Thẩm Nguyệt Một Kiếp Hồng Trần

Chương 281

Thẩm Nguyệt nói: “Vậy thì một phần lớn nguyên nhân gây ra chiến bại lần này chính là vì Triệu tướng quân làm chậm quân cơ, không làm việc theo lệnh”.

Nghĩ đến cũng phải, trước khi Tần Như Lương đến thì Triệu Thiên Khải mới là lão đại, kẻ này bảo thủ, sao có thể cam thâm nghe theo chỉ huy của Tần Như Lương.

Sau đó, Hoắc tướng quân nói: “Ngoài ra, bên ta dò la được rằng Dạ Lương cũng có một tướng lĩnh trẻ tuổi bày mưu tính kế cho, người này hữu dũng hữu mưu, lại giỏi binh hành hiểm chiêu, khiến bên ta chịu thiệt không ít”.

Trong lúc nói chuyện, mọi người đã đi đến chỗ sâu của hầm, dừng lại trước một quan tài đá.

Xuyên qua lớp băng thì nhìn thấy một bộ khôi giáp và vết máu trên đó.

Thẩm Nguyệt vừa nhìn đã nhận ra bộ giáp của Tần Như Lương. Nàng lờ mờ nhớ lại, hôm đại quân xuất chinh thì nàng đã tiễn đưa Tần Như Lương và khoác một lớp áo choàng lên khôi giáp của hắn ta.

Lớp áo choàng kia vẫn còn, nhưng bị tổn hại vô cùng, vết máu nhiễm đỏ cả lớp băng bên dưới.

Tần Như Lương một mực mặc áo choàng nàng khoác lên?

Hoắc tướng quân nói: “Đây chính là bộ xác tìm được bên cạnh khôi giáp của Tần tướng quân”.

Bộ hài cốt này còn cả hai tay, Thẩm Nguyệt thấy cổ tay trái sạch sẽ gọn gàng, không hề bị cắt đứt thì nói: “Đây không phải tướng quân”.

Cổ tay trái của Tần Như Lương có một vết sẹo do nàng để lại, nhưng bây giờ thì không thấy đâu.

Hoắc tướng quân nghiêm nghị nói: “Vậy đại tướng quân rất có khả năng đã bị Dạ Lương bắt”.

Cùng lúc đó, bên Dạ Lương nghe được sứ thần Đại Sở đã đến biên quan, liền phái người đến đây thương lượng, ba ngày sau mời sứ thần vào thành trong biên cảnh Dạ Lương hòa đàm.

Để biểu lộ thành ý, quốc quân Dạ Lương cũng đích thân giá lâm, quân dân Dạ Lương một lòng, kiêu căng hơn cả trước kia.

Triệu Thiên Khải đích thân tiếp kiến sứ giả Dạ Lương, sau đó chửi to một trận ngay trước mặt sứ giả.

Thân là tướng quân, ông ta đương nhiên mong là bản thân có thể đánh thắng Dạ Lương nhờ chiến tranh, thành tựu hiển hách, cho nên việc Đại Sở lựa chọn lấy thành trì ra để hòa đàm là cực kỳ sỉ nhục.

Ông ta mặc kệ các tướng lĩnh khác, lúc này hung hăng ném bay thư từ liên quan đến hòa đàm ba ngày sau mà sứ thần Dạ Lương gửi đến, đồng thời rút kiếm ra chém thành mấy mảnh, rồi cho người áp tải sứ giả đưa tin của Dạ Lương đến gần.

Triệu Thiên Khải phẫn nộ nói: “Đi hòa đàm cái con mẹ nhà ngươi! Tưởng bắt được một tên tướng quân liền có thể áp chế Đại Sở chúng ta cắt ra năm tòa thành trì để nhường à, đừng mơ!”

Hoắc tướng quân dẫn nhóm Tô Vũ ra khỏi hầm ngầm, đi quanh quân doanh. Dù sao muốn đi hòa đàm với Dạ Lương thì cũng phải cần mang theo một ít tướng lĩnh để an toàn, nên đi làm quen trước cũng tốt.

Nhưng không ngờ vừa đặt chân vào bên ngoài lều chính thì đã nghe thấy tiếng nói phẫn nộ của Triệu Thiên Khải.

Khi xốc màn lều lên, mọi người thất sứ giả Dạ Lương đang run rẩy quỳ dưới đất, mạng sống như ngàn cân treo sợi tóc, nói năng lộn xộn mấy câu. Triệu Thiên Khải hoàn toàn mặc kệ, cầm kiếm vắt ngang cổ kẻ đó, lập tức định cắt cổ sứ giả: “Bản tướng quân muốn nhìn xem Dạ Lương các ngươi rốt cuộc có thể làm gì được bản tướng. Không có Tần Như Lương, bản tướng vẫn có thể tiêu diệt Dạ Lương như cũ”.

Đang định ra tay, Thẩm Nguyệt đã quát lên: “Dừng tay!”

Triệu Thiên Khải khựng lại, lưỡi kiếm sắc bén khảm vào da của sứ giả, có chút máu chảy ra.

Trong lều một mảnh yên lặng.

Những đôi mắt sắc bén thình lình phóng tới.

Nơi này có không ít tướng lĩnh là thuộc hạ trung thành của Triệu Thiên Khải, có một vài người thì giống Hoắc tướng quân, không có chức quyền, không có tư cách khuyên can, chỉ có thể giận mà không dám nói gì.

Trong mắt bọn họ, Thẩm Nguyệt chỉ là công chúa tiền triều, Tô Vũ là một văn thần dẻo miệng, Hạ Du là một công tử sống trong nhung lụa, lại thêm Hoắc tướng quân hết thời, cộng lại chẳng làm được trò trống gì.

Đám tướng quân này ở trong quân giễu võ dương oai quá lâu, cho rằng người trong kinh chỉ biết an lạc hưởng thụ nên khinh thường.

Triệu Thiên Khải nhìn Thẩm Nguyệt, khinh miệt nói: “À, hóa ra là công chúa, đây là trọng địa trong quân, công chúa chỉ là hạng đàn bà trong nhà, e là không hợp tới đây”, sau đó thì nặng mặt nói tiếp: “Càng không nên hoa tay múa chân trong việc bản tướng xử lý quân vụ”.

Hoắc tướng quân thấp cổ bé họng, Tô Vũ càng không định lên tiếng, nên nàng không thể làm gì khác hơn là phát huy cái chức danh công chúa này.

Thẩm Nguyệt bình tĩnh đi vào trong lều, cười nói: “Không đến thì không biết, đến rồi mới thấy cách Triệu tướng quân xử lý quân vụ, bảo sao mà Đại Sở đại bại lần này”.

“Ngươi nói cái gì?”, Triệu Thiên Khải trợn mắt nhìn: “Ngươi dám chất vấn việc bản tướng quân hành quân đánh trận?”

Thẩm Nguyệt thong dong nói: “Ta tuy chỉ là con đàn bà ngồi nhà, nhưng lần này cũng mang theo hoàng mệnh trong người, khi hồi kinh sẽ bẩm báo toàn bộ sự thật cho hoàng thượng”.

Sau đó, nàng nhìn thẳng Triệu Thiên Khải: “Chưa nói đến việc trong lúc giao chiến thì không giết sứ thần, trước mắt là hòa đàm giữa Dạ Lương cùng Đại Sở ta sắp diễn ra, Triệu tướng quân giết sứ thần này là muốn làm gì? Khiến cho hai nước một lần nữa đại loạn, tướng sĩ tử thương vô số, bách tính sinh linh đồ thán à?”

Triệu Thiên Khải giận dữ vô cùng, cười khẩy hai tiếng: “Người đâu, đưa sứ thần xuống”.

Sau đó thì cầm kiếm từng bước tiến gần Thẩm Nguyệt.
Bình Luận (0)
Comment