Thẩm Nguyệt Một Kiếp Hồng Trần

Chương 207

Ngọc Nghiên hiểu ra, tức giận nói: "Liễu thị thật sự quá thâm độc! Chuyện thất đức như vậy mà ả ta cũng dám làm ra! Công chúa, bây giờ chúng ta nên làm sao đây?"

Ngọc Nghiên đề nghị: "Hay là ngày mai nô tì bảo thêm nhiều người hầu canh giữ ở cửa sau, không cho kẻ xấu đột nhập vào".

“Không cần thiết”, Thẩm Nguyệt nói: “Làm như vậy thì Mi Vũ sẽ biết chính Hương Lăng đã phản bội ả ta và làm lộ tin ra ngoài. Ta còn muốn Hương Lăng ở bên cạnh Mi Vũ thêm một thời gian nữa".

Nói đoạn, nàng lại nở nụ cười thần bí nói thêm: "Ả ta muốn chơi với ta sao? Ta sẽ chơi với ả ta đến cùng, nhưng cuối cùng ả ta đừng nên khóc đó!"

Trì Xuân Uyển không có động tĩnh gì, Thẩm Nguyệt cũng cho Ngọc Nghiên thực hiện bất kỳ biện pháp bảo vệ nào.

Bữa tiệc mừng trăm ngày tuổi của tiểu công tử tưởng chừng như vô cùng êm thấm cũng đã đến.

Thẩm Nguyệt đã dậy từ sáng sớm để cùng với Thôi thị tắm rửa sạch sẽ cho Bắp Chân.

Sau khi tắm rửa sạch sẽ thơm phức, mặc vào bộ y phục nhỏ bé đáng yêu, đứa trẻ trông vô cùng trắng trẻo dễ cưng.

Chỉ có điều nó chẳng nói cũng chẳng cười.

Thẩm Nguyệt đứng ở trong sân, giơ cao Bắp Chân lên trời rồi cười nói: "Cười đi, cười một chút thì mẹ mới đặt xuống"."

Bắp Chân có vẻ hơi sợ hãi, nó không ngừng vươn bàn tay nhỏ bé của mình ra nắm chặt lấy cánh tay của Thẩm Nguyệt, không ngừng đá chân.

Dần dần dường như nó còn cảm thấy có chút hứng thú cho nên đã nương vào hai tay chống đỡ của Thẩm Nguyệt rồi bơi bơi trên không trung, tên nhóc nhỏ xíu này cuối cùng cũng đã chịu nở nụ cười.

Đây là lần đầu tiên Thẩm Nguyệt nhìn thấy nhóc con này cười một cách rõ ràng như vậy.

Bắp Chân cười rất lâu.

Nàng chỉ cảm thấy lòng mình mềm nhũn ra như hóa thành bùn, trước một nụ cười thuần khiết như vậy nàng nguyện ý sẽ cho nó mọi điều tốt đẹp trên đời này.

Ngọc Nghiên và Thôi thị đều tặng quà cho Bắp Chân.

Ngọc Nghiên đã thêu cho Bắp Chân một chiếc túi nhỏ, mùa đông có thể đựng hương liệu, mùa hè có thể đựng thuốc chống muỗi, vô cùng hữu dụng.

Ngọc Nghiên để cái ví lên y phục Bắp Chân rồi nói: "Bắp Chân lớn lên phải ngoan ngoãn, khi lớn lên nhất định sẽ trở thành một tiểu lang quân tuấn tú, sau này nhất định phải bảo vệ tốt cho công chúa".

Thôi thị thì thêu cho Bắp Chân một cái mũ quả dưa, đội ở trên đầu trong vô cùng đáng yêu.

Quản gia sai người đến tặng đồ cho Bắp Chân, nói là do Tần Như Lương chuẩn bị.

Trên một cái khay màu đỏ đặt hai chiếc vòng bạc, được làm đặc biệt theo kích thước của tay chân tiểu công tử.

Những chiếc vòng này thoạt nhìn có vẻ rất tinh tế, được làm một cách tỉ mỉ phức tạp.

Thẩm Nguyệt bảo người nhận lấy những đồ vật này nhưng không định đem những thứ mà Tần Như Lương tặng đeo lên tay chân của Bắp Chân.

Ngày thường Bắp Chân cũng không có thói quen đeo đồ trang sức, bởi vì Bắp Chân rất hiếu động hay vung tay vung chân nên Thẩm Nguyệt sợ đeo vào nó sẽ bị thương.

Trong phòng còn có một cái hộp khác.

Thẩm Nguyệt không ngờ Thôi thị lại cầm ra một chiếc hộp gấm khác đặt lên tay mình.

Thẩm Nguyệt mở nó ra thì thấy bên trong có một chiếc khóa trường thọ bằng bạc, trên khóa trường thọ có chín chiếc chuông nhỏ được thiết kế rất tinh xảo.

Tiếng chuông đung đưa giòn tan trong gió.

Thẩm Nguyệt chưa kịp nói gì thì Thôi thị đã nói: "Hôm nay là một ngày tốt lành, Bắp Chân dù sao cũng phải mang khóa trường thọ. Theo nô tỳ thì tốt nhất là đeo chiếc khóa trường thọ này, nó là thứ đẹp nhất".

“Tô Vũ tặng sao?”, Thẩm Nguyệt hỏi.

Thôi thị nói: “Tô đại nhân biết Bắp Chân đã đủ trăm ngày tuổi cho nên mới tặng tới", bà ta sợ Thẩm Nguyệt từ chối, bèn nói: “Công chúa nhất định phải nhận thứ này, đây là thứ mà Tô đại nhân đặc biệt làm cho Bắp Chân".

Thẩm Nguyệt nhìn vào nó, nheo mắt mỉm cười.

Nàng bắt đầu đeo chiếc khóa trường thọ vào cổ Bắp Chân rồi nói: "Có người vội vàng muốn tặng quà cho con ta, sao ta lại không nhận được?"

Nàng nhìn chiếc khóa nhỏ trên người Bắp Chân, nhẹ nhàng búng một cái phát ra tiếng rồi nói: "Mắt nhìn hàng của hắn đúng là tốt, thứ này quả thật rất đẹp".

Thôi thị vui mừng cười toe toét.

Mặc dù Ngọc Nghiên có thái độ với Tô Vũ, nhưng món quà mà hắn tặng cho Bắp Chân thật sự trông rất đẹp.

Vì vậy Ngọc Nghiên cũng rất vui, huống chi khóa trường thọ này còn làm từ bạc nguyên chất, những loại khóa bình thường không thể sánh được.

Tiệc chính vào buổi tối cho nên buổi trưa cũng không có quá nhiều người chú ý, ai cũng chỉ tùy tiện ăn một chút cho đỡ đói.

Tới buổi chiều đã lục tục có khách đến cửa, bắt đầu càng lúc càng tấp nập.

Trong hoa viên đã có một gánh hát được mời tới, chỉ chờ sau khi món ăn được dọn lên thì sẽ bắt đầu hát hí khúc. Ở tiền viện không ngừng có lễ vật được đưa vào báo với quản gia phòng thu chi sắp xếp danh sách.

Thẩm Nguyệt không cần đi ra ngoài mời chào khách, đợi đúng thời gian ra ngoài chào hỏi là được.

Hôm nay trong phủ tướng quân, bầu không khí vô cùng náo nhiệt.

Chuyện này không khỏi khiến cho Thẩm Nguyệt nhớ đến lần gần nhất mà phủ tướng quân này náo nhiệt như thế.

Đúng rồi, đó là khi Tần Như Lương và Liễu Mi Vũ thành hôn.

Hôm nay sẽ lại là một ngày chuyện tốt thành đôi, đúng là song hỷ lâm môn.

Sau đó đã có người đến Trì Xuân Uyển để mời Thẩm Nguyệt ra tiền viện, nghe nói rằng khách đã đến gần hết, nàng và Bắp Chân là nhân vật chính của ngày hôm nay cho nên cũng đã đến lúc phải xuất hiện.

Thẩm Nguyệt đưa Thôi thị và Ngọc Nghiên cùng nhau rời đi, trước khi đi còn khóa cửa viện.

Cho dù kẻ nào muốn lén lút tiến vào thì cũng phải tốn thêm một chút công phu.

Thôi thị giải thích với Thẩm Nguyệt rằng khi đến tiền viện nàng không được giấu Bắp Chân đi, phải để cho Bắp Chân tiếp xúc nhiều với hơi người thì nó mới có thể lớn lên một cách bình an khỏe mạnh.

Mặc dù Thẩm Nguyệt không chấp nhất những phong tục cổ xưa này nhưng kiếp trước nàng cũng đã từng chứng kiến nhà người khác tổ chức tiệc thôi nôi, tiệc trăm ngày,... lúc đó người thân và bạn bè đều vây quanh ôm ấp đứa trẻ.

Bây giờ có lẽ các phu nhân sẽ không dám chủ động ôm Bắp Chân nhưng Thẩm Nguyệt cũng phải bế nó đi vòng quanh bọn họ một chút.

Mọi việc ở tiền viện đều đã được sắp xếp xong xuôi.

Các phu nhân nhìn thấy Thẩm Nguyệt đều gật đầu chào trước.

Thẩm Nguyệt liền tập hợp các phu nhân lại ngồi trong hoa viên uống trà trò chuyện.

Nàng nói chuyện hào phóng, xử sự chu đáo, rất có phong thái của bậc đương gia chủ mẫu.

Trong khi đó, Liễu Mi Vũ bị bỏ qua ở một bên trong vô cùng lặng lẽ.
Bình Luận (0)
Comment