Thẩm Nguyệt Một Kiếp Hồng Trần

Chương 195

Sau khi Hương Phiến bị đẩy vào Minh Nguyệt Lâu, tên gọi cũng không thay đổi nhiều, chỉ đổi từ Hương Phiến thành Phiến nhi, nghe có vẻ lả lướt khéo léo hơn nhiều.

Hương Phiến kinh ngạc ngẩng đầu lên, vừa nhìn thấy Thẩm Nguyệt cùng Ngọc Nghiên thì sắc mặt đã trắng bệch.

Nàng ta không dám trái lời nên phải dẫn hai người đi vòng qua tiền sảnh ra dãy phòng phía sau.

Minh Nguyệt Lâu có ba tầng, tầng dưới cùng chính là tầng dành cho tầng lớp hạ đẳng nhất, tầng chính giữa dành cho tầng lớp trung lưu còn tầng trên cùng dành cho tầng lớp thượng lưu.

Tầng hạ đẳng nhất cũng là tầng rẻ mạt nhất, chỉ cần có chút tiền thì ai cũng có thể bắt cô nương ở tầng này hầu hạ.

Xét về dung mạo thì Hương Phiến cũng có thể được xếp vào tầng trung lưu thượng lưu, nhưng bởi vì nàng ta vừa bị bán vào đã không chịu nghe lời cho nên liền bị tú bà trong kỹ viện bắt phải nếm mùi làm kỹ nữ thấp kém nhất trước.

Phải cho nàng ta nếm đủ đau khổ thì nàng ta mới biết chấp nhận số phận của mình.

Bài trí của căn phòng dưới rất đơn giản, có một chiếc giường, một chiếc bàn và một vài chiếc ghế dài. Mùi hương trong phòng là của loại hương kém chất lượng cho nên khiến cho người khác khá khó chịu.

Hương Phiến nói: "Ngồi đi. Thật sự cực khổ cho công chúa phải đến một nơi như thế này để thăm ta".

Ngọc Nghiên cảm thấy trong phòng này chỗ nào cũng dơ bẩn cho nên liền lấy khăn tay trải xuống ghế rồi mới cho Thẩm Nguyệt ngồi xuống.

"Ngươi sống ở đây có thuận lợi không?", Thẩm Nguyệt hỏi.

Hương Phiến cười thảm hai tiếng, nói: "Cô nói thuận lợi là thuận lợi như thế nào? Công chúa không nhìn thấy ta bây giờ sống không bằng chết hay sao? Công chúa hẳn là đến đây để xem kết cục của ta hiện tại, nhìn thấy ta thế này chắc là đã vừa lòng rồi chứ gì?"

Thẩm Nguyệt nói: "Nếu như ta nói mình tâm bình khí hòa đến thăm ngươi thì ngươi nhất định sẽ nói ta là mèo khóc chuột giả từ bi. Cho nên quên đi, cứ xem như là ta đến đây để xem chuyện nực cười của ngươi".

Hương Phiến rót hai tách trà, một cho mình và một cho Thẩm Nguyệt rồi nói: "Nếu như công chúa đã chỉ đích danh muốn ta hầu hạ thì ta tất nhiên phải hầu hạ công chúa thật tốt. Mời công chúa uống trà. Hy vọng công chúa không chê trà nơi này dơ bẩn".

Thẩm Nguyệt bưng tách trà lên, trong lúc đang muốn uống thì lại đặt xuống nói: "Mau mở cửa sổ ra một chút đi, mùi hương trong này thật sự khiến ta khó chịu".

Hương Phiến đành phải đứng dậy đi mở cửa sổ.

Sau đó nàng ta quay lại ngồi xuống rồi nói: "Công chúa thân là nữ nhân, đúng là cực khổ cho công chúa phải đến tận một nơi thế này để xem chuyện nực cười của ta", nói đoạn, nàng ta uống một ngụm trà rồi lại hỏi: "Chuyện mà Liễu Mi Vũ biết được đều là do cô nói hay sao?"

Thẩm Nguyệt bĩu môi nói: "Bây giờ truy cứu những chuyện đó còn có ý nghĩa gì?"

"Dù cô không thừa nhận thì ta cũng biết là cô!", Hương Phiến nói: "Không ngờ đến cuối cùng cô vẫn nhúng tay vào. Rốt cuộc cô đã biết được chuyện này khi nào và làm sao cô lại phát hiện ra?"

Thẩm Nguyệt nhướng mày nhìn nàng ta rồi nói: "Ngươi cho rằng ngươi ở trước mặt ta thề độc không đối địch với ta thì ta có thể hoàn toàn tin tưởng ngươi mà giúp ngươi hay sao? Ngươi thấy trên đời này có bao nhiêu người lập lời thề bị thiên lôi đánh nhưng có bao nhiêu người bị ứng nghiệm chứ?"

"Nói chung muốn khống chế được ngươi thì ta nhất định phải nắm được cái đuôi của ngươi", Thẩm Nguyệt bưng tách trà lên giả vờ uống một ngụm.

"Sống trên đời không thể không đề phòng kẻ khác, ta chỉ giữ một nhược điểm của ngươi nhưng nếu như ngươi biết an phận thủ thường thì ta cũng không định truyền nó ra ngoài. Đáng tiếc, chính ta cũng không ngờ lại phải dùng nó trong ngày hôm nay".

Hương Phiến lộ ra vẻ căm hận, nếu như không phải vì Thẩm Nguyệt thì nàng ta sẽ không rơi vào kết cục như thế này!

Nàng ta nghiến răng nghiến lợi nói: "Ta chẳng qua chỉ đưa cho Triệu thị hai lọ thuốc mà cô lại hại ta ra nông nỗi này!"

Thẩm Nguyệt liếc mắt nhìn nàng ta, lạnh lùng nói: "Ta hại ngươi thế nào? Ngươi bây giờ chẳng phải còn tốt hơn bị băm nhỏ cho chó ăn hay sao? Không phải là ta đã thủ hạ lưu tình rồi hay sao?"

Hương Phiến kích động, đứng dậy vỗ bàn phẫn nộ nói: "Thủ hạ lưu tình? Cô có biết cuộc sống hiện giờ của ta như thế nào không?"

Vừa nói nàng ta vừa vén tay áo, mở toạc vạt áo trước, rưng rưng nước mắt căm hận nói: "Nhìn đi! Cô nhìn xem! Ở đây không có ai mà không ức hiếp ta! Quản sự kêu ta đi tiếp khách, nếu như ta không theo thì tất cả ma cô trong Minh Nguyệt Lâu đều sẽ hung hăng tiến vào phòng ra ức hiếp ta cho đến khi nào ta theo mới thôi".

Hương Phiến rơi nước mắt, rùng mình nói: "Bọn chúng sẽ không quan tâm ta có bị thương hay không, hễ có khách đến là ta đều phải tiếp. Dù có bao nhiêu người đến cùng một lúc..."

Kỹ nữ rẻ mạt nhất không có quyền lên tiếng ở đây.

Thẩm Nguyệt lúc này mới biết được chỉ cần kỹ viện mở cửa thì bất luận có bao nhiêu người nhân trả tiền chỉ đích danh Hương Phiến, bất luận có cùng một thời gian hay không thì Hương Phiến đều phải tiếp, ai đến cũng không được cự tuyệt.

Một lời nói của Hương Phiến đã khiến Thẩm Nguyệt phải nhíu mày, trong khi Ngọc Nghiên thì cảm thấy khó chịu đến mức muốn buồn nôn.

Hương Phiến hung hăng trừng mắt nhìn Thẩm Nguyệt nói: "Cô nói sẽ bảo vệ ta, sẽ cứu ta, tại sao ngày hôm đó cô không xuất hiện! Cô mới là kẻ chủ mưu đứng phía sau, chính là kẻ ác độc nhất!"

Ngọc Nghiên tức giận nói: "Hương Phiến, ăn nói cho đàng hoàng!"

Thẩm Nguyệt không hề tỏ ra tức giận, chỉ nói: "Hương Phiến, ngươi nói cho rõ ràng, trước đây ta đã từng nói nếu như ngươi dám có ý đồ xấu xa với ta thì ta có thể nâng ngươi lên được cũng có thể đạp ngươi xuống được".

Hương Phiến cười to hai tiếng nói: "Hay lắm, ta chẳng qua chỉ là một quân cờ của cô, một quân cờ cô dùng để đối phó với Liễu Mi Vũ".

Thẩm Nguyệt vẫn chậm rãi nói: "Vậy ngươi nói xem kể từ khi ngươi lên làm tam phu nhân ta có từng xúi giục lợi dụng ngươi làm cái gì cho ta chưa?"

“Ngươi muốn cái gì, ngươi có được cái gì thì toàn bộ đều do chính bản thân ngươi làm ra”.

"Chuyện ngươi có thể làm cho ta chỉ có duy nhất một chuyện đó là ổn định đội hình ba góc cân bằng trong phủ, nếu như ngươi không tác loạn thì bây giờ ngươi vẫn có thể sống tốt".

"Nhưng ngươi vẫn không biết an phận thủ thường, cuối cùng vẫn muốn hại ta", Thẩm Nguyệt lãnh đạm nói: "Bây giờ ngươi còn muốn trách ngược lại ta hay sao?"

Hương Phiến nghiến răng nghiến lợi nói: "Ta hại cô? Đó chẳng qua là ta suy nghĩ cho cô mà thôi! Không phải trước đây cô luôn gào khóc muốn được đại tướng quân sủng hạnh hay sao, bây giờ ta cố sức mang hắn ta đến cho cô thì cô lại ra vẻ cự tuyệt!"
Bình Luận (0)
Comment