Động tác của Thẩm Nguyệt chậm chạp quái dị, lại bôi trong bóng tối, chờ khi bôi thuốc mỡ xong thì phải hồi lâu mới hết.
Khi màn đêm buông xuống, Thẩm Nguyệt quá mệt mỏi, nàng bất giác chìm vào giấc ngủ say.
Nàng gối đầu lên chân Tô Vũ, khuôn mặt an tâm. Thỉnh thoảng khóe miệng khẽ tràn ra vài tiếng nói mớ.
Tô Vũ lắng nghe kỹ lắm mới nghe ra nàng đang gọi “bắp chân”. Hình như là nằm mơ thấy bắp chân, khóe miệng nàng còn lộ ra nụ cười bình yên.
Ngón tay Tô Vũ vén tóc mai cho nàng, động tác nhẹ nhàng.
Hạ Du vẫn chưa ngủ, hắn ta ở một bên nhìn đến trố mắt nghẹn họng.
Hắn ta đã có chút khẳng định, nói chung là Tô Vũ cũng thích phụ nữ. Hơn nữa người hắn thích e rằng chính là người phụ nữ đang gối trên chân hắn.
Nếu không làm sao hắn có thể lộ ra vẻ dịu dàng như vậy, làm sao vì nàng mà bỏ mặc sống chết, sớm đã vượt qua cả đạo quân thần.
Đột nhiên Tô Vũ không rõ ràng nói: “Đừng xem những gì không nên xem, coi những gì không nên biết là không biết. Như vậy mới có ích cho ngươi”.
Lời hắn nói rất lạnh nhạt, nhưng khí tức bộc lộ ra trên người cũng hơi lạnh, đồng thời mang theo cảm giác áp bức mơ hồ không nói được.
Hạ Du kinh hãi, quay lưng giả vờ ngủ.
Ngày thứ hai lên đường, rõ ràng đã đỡ hơn nhiều, không có đau như ngày hôm qua. Chỉ có điều cưỡi ngựa đi đường khó tránh khỏi lặp đi lặp lại, chịu đựng nhiều dễ thành thói quen.
Nếu như nói các thành trấn dọc đường đều tiêu điều phân tán, vậy thì thành trì ở biên ải cũng coi như gió thổi hạc kêu, cỏ cây đều là binh.
Thẩm Nguyệt bọn họ đã thuận lợi đến thành Huyền ở biên ải.
Ráng mây phía chân trời làm nổi bật ánh mặt trời lặn, đỏ ửng giống như máu.
Trong không khí tràn ngập một luồng khí tức chết chóc và chiến tranh.
Hai nước đang chờ hòa giải đàm phán, cho nên sau trận chiến này Dạ Lương đại thắng, bọn họ cũng không gấp gáp cướp đoạt thành biên ải này.
Nhưng trong thành hạ giới nghiêm, khắp nơi đều là binh lính canh giữ tuần tra, phàm là mỗi người ra vào thành Huyền cũng phải điều tra rõ ràng.
Nếu nghi ngờ gặp phải gian tế nước thù địch thì chém chết tại chỗ.
Chỉ là bách tính Đại Sở trong thành Huyền nóng lòng muốn chạy trốn ra ngoài thành, biết trong này có chiến sự, làm sao gì bách tính nào không sợ chết chịu ở trong thành Huyền này chứ.
Vì vậy lúc ba người vừa đến cửa thành, lập tức bị từng đoàn binh lính vây lại.
Đặc điểm dáng vẻ của người Dạ Lương và Đại Sở cũng không khác nhau mấy, chỉ là lấy quần áo để phân biệt. Vì vậy binh lính giữ thành hoài nghi ba người là gian tế cải trang thành dân Đại Sở muốn trà trộn vào thành.
Ở cửa thành còn chất đống mấy thi thể bị chặt đầu, đầu lâu đen thùi lùi vứt lăn lóc ở một bên không ai hỏi han.
Người bị giết đều là những người được cho rằng là gian tế đến từ Dạ Lương.
Máu tươi loang lổ trên đất, xung quanh đều là mùi máu tanh, k.ích thích tất cả giác quan của mọi người.
Hạ Du còn chưa nói được câu nào liền nghiêng đầu nôn mửa.
Binh lính phía sau muốn ra tay với Hạ Du, hắn ta giơ tay lấy ấn tín khâm ban đặt trước mặt các binh linh, khí tức không trôi chảy nói: “To gan! Bọn ta là khâm sai sứ thần triều đình phái tới đàm phán!”
Binh lính khó phân biệt thật giả, chỉ đành mời tướng quân giữ thành đến.
Tướng quân cũng không thể phân biệt thật giả, chỉ đành báo cáo lên cấp trên.
Mà Trấn Nam đại tướng quân cai quản quân biên giới tên là Triệu Thiên Khải, là võ trạng nguyên trong một năm Đại Sở tuyển võ, hoàng đế cực kỳ coi trọng.
Lần trước sau khi đánh một trận với Dạ Lương, hoàng đế liền phái ông ta ở lại trông coi thành Huyền, phong làm Trấn Nam đại tướng quân.
Bây giờ binh sĩ cửa thành không dám buông lỏng, ba người Thẩm Nguyệt vẫn còn ở dưới sự bao vây của các binh sĩ, đao kiếm chĩa vào.
Thẩm Nguyệt và Tô Vũ còn chưa nói gì, chỉ có Hạ Du mặt đầy tức giận.
Hắn ta đã nói thân phận rồi, mấy tên nhãi này lại còn vô lễ như vậy.
Thẩm Nguyệt nói: “Hạ Du, bình tĩnh chớ nóng vội, thời kỳ chiến loạn bọn họ cảnh giác phòng bị như vậy cũng không phải là xấu”.
Hạ Du nhanh chóng liếc mắt nhìn sang đầu người lìa khỏi thân ở bên cạnh, bây giờ ba người bọn họ vẫn đang đứng trong vũng máu, hắn ta không nhịn được buồn nôn một trận nói: “Sao mà không xấu được? Những người này mặc trang phục của Đại Sở ta, dựa vào đâu mà kết luận bọn họ vào thành chính là gian tế! Vừa rồi nếu không phải ta lấy ra ấn tín, e rằng ba người chúng ta sẽ bị coi thành gian tế xử tử tại chỗ!”
Thẩm Nguyệt ở kiếp này sinh ra trong thời đại hòa bình, chưa từng thấy tận mắt chiến tranh tàn khốc. Mà hôm nay nhìn thấy cảnh này trước mắt này đã khiến nàng kích động không nhỏ.
Nàng kiên nhẫn hơn Hạ Du, nhưng sắc mặt cũng không khá hơn chút nào.
Cánh cửa thành này còn là cửa thành hướng về phía lãnh thổ Đại Sở, người vào thành còn bị đối xử nói vậy thì đừng nói đến tình hình trong thành, trên chiến trường.
Máu chảy thành sông, người bị thương vô số cũng là điều đương nhiên. Khi ở kinh thành nàng đã nghe nói, thu nhặt binh lính chết trận trên chiến trường đủ để lấp đầy cái hố chứa mấy chục ngàn người.
Có lẽ Hạ Du nói đúng, chém chết người ở cửa thành cực kỳ độc đoán và xem mạng người như cỏ rác, nhưng so sánh với chết trận trên chiến trường thì không đáng nhắc tới.
Còn không chờ Thẩm Nguyệt nói chuyện, từng tầng binh lính vòng ngoài vang lên một tràng âm thanh khinh miệt: “Thời kỳ chiến loạn, những người này không quan tâm gì đến chạy thoát thân, còn muốn chui vào trong thành này, không phải có ý đồ khác sao? Mặc kệ bọn họ có phải gian tế hay không, bổn tướng thà giết nhầm cũng tuyệt đối sẽ không bỏ qua một con cá lọt lưới nào!”’
Các binh lính phân tán ra hai bên, một người đàn ông trung niên quân trang áo giáp đi ra từ cửa thành.
Người này tâm cao khí ngạo, ngẩng đầu bước đi, hiển nhiên là một người chuyên quyền quá lâu ở biên ải. Ngay cả đối mặt với ba người Thẩm Nguyệt có khả năng là khâm sai triều đình phái tới cũng hoàn toàn không coi ra gì.