Thẩm Nguyệt Một Kiếp Hồng Trần

Chương 273

Thẩm Nguyệt nhìn quanh bốn phía, tạm thời không có thứ gì múc nước được, bèn nói: “Ta dùng vải thấm nước cho chàng uống được không?”

Tô Vũ nhìn tay Thẩm Nguyệt, nói: “Muốn uống nước trong tay nàng”.

Thẩm Nguyệt nể tình hắn đang bị thương, nghe lời hắn. E là sắp tới Tô Vũ muốn đưa ra một vài yêu cầu khác, Thẩm Nguyệt cũng sẽ đồng ý.

Nàng xoay người ra bờ sông lấy nước, lại nhanh chóng trở về, sau đó kề lại gần môi Tô Vũ nói: “Mau uống đi, nó chảy hết bây giờ”.

Tô Vũ bèn giữ tay nàng uống nước. Chỉ là mỗi lần uống hết, hắn lại khẽ hôn lên lòng bàn tay Thẩm Nguyệt thật nhẹ.

Môi hắn có nhiệt độ cơ thể nhàn nhạt, đảo qua lòng bàn tay khiến nàng cứ run rẩy.

Cuối cùng, Thẩm Nguyệt không thể nhịn được nữa, nói: “Uống nhiều như vậy, chàng không sợ no chết hả?”

Lúc này Tô Vũ mới thôi không đòi nữa, nghiêm mặt nói bừa: “Nước trong quá, ta nhất thời quên mất”.

Sau đó Tô Vũ tựa vào tảng đá ngủ. Hắn ngủ rất sâu, như chìm vào mê man, Thẩm Nguyệt không dám né ra, cũng không dám nhắm mắt, thỉnh thoảng lại kiểm tra hơi thở của hắn mới yên tâm.

Có lẽ do lúc nãy nàng đã quá sợ hãi rồi.

Tô Vũ đang ngủ say lại chợt lên tiếng, như đã tỉnh dậy rồi lại không giống lắm, chất giọng đầy mệt mỏi: “A Nguyệt, đừng lo lắng quá. Ta sẽ không để mình chết trong giấc ngủ, nàng cũng nghỉ ngơi một chút đi”.

Thẩm Nguyệt nói: “Ta trông chừng cho chàng, chàng cứ yên tâm ngủ đi, nhưng khi ta gọi chàng nhất định phải đáp lời nhé”.

Khóe miệng Tô Vũ khẽ cong lên, tâm trạng vui sướng: “Biết nàng trông chừng thì ta cũng chẳng thể yên tâm ngủ. Hay là nàng đi xem coi Hạ Du sao rồi".

Thẩm Nguyệt nghĩ nghĩ, nói: “Thế cũng được”.

Nàng quay đầu nhìn sang bên kia, Hạ Du cô đơn ngồi đó, cố chấp ôm lấy Thanh Hạnh.

Hắn ta đã chỉnh trang lại cho Thanh Hạnh sạch sẽ, nhưng vết máu trên áo mãi vẫn không thể lau sạch.

Hạ Du nhận thức rất rõ một điều, Thanh Hạnh chắn đao cho mình nên mới chết, có lẽ suốt đời hắn ta cũng không thể quên được.

Thẩm Nguyệt đứng dậy, đi đến sau lưng Hạ Du, Tô Vũ chậm rãi mở mắt.

Hắn đưa tay ra sau đầu sờ sờ, dưới lớp tóc đó là thứ chất lỏng sền sệt.

Hắn nhìn ngón tay đỏ thẫm, vẻ mặt bình tĩnh, lại bình thản nhắm mặt lại như lúc đắp thuốc ban nãy.

Thẩm Nguyệt quay đầu lại nhìn thì Tô Vũ đã được tảng đá che khuất một góc nên không thể nhìn thấy động tác của hắn.

Thẩm Nguyệt lặng lẽ ngồi xuống bên cạnh Hạ Du.

Mặt Hạ Du xám ngoét như tro tàn, nàng chẳng nói một lời nào, chỉ ngồi đó với hắn ta.

Vẫn là Hạ Du mở miệng nói trước: "Là ta hại chết nàng”.

Thẩm Nguyệt nói: “Cái này không thể trách ngươi”.

Nếu không có Thanh Hạnh, người nằm xuống chính là Hạ Du. Nàng phải giải thích thế nào?

Hạ Du nói: “Là ta không nghe lời nàng, không chịu đi thật xa, biết rõ sẽ gặp nguy hiểm nhưng vẫn kéo nàng theo cùng nhau mạo hiểm”.

Thẩm Nguyệt không nói gì, vỗ vai hắn ta.

“Lẽ ra ta không nên dẫn nàng về, ta nên để nàng đi thật xa”.

Thẩm Nguyệt nói: “Nàng vì cứu ngươi nên mới hy sinh bản thân mình, ngươi phải sống thật tốt thì nàng mới có thể yên lòng”.

Hạ Du khẽ cắn môi, giơ tay xoa khóe mắt cay xè, căm hận nói: “Nhất định là Hạ Phóng, chỉ có hắn hận không thể g.iết ch.ết ta! Thanh Hạnh, ta nhất định sẽ báo thù cho nàng!”

Khi trời sắp đến hừng đông, Thẩm Nguyệt đỡ Hạ Du, cùng ra bờ sông tìm một nơi trống trải đào hố, đặt Thanh Hạnh xuống mồ an nghỉ.

Hắn ta quỳ gối bên cạnh, tự tay đặt Thanh Hạnh vào, bốc lấy đất cát phủ lên người nàng ta. Đến phút cuối cùng, không thể nhìn thấy nàng ta được nữa.

Mặt trời chậm rãi mọc lên cao.

Tia sáng mờ ảo chiếu qua chân núi, hắt lên phần mộ.

Tô Vũ lặng lẽ hé đôi mắt vẫn còn nhập nhèm, góc nghiêng của hắn cũng sáng lên, tia sáng nhỏ ánh vào trong mắn hắn, đẹp đẽ đến lạ.

Ba người rời khỏi bờ sông, Tô Vũ đi vòng về rừng cây tối qua, đống hỗn độn kia vẫn chưa kịp dọn, hắn dắt ba con ngựa, lấy một vài thứ thiết yếu trong xe ngựa rồi rời đi.

Kí ức Thẩm Nguyệt nói rằng nàng không biết cưỡi ngựa, nhưng khi leo lên lưng ngựa nàng lại thấy quen tay.

Ba người không dây dưa kéo dài nữa, đánh mông ngựa tiếp tục đi.

Giọng Hạ Du rất tệ, trầm thấp: "Thị vệ trong rừng thì phải làm sao bây giờ, dù sao cũng đồng hành lâu như vậy, cũng không nên để họ phơi thây nơi hoang dã thế này".

Tô Vũ nói: “Chờ đến khi vào tòa thành tiếp theo hẵng báo quan, để quan phủ cho người đến xử lý”.

Buổi chiều, trước khi trời tối, ba người đến tòa thành tiếp theo.

Nay tình huống khá đặc biệt, bọn họ đi ngang qua dịch quán của quan lại cũng không vào, mà chọn khách điếm trong thành.

Dịch quán quan lại được triều đình xây dựng dọc đường, hành tung của bọn họ sẽ không thể giữ bí mật. Nếu gặp phải một đám thích khách nữa, họ sẽ không thể đối phó nổi.

Bọn họ nghỉ ở khách điếm vài ngày, chờ dưỡng thương xong thì nhanh chóng ngựa không ngừng vó đuổi tới biên quan.

Nay cũng chỉ còn vài ngày lộ trình.

Trong khi Hạ Du đi mua lương khô và vật dùng thiết yếu, Thẩm Nguyệt đến hiệu thuốc bốc thuốc cho Tô Vũ.

Thuốc bôi và thuốc uống, Thẩm Nguyệt đều chuẩn bị tỉ mỉ.

Cả căn phòng chìm trong mùi thuốc nồng nặc.

Thẩm Nguyệt vừa nghiền thuốc bột, vừa châm lửa nấu thuốc, nồi thuốc sôi ùng ục.

Nàng lại vội vàng cầm chén lên múc thuốc ra ngoài cho nguội bớt.

Tô Vũ thấy bóng dáng bận rộn của nàng thì hoảng hốt cười nói: “Nàng thế này khiến ta có cảm giác mình rất vô dụng”.

Thẩm Nguyệt liếc hắn một cái, nói: “Thật ư, ta thấy chàng thoải mái vui vẻ lắm mà”.

Tô Vũ nhẹ giọng chậm rãi nói: “Ừm, vì có nàng chăm sóc thế này thật sự không tệ”.

“Chàng thích thì ta sẽ chăm sóc chàng nhiều hơn”.

Nếu là trước kia, chẳng có lúc nào Thẩm Nguyệt không cãi nhau với hắn. Nhưng bây giờ nàng lại muốn hắn mau khỏi, nói dễ nghe một chút, làm cho hắn vui vẻ một chút cũng có sao đâu.
Bình Luận (0)
Comment