Thẩm Nguyệt Một Kiếp Hồng Trần

Chương 189

“Ngươi nói ngươi không biết, tối qua ngươi dâng trà bánh, khi Ngọc Nghiên ra sân viện thì bị đổ thuốc, tại sao ngươi không nói, tại sao lại phải cho Thôi thị và Ngọc Nghiên vào trong phòng, sau đó đi gọi Tần Như Lương đến?”

Triệu thị cắn răng phủ nhận.

Thẩm Nguyệt lạnh lùng hung dữ nói: “Nhị nương, vào phòng bà ta lục soát”.

Triệu thị lập tức hoảng sợ.

Trước đây bà ta rất ít làm chuyện như này, trước khi làm đâu có chuẩn bị. Huống hồ tối qua sau khi xảy ra chuyện, bà ta bị Thôi thị nhốt lại, vốn không có cơ hội tiêu hủy chứng cứ.

Thôi thị lập tức đến phòng Triệu thị lục soát, chỉ lúc sau đã tìm ra hai chai thuốc, bên trong còn có thuốc mê chưa dùng hết.

Thẩm Nguyệt bày hai chai thuốc xanh đỏ trước mặt Triệu thị nói: “Triệu mụ, đây là cái gì?”

“Công chúa, nô tì…”

“Ai đưa thuốc này cho bà?”, Thẩm Nguyệt quan sát vẻ mặt bà ta, hỏi: “Bà nói thật cho ta, là Mi Vũ hay Hương Phiến?”

Triệu thị lắc đầu quầy quậy: “Không có ai cả… là nô tỳ nhất thời hồ đồ…”

“Mi Vũ không thể nào cam tâm dâng Tần Như Lương lên giường của ta, là Hương Phiến đúng không?”

Triệu thị vẫn lắc đầu.

Thẩm Nguyệt nói: “Nếu ngươi khai ra thì ta có thể tha cho ngươi một lần, nếu không khai, thì đừng trách ta giáng cho ngươi tội hạ độc hãm hại chủ tử”.

Nhưng cuối cùng Triệu thị vẫn không khai.

Triệu thị cố chấp, đã hứa với Hương Phiến không nói ra thì kiên quyết sẽ không nói.

Hương Phiến cũng là phu nhân của tướng quân, Triệu thị vẫn luôn cho rằng nàng ta làm vậy cũng vì muốn tốt cho tướng quân, sự việc đã bại lộ, thì việc gì phải lôi nàng ta vào.

Triệu thị còn mong Hương Phiến có thể hầu hạ Tần Như Lương thật tốt, tương lai sinh thêm con cái cho phủ tướng quân.

Thẩm Nguyệt nhìn chằm chằm đôi mắt của Triệu thị, cười lạnh lùng nói: “Kể cả ngươi không nói thì ta cũng biết là ai”.

Sau đó Triệu thị bị đưa đến chỗ quản gia, chứng cứ xác thực, bảo quản gia xử lý theo gia pháp.

Theo gia pháp, Triệu thị làm ra hành vi này, sẽ bị đánh gậy một trận thật mạnh rồi đuổi ra khỏi phủ, sống chết có số, đó là chuyện rất bình thường.

Quản gia cũng cầu xin cho Triệu thị, nói: “Công chúa, Triệu mụ là người hầu hạ bên cạnh lão phu nhân trước đây, đuổi đi không nơi nương tựa cũng đáng thương. Lão nô xin công chúa niệm tình Triệu mụ trước đây tận tâm tận lực hầu hạ, tha cho bà ta lần này đi”.

Thẩm Nguyệt mặt không đổi sắc nói: “Chính vì bà ta tận tâm tận lực, suýt nữa hại ta hai lần sảy thai, ta cũng không so đo với bà ta, lần này suýt nữa hại chết Bắp Chân, lôi bất kỳ điều gia pháp nào ra, bà ta cũng phạm tội chết!”

Nàng nhìn quản gia, lại nói: “Hôm nay chỉ đuổi bà ta ra khỏi phủ, các ngươi cầu xin, chẳng lẽ không cảm thấy ta đã rất khai ân rồi sao?”

Cuối cùng khi quản gia quay người rời đi, Thẩm Nguyệt vẫn thay đổi chủ ý: “Có thể không đuổi bà ta ra khỏi phủ, nhưng tốt nhất ngươi vĩnh viễn đừng để ta nhìn thấy bà ta. Đánh gậy không được thiếu một cái, để ta biết các ngươi dám nhẹ tay, lần sau ta sẽ đuổi bà ta đi”.

Quản gia vui mừng, trả lời nói: “Công chúa yên tâm, lão nô nhất định xử phạt công bằng, tuyệt không dám nể tình riêng!”

Khi Triệu thị bị phạt đánh gậy vô cùng mạnh, công chúa miễn cho bà ta không bị đuổi ra khỏi gia môn, cho dù mạnh nữa bà ta cũng chịu được.

Nhưng cơn đau nổi lên, Triệu thị vẫn không nhịn được bật khóc ra tiếng, vừa khóc vừa tạ tội với Thẩm Nguyệt.

Cả buổi sáng Hương Phiến đều thấp thỏm bất an.

Nghe nha hoàn nói Triệu thị bị đánh rất thê thảm, Hương Phiến không nhịn được run lên bần bật.

Không thể tránh, cuối cùng Thẩm Nguyệt cũng đến cửa, chủ động đến Hương Tuyết Uyển.

Hương Phiến nhìn nàng, sắc mặt tái nhợt, vội vàng quỳ xuống.

Thẩm Nguyệt liếc nàng ta, nói: “Hương Phiến, ngươi rất sợ phải không?”

“Thiếp, thiếp thân chỉ là đêm qua nghỉ ngơi không tốt, cho nên tinh thần ngẩn ngơ…”

Thẩm Nguyệt nhướn mày, nói: “Cũng phải, đêm qua Tần tướng quân không thể có được gì ở Trì Xuân Uyển, đương nhiên muốn đến chỗ ngươi để thỏa mãn”.

Nàng nhìn tà áo Hương Phiến thấp thoáng nếp nhăn, hỏi: “Mùi vị có dễ chịu không?”

Hương Phiền cắn môi, im lặng.

“Chuyện Triệu thị bị phạt ở đình trước, ngươi đã biết chưa?”, Thẩm Nguyệt thản nhiên nhìn nàng ta một cái, lại hỏi.

Hương Phiến cố giữ bình tĩnh, nói: “Thiếp thân có nghe nói, chỉ là trước đây Triệu mụ trung thành với công chúa, không biết lần này bà ta đã phạm tội gì mà bị phạt nặng như vậy”.

“Ngươi không biết thật ư?”

“Thiếp thân không biết thật…”

“Nhưng Triệu thị khai hết rồi”, Thẩm Nguyệt thản nhiên nói.

Hương Phiến kinh hãi, tất cả nỗi kinh hoàng đều thể hiện ra lời nói: “Nhưng… thiếp thân nghe nói Triệu mụ đã một mình gánh chịu toàn bộ sai lầm… không biết bà ta… đã khai những gì?”

Thẩm Nguyệt cong môi, nói: “Chẳng phải ngươi nói không biết Triệu thị đã phạm tội gì, sao lại biết bà ta gánh hết ta một mình?”

Hương Phiến mới hiểu ra Triệu thị không hề khai điều gì, Thẩm Nguyệt đang thử nàng ta.

Nếu Triệu thị đã khai hết, đâu thể một mình chịu phạt, nàng ta sớm bị liên lụy, cùng chịu phạt rồi.

Hương Phiến cố nở nụ cười nói: “Thiếp thân phái nha hoàn đi nghe ngóng mới biết. Thiếp thân thực sự cảm thấy đáng tiếc, Triệu mụ là người tậm tâm tận lực, sao lại gây bất lợi cho công chúa, có lẽ bà ta chỉ nhất thời hồ đồ, công chúa đuổi bà ta đi, chẳng phải mất đi một người đắc lực bên cạnh sao?”

Thẩm Nguyệt hơi khom người ghé lại gần nàng ta, nhìn chằm chằm đôi mắt của nàng ta, bỗng đưa tay đỡ cằm của nàng ta rồi nâng mạnh lên.

Hương Phiến thầm hít một hơi.

Thẩm Nguyệt thờ ơ nói: “Người bên cạnh phạm lỗi thì đã phạt như vậy, nếu là người khác phạm lỗi, ngươi cảm thấy ta có hạ thủ lưu tình không?”

Thẩm Nguyệt nheo mắt, nói: “Ta cho ngươi một cơ hội, khai thật ra, có phải ngươi đưa thuốc cho bà ta không?”

Hương Phiến một mực phủ nhận: “Thiếp thân thực sự không biết công chúa đang nói thuốc gì…”

“Còn nhớ khi ta đồng ý giúp ngươi, ngươi đã nói thế nào không?”

Sắc mặt Hương Phiến tái nhợt: “Thiếp thân đã lập lời thề trước mặt công chúa, tuyệt đối sẽ không đối địch với công chúa…”

Thẩm Nguyệt buông nàng ta ra.

Hương Phiến phủ phục dưới đất thở hổn hển.

Thẩm Nguyệt cúi mắt thản nhiên nhìn nàng ta, nói: “Triệu mụ luôn một lòng hướng về phủ tướng quân không phải là giả, nhưng bà ta cần cù chăm chỉ làm việc, thật thà an phận, không biết dùng thủ đoạn đê hèn như này. Nếu để ta biết là người nào âm thầm dạy cho bà ta, ngươi biết hậu quả rồi đấy”.
Bình Luận (0)
Comment