Thẩm Nguyệt Một Kiếp Hồng Trần

Chương 213

Nếu là trước kia thì Thẩm Nguyệt sẽ không dễ dàng trả lại cho hắn ta.

Sau đó Hạ Du liền khiến Hạ tướng tưởng rằng bản thân đã rời đi trước, biết được tin Hạ tướng cũng vội vã rời khỏi phủ tướng quân để truy bắt người, nhưng chẳng hề hay biết hắn vẫn luôn ẩn nấp phía sau con sư tử đá trước cổng phủ tướng quân.

Đợi Thẩm Nguyệt tiễn tất cả mọi người trở về, khi nàng quay người định căn dặn người hầu đóng lại cửa phủ, Hạ Du bỗng dưng lên tiếng từ phía sau con sư tử đá: “Công chúa xin hãy dừng bước nói chuyện một lát”.

Thẩm Nguyệt ngoảnh đầu híp mắt nhìn tới, thấy Hạ Du đứng nơi đó nhếch môi cười sáng trong như ngọc.

Quản gia thấy vậy muốn tiến lên nói chuyện nhưng lại bị Thẩm Nguyệt vươn tay ngăn cản: “Là công tử nhà Hạ tướng, không sao, có quen biết trước đó rồi”.

Thẩm Nguyệt kêu quản gia đi vào trước còn mình thì thong thả bước ra khỏi cổng đến bên con sư tử đá, như cười như không hỏi: “Hạ công tử còn chưa về nhà sao? Nếu để lão thừa tướng biết được sẽ rất lo lắng cho ngươi đó”.

Hạ Du xòe lòng bàn tay ra nói: “Cô còn chưa trả ngọc bội lại cho ta đâu”.

“Ngươi có phải là còn nợ ta ba trăm lượng bạc không?”

“Hôm nay trên người ta không mang theo tiền, lần sau gặp mặt lại trả cô là được”.

Thẩm Nguyệt liếc xéo đáp: “Nhưng hôm nay vừa gặp ta đã cảm thấy lão thừa tướng gia giáo nghiêm khắc, tiền tiêu vặt của ngươi hẳn là rất ít phải không?”

Hạ Du như mèo dẫm phải đuôi, tức giận nói: “Này, tốt xấu gì ta đêm nay cũng không tiết lộ về cô dù chỉ một từ, hơn nữa còn xúi giục ông già nhà ta lửa cháy thêm dầu, nhiêu đó còn không đáng giá ba trăm lượng sao?"

Thẩm Nguyệt nhướng mày, gật đầu: “Đáng, đương nhiên là đáng”.

Khi biết được miếng ngọc bội của Hạ Du dự định truyền lại cho nàng dâu của hắn ta thì Thẩm Nguyệt cũng không muốn độc đoán giữ lại nữa, nàng chỉ là đang trêu ghẹo hắn thôi.

Nàng lấy ra miếng ngọc bội từ trong ống tay áo, ngay khi Hạ Du chuẩn bị đón lấy, Thẩm Nguyệt lại giương tay lên cao né tránh.

Hạ Du nói với vẻ bực bội: “Cô còn nuốt lời sao?”

Thẩm Nguyệt mỉm cười: “Tại sao không vạch trần ta?"

“Xin hỏi vạch trần công chúa thì ta được ích lợi gì?”, Hạ Du hỏi ngược lại, sau đó lại giống như đang than thở: "Mỗi cây mỗi hoa mỗi nhà mỗi cảnh, cũng không phải chỉ có gia đình cô mới như vậy".

Hắn cũng là người xuất thân từ thế gia vọng tộc, những mưu mô lục đục trong đó từ thuở nhỏ hắn còn thấy ít sao? Theo thời gian hắn cũng không còn quan tâm đến những gì bản thân lúc đầu để tâm tới nữa, thứ sót lại chỉ có lợi ích cùng địa vị.

Thẩm Nguyệt sáng tỏ.

Hạ Du điềm nhiên như không nói tiếp: “Nếu vạch trần ta và cô nhất định sẽ thành kẻ địch, cứu được cũng chỉ một tiểu thiếp không quen biết hơn nữa danh tiếng còn thối nát, ngọc bội này chắc chắn không lấy lại được nữa rồi, nói không chừng cô còn muốn trả thù ta, cô coi ta là đồ ngốc à? Ta và tiểu thiếp đó không hề có chút tình cảm qua lại, nhưng lại từng có một lần kết bạn tới sòng bạc với cô, con người ta khá có nghĩa khí đó”.

Thẩm Nguyệt cẩn thận đánh giá hắn hai lượt: “Ngươi không giống như công tử quần là áo lượt chỉ biết ăn chơi hưởng lạc mặc kệ sự đời như trong lời đồn đại”.

Hạ Du nhanh nhảu phản bác: “Cô cũng không giống như nàng công chúa vô dụng vừa ngốc vừa xấu xí chọc phá người khác hết lần này tới lần khác trong lời đồn”.

Thẩm Nguyệt chủ động đặt miếng ngọc bội vào tay hắn ta: “Như nhau mà thôi”.

Hạ Du cầm lấy ngọc bội, viên đá treo lơ lửng trong lòng hắn cuối cùng cũng được buông lỏng, vừa vùi đầu buộc ngọc bội lên eo vừa nói lải nhải: “Hai ngày trước lão già nhà ta còn hỏi tới miếng ngọc bội này nhưng ta đều không dám nói ra sự thực, chỉ nói rằng không biết để chỗ nào rồi, trở về lại tìm kiếm một lượt. Nhưng nếu như không tìm thấy ông ấy nhất định sẽ đánh chết ta. Bây giờ thì tốt rồi, đồ cũng đã tìm lại được, tâm trạng ta cũng được an ổn”.

Hắn ngước đầu liếc Thẩm Nguyệt, lại thì thào: “Này, một chiêu hôm nay của cô đúng là đủ ác mà, ta thấy ‘sừng’ trên đầu đại tướng quân cũng khá dài đó”.

Thẩm Nguyệt nghe vậy thì trầm ngâm: “Độc ác sao? Có lẽ là có một chút. Nếu như không tàn nhẫn thì người nằm ở đó tối nay hẳn là ta”.

Hạ Du ngẩn người, lập tức hiểu ra: “Vậy thì cô còn quá lương thiện, nếu đổi lại là ta nhất định phải dồn nàng ta vào chỗ chết. Tuy nhiên trải qua sự việc lần này, đoán chừng tiểu thiếp đó cũng không còn mặt mũi sống tiếp nữa”.

Thẩm Nguyệt bật cười: “Vậy là ngươi không hiểu con người Mi Vũ rồi”.

Mặt mày Hạ Du nhăn lại: “Sống cũng là uổng phí, đại tướng quân chắc chắn sẽ không đụng tới nàng ta nữa”.

Thẩm Nguyệt nở nụ cười đầy giễu cợt: “Vậy ngươi càng không hiểu rõ con người tướng quân”.

Gương mặt Hạ Du tê dại: “Thì ra tướng quân lại không xem trọng chuyện này đến vậy?”

Sắc trời không còn sớm nên những lời này chỉ coi như lời ong tiếng ve. Sau đó hai người tạm biệt nhau, Hạ Du trở về nhà, còn Thẩm Nguyệt xoay người bước vào cửa.

Trước khi đi Hạ Du còn nói thêm: “Lần sau gặp lại ta mời cô uống rượu”.

Hắn không coi Thẩm Nguyệt như một công chúa, hắn tùy hứng đã quen nên không chú trọng tới những điều này. Hắn chỉ cảm thấy tính cách của Thẩm Nguyệt cực kỳ hợp với khẩu vị của mình.

Nàng còn dứt khoát hơn đám đàn ông, thời khắc ra đòn cũng sẽ không chút nương tay.

Hạ Du nhớ đến đôi mắt lạnh lùng của nàng dưới tán cây tối mờ ngày đó, đến giờ phút này hắn vẫn cảm thấy vừa mạo hiểm vừa kích thích.

Nàng công chúa này cực kỳ thú vị.

Cánh cổng dày nặng đỏ thẫm của phủ tướng quân từ từ đóng lại, sự việc của ngày hôm nay cũng chậm rãi hạ màn.

Sau khỉ trở lại Trì Xuân Uyển, vì thời tiết giá lạnh nên Thôi thị nhanh chóng để Thẩm Nguyệt đi vào sưởi ấm.

Trong phòng đốt lò sưởi, Thẩm Nguyệt đứng bên lò tùy ý huơ tay, Ngọc Nghiên thì tất bật chuẩn bị nước ấm chờ hầu hạ Thẩm Nguyệt tắm rửa.

Cả Thôi thị và Ngọc Nghiên đều cảm thấy hả lòng hả dạ vì những gì đã xảy ra tối nay.

Ngọc Nghiên như được trút giận nói: “Xem nàng ta sau này còn dám làm xằng bậy hay không, đây cũng được tính tự ăn trái đắng, đáng đời!”

Tần Như Lương sau đó xử lý đống bừa bộn này thế nào Thẩm Nguyệt cũng không để tâm tới.

Dù sao thì sự thật bày ra trước mắt, Tần Như Lương bỏ rơi Liễu Mi Vũ cũng được, giữ lại tiếp tục yêu chiều cũng tốt, nàng không tin trong lòng hắn ta không tồn tại vướng mắc.

Chỉ có điều Liễu Mi Vũ dùng cái chết để đe doạ, Tần Như Lương chưa bao giờ xuất hiện trở lại kể từ lần cuối bước vào Phù Dung Uyển đó, Thẩm Nguyệt biết điều này, nếu không nàng cũng sẽ không ra khỏi Trì Xuân Uyển giải quyết hậu quả.

Tần Như Lương đêm qua hung dữ cả đêm, Liễu Mi Vũ lần đầu tiên có cảm giác đau đớn đến cực điểm, lĩnh hội được cơn thống khổ mà Hương Phiến phải trải qua trước kia.

Cho dù nàng ta khổ sở van xin thế nào, Tần Như Lương cũng không quan tâm tới, ngược lại càng thêm mạnh bạo.

Đến gần rạng sáng mới từ từ lắng xuống.

Sang ngày thứ hai Liễu Mi Vũ không xuống nổi giường mà nằm ủ ê khóc lóc.

Khi Hương Lăng tiến gần tới hầu hạ, nhìn những dấu tích dày đặc trên người nàng ta mà giật mình, liền hồng mắt rơi lệ: “Tướng quân thật là quá quắt, rõ ràng biết thân thể phu nhân non nớt, trước nay đều không nỡ nặng tay với người”.

Liễu Mi Vũ cười như mếu: “Chàng ấy đã coi ta như gái điếm rồi”.
Bình Luận (0)
Comment