Thẩm Nguyệt Một Kiếp Hồng Trần

Chương 177

Thẩm Nguyệt kéo tay Ngọc Nghiên chạy hết sức về phía trước, lúc đến ngã rẽ thì Thẩm Nguyệt giao Ngọc Nghiên cho Lưu Nhất Quái: “Đưa Ngọc Nghiên trốn đi mau, ta sẽ đánh lạc hướng chúng! Nếu ngươi không bảo vệ được Ngọc Nghiên thì ta sẽ chém ngươi đấy!”

Thẩm Nguyệt chủ động muốn đi dụ địch, Lưu Nhất Quái cầu còn không được, bèn kéo Ngọc Nghiên chạy sang hướng khác.

Sắc mặt Ngọc Nghiên trắng bệch, cố gắng giãy giụa: “Công tử!”

Thẩm Nguyệt lúc này cũng kệ, dẫn đám người kia qua con ngõ khác.

Đối phương đều cầm vũ khí, nếu cứng đối cứng thì Thẩm Nguyệt chắc chắn sẽ không đấu lại, nên nàng liều mạng chạy về phía nha môn quan phủ.

Nàng không tin đám người này có thể trắng trợn đánh nhau giữa nha môn.

Kết quả còn chưa đến nơi thì nhóm người kia đã phân thành hai đội chặn đánh Thẩm Nguyệt.

Đang định đánh nhau thì đột nhiên một tiếng nói ôn hòa vang lên: “A Nguyệt”.

Thanh âm này quá quen thuộc.

Thẩm Nguyệt theo tiếng nhìn lại, thấy một người đàn ông mặc đồ đen, bình tĩnh đứng ở bên đường.

Người thường thấy có đánh nhau thì chỉ sợ không tránh kịp, nhưng hắn thì lại bình thản vô cùng.

Nhưng hắn còn đeo một mặt nạ, trông bình thường nhưng vẫn diễm lệ mà quỷ dị, che được hết mặt của hắn, chỉ để lộ một đôi mắt.

Tuy rằng Thẩm Nguyệt không thấy rõ mặt, nhưng vẫn nhận ra đây là Tô Vũ.

Hắn thích mặc đồ đen khi ra ngoài, bên vai có mấy sợi tóc phất phơ, đôi mắt thon dài, nàng đã quá quen.

Ngoài hắn ra thì không có ai trên đời gọi nàng là “A Nguyệt” nữa. Giọng nói của hắn mềm dịu như ngọc, dư âm còn văng vẳng bên tai.

Thẩm Nguyệt không ngờ rằng nàng sẽ gặp hắn ở đây.

Đám người kia cầm vũ khí tấn công Thẩm Nguyệt, Thẩm Nguyệt đang đang đà chạy đến bên đường, kéo Tô Vũ đi về con phố bên cạnh để trốn tiếp.

Mặc kệ, có Tô Vũ ở đây thì tỉ lệ thắng coi như tăng lên mạnh hơn rồi.

Tốt nhất là Tô Vũ không nên đánh nhau giữa thanh thiên bạch nhật, nên Thẩm Nguyệt bèn dẫn người đến một ngõ cụt không người đặt chân.

Nhóm người kia cầm gậy gộc trong tay, lần lượt tới gần, chắc chắn nói: “Để xem ngươi còn chạy đi đâu!”

Thẩm Nguyệt đẩy Tô Vũ ra, nói: “Mau đánh họ giúp ta! Đánh thắng thì ta sẽ cảm ơn ngươi!”

Đối phương cho người đầu tiên xông lên, Tô Vũ liền lật tay cướp lấy gậy của hắn ta, nhìn như không dùng bao nhiêu sức nhưng lại vung chân đạp bay kẻ kia.

Đám người thấy vậy thì cùng nhau xông lên.

Thẩm Nguyệt cũng không rảnh rỗi, cướp một cây gậy, kết hợp với Tô Vũ, không bao lâu sau bèn đánh cho đám người này rụng rời hết.

Bọn họ bị đánh cho sợ hãi, không dám tiến lên trước nữa.

Tô Vũ lạnh nhạt tiến lên trước một bước, bọn họ liền run rẩy lùi về sau.

Lúc Tô Vũ không định làm gì ai thì trông rất dịu dàng vô hại, văn hoa nho nhã, nhưng đến lúc đánh nhau thì lực tấn công sẽ cực kỳ mạnh.

Thẩm Nguyệt nhìn bóng lưng hắn, quá đẹp trai!

Tô Vũ mặt không đổi sắc bước lên liền năm, sáu bước. Đám người kia sợ hãi lui về sau đến ngã cả ra, cuối cùng quay đầu hoảng hốt chạy ra khỏi con ngõ cụt này.

Tô Vũ lúc này mới quay lại nhìn Thẩm Nguyệt, trong đôi mắt hẹp dài có một loại uy hiếp rất rõ ràng.

Thẩm Nguyệt xin thề, đây là lần đầu tiên Thẩm Nguyệt cảm thấy Tô Vũ thật đứng đắn...

Nàng mỉm cười, gượng gạo nói: “Tô Vũ, hôm nay ngươi đẹp trai thật”.

Nhất thời, sự nghiêm nghị trong mắt Tô Vũ biến mất, đôi tay trắng trẻo khẽ bỏ mặt nạ ra, nét nhu tình trong mắt cũng hiện hữu, khẽ nhếch mày: “Ta đeo mặt nạ thì sao cô biết hôm nay ta đẹp trai?”

Thẩm Nguyệt nghiêm túc nói: “Ngươi hôm nào cũng đẹp trai, hôm nay thì cực kỳ đẹp trai! Thật đó! Ta không lừa ngươi đâu! Ai lừa làm chó!”

“Cô không định kể cho ta nghe là có chuyện gì xảy ra à?”

Thẩm Nguyệt sờ mũi, tùy tiện nói: “Đại khái là ra ngoài kiếm miếng cơm, nhưng có người gai mắt ta, nên muốn xử ta đấy”.

Tô Vũ ung dung phất tay áo, rồi lại phủi góc áo, nói: “Ta ra ngoài kiếm cơm lâu như vậy rồi nhưng có bao giờ bị nhiều người nhắm vào một lần như cô đâu?”

Thẩm Nguyệt nhìn hắn, nói: “Đó là bởi vì ngươi khác người thường. Ngươi đẹp trai như thế, ai muốn làm kẻ địch với ngươi chứ, dù là kẻ địch cũng không nỡ đánh nữa là”.

Tô Vũ bật cười, nói: “Cô tưởng là nói mấy câu dễ nghe thì chuyện này coi như xong à? Cô không nói cho ta nghe thì để ta nói cho cô nghe vậy”.

“Nghe nói cô mở một quán cho vay tiền ở đối diện sòng bạc Thiên Kim, cho người thua cược trong đó vay tiền”.

“Ai không trả đủ tiền sẽ phải đến bến tàu làm công để trả hết số tiền vay ở chỗ cô, khiến cho sòng bạc mất đi một bộ phận khách hàng”.

“Sòng bạc Thiên Kim là sòng bạc lớn nhất kinh đô, ông chủ phí sau là người có quyền, thế mà cô cũng dám chọc vào?”

Thẩm Nguyệt bị Tô Vũ đè vào tường, Tô Vũ dựa vào ưu thế hình thể mà nhìn nàng từ trên cao.

Mùi trầm hương xộc đến, Thẩm Nguyệt lập tức cảm thấy không gian hơi chật hẹp.

Thẩm Nguyệt nói: “Ngươi biết rồi còn cố hỏi ta?”

Lạ thật đấy, sao nàng cứ cảm thấy xét về khí thế thì nàng yếu hơn hắn một bậc nhỉ? Không lẽ là vì vấn đề chiều cao nên nàng bị ảo giác?

Tô Vũ hạ giọng, tiếng nói như vang bên tai: “Nếu ta không canh chừng cô thì có phải cô sẽ chọc thủng luôn một lỗ trên bầu trời Thiên Đô không? Hả?”

Thẩm Nguyệt lườm hắn, nói: “Bầu trời kinh thành vừa cao vừa rộng, ta mà chọc thủng được một lỗ thì còn cần ở đây lăn lộn hay sao?”

“Tô Vũ, đừng có nghiêm trọng hóa vấn đề như vậy, chẳng phải là gây chút thù oán với người ta thôi sao, không đau thương thì sẽ không có thành công, nghĩ rộng một chút có phải thoải mái không”.

“Vậy mấy ngày này cô kiếm được bao nhiêu rồi?”, Tô Vũ hỏi.
Bình Luận (0)
Comment