Thẩm Nguyệt Một Kiếp Hồng Trần

Chương 199

Khi đi đến đầu ngõ, ánh đèn trên phố dường như càng trở nên ảm đạm mông lung.

Tô Vũ nắm lấy cánh tay Thẩm Nguyệt để dừng bước chân nàng lại, nhẹ giọng nói: "Lần trước không phải cô nói muốn mời ta ăn cơm sao? Hẹn hai ngày sau được không?"

Không đợi Thẩm Nguyệt đáp lại thì Ngọc Nghiên đã tiến lên phía trước.

Thẩm Nguyệt cảm thấy rất kỳ lạ, không phải vừa nãy nàng mới cãi nhau với Tô Vũ sao? Sao bây giờ lại hòa hảo như vậy?

Nhắc đến chuyện mời cơm thì cũng không phải là nàng không mời nổi, nàng cũng phải đáp tạ hai lần hỗ trợ của Tô Vũ, thế là Thẩm Nguyệt buồn bực gật đầu nói: "Cứ chọn thời gian mà ngươi cảm thấy thuận tiện đi. Ngọc Nghiên, chúng ta trở về".

Ngọc Nghiên thấy bầu không khí giữa hai người không đúng lắm thì liền nắm chặt đôi bàn tay trắng như phấn, cả gan hỏi Tô Vũ: "Ngươi, rõ ràng ngươi ức hiếp công tử nhà ta!"

Tô Vũ híp mắt liếc nhìn, Ngọc Nghiên lập tức biến mất.

Thẩm Nguyệt và Ngọc Nghiên đi phía trước, Tô Vũ cứ đi theo phía sau cho đến khi hắn nhìn thấy Thẩm Nguyệt bước vào cổng phủ tướng quân một cách an toàn.

Ngọc Nghiên nhìn thấy Thẩm Nguyệt rầu rĩ không vui cho nên vừa tiến vào Trì Xuân Uyển đã không nhịn được phải hỏi: "Công chúa, có phải Tô đại nhân ức hiếp người hay không, người nói cho nô tỳ biết, nô tỳ sẽ cùng người xử lý hắn!"

"Lúc hai người ở trong ngõ tối, hắn, hắn,... có làm gì công chúa không?"

Thẩm Nguyệt hoàn hồn lại, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang vô cùng lo lắng của Ngọc Nghiên thì nói: "Công chúa của ngươi là người tùy tiện như vậy sao? Nếu thật sự muốn làm chuyện gì thì ta còn không biết chọn chỗ tốt hơn để làm à?"

Ngọc Nghiên thấy Thẩm Nguyệt vẫn ăn mặc chỉnh tề, ngoại trừ đầu tóc có chút rối thì không có chuyện gì nghiêm trọng.

Ngọc Nghiên vẫn lo lắng nói: "Vậy thì tại sao công chúa lại ủ rũ như vậy, Tô đại nhân hẳn đã khiến công chúa không vui".

Thôi thị nghe được động tĩnh liền đi ra mở cửa.

Ánh đèn vàng trong nhà đổ ra ngoài.

Đứng trước cửa nhà, Thẩm Nguyệt hoàn toàn bình tĩnh lại, nhìn Ngọc Nghiên nói: "Hắn nói ta ghen".

Ngọc Nghiên không nói nên lời.

Sau đó Thẩm Nguyệt mới nhận ra câu này giống như một câu bỡn cợt, vừa xoay người bước vào phòng thì nàng đã bật cười nói: "Ha ha, hắn lại còn dám nói ta ghen".

Thôi thị và Ngọc Nghiên nhìn nhau, Thôi thị nhép miệng hỏi: "Đã có chuyện gì xảy ra vậy?"

Ngọc Nghiên lắc đầu, biểu thị rằng nàng ta cũng đang bối rối.

Sau đó Thẩm Nguyệt đá vào cột giường trong phòng rồi bắt đầu mắng loạn cả lên: "Ghen, ghen cái rắm! Ngươi cho rằng ngươi quý hoá lắm hay sao! Đừng xúc phạm chỉ số thông minh của ta chứ, cái đồ tự cho mình là đúng! Ta rõ ràng là đang rất tức giận mắng chửi ngươi đó, bộ đẹp trai thì hay lắm sao!"

Ngọc Nghiên và Thôi thị bước vào ngơ ngác nhìn thấy Thẩm Nguyệt đang ôm cột giường thở hổn hển thì có chút thất kinh.

Thẩm Nguyệt vừa thở vừa ôm lưng tự nhủ: "Được lắm, được lắm, xem như ngươi đẹp trai nên lợi hại, đúng rồi, tại sao ta phải tức giận chứ?"

Cột giường lắc lư, Bắp Chân đang ngủ cũng bị lay động tỉnh giấc, chậm rãi mở đôi mắt trong veo nhìn Thẩm Nguyệt.

Thẩm Nguyệt nói với nó: "Đánh bây giờ, nhắm mắt lại tiếp tục ngủ đi!"

Thôi thị nhanh chóng nói: "Ngọc Nghiên, mau đi lấy nước về cho công chúa tắm rửa nghỉ ngơi đi".

Thẩm Nguyệt ngâm mình trong nước nóng, nghĩ về lý do tại sao mình lại tức giận như vậy.

Cuối cùng nàng đã đưa ra kết luận đại khái rằng bởi vì bầu trời tối đen cho nên đã ảnh hưởng đến tầm nhìn cùng tâm trạng của nàng.

Thẩm Nguyệt hỏi Ngọc Nghiên: "Ngọc Nghiên, ngươi có nghĩ rằng ta đang ghen không? Từ người của ta có thể ngửi được mùi ghen sao?"

Ngọc Nghiên lắc đầu kiên quyết nói: "Là Tô đại nhân nói bừa! Công chúa rõ ràng đang tức giận, nô tỳ chỉ ngửi thấy mùi tức giận mà thôi".

"Công chúa nghĩ xem, Tô đại nhân đã vào Minh Nguyệt Lâu kéo công chúa ra ngoài khiến cho công chúa bị bao nhiêu người dòm ngó".

"Tô đại nhân không hề mảy may cảm thấy có lỗi với hành động của mình, thậm chí còn kéo công chúa đến một nơi tối tăm, lúc đó khi đứng trước một người đàn ông như vậy công chúa sẽ rất dễ lo lắng. Tô đại nhân rõ ràng muốn làm suy yếu ý chí của công chúa!"

Thẩm Nguyệt như bừng tỉnh, liền nói: "Ngươi phân tích rất thấu triệt".

Nghĩ đi nghĩ lại, nàng cũng không cần phải tức giận với Tô Vũ, nói không chừng Tô Vũ còn rất vui vẻ khi nhìn thấy nàng nhảy dựng lên vì tức giận.

Lần này xem như ta thua, lần sau ta nhất định sẽ trả lại.

Ngọc Nghiên ở bên cạnh lại bắt đầu nhắc nhở: "Công chúa, nô tùỳ thấy Tô đại nhân tâm cơ rất sâu, công chúa đừng để bị hắn lừa gạt. Hôm nay hắn đã đe dọa nô tỳ, chứng tỏ hắn thật sự không phải là người tốt. Lần sau công chúa vẫn nên ít gặp hắn thì tốt hơn".

Thẩm Nguyệt thở dài, nhưng nàng đã đồng ý hai ngày sau mời Tô Vũ ăn cơm. Không biết phải đến lúc nào thì mới có thể ít lui tới gặp hắn?

Sau khi tắm rửa xong Thẩm Nguyệt lên giường nằm.

Ngọc Nghiên vén chăn bông, sau khi làm ấm giường xong liền nói: "Công chúa đừng suy nghĩ nhiều, người nghỉ ngơi sớm đi".

"Ngươi cũng đi ngủ đi".

Thẩm Nguyệt xoay người đối diện với Bắp Chân, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt mềm mại của Bắp Chân rồi ôm nó vào lòng.

Đèn trong phòng không được tắt, vẫn chiếu sáng như trước giờ vẫn vậy.

Thẩm Nguyệt tháo cây sáo trúc ra khỏi thắt lưng rồi nghịch nó trong lòng bàn tay.

Nàng vuốt ve những hoa văn khắc trên cây sáo trúc, sau đó lại có một số chuyện xưa bất giác hiện lên trong trí óc của nàng.

Chuyện liên quan đến sáo trúc cũng liên quan đến Tô Vũ.

Quả thật là đêm nay quá tối cho nên khi Tô Vũ ôm chặt nàng trong ngõ nhỏ thì nàng mới có tâm trạng hoảng loạng bối rối.

Giờ nghĩ lại, cảm giác đó đã nguội đi không ít.

Nhưng nó vẫn khiến hơi thở của Thẩm Nguyệt có chút nghẹn lại.

Trong vô thức, những ngón tay của nàng dùng sức nắm chặt lấy cây sáo trúc. Khi nàng nhắm mắt lại, nàng đã đẩy tất cả những hình ảnh hỗn loạn đó ra khỏi tâm trí.

"Ta không biết có phải thật hay không, không thể hấp tấp vọng động".

Có lẽ là do quen biết đã lâu cho nên trong nàng mới dần dần hình thành một thói quen.

Nàng đối với cái ôm của hắn dường như đã dần dần hình thành nên một loại tâm lý ỷ lại.

Bởi vì mỗi một lần, hắn đều luôn xuất hiện bên cạnh nàng.

Cho dù nàng có thật sự nghiện nó thì cũng chẳng liên quan gì đến tình cảm nam nữ.

Thẩm Nguyệt thậm chí còn không biết chính mình muốn gì thì làm sao biết được Tô Vũ muốn gì.

Đối với nàng mà nói thì hắn chắc chắn là một bãi mìn, hoặc là nơi có giăng lưới điện và đề tấm biển "Nơi này có điện, nguy hiểm cấm vào". Nếu như nàng biết khôn thì nàng phải nhanh chóng lùi lại, không bao giờ tiến thêm dù chỉ một bước.

Thậm chí chỉ một bước nhỏ thôi cũng không được.
Bình Luận (0)
Comment