn ta đích thân đi phát hiện, nếu hắn ta không tới Phù Dung Uyển tức là không quan tâm đến Mi Vũ, chúng ta còn quan tâm làm gì?”
Điều duy nhất mà Thẩm Nguyệt lo lắng là Phù Dung Uyển đang giấu kẻ lai lịch không rõ nào.
Nếu thực sự để Tần Như Lương lục soát ra đồng bọn của thích khách thì nguy hiểm lớn lắm đấy.
Thẩm Nguyệt không biết thích khách có đồng bọn hay không.
Đêm thích khách ra tay, nàng không có mặt ở đó, bởi thế nên không biết thích khách chỉ có một tên, càng không biết kẻ đang ẩn náu trong Phù Dung Uyển lúc này chính là thích khách.
Tần Như Lương ra khỏi Trì Xuân Uyển, nhớ ra rằng bản thân mình lâu lắm không tới Phù Dung Uyển.
Nếu bệnh của Liễu Mi Vũ đã khỏi rồi, hắn ta cũng nên tới thăm xem sao.
Chỉ là không biết sau khi gặp mặt rồi nên nói những gì.
Bây giờ bước trên con đường tới Phù Dung Uyển, hắn ta không còn cảm thấy nhẹ nhàng như lúc trước nữa.
Tần Như Lương từ tốn vòng qua bên hồ, khi ngẩng đầu lên, Phù Dung Uyển ở ngay điểm cuối của con đường này, ánh đèn lập lòe trong rừng cây cũng tôn lên vài phần kiều diễm.
Thế nhưng, không đợi Tần Như Lương đi vào trong viện, hắn ta đột nhiên nghe thấy bên trong phát ra tiếng hét bén nhọn đầy kinh hãi.
Âm thanh này vang vọng khắp hậu hoa viên.
Tần Như Lương vốn thấy tâm phiền ý loạn đột ngột chấn động, sau đó lao nhanh như một cơn gió về phía Phù Dung Uyển.
Âm thanh này phát ra từ Phù Dung Uyển, Tần Như Lương nghe thấy rõ ràng, đó là giọng nói của Liễu Mi Vũ.
Khi hắn ta hộc tốc chạy tới Phù Dung Uyển, vừa mới đạp tung cửa viện, đập vào mắt là cảnh tượng trong viện khiến hai mắt hắn ta lạnh đi, toàn thân như tỏa ra hơi lạnh.
Hương Lăng ngã ở bên cạnh vừa khóc vừa run như cầy sấy, trông thấy Tần Như Lương như trông thấy cọng cỏ cứu mạng, vội vàng hét lên: “Tướng quân! Tướng quân mau cứu phu nhân với!”
Lúc này đây Liễu Mi Vũ đang đứng trong viện, sợ đến mất hồn mất vía. Nàng ta bị một người áo đen bịt mặt uy hiếp, người kia ánh mắt sắc bén, một thanh kiếm dài tì mạnh vào cổ của Liễu Mi Vũ, chỉ cần thoáng dùng sức là có thể lấy mạng nàng ta bất cứ lúc nào.
“Ngươi buông nàng ấy ra!”, Tần Như Lương nhấn mạnh từng từ từng chữ.
Nhưng người áo đen nói: “Không muốn nàng ta chết thì nhường đường cho ta ngay lập tức!”
Bằng trực giác của người luyện võ, Tần Như Lương đoán định rằng người áo đen trước mặt chính là thích khách hành thích trong cung!
Hắn đột nhiên hiểu ra lời mà Thẩm Nguyệt nói có hàm ý gì.
Nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất, chẳng trách Tần Như Lương lục soát khắp kinh thành cũng không tìm được, hóa ra hắn ta trốn vào trong phủ tướng quân.
Bây giờ hắn ta còn dám bắt cóc Liễu Mi Vũ!
Toàn thân Tần Như Lương như tràn ra sát khí: “Ta nói lại lần nữa, ngươi thả nàng ấy ra, ta cho ngươi được chết toàn thây!”
Người áo đen bật cười ha hả: “Thả nàng ta ra, há chẳng phải ta không còn đường lui nữa sao? Nghe nói nữ nhân này là nữ nhân mà ngươi yêu nhất, hôm nay nếu ta chết ở đây, kéo theo nàng ta bầu bạn cũng được!”
Liễu Mi Vũ không dám lên tiếng, nàng ta sợ đến mức toàn thân run cầm cập, lặng lẽ rơi nước mắt.
Ánh mắt cầu xin đầy vô tội của nàng ta hướng về phía Tần Như Lương thật đau thương và bất lực.
Người áo đen uy hiếp Liễu Mi Vũ bước từng bước ra khỏi Phù Dung Uyển, Tần Như Lương đành phải lùi về sau.
Lúc này lính gác trong phủ cũng bị thu hút về phía này, bao vây Phù Dung Uyển.
Người áo đen nói với Tần Như Lương: “Chuẩn bị cho ta một con ngựa tốt, ta sẽ ra khỏi thành ngay, sau đó sẽ thả nàng ta, nếu không ta sẽ giết nàng ta!”
Sắc mặt Tần Như Lương cực kỳ khó coi, tên thích khách này chán sống rồi mới dám uy hiếp hắn ta như thế.
Hắn ta đáp: “Ngươi đang đòi đàm phán với ta đấy à?”