Thẩm Nguyệt Một Kiếp Hồng Trần

Chương 279

Sau khi nôn xong, hai người đỡ nhau đứng dậy, quay đầu nhìn Tô Vũ.

Ánh đèn lồng làm ánh sáng nơi đây mờ mờ ảo ảo, hắn thản nhiên đứng dưới ánh đèn như không có chuyện gì xảy ra.

Thẩm Nguyệt bội phục khả năng nhịn của hắn, líu lưỡi nói: “Tô Vũ, hương vị khó ngửi này không làm ngươi thấy khó chịu à?”

Tô Vũ nói: “Ta vẫn ổn, vẫn thích ứng được”.

Thật ra, cho dù không tận mắt chứng kiến thì hắn vẫn có thể tưởng tượng được ra cảnh máu tanh giết chóc trên chiến trường, có chết nhiều hơn nữa, đổ máu nhiều hơn nữa thì cũng chỉ giống như mới xảy ra ngày hôm qua mà thôi.

Hắn đã quen.

Ba người về phòng tắm rửa, sau đó có người đưa đồ ăn đến.

Sau khi tẩy hết bụi bặm, cảm giác cũng thoải mái hơn, ngửi mùi khó chịu này cũng nhịn thêm được đôi phần.

Đóng cửa lại thì hầu như không còn ngửi thấy gì nữa.

Thức ăn trên bàn là cơm nhạt canh nhạt, đây đã là món ngon trong quân rồi, nhưng Thẩm Nguyệt và Hạ Du vừa mới nôn xong thì chẳng có khẩu vị gì.

Hạ Du ăn qua loa mấy miếng liền nặng nề về phòng ngủ, mấy ngày nay gấp rút lên đường, hắn ta chưa được ngủ giấc nào hẳn hoi.

Tô Vũ rót trà cho Thẩm Nguyệt: “Bây giờ nàng đã khỏe hơn chưa?”

Thẩm Nguyệt nâng trà lên uống, vị trà rất nhạt, nàng khẽ gật đầu.

“Vậy nàng muốn hỏi ta điều gì nào?”

Thẩm Nguyệt ngẩng lên nhìn hắn: “Xem ra chàng cũng biết ta có lời hỏi chàng, vậy chàng chắc chắn biết ta định hỏi gì đúng không”.

“Về Hoắc tướng quân à?”, Tô Vũ khẽ nói.

Thẩm Nguyệt hỏi: “Hoắc tướng quân... có phải là cựu thần tiền triều không? Hôm nay ta thấy hai người không giống lần đầu gặp mặt, thái độ của chàng với ông ta cũng rất khác biệt”.

“Hoắc tướng quân là bộ hạ của tiên đế, mặc dù còn sót lại sau lần chính loạn đó nhưng đã bị phái đến biên quan trấn thủ biên cương và nhận một chức không có thực quyền”.

“Tất cả quyền lực đều nằm trong tay Trấn Nam tướng quân kia kìa”.

“Triệu Thiên Khải là võ tướng mà hoàng thượng sai phái, trong tay có binh quyền của đại quân biên cảnh, nhờ vào đó mà chèn ép cựu thần võ tướng của tiền triều”, Tô Vũ lạnh nhạt nói: “Sau một hồi chính loạn, hoàng thượng thực thi chính sách chiêu an với bọn họ, nhưng cho đến giờ thì đa số đều bị khống chế quân quyền”.

Thẩm Nguyệt nói: “Thành Huyền đã thế này thì những nơi khác chắc hẳn đều là người của hoàng thượng làm đại tướng trấn thủ, nắm lấy binh quyền. Bộ hạ cũ như Hoắc tướng quân trong quân đội chỉ có danh chứ không có quyền, hoàng thượng cần bọn họ để ổn định nhân tâm. Chỉ khi nào có chiến sự bộc phát thì bọn họ chắc chắn sẽ là người đầu tiên xông pha ra trận, đúng chứ?”

Tô Vũ nhìn Thẩm Nguyệt: “A Nguyệt thật thông minh”.

Muốn để những bộ hạ cũ như Hoắc tướng quân xông lên chiến trước thì phía sau phải có những người độc tài như Triệu Thiên Khải, Thẩm Nguyệt suy nghĩ một chút thì cảm thấy rất khó chịu.

Trải qua trận chiến này mà Hoắc tướng quân vẫn còn bình yên vô sự, chắc hẳn không chỉ nhờ vào kinh nghiệm phong phú mà năng lực thống lĩnh quân đội khi đánh trận của ông ta cũng rất mạnh.

Tô Vũ nói, Hoắc tướng quân trước kia đã phụng mệnh trấn thủ biên quan, tây cảnh Đại Sở chính là chỗ của man di mọi rợ. Ông ta là Trấn Tây tướng quân nên không thể tự ý rời vị trí trong lúc Đại Sở nội loạn. Nếu không man di sẽ xông vào, Đại Sở sẽ thành thù trong giặc ngoài, tràn ngập nguy hiểm.

Đã từng là Trấn Tây tướng quân nhất phẩm năm đó trấn thủ Tây cảnh, uy phong lẫm liệt khiến cho đám man di kia cũng phải sợ hãi, vậy mà bây giờ lại không bằng cả phó tướng bên người Triệu Thiên Khải.

Tô Vũ hạ giọng, cúi đầu lẩm bẩm để chỉ mình Thẩm Nguyệt nghe được, giống như là đang nói ra nỗi lòng mình.

Thật ra hắn đang phân tích thế cục cho Thẩm Nguyệt.

Hắn nói: “Lần này đối đầu với Dạ Lương, đại quân Nam cảnh tuy tổn thất nặng nề nhưng vẫn không thể khinh thường. Năm đó tiên đế không đủ binh lực, chỉ thua ở chỗ nghi ngờ Nam Vương nhổ quân đi về Nam cảnh, nhưng lại không có sự lựa chọn nào khác. Man di Tây cảnh thì có thể ngăn được, nếu phương Bắc ổn định, Dạ Lương ngừng chiến thì đại quân Nam cảnh này vẫn có thể hành quân về phía Bắc như cũ”.

Thẩm Nguyệt chấn động nhìn Tô Vũ.

Hắn vẫn rất lạnh nhạt như cũ, khép đôi mắt hẹp dài, nói ra những lời dịu dàng nhưng lại chém đúng chỗ yếu hại.

Thế nhưng ngữ khí của hắn lại không có chút ngập ngừng nào, giống như đang nói chuyện ngày thường với nàng vậy.

Thẩm Nguyệt đột nhiên cảm thấy nàng như đang đi vào một thế cục to lớn.

Cục diện này do chính tay hắn bày ra.

“Tô Vũ, rốt cuộc chàng muốn làm gì?”, Thẩm Nguyệt nghe thấy giọng nói của mình vang lên.

Là hắn cho Tần Như Lương xuất chinh đánh Dạ Lương, cũng có thể là hắn để Tần Như Lương chiến bại ở đây, mặc dù Thẩm Nguyệt không biết hắn đã dùng đến thủ đoạn gì.

Dạ Lương bắt sống Tần Như Lương, sau đó nàng bị phái đến Nam cảnh, lại nửa đường gặp hắn, giống như mọi thứ đều được sắp xếp một cách mượt mà.

Chính là vì quân quyền của đại quân Nam cảnh.

Thẩm Nguyệt biết còn cố hỏi, nhưng cũng không dám tin.

Kiếp trước lăn lộn trong giới giải trí, thấy đủ loại lục đục đấu đá, cho nên đầu óc nàng rất linh hoạt, liên tưởng được nhiều.

Nhưng bây giờ lại khác, trước mắt đang là mưu đồ quốc gia đại sự, những lục đục nho nhỏ ngày xưa so với chuyện này thì chính là trò trẻ con.

Tô Vũ nói: “Ta không muốn sau này nàng và Bắp Chân bị chèn ép”.
Bình Luận (0)
Comment