Chắc hẳn sức lực của nàng cũng không nhỏ, có thể nghe thấy tên sát thủ khẽ rên lên, nhất thời không giữ được cân bằng nên cắm đầu xuống đất.
Hạ Du và Thanh Hạnh trợn mắt há miệng.
Thẩm Nguyệt quắc mắt quát lên: “Đứng đực ra đó đẻ trứng hả, còn không mau trốn đi?!”
Hai người này kịp hoàn hồn, bấy giờ mới gồng sức cùng Thẩm Nguyệt chạy về phía trước.
Ba người chạy ra khỏi khu rừng, màn đêm phía trước bỗng dưng sáng sủa hơn, trên đỉnh đầu có ánh trăng bàng bạc, gió trên khe núi mát rượi thổi qua.
Thế nhưng phía trước không còn đường để đi nữa.
Bày ra trước mắt họ là một vách núi dài và dốc đứng, ba người suýt chút nữa không dừng lại kịp mà lăn thẳng từ nơi này xuống dưới.
May mà Thẩm Nguyệt có đủ định lực nên kịp thời giơ tay túm lấy Hạ Du và Thanh Hạnh đang cắm đầu xông về phía trước.
Ba người thậm chí đã thò nửa chân ra ngoài, đất đá lạo xạo rơi xuống dưới, ai nấy không khỏi giật mình, mồ hôi lạnh túa ra sau lưng.
“Bây giờ nên làm thế nào đây?”, Hạ Du không có chủ ý gì, chỉ biết trưng cầu ý kiến của Thẩm Nguyệt.
Ban nãy thấy Thẩm Nguyệt vung đòn hạ gục hai tên sát thủ, họ vừa kinh ngạc vừa tán thưởng. Khỏi cần nghi ngờ gì nữa, nàng đã trở thành “nòng cốt” của nhóm ba người.
Thẩm Nguyệt không đáp lời, ánh mắt như hổ như báo nhìn chằm chằm vào bóng tối nơi rừng cây.
Ở phía sau không còn thị vệ nào đuổi theo nữa, không biết có phải họ đã bị đám sát thủ này giết sạch rồi không.
Thẩm Nguyệt cảm nhận được sát khí nồng nặc thì trong rừng cây tràn ra, đang bao vây về phía ba người họ.
Sau đó, từng sát thủ bước ra khỏi rừng cây, xuất hiện giữa ánh trăng nhợt nhạt. Lưỡi đao trong tay chúng vẫn còn đang nhỏ máu, bầu không khí khiến người ta hết sức nghẹt thở.
Tên sát thủ cầm đầu giơ đao chỉ về phía Hạ Du sau lưng Thẩm Nguyệt, giọng nói trầm đục: “Giao nó ra đây, ta sẽ chừa lại một mạng cho các ngươi”.
Thẩm Nguyệt nói với Hạ Du ở phía sau, âm thanh như lọt ra từ những kẽ răng: “Tạm thời cứ kéo dài thời gian đã, nếu thực sự không ổn thì nhảy xuống đi, dù què quặt tàn phế cũng đỡ hơn là bị g.iết ch.ết”.
Hạ Du nói với đám sát thủ: “Ngươi nói là chừa lại một mạng cho họ, nhưng họ có hai người, các ngươi chừa một mạng làm sao mà đủ?”
Tên sát thủ hiển nhiên chẳng đủ kiên nhẫn, gã vừa đi về phía này vừa nói: “Thế thì cứ đi cùng ngươi xuống gặp Diêm Vương hết là xong!”
“Đợi đã!”, bước chân của sát thủ ngừng lại, Hạ Du hít vào thật sâu: “Ta có thể giao bản thân mình cho các ngươi, các ngươi có thể đảm bảo hai người này bình yên vô sự chứ?”
Sát thủ quắc mắt nhìn Thẩm Nguyệt và Thanh Hạnh: “Được”.
Hạ Du lại hỏi: “Ta chỉ có một câu hỏi, hi vọng có thể biết rõ trước khi chết. Rốt cuộc kẻ nào muốn đẩy ta vào chỗ chết?”
Thẩm Nguyệt nghĩ, đầu óc Hạ Du vẫn chưa hồ đồ hắn, vẫn biết hỏi vài thứ hữu dụng.
Nhưng chuyện này cho dù không hỏi thì chắc hẳn hắn ta cũng biết chừng mực ít nhiều. Tên sát thủ này chắc chắn sẽ không trả lời, nhưng câu hỏi này vẫn có thể kéo dài thời gian.
Sát thủ nói: “Điều này ngươi để dành xuống hỏi Diêm Vương, bọn ta chỉ phụng mệnh hành sự, đem đầu của ngươi về bàn giao”.
Thấy Hạ Du vẫn chưa chịu qua, sát thủ đành dồn họ từng bước một.
Hạ Du có vẻ cuống quýt: “Ngươi muốn lấy đầu của ta chứ gì, nếu ngươi còn bước tới, ta sẽ không cho ngươi lấy đâu, ta sẽ nhảy từ đây xuống đấy!”
“Ngươi tưởng rằng nhảy xuống là hết chuyện sao? Dù ngươi có tàn phế, ta vẫn có thể chặt đầu ngươi ra!”
Hạ Du lẩm bẩm: “Thẩm Nguyệt, làm thế nào đây, ta không câu giờ nổi nữa…”
Thẩm Nguyệt đột nhiên chỉ vào trong rừng cây, hô lên với tên sát thủ: “Ngươi xem đó là thứ gì!”
Tên sát thủ chỉ liếc mắt sang bên cạnh trong một thoáng chốc, Thẩm Nguyệt ra tay cực kỳ nhanh, lại là một cây trâm nữa phóng ra rất dứt khoát.
Tiếc rằng sát thủ đã đề phòng từ trước, vung kiếm chém cây trâm đứt làm hai, rơi ngay xuống đất.
Nhất thời gió trên đỉnh núi nổi lên, khiến cành cây đung đưa xào xạc.
Mùi tanh ngọt của lảng vảng trong không khí.
Sát thủ lập tức bị chọc giận, chỉ tiếc rằng gã vừa mới tiến thêm được hai biết nữa thì một thanh kiếm không biết từ phương hướng gì của rừng cây đột nhiên phóng ra, nhắm thẳng vào tên sát thủ cầm đầu.
Sát thủ thấy vậy, đành phải thối lui liên tục.
Thanh kiếm đó thình lình cắm vào nơi tên sát thủ vừa mới đứng, sâu đến vài tấc.
Sát khí đằng đằng.
Sát thủ quen với thanh kiếm đó đến mức không thể quen hơn được nữa, đó là kiếm của đồng bọn gã.
Thế nhưng bây giờ nó đã biến thành một đoạn kiếm gãy, vết máu trên lưỡi kiếm vẫn còn loang lổ, phản chiếu ánh sáng rợn người dưới ánh trăng.
Đừng nói tới sát thủ ở phía đối diện, đến cả ba người Thẩm Nguyệt trông thấy cũng hết hồn hết vía.
Thanh Hạnh thậm chí còn không chịu nổi mà hét lên.
Trái tim Thẩm Nguyệt đập điên cuồng, nàng nhìn theo hướng thanh kiếm bắn ra.
Giữa những tán lá lay động, một bóng người chậm rãi bước ra khỏi chỗ tối.
Y phục của hắn phất phơ theo gió, thon dài và thẳng tắp, mái tóc xõa trên vai trông có vẻ rối loạn.
Trong tay hắn cũng cầm một thanh kiếm giống như tên sát thủ đang dùng, không biết đã dính máu của bao nhiêu người, máu dính ở bên trên thậm chí có chỗ đã khô lại, khiến lưỡi kiếm đỏ ngầu.
Hắn như bước ra từ địa ngục, trong đôi mắt thanh lãnh chỉ toàn là sát ý nặng nề, mùi máu tanh trên cơ thể dường như thuận theo làn gió lọt vào khoang mũi của Thẩm Nguyệt, che hết mùi trầm hương vốn thuộc về hắn.
Thẩm Nguyệt trông thấy mà lồng ngực nóng ran.
Hạ Du trợn trừng hai mắt, không thể tin nổi, Thanh Hạnh ở bên cạnh run như cầy sấy.
Không ai có thể ngờ rằng, đại học sĩ ngày thường nho nhã lễ độ trói gà không chặt lại có thể khát máu đến vậy.
Đúng thế, người bước ra từ bên cạnh chính là Tô Vũ.
Đám sát thủ cũng chấn động.
Trước đó chúng chia nhau thành hai nhóm, một nhóm kiềm chân các thị vệ, một nhóm ra tay với mục tiêu.
Bây giờ những tên sát thủ còn lại là những tên rút chân ra được sau khi giết các thị vệ, mà khi chúng đuổi theo ba người Thẩm Nguyệt, một nhóm sát thủ đang giữ chân Tô Vũ trong rừng.
Chúng có bao nhiêu sát thủ như thế, võ công không hề yếu, mà Tô Vũ chỉ có một mình.
Rất khó để tưởng tượng, một mình Tô Vũ đã xử hết tất cả sát thủ. Bây giờ hắn còn đủ sức tới nơi này, vẫn còn có thể đối địch cùng chừng ấy sát thủ.