Nhưng trên đường quay về, hắn ta có hỏi đại phu, đại phu nói nếu chưa đủ tháng mà bị ép sinh thì sẽ có nguy hiểm đến tính mạng, sau này sinh ra sẽ ốm bệnh cả đời, hoặc khó xinh… tóm lại là có rất nhiều khả năng.
Tần Như Lương không nhớ ban nãy bản thân dùng bao nhiêu sức lực.
Hắn ta chỉ nhớ được rằng Thẩm Nguyệt chảy máu không ngừng.
Đây là lần đầu tiên hắn ta thấy Thẩm Nguyệt khóc như vậy, hắn ta tận mắt nhìn thấy Thẩm Nguyệt thất vọng vì bản thân.
Hắn ta cảm thấy trái tim của mình cũng bị bóp chặt theo.
Chẳng lẽ hắn ta đã… làm sai rồi sao?
Mưa to không ngừng, đến chiều tối vẫn không tạnh.
Ngọc Nghiên chỉ đưa đồ đến cho Liên Thanh Châu, nhờ Liên Thanh Châu nghĩ cách tìm thuốc giải, không ngờ khi quay về thì trời lại mưa nên ở lại chỗ Liên Thanh Châu trú mưa một lúc.
Chẳng ngờ khi nàng ta quay lại thì Trì Xuân Uyển đã nảy sinh biến hóa long trời lở đất.
Mà Triệu thị cứ tưởng rằng Tần Như Lương và Thẩm Nguyệt sẽ nói chuyện vui vẻ nên bà ta cố gắng kéo dài thời gian, nhưng lại bỏ lỡ lúc Thẩm Nguyệt yếu đuối và cần sự giúp đỡ nhất.
Thẩm Nguyệt rơi vào hôn mê, không biết bản thân đã vượt qua thế nào.
Trong lúc mơ hồ, bên tai toàn là tiếng người huyên náo.
Nàng mở ra cặp mắt vô thần, không thể nhìn rõ thứ gì, chỉ thấy rất nhiều bóng người lóe lên trước mắt nàng, khiến nàng choáng váng.
Ngọc Nghiên quỳ dưới đất, nắm chặt tay nàng, khóc nhòe mắt, hét lên: “Công chúa! Công chúa mau tỉnh đi ạ!”
Đám bà đỡ bên cạnh lo lắng nói: “Công chúa, lúc này không thể ngủ được! Người phải dùng sức! Nếu không đứa bé sẽ không chui ra được, người và đứa bé sẽ đều gặp nguy hiểm!”
“Công chúa! Nô tỳ xin người, xin người hãy dùng sức!”
Cả người Thẩm Nguyệt là mồ hôi, lúc nóng lúc lạnh, tư duy của nàng không rõ ràng, tuy rằng nghe được nhưng lại không thể xoay chuyển nổi điều gì.
Cho đến khi Ngọc Nghiên cắn răng, lau nước mắt trên mặt, sau đó đánh một cái vào mặt Thẩm Nguyệt.
Cả căn phòng yên lặng như tờ.
Thẩm Nguyệt ngơ ngác nhìn Ngọc Nghiên, ánh mắt vô hồn lúc này mới nhìn thấy bóng dáng của Ngọc Nghiên.
Ngọc Nghiên đỏ bừng mắt nói với Thẩm Nguyệt: “Công chúa, nếu người không cố gắng lên thì đứa bé sẽ chết đấy! Người sẽ khó sinh mà chết! Không lẽ công chúa muốn bản thân chết không minh bạch như vậy sao! Nô tỳ cầu xin người hãy tỉnh táo lại!”
Cả đầu Thẩm Nguyệt ong ong, sau đó vẫn tỉnh táo lại, hít vào một hơi.
Sau đó phần bụng của nàng truyền đến một cơn đau kịch liệt, nàng hét lên, bắt đầu oằn mình dùng sức.
Đám bà đỡ thấy vậy đều thở phào nhẹ nhõm, sau đó không dám thả lỏng mà giúp Thẩm Nguyệt sinh con.
Có bà đỡ ở bên liên tục chỉ dẫn Thẩm Nguyệt hít thở, sau đó dùng sức.
Cả đầu Thẩm Nguyệt đầy mồ hôi, không ngừng thở sâu, cố gắng dùng toàn lực.
Nàng chưa từng sinh con, cho nên cảm thấy bản thân giống như đã đặt một chân vào điện Diêm Vương.
Nhưng nàng không thể khiến con mình chết cùng được.
Hoài thai khổ cực bao nhiêu tháng ròng, nàng nhất định phải sinh nó ra.
Nhất định!
Thẩm Nguyệt nắm chặt tay của Ngọc Nghiên, đôi mắt đen láy kiên cường vô cùng, đó là sự quyết tâm mà một người mẹ nên có nhất.
Trước đó, có lẽ nàng không quá quan tâm, cũng chưa chuẩn bị tốt để làm một người mẹ.
Nàng còn chưa yêu ai mà đến thế giới này lại có một đứa con.
Nhưng bây giờ, đứa bé sắp đi ra khỏi bụng nàng, nàng chưa từng cảm nhận được cảm giác này.
Mặc dù đau đớn vô cùng, nhưng nàng vẫn luôn cố gắng và dũng cảm vượt qua.
Ngọc Nghiên cũng đầy mồ hôi, nhìn mặt Thẩm Nguyệt không chút huyết sắc, cắn rách môi cũng phải nhịn, khiến cả căn phòng ngập mùi máu.
Ngọc Nghiên dùng sức cổ vũ: “Công chúa đừng bỏ cuộc, sắp xong rồi… sắp xong rồi ạ…”
Bà đỡ cũng khích lệ: “Công chúa cố lên, đã nhìn thấy đầu rồi!”
Thẩm Nguyệt cắn răng, cả người như dồn toàn bộ sức lực, chau mày nhíu mặt gào lên, sau đó cả người nàng run rẩy cực độ, mà nước mắt cũng ào ào tuôn ra.
Sau đó, nàng không biết bản thân đã cố gắng thế nào nữa.
Bên tai là tiếng nói của bà đỡ, còn lại đều trắng xóa.
Nàng đang chiến đấu những phút cuối cùng.
Sau đó, bà đỡ vui mừng hô lên: “Ra ngoài rồi, ra ngoài rồi!”
Thẩm Nguyệt xụi lơ, giống như hết sạch sức, chỉ còn lại cái xác khô.
Nàng không có sức mở nổi mắt để nhìn sang đứa bé.
“Công chúa!”, Ngọc Nghiên kinh hãi hô lên.
Nàng ta sờ vào trán Thẩm Nguyệt, nóng hầm hập.
Mưa tạnh.
Giọt mưa chảy lách tách trong khẽ lá, rơi xuống mái tôn, tạo ra tiếng tí tách.
Mây đen đã tan, hiện ra bầu trời sạch sẽ, bao trùm sắc trời nhàn nhạt.
Ánh hoàng hôn lan ra, mấy sợi sáng màu vàng kim rơi vào nóc nhà màu xám xanh của Trì Xuân Uyển, tỏa sáng lấp lánh trong nước mưa.
Tần Như Lương chờ ở bên ngoài, hắn ta tận mắt thấy mưa tạnh, hoàng hôn sau mưa không ngờ lại đẹp đến thế.
Chính tai hắn ta nghe thấy bà đỡ vui vẻ nói đứa bé đã sinh ra.
Bàn tay luôn ghì chặt trong tay áo bỗng dưng nới lỏng ra, Tần Như Lương thở dài một hơi.
Tần Như Lương không kịp thay đồ khô, lúc này quần áo đã ướt dính cả vào người hắn ta, hắn ta đứng bên ngoài, híp mắt nhìn lên trời.
Một giọt nước mưa từ trên mái hiên nhỏ xuống, vừa vặn rơi vào hốc mắt của hắn ta.
Mi mắt của hắn ta run rẩy.
Hắn ta có thể cứu được Liễu Mi Vũ rồi.
Nhưng hắn ta lờ mờ cảm giác như bản thân đã mất đi thứ gì.
Có lẽ hắn ta đã mất đi từ lâu, chẳng qua là giờ mới tỉnh ngộ, chỉ thấy rất mất mát.
.