Hạ Du nghĩ lần này mình chết chắc rồi, hắn ta rõ ràng nghe thấy tiếng kiếm đâm vào da thít nhưng lại không cảm thấy đau gì cả.
Máu nóng hổi nhỏ trên tay hắn ta, ngón tay khẽ run.
Hạ Du nghe bên tai có tiếng ai đó đang kêu đau, hắn ta hoàn hồn, đột nhiên phát hiện trước mặt mình có người.
Hạ Du nhìn chăm chú, là thân hình mảnh mai của Thanh Hạnh đứng chắn trước người hắn ta.
Thanh kiếm sắc bén đâm xuyên cả phần bụng của nàng ta, máu không ngừng chảy ra ngoài ướt đẫm quần áo.
Thanh Hạnh cúi đầu xuống nhìn thoáng qua bụng mình, sắc mặt không còn chút máu, sinh khí nhanh chóng trôi theo dòng máu đang chảy kia.
Nàng ta hít sâu một hơi, thở gấp, hơi thở khá yếu.
Hai chân sắp đứng không vững nhưng vẫn kiên cường đứng thẳng người, lưng đối mặt, dán sát vào Hạ Du. Thanh Hạnh hơi cúi đầu, nôn ra máu.
“Thanh, Thanh Hạnh?”, Hạ Du trợn mắt không dám tin, giọng nói xen lẫn sự run rẩy dữ dội.
Cung nữ trước mặt hắn ta rõ ràng trông còn ốm yếu, nhỏ nhắn hơn hắn ta nhưng tại sao… người chắn trước mặt hắn ta lại là nàng ta.
Hạ Du cứ nghĩ Thanh Hạnh cực kỳ ghét mình.
Vì hắn ta luôn trêu chọc, trách mắng và bắt nạt nàng ta.
Sao nàng ta lại… chắn kiếm lại giúp mình?
Chắc chắn là hắn ta đang nằm mơ… chắc chắn là thế.
Khi hai tay ôm chặt lấy người Thanh Hạnh, Hạ Du mới nhận ra cơ thể Thanh Hạnh đã lạnh như băng, trên tay hắn ta dính đầy máu của đối phương, thanh kiếm đó vẫn còn cắm trên bụng nàng ta, hắn ta muốn rút ra nhưng lại không dám động vào.
“Không thể nào… Không thể nào, Thanh Hạnh, ngươi đang đùa với ta đúng không?”, Hạ Du run rẩy nói. Toàn thân đều run lên, nước mắt chảy dài rơi xuống trên gáy Thanh Hạnh.
Hạ Du hít mũi nói: “Chắc chắn là ngươi đang đùa với ta… ngươi muốn trả thù ta…”
Sắc mặt Thanh Hạnh trắng bệch, trán ướt đẫm mồ hôi, nàng ta yếu ớt cười một cái nhưng trong mắt ngân ngấn nước nói: “Đau quá… lạnh quá…”
Hạ Du cố sức ôm chặt lấy nàng ta nói: “Không lạnh, không lạnh, ngươi sẽ không có chuyện gì đâu. Bây giờ ta đưa ngươi đi tìm đại phu, ta đi ngay đây”.
Thẩm Nguyệt nhìn cảnh tượng này mà thấy cay cay khóe mắt, muốn qua đó xem tình hình của Thanh Hạnh nhưng lại bị Tô Vũ kéo lại.
Tô Vũ khẽ nói: “Vô dụng thôi”.
Thanh kiếm đó đâm trúng chỗ chí mạng với Thanh Hạnh, y thuật có tốt đến mấy cũng không cứu được.
Trước đây, Thẩm Nguyệt không thích Thanh Hạnh đi theo chăm sóc mình vì Thanh Hạnh là người do hoàng đế sai phái đến bên cạnh nàng, nhưng ở chung lâu ngày nàng cũng thấy được sự đáng yêu của đối phương.
Nhất là khi nhìn thấy Thanh Hạnh không màng mọi thứ chặn kiếm trước mặt Hạ Du, Thẩm Nguyệt cảm thấy khá phức tạp.
Thẩm Nguyệt nắm chặt tay Tô Vũ, đè nén ý định đi sang đó.
Đây là lần thứ hai nàng nhìn thấy Hạ Du lực bất tòng tâm gào khóc như thế.
Hắn ta nói muốn dẫn Thanh Hạnh đi tìm đại phu.
Nhưng đại phu cũng không cứu được Thanh Hạnh.
Thẩm Nguyệt chợt nghĩ có phải lúc đầu nàng không nên để Hạ Du đến gần Thanh Hạnh không.
Không có gì tàn nhẫn hơn việc lâu ngày sinh tình nhưng mình lại không cảm nhận được, đợi đến lúc sắp mất đi rồi mới nhận ra.
Nếu không phải như vậy thì Thanh Hạnh đã không màng sống chết chắn một kiếm cho Hạ Du rồi, mà Hạ Du cũng sẽ không đau đớn đến mức này.
Khi Hạ Du ôm nàng ta từ phía sau, Thanh Hạnh mới cảm thấy cơ thể sắp lạnh lẽo của mình có chút hơi ấm.
Nàng ta cúi đầu, nước mắt và máu rơi trên mu bàn tay của Hạ Du.
Thanh Hạnh khẽ hỏi: “Ngài nói đợi sau khi về kinh sẽ xin với hoàng thượng là ban ta cho ngài, đó là lời thật lòng sao?”
Hạ Du gật đầu, bật khóc: “Là thật… là thật… Thanh Hạnh, ngươi đừng trêu ta nữa, cùng lắm lần sau ta sẽ quạt và đập muỗi cho ngươi, ta sẽ nướng đồ ăn cho ngươi…”
Tay Thanh Hạnh đang túm lấy Hạ Du từ từ trượt xuống, nàng ta cong môi cười: “Vậy thì tốt quá…”
“Thanh Hạnh”.
Chính sự tĩnh lặng trong rừng núi mới khiến màn đêm trở nên đau thương hơn.
Hạ Du ngồi trên sườn núi ôm chặt lấy Thanh Hạnh gào khóc.
Bản thân hắn ta không ngờ, nàng ta rõ ràng chỉ là một cung nữ, mình đã quen với việc sai khiến nàng ta nhưng cung nữ này lại khiến hắn ta buồn đau như thế.
Hạ Du lau vết máu trên khóe môi Thanh Hạnh, cúi đầu nhìn nàng ta nói: “Nếu biết trước có kết quả thế này, lúc đầu ta sẽ không bắt nạt ngươi…”
Thẩm Nguyệt vùi đầu vào ngực Tô Vũ, ủ rũ hít sâu vào cái.
Nàng không muốn nhìn thấy Hạ Du đau buồn như vậy.
Tô Võ khẽ nói: “Nơi này không tiện ở lại lâu”.
Thẩm Nguyệt hỏi: “Vết thương của ngươi thế nào?”
“Không vấn đề gì, chỉ là vết thương nhỏ thôi”.
Thẩm Nguyệt đứng thẳng, ngẩng đầu lên nhìn Tô Vũ, thấy sắc mặt hắn cũng hơi tái nhợt, nàng biết hắn không còn sức lực và tinh thần gì nữa, chỉ cố miễn cưỡng chống đỡ thôi.
Thẩm Nguyệt cảm thấy đau lòng, nhẹ giọng nói: “Vậy ngươi đợi một lát, ta đi khuyên bảo hắn”.
Tô Vũ gật đầu: “Ừ”.
Thẩm Nguyệt cố gắng bình tĩnh lại, đi đến phía sau Hạ Du, nhẹ nhàng vỗ lên vai hắn ta.
Hạ Du không phản ứng, nàng nói: “Hạ Du, chuyện đã đến nước này, chúng ta đi khỏi đây trước rồi hẵng nói được không?”
Hạ Du bình thản ngẩng đầu lên nhìn màn đêm đen kịt phía xa hỏi: “Thẩm Nguyệt, có phải trước đây ta rất xấu xa không?”
Thẩm Nguyệt nói: “Nếu ngươi xấu xa thì Thanh Hạnh nào có xả thân cứu ngươi như thế”.
“Ta thà rằng nàng ấy nghĩ ta rất xấu xa, như thế còn tốt hơn”.
Lúc này cát sỏi xào xạc liên tục trượt xuống dốc dài.
Thẩm Nguyệt nhíu mày nói: “Hạ Du, nên đi rồi”.
“Ta không đi!”, Hạ Du nói: “Ta không tin rõ ràng mọi chuyện vẫn đang tốt đẹp, sao chỉ thoáng chốc đã như vậy… Ta không đi, không chừng đợi đến sáng mai, mọi thứ đều chỉ là giấc mơ”.
“Không đợi đến ngày mai kịp đâu!”, Thẩm Nguyệt khẽ nói: “Ngươi nhanh lên, chúng ta đi khỏi đây”.
Cát sỏi bên rìa như phong hóa đã lâu liên tục bị bong tróc, toàn bộ con dốc dài ngày càng lung lay.